Chương 2: Phục sinh
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
16/04/2013
Trời dần tối, Tần Hiên cứ như vậy mà nằm trên giường, đôi mắt màu xám nhìn trân trân lên nóc nhà.
Trong mắt không một tia sáng, mặt cũng không lộ chút biểu cảm nào. Tựa như cái người hôm nay bị đánh cũng không phải là hắn, một điểm phẫn nộ cũng không có.
Đúng vậy, nếu như anh bị đánh một lần, chắc chắn anh sẽ rất phẫn nộ. Thế nhưng, liên tiếp từ nhỏ đến lớn ngày nào anh cũng bị người ta đánh? Anh còn có thể phẫn nộ sao?
Từ bé đến lớn, cuộc sống của Tần Hiên đều nằm trên bàn tay của Tần Kỳ. Tần Kỳ là em họ của hắn, một người có thiên phú đấu khí cực cao. Còn trẻ tuổi nhưng đã là ngũ giai đấu sĩ. Bởi vậy, Tần Kỳ mới được gia tộc coi trọng, là trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chức Tộc trưởng kế nhiệm chắc chắn nằm trong tay Tần Kỳ..
Chỉ là không biết tại sao, Tần Kỳ luôn luôn nhìn người anh họ Tần Hiên của mình không vừa mắt. Mặc dù Tần Hiên từ nhỏ đã sớm rời khỏi Tần gia, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tần Kỳ vẫn luôn không buông tha bất kỳ cơ hội nào để hành hạ Tần Hiên.
Đầu tiên Tần Hiên còn có thể chống đỡ, nhưng càng về sau, theo một thói quen đã định, Tần Hiên cũng không chống lại nữa. Hôm nay cũng vậy, chuyện bị Tần Kỳ sỉ nhục, đánh đập, cơ hồ ngày nào cũng phải trải qua một lần.
Tần Hiên theo thói quen của bản thân, luôn tự coi mình thật vô dụng. Quả thật, ở cái thế giới đâu đâu cũng là ma pháp và đấu khí này, một người không thể tu luyện ma pháp cùng đấu khí, vậy không phải là vô dụng thì gọi là gì?
Lúc mẫu thân hắn còn sống, luôn không ngừng cổ vũ hắn, làm cho hắn có thêm dũng khí để sống. Nhưng từ khi mẫu thân hắn qua đời, Tần Hiên càng ngày càng tuyệt vọng. Có lẽ, một ngày nào đó, hắn rồi cũng sẽ lựa chọn chấm dứt tính mạng mình.
“ Tần Hiên ca ca, ta đến thăm ngươi.” Một giọng nói thanh thúy bất ngờ vang lên, cùng lúc đó một bóng người nhanh nhẹn tiến vào phòng.
Nghe giọng nói thanh thúy đó, đôi mắt màu xám của Tần Hiên mới dần hiện lên một tia sáng kỳ dị!
Từ bé đến giờ, Tần Hiên chưa bao giờ có bằng hữu. Nếu nhất định phải nói có, vậy chính là tiểu cô nương vừa chạy ùa vào phòng.
" Thanh Thanh, ngươi đã đến? "
Tần Hiên cố bày ra một vẻ mặt tươi cười, nhưng đến khi nhích người ra khỏi giường, cơn đau nhức ập đến làm hắn không khỏi hít một ngụm lương khí.
" Tần Hiên ca ca, ngươi làm sao vậy? Có phải cái tên hỗn đản Tần Kỳ lại vừa khi dễ ngươi không?"
Thanh Thanh vội vàng nhảy đến bên cạnh tần hiên, khi chứng kiến bộ dạng nhăn nhó của Tần Hiên, nàng chỉ một mực muốn tìm Tần Kỳ liều mạng.
“ Thanh Thanh”, Tần Hiên cười khổ : “ Không việc gì đâu, chỉ là một chút đau đớn nhỏ, ta cũng quen rồi.”
" Cái.. tên hỗn đản Tần Kỳ như thế nào mà lại có thể đối xử như vậy với ngươi!” Đôi mắt Thanh Thanh nhanh chóng nổi lên một làn sương, ươn ướt nhìn những vết thương trên người Tần Hiên. Nó thật khiến nàng đau lòng.
Xem ra, chỉ đối với sự quan tâm của cô gái bé nhỏ xinh đẹp này, đôi mắt Tần Hiên mới lóe lên được một tia sáng kỳ dị, đẩy lùi ánh mắt màu xám chết chóc kia. Chỉ là, sau một lúc, đôi mắt hắn lại khôi phục màu xám chết chóc. Tâm tình rồi cũng bình tĩnh lại.
“ Thanh Thanh, ngươi trở về đi”. Tần Hiên bình thản nói.
“ Không, ta sẽ không trở về. Tần Hiên ca ca, ngươi bị thương như vậy, ta sao có thể bỏ mặc ngươi!”
“ A.a..” Tần Hiên cười, chỉ là trong tiếng cười lại pha chút thê lương :” Trong mắt mọi người, ta chỉ là một tên phế vật cùng ngu ngốc mà thôi, nhưng Thanh Thanh, ngươi lại là một cô bé thiên tài.” Tần Hiên cất tiếng cười trào phúng.
“ Không, trong mắt của ta, ngươi vĩnh viễn là Tần Hiên ca ca.” Đôi mắt đã tràn ngập nước, Thanh Thanh hét lên.
“ Về đi, ta không chết được đâu. Nếu không lát nữa phụ thân ngươi biết được, sẽ rất tức giận.”
“ Không, ta không về”. Thanh Thanh kiên quyết nói, vừa nói, nàng vừa thay Tần Hiên rửa sạch vết thương trên người hắn. Một lúc lâu sau, nàng mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi còn mạnh mẽ bắt Tần Hiên phải uống thuốc và nghỉ ngơi đúng giờ.
“ Chúng ta hồi phủ.” Vừa ra khỏi trạch viện của Tần Hiên, khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, dẫn hạ nhân trong nhà hồi phủ.
Nhìn bóng lưng Thanh Thanh dần khuất, Tần Hiên mới thu dần ánh mắt của mình. Sao hắn không biết tình ý của Thanh Thanh với mình chứ?. Chỉ là thân phận của Thanh Thanh thật đặc thù. Hắn là ai? Hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi. Căn bản hai người chính là ở hai thế giới khác biệt.
Không lâu sau khi Tần Hiên đi vào trong nhà, bầu trời đêm đang đen như mực chợt lóe sáng, một vệt sáng tựa sao băng phóng thẳng xuống.
“ Oa, tiểu thư, nhìn kìa, trên trời có sao băng.” Một thị nữ bất chợt ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy sao băng, hưng phấn hô lên.
Thanh Thanh đang buồn bực vì chuyện Tần Hiên. Nghe thấy tiếng thị nữ hưng phấn hò hét, lòng nóng thêm mấy phân, lạnh lùng nói : “Có gì mà đẹp?”
Lúc này thị nữ mới im bặt không dám nói nữa.
Tiếc là, nếu nàng nhìn về hướng sao băng nọ, sẽ phát hiện nó đang phóng vụt về hướng khu nhà của Tần Hiên.
Quang mang chói mắt đột ngột lóe lên, làm cho đôi mắt vốn luôn tràn ngập màu xám tử vong của Tần Hiên cũng phải nhắm chặt lại. Tiếo đó, hắn cảm nhận được thân thể của mình như bị một hòn núi nặng hung hăng đập mạnh. Cơ thể sau đó không còn cảm giác, nhưng linh hồn hắn trong nháy mắt đã bị đánh cho tan nát.
Quang mang lóe sáng rồi phụt tắt, không gian lại tái hiện vẻ u ám vốn có. Sau đó, một tiếng rống như heo bị chọc tiết vang lên, xuất phát từ miệng của Tần Hiên.
“ Kháo, sao đau thế này. Rốt cuộc tên vương bát đản nào đánh ta?”
Vừa lúc nói chuyện, thân thể Tần Hiên tự nhiên bật dậy. Nhưng hắn lại ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, vừa nhăn nhó vừa rên rỉ kêu đau một cách bi thảm.
“ Đau quá, đầu ta đau muốn nứt ra rồi.”
Tần Hiên ôm đầu, nằm rên rỉ trên mặt đất, với tính cách của Tần Hiên, loại hành động như vậy có thể biết hắn đang chịu đựng thống khổ cỡ nào.
“ A…”
Tần Hiên đột nhiên gầm lên giận dữ, sau đó cả căn phòng liền yên tĩnh. Một lúc sau, ánh sáng từ ngọn nến bật lên, Tần Hiên đã ngay ngắn ngồi bên bàn, tuy nhiên sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, trong ánh mắt không ngừng hiện ra sự tức giận và nghi hoặc.
“ Phế vật?” Tần Hiên cười lạnh hai tiếng, sau đó lại nhắm mắt lại.
Nửa canh giờ sau, Tần Hiên mở mắt, một đạo tinh quang chợt lóe trên đôi mắt hắn “ Nếu ta đã sống lại trên người ngươi, vậy ta sẽ giúp ngươi đọat lại những gì vốn ban đầu đã là của ngươi..Còn những kẻ thù kia, ta cũng sẽ giúp ngươi thanh toán luôn thể.”
Nói xong lời này, khuôn mặt Tần Hiên có chút băng hàn! Không sai, hắn chính là Tần Hiên khác của địa cầu, cũng là diễn viên chính của chúng ta.
Hắn đã sống lại trên người của Tần Hiên tại thế giới này rồi.
Từ nay về sau, Tần Hiên này sẽ không còn là Tần Hiên ban đầu nữa, mà chính là diễn viên chính của chúng ta – Tần Hiên. Một người đã bất ngờ được sống lại.
Ngồi cạnh bàn, Tần Hiên không hề động, hắn chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Lúc đầu đạn hạt nhân nổ mạnh, thân thể Tần Hiên trong nháy mắt biến thành bột mịn, nhưng Linh hồn hắn vẫn không tan biến mà thoát ly thân xác bay ra. Sau đó không hiểu bị sức mạnh thần bí nào lôi kéo, dẫn dắt, mà xuyên qua dị giới rồi sống lại trên người Tần Hiên tại thế giới này.
Có lẽ trong chốn u minh, thiên ý đã định hắn sống lại trùng tên trùng họ trên một người khác.
Hiện tại thân thể của phế vật Tần Hiên đã bị diễn viên chính của chúng ta làm thịt. Linh hồn phế vật Tần Hiên cũng sớm bị đánh nát, nhưng toàn bộ trí nhớ vẫn tồn tại, được Tần Hiên tiếp thu, trở thành một phần trí nhớ của hắn.
Chậm rãi nhớ lại phần trí nhớ của Tần Hiên, Tần Hiên trên mặt từ từ hiện lên sự tức giận. Số phận tên tiểu tử này thật là bi thảm. Hóa ra hôm nay, bị Tần Kỳ đánh cho một trận, cũng là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Tại cái thế giới ma pháp cùng đấu khí này, không ai thèm để mắt tới Tần Hiên. Mười mấy năm qua. Trừ mẫu thân hắn và Thanh Thanh ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt sỉ nhục.
Hắn có thể sống đến bây giờ, đã là một kỳ thích. Tần Hiên nhắm mắt, bởi vì số phận của Tần Hiên kia quá thê thảm, hắn cũng không đành lòng tiếp tục nhìn nữa.
“ Ngươi yên tâm, ngươi đã cho ta cơ hội tái sinh, ta nhất định sẽ đem những kẻ coi thường ngươi dẫm nát dưới bàn chân ta. Ta muốn cho bọn chúng nếm sự thống khổ mà ngươi đã từng chịu đựng!”
Có lẽ bởi vì chứng kiến số phận bi thảm của Tần Hiên, Tần Hiên đã đem toàn bộ những cừu nhân kia trở thành cừu nhân của chính bản thân mình. Dám vũ nhục Tần Hiên đã chết kia, cũng chính là vũ nhục hắn.
Lấy tính cách của Tần Hiên, hắn tuyệt đối không để cho những tên đó có một cuộc sống yên bình,
Lịch sử, đã bắt đầu được viết lại.
{ Phần đính kèm có lược giản }
Bách độ Bách khoa : Tại viện này có một con cự long, trên cổ nó có một khối vảy máu trắng, hình trăng lưỡi liềm. Người ta gọi nó là Nghịch Lân. Tính con cự long này rất điềm đạm, nhưng khi có ai chạm vào chiếc vảy trắng của nó. Nó sẽ giống như ngọn núi lửa mà bộc phát ra vô số long uy. Mỗi người, có lẽ cũng đều có một cái “ Nghịch Lân” không thể động chạm đến.
Quyển sách này, đương nhiên không phải viết về con cự long có cái vảy màu trắng kia. Ha ha. Con ốc sên muốn viết chính là : Mỗi người đều có một Nghịch lân, không thể đụng chạm đến, cũng không thể khinh nhờn. Nếu bất kỳ người nào đụng đến “ Nghịch lân” trong lòng mình. Vậy thì hãy chờ đón cơn phẫn nộ của chú nhân đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.