Chương 45: Sát khí!
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
16/04/2013
- Đây không phải là Bố Lan Đặc thiếu gia sao ? Hắc hắc , hôm nay thật là đẹp trời a .
Áo Luân đi tới , khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười sáng lạn trực tiếp khiến cho những nữ tử trên tửu lâu trở nên si ngốc.
Nghe vậy , Bố Lan Đặc chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Áo Luân một cái , nhãn tình toát ra thần sắc trào phúng .
- Ta tưởng là ai chứ , hoá ra là ngươi a .
Bố Lan Đặc trên mặt hiện rõ vẻ trào phúng , nhưng là , Áo Luân lại cũng không thấy tức giận vẫn như cũ mang theo nụ cười mê chết người , thuận tiện tìm một chỗ phía đối diện ngồi xuống .
- Ủa , đây là sủng vật của thiếu gia Bố Lan Đặc ngươi sao ?
Áo Luân lúc này đã phát hiện ra bảo bảo đang cúi đầu chăm chú ăn uống ,trong mắt lộ ra một tia kỳ dị thần sắc , sau đó liền dùng ánh mắt khinh thường nhìn Bố Lan Đặc.
Bố Lan Đăc ngẩn ra , sau đó liền lộ ra một tia mỉm cười cười khó hiểu cũng không phủ nhận ngay . Chỉ là lãnh đạm nhìn Áo Luân .
Chứng kiến nụ cười khó hiểu của Bố Lan Đặc , Áo Luân có chút sửng sốt , hắn thấy phản ứng của Bố Lan Đặc có điểm kỳ quái .
“ Lẽ nào con vật nhỏ này lại là một ma thú lợi hai sao ?”
Áo Luân hồ nghi nhìn bảo bảo đã đình chỉ ăn cơm , nhưng lại là càu nhàu nói một mình chuyển động cặp mắt to tò mò đánh giá Áo Luân.
“ Nhìn như thế nào cũng thấy con vật nhỏ này là một gia hoả vô dụng .”
Áo Luân cười nhạo một tiếng , khinh thường nhìn Bố Lan Đặc .
- Chẳng lẽ đường đường một trong thập đại kiệt xuất thanh niên Thượng Đô thành Bố Lan Đặc chỉ có thể thu một con ma thú vô dụng làm sủng vật sao ? Thật sự là làm cho chúng ta thập đại thanh niên mất mặt .
Từ đầu tới cuối , ánh mắt Áo Luân cũng không có liếc qua mặt Tần Hiên , mà Tần Hiên cũng chẳng muốn nhìn tên hỗn đản này , chẳng may không nhịn được mà ra tay giáo huấn hắn .
- Y y nha nha .
Bảo bảo nhưng là hiểu tiếng người , bây giờ nghe Áo Luân dĩ nhiên nói mình là cái loại ma thú vô dụng , bảo bảo tức thì phát hoả .
Trên mặt Áo Luân lộ ra thần sắc kỳ dị nhìn thoáng qua Bảo Bảo đang căm tức chính mình , trong lòng cực kỳ kinh ngạc , hắn thật sự không ngờ , bạch tuyết tiểu bất điểm (ý như tiểu động vật nhưng nói theo ý là rất nhỏ bé và có phần vô dụng) này lại rất hiểu nhân tính .
Bất quá , Áo Luân lại cho rằng Bảo Bảo chỉ là một ma thú vô dụng . Vì vậy , hắn liền quên luôn vẻ mặt phẫn nộ của nó .
Nhìn thấy Áo Luân dĩ nhiên không thèm đếm xỉa gì đến mình , Bảo Bảo giận dữ "Y y nha nha " kêu một tiếng , rồi sau đó bạch quang chợt loé , Bảo Bảo liền biến thành một đạo bóng trắng , hướng phía Áo Luân lao tới .
Áo Luân trong mắt tinh quang chợt loé , trong lòng đột nhiên không khỏi giận dữ , hắn còn tưởng rằng đây là do Bố Lan Đặc sai Bảo Bảo đối với hắn tiến hành công kích !
- Hừ , nếu như vậy , chớ trách ta hạ thủ tàn nhẫn !
Áo Luân liền cười lạnh một tiếng , một quyền hướng phía Bảo Bảo đập tới. Mắt Tần Hiên hơi nhẹo lại. Cũng không ngăn cản động tác của Bảo Bảo .
Hưu ! Một tiếng , Bảo Bảo thân ảnh tại không trung giống như một đạo lưu tinh xẹt qua một quỹ tích thật dài , tiếp theo thân hình nó giữa chừng , sắp sửa đánh lên quyền đầu Áo Luân , cực nhanh , phi thường quỷ dị chuyển hướng ...
Sau một khắc , Bảo Bảo liền tránh được quyền đầu đang oanh tạp đến của Áo Luân , tựa như điện quang hướng phía khuôn mặt anh tuấn của Áo Luân bắn tới .
Ba ! Một tiếng giòn vang .
Tần Hiên hai người chỉ thấy một bạch quang chợt loé , sau khi nghe thấy tiếng giòn vang một khắc , bọn họ tức thì kinh ngạc chứng kiến khuôn mặt Áo Luân nhanh chóng sưng đỏ lên một khối , mà ...
Vốn dĩ , Áo Luân cứ nghĩ rằng Bảo Bảo chỉ là một ma thú bình thường , quyền đầu oanh tạp cũng không mang theo đấu khí , chỉ nghĩ là đem Bảo Bảo ra giáo huấn một chút , nhưng hắn lại không nghĩ tới tốc độ bảo bảo kinh khủng như vậy ! Lại thêm , Áo Luân không có phòng ngự từ trước , bởi vậy , rất dễ dàng đã bị bảo bảo vọt tới , dùng song thủ nhỏ bé hung hăng tặng cho hắn một chưởng trên mặt .
Bảo Bảo mặc dù nhỏ , nhưng lại là một tên tiểu tử giảo hoạt ! Ngay vừa mới rồi , trên tay nó mang theo một điểm lực lượng , không chỉ cấp cho Áo Luân một khối sưng đỏ trên mặt , mà còn có một lực lượng thật lớn đem Áo Luân đả bay ra ngoài .
Hưu một tiếng , bạch quang loé lên , Bảo Bảo liền xuất hiện trên vai Tần Hiên .
Tần Hiên cùng Bố Lan Đặc trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này , không khỏi liếc nhìn nhau một cái , cũng thấy được tiếu ý trong mắt đối phương . Sau một khắc , hai người Tần Hiên không khỏi phá lên cười ha hả.
- Ha ha , ta cười đến chết mất , Áo Luân , ngươi không phải nói nó là tiểu ma thú vô dụng sao ? Như thế nào bây giờ dĩ nhiên bị nhân gia một chưởng chụp bay đi ra ngoài ?
Ý tứ trào phúng không cần nói cũng biết . Bảo Bảo phủ phục trên bả vai Tần Hiên , trên mặt vui vẻ nhìn Áo Luân vừa bị mình chụp bay đi, cừơi đến híp cả mắt lại …
Đạp đạp...
Áo Luân liên tục thụt lùi bốn năm bước cuối cùng mới bình ổn được thân hình ! Nhưng là , lúc này mặt Áo Luân đỏ lên ! Trong lòng nộ khí phun lên .Bị chính tiểu ma thú vô dụng do mình chê bai một chưởng chụp bay ra , Áo Luân trong lòng phi thường phẫn nộ. Lúc này , hắn đầu tiên là dùng ánh mắt sát nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bảo Bảo đang ở trên vai Tần Hiên một cái , rồi sau đó liền hướng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chăm chú nhìn về phía Bố Lan Đặc trên mặt đang cuồng tiếu.
- Bố - Lan - Đặc !
Vài chữ đó như bị Áo Luân cắn chặt răng rít lên từng chữ một mà bắn ra .
Bố Lan Đặc chỉ là trào phúng liếc mắt nhìn Áo Luân sát khí đầy người một cái , cũng không nói câu nào .
- Hôm nay, ngươi sẽ phải trả giá đắt !
- Hôm nay , nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ !
Áo Luân chỉ vào bảo bảo trên vai Tần Hiên lành lạnh nói .
- Ồ ? Ngươi muốn giết Bảo bảo sao ?
Tần Hiên thu hồi nét tươi cuời trên mặt, lạnh lùng nhìn Áo Luân :
- Ngươi còn chưa có tư cách đó !
- Ở chỗ này , ngươi con mẹ nó không có tư cách nói chuyện
Áo Luân bạo nộ lên tiếng.
Tần Hiên quắc mắt đứng dậy , nhìn thẳng Áo Luân , trên người sát khí tức thì bùng phát !
- Ngươi nghĩ ngươi là ai ? Muốn giết nó sao ? Ngươi còn chưa đủ tư cách !
Trong mắt Tần Hiên sát ý không chút bảo lưu toàn bộ bắn ra , trong khoảng thời gian ngắn , nhiệt độ trong tửu lâu tựa hồ đột nhiên cũng giảm xuống mấy chục độ , chúng nhân đang ăn cơm tại nơi này không khỏi lạnh lẽo , người nào người đó trong lòng mãnh liệt run rẩy , nhìn về phía bên này
- Ngươi con mẹ nó là ai !
Áo Luân giận dữ nhìn Tần Hiên. Không chờ Tần Hiên mở miệng , Áo Luân ánh mắt lạnh băng nhìn lại :
- Ngươi chính là người kia ! Kẻ vừa mới lộ ra sát khí với ta !
Tần Hiên sắc mặt lạnh lẽo , khoé miệng vừa động một chút , lộ ra một tia sát khí .
- Không sai , chính là ta ! Áo Luân ! Mở con mắt chó của ngươi ra mà nhìn rõ xem ta là ai!
Tần Hiên quát lạnh một tiếng.
Áo Luân nghe vậy thì không khỏi đánh giá lại Tần Hiên . Sau một khắc , trên mặt Áo Luân liền lộ ra thần tình kinh ngạc !
- Ngươi, ngươi là Tần Hiên ?
Áo Luân một tay chỉ vào Tần Hiên ,giọng nói tràn ngập vẻ không thể tin nổi .
- Cuối cùng nhớ ra rồi phải không ?
Tần Hiên cười lạnh một tiếng !
- Không có khả năng !
Áo Luân đột nhiên quát lên thật to , đôi mắt nhanh chóng biến hồng , trừng mắt nhìn Tần Hiên , giận dữ gầm thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.