Nghịch Lân

Chương 46: Ta sẽ đánh ngươi!

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

16/04/2013



- Không có khả năng !

Áo Luân hai mắt cực nhanh biến hồng nhìn Tần Hiên , lớn tiếng rống giận . Hắn vẫn chưa rõ ràng rằng , nửa năm trước Tần Hiên không khác gì một tên phế vật , mà sau khi gần nửa năm trôi qua , người này liền xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất ! Thậm chí , cho đến hiện tại , Áo Luân có chút không thấy rõ được thực lực của Tần Hiên . Điều này đối với hắn thực sự là một đả kích rất lớn ! Từ nhỏ đến lớn , Áo Luân hắn luôn được bao phủ trong quầng sáng thiên tài , mà hắn đích xác cũng là một thiên tài , tuổi còn trẻ đã trở thành một trong thập đại kiệt xuất thanh niên Thượng Đô Thành.

Nhưng là hôm nay , hắn phát hiện , hắn kiêu ngạo , hắn là thiên tài , cuộc sống hắn trong nháy mắt trở lên ảm đạm rồi . Không phải quầng sáng đang bao phủ trên người hắn trở nên lu mờ , mà là quầng sáng của Tần Hiên thực sự quá mức chói mắt .

Gần nửa năm thời gian từ một kẻ không khác gì phế vật bây giờ trở thành ngũ giai , thậm chí lục giai cao thủ ! Điều này rất khó làm cho người ta tin được ! Bởi vậy , sau khi Áo Luân biết được thân phận của Tần Hiên , tức thì nóng nảy ...

- Cái gì là không có khả năng ?

Trên mặt Tần Hiên mang theo nụ cười lạnh , nhãn thần lạnh nhạt nhìn hai mắt đỏ bừng , vẻ mặt dữ tợn của Áo Luân.

- Ngươi tuyệt đối không phải là tên phế vật kia !

Áo Luân lạnh lùng nhìn Tần Hiên.

- Đúng , ta chính xác không phải là phế vật ! Nhưng mà , ta chính là ta !

Tần Hiên lạnh lùng nhìn đối phương , vẻ mặt khinh thường .

Ngồi xổm trên vai Tần Hiên , lúc này Bảo bảo cũng tựa như một con người đứng thẳng lên , một đôi tay nhỏ bé chống vào hông , vẻ mặt khinh thường nhìn Áo Luân đang nổi giận ...

- Ngươi hỗn đản !

Không biết là nói bảo bảo hay là nói Tần Hiên , Áo Luân mãnh liệt nộ hống một tiếng , một quyền liền đấm tới . Tức thì, một đạo bạch sắc đấu khí nháy mắt hình thành , hướng phía Tần Hiên hung mãnh trùng kích tới . Tần Hiên đồng tử co rút lại , trong lòng giận dữ , đôi mắt băng lãnh lại càng thấu phát ra sát khí lăng lệ .

Nhưng là , Tần Hiên lúc này cũng không có tiếp chiêu , mà là lui về phía sau một bước , liếc nhìn sang nhất phó lão thần Bố Lan Đặc (ý là : Bố Lan Đặc cứ như một ông quan già ngồi xem a - Ở đoạn sau thì Bố Lan Đặc là nhân chứng cho Tần Hiên nện Áo Luân^^! )bên cạnh một cái , rồi sau đó liền lạnh lùng nhìn Áo Luân .

- Áo Luân , ngươi dám động thủ lần nữa , đừng trách ta hạ thủ vô tình !

Trong mắt Tần Hiên sát khí loé ra , nhưng lại chỉ là lạnh giọng nói .

- Ngươi đi chết đi !

Áo Luân hét lớn một tiếng , nhu thân lần nữa nhào đến. Sắc mặt Tần Hiên càng thêm lạnh lẽ , trên người cũng bắt đầu thấu phát ra một tầng tử sắc quang mang nhàn nhạt , mái tóc dài màu tím phía sau không gió mà tự động phiêu tán . Tần Hiên lại thối lui một bước nữa .



- Bố Lan Đặc huynh , huynh hãy xem , là tên Vương bát đản Áo Luân này chủ động ra tay , ép ta phải tự vệ .

Tần Hiên băng lãnh nói chuyện khiến cho Bố Lan Đặc ở bên cạnh ngẩn ra ! Lập tức trên mặt hắn lộ ra thần tình kỳ quái !

Nhưng là , Bố Lan Đặc cũng không có ý ngăn cản hai người bọn họ , chỉ là ở bên cạnh quan khán . Trên thực tế , Bố Lan Đặc cũng đã sớm khó chịu với Áo Luân , chỉ là ngại thân phận của Áo Luân mà nín nhịn , hắn mong cho Áo Luân bị Tần Hiên đánh ngã đẹp mặt để hắn chê cười .

- Tốt , Tần huynh đệ , ta hôm nay coi như nhân chứng của huynh đi .

Bố Lan Đặc đầu tiên là ngẩn ra , tiếp đó thì mặt tươi cười lớn tiếng nói , hắn biết , Tần Hiên định ra tay rồi .

Nghe vậy , Áo Luân lại càng trở nên giận dữ . Hét lớn một tiếng , đấu khí chói mắt từ trên người hắn bắn ra , một đôi quyền đầu tức thì bị bạch sắc đấu khí bao phủ lấy , hoá thành một đạo điện quang , hướng đầu Tần Hiên hung ác trùng kích đến .

Công kích thật quá âm độc ! Tần Hiên trong lòng tức thì đại nộ . Sát khí càng thêm lăng lệ . Trong lòng vừa động , chân Tần Hiên nhẹ nhàng điểm trên mặt đất , sau đó một khắc , thân hình Tần Hiên quỷ dị hướng bên cạnh di động , nhất thời tránh được công kích của Áo Luân.

- Hả ?

Áo Luân mặc dù chìm trong cuồng nộ , nhưng là trực giác một cao thủ của hắn vẫn còn . Lúc này đã bị bộ pháp vi diệu của Tần Hiên làm cho hoảng sợ .

- Muốn đánh , theo ta đến phía sau .

Tần Hiên lạnh lùng buông xuống những lời này sau đó , thân thể hắn hoá thành một tử sắc quang vựng , trong nháy mặt liền từ cửa sổ xông ra ngoài.

- Hừ !

Áo Luân chỉ là nặng nề hừ lạnh một tiếng ! Sau đó cũng từ cửa sổ xông ra ngoài !

Nhìn hai người Tần Hiên biến mất tại tửu lâu , Bố Lan Đặc mới chậm rãi đứng lên , lạnh lùng liếc nhìn mấy người tuỳ tùng của Áo Luân một cái , sau một khắc , cũng trực tiếp từ của sổ liền xông ra ngoài .

- Làm sao bây giờ ?

Mấy người tuỳ tùng của Áo Luân trao đổi ánh mắt với nhau ,sau đó một người liền hỏi .

- Hừ , thì đi xem xem thiếu gia như thế nào diệt sát kẻ không biết lượng sức mình Tần Hiên kia thôi !

Một người cười lạnh .

- Này ? Nhưng là Tần Hiên kia từng diệt sát một lục giai cao thủ .

- Hừ , người đối với thiếu gia không tin tưởng như vậy sao ?



Một ngươi khác lạnh lùng người vừa nói chuyện kia .

- Tin tưởng thiếu gia ! Tin tưởng thiếu gia nhất định không bị thua !

Người vừa nói này chính là trung niên nhân hỏi chuyện Áo Luân ở trước cửa Tửu Lâu , trong đám người này , cũng chỉ có hắn mới rõ ràng thực lực của Áo Luân.

Có lẽ , nửa năm trước Áo Luân không phải là đối thủ của Tần Hiên (Tần Hiên hiện giờ chứ không phải Tần Hiên nửa năm trước ) , nhưng là , bây giờ , trung niên nhân tuyệt đối tin tưởng.

Đúng lúc này , bên ngoài quả thật truyền đến một trận lớn tiếng ầm ầm . Tần Hiên cùng Áo Luân hai người đã bắt đầu đại chiến ở phía sau rồi .

- Một trong thập đại kiệt xuất thanh niên Áo Luân bất quá cũng chỉ có thế thôi .

Tiếng cười sang sảng của Tần Hiên truyền tới , khiến cho sắc mặt mấy người tuỳ tùng của Áo Luân tức thì đại biến .

- Không xong !

Mẫy người thầm nghĩ đồng thời vọt tới của sổ , phóng mắt nhìn xuống , nhưng là chứng kiến lúc này trên đường cực kỳ rộng bị rất đông người vây lại thành một vòng tròn lớn hình quả trứng.Mà hai đầu vòng tròn chính là Tần Hiên và Áo Luân hai người.

- Thiếu gia , dĩ nhiên bị thương ?

Trung niên nhân khó tin lên tiếng kinh hô.

Trong trường đấu hai người đứng tách ra hai bên , Tần Hiên trên mặt thấu phát ra nụ cười nhàn nhạt . Vẻ mặt thong dong trấn định . Mà mặt khác một bên Áo Luân lại có vẻ hơi chật vật . Y phục vàng nhạt có chút bừa bộn , mà khoé miệng Áo Luân lại càng tràn ra một vết huyết tích ...

- Chẳng lẽ ,t hiếu gia dĩ nhiên...

Trung niên nhân thất kinh lắp bắp . Hắn rất rõ ràng thực lực Áo Luân ... Trung niên nhân vẻ mặt kinh hãi quay đầu nhìn về phía Tần Hiên trên mặt thấu phát ra vẻ thong dong bình tĩnh tươi cười ...

- Tần Hiên , ngươi lại dám đánh ta ?

Không kịp trở tay , Áo Luân ăn phải một ám khuy ( ý là : Một trận thua mà Áo Luân không thể tin nổi ) , một lúc lâu sau đó , hắn mới phản ứng lại -- Chính mình , dĩ nhiên bị đối phương nhất chiêu đả bại !

Dưới sự giận dữ , Áo Luân hướng phía Tần Hiên phẫn nộ quát lên .

- Ta đánh ngươi đó ! Ngươi một tên ngu ngốc !

Tần Hiên sắc mặc chuyển lạnh , cả người tử quang quấn vòng quanh , mái tóc dài màu tím lại càng không gió tung bay ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Lân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook