Chương 70: Bạch tiên sinh bị lật tẩy (2)
Phong Thanh Dương
19/05/2015
Tiểu Tần khó chịu chau mày, cứ cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn Lâm Vãn Thu đang ngồi đối diện, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy??? Nếu cậu không nhầm, thì từ khi bắt đầu dùng cơm, chị dâu vẫn luôn nhìn cậu chòng chọc, thỉnh thoảng còn chơi trò nháy mắt mờ ám, cộng thêm cười duyên e thẹn?
Hơn nữa trên người Bạch đội trưởng, tựa hồ toát ra những tầng khí lạnh ngắt, như muốn đè chết cậu, không phải Bạch đội không nhìn thấy ư, vì sao cậu luôn cảm thấy, có một ánh mắt sắc nhọn, lia khắp người cậu, tàn nhẫn khoét lỗ trên toàn thân cậu.
Tiểu Tần phát cơn run rẩy, ngẩng đầu, toan nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí cực kì quái dị, nhưng Lâm Vãn Thu lại lên tiếng trước: “Em ăn no chưa? Chị còn nấu thêm món canh, nếm thử nha?”
Hai khóe mi của Tiểu Tần sắp trào nước mắt rồi đấy, chị dâu yêu quý ơi, em xin chị đấy, đừng dùng ngữ điệu dịu dàng, ngọt ngào đến thế, được không ạ ?
Lâm Vãn Thu vẫn ra vẻ vô tư, vờ như không thấy cơn sóng ngầm đang rục rịch ngóc đầu, đôi mắt cô tò mò, dán sát trên gương mặt Tiểu Tần: “Năm nay Tiểu Tần bao nhiêu tuổi vậy…có bạn gái chưa em?”
ắc nghẹn trong họng, tay vỗ ngực thùm thụm: “Không có, chưa có đâu ạ. Em năm nay mới 26 tuổi thôi.”
“Em đẹp trai, bảnh bao như vậy, chắc được nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ? Các cô gái trẻ luôn có những mộng mơ về tình yêu lãng mạng, đặc biệt hay bị thu hút và ngưỡng mộ những anh chàng quân nhân phong độ nghiêm nghị.”
Tiểu Tần lúng túng liếc nhìn Bạch Thuật Bắc, phát hiện đối phương không có biểu hiện khác thường, bèn cẩn thận hồi đáp: “Thế thì tình cảm của chị dâu với Bạch đội, là xuất phát từ sự ngưỡng mộ và bị thu hút?”
Lâm Vãn Thu nở nụ cười nhạt, bất giác nhớ lại nguyên nhân phát sinh tình yêu đơn phương của mình, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, trước kia trong lòng chị, Bạch đội trưởng của em chính là một anh hùng, không ai so bì được.”
Mi tâm Bạch Thuật Bắc nhíu chặt, chú ý đến hai chữ ” trước kia “?
Tiểu Tần hiểu ý mỉm cười, vẻ mặt hâm mộ: “Vận khí của Bạch đội trưởng thật tốt.”
Mi tâm của Bạch Thuật Bắc hõm sâu hơn, tiếp theo, Lâm Vãn Thu và Tiểu Tầm chuyển sang tán gẫu những chủ đề nằm ngoài tầm hiểu biết của anh: gì mà tin tức nóng hổi của một chương trình tạp kĩ trên truyền hình, rồi chuyển qua những tin đồn thị phi của một minh tinh nổi tiếng…. Dường như trên bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, cứ say mê trò chuyện liên hồi, khí thế ngất trời.
Bạch Thuật Bắc cố nhịn rồi nhịn, cuối cùng lấy đũa gõ vào bát cơm: “Bảo bối, bới cơm giúp anh.”
Tiểu Tần nhịn cười đến nghẹn, khó tin khi được tận mắt chứng kiến một mặt nhu hòa, dịu hiền như vậy của Bạch Thuật Bắc. Còn Lâm Vãn Thu lại dùng ánh mắt sâu xa đánh giá Bạch Thuật Bắc, sau hướng về Tiểu Tần, nở nụ cười ngọt lịm, “Để em bới cho Tiểu Tần trước, em ấy là khách mà.”
“. . . . . .”
Tiểu Tần cực lực né tránh ánh mắt của Bạch Thuật Bắc, không biết có phải ảo giác hay không, tại sao cậu cứ cảm thấy, Bạch đội muốn cắn chết cậu?
Lâm Vãn Thu vừa bước vào phòng bếp, Bạch Thuật Bắc tức thì nắm lấy cổ áo Tiểu Tần, tròng mắt phun ra lửa nóng “Con mẹ nó, cậu đỏ mặt cái gì?”
Tiểu Tần hoảng sợ nuốt nước bọt, cống quít giải thích: “Không có không có ạ, tại vừa rồi em bị nghẹn thức ăn mà. Ớ, lạ nhỉ, sao Bạch đội biết em đỏ mặt? !”
Tiểu Tần nhìn chằm chằm đôi mắt của Bạch Thuật Bắc, ngơ ngác giương khóe môi, vẻ mặt mừng rỡ như điên: “Anh có thể nhìn thấy ư? Giời ơi, quá sức thần kì! Em cùng chị dâu nói chuyện, mà có thể kích thích đến anh, khiến anh hồi phục thị giác luôn?”
Người đàn ông này….quả thật. . . . . . máu ghen khiếp quá!
Thần sắc của Bạch Thuật Bắc mất tự nhiên, siết chặt cổ áo của Tiểu Tần, đáy mắt lóe tia lo âu: “Là ông đây đoán, tôi còn không rành thằng nhóc nhà cậu à, thấy con gái đẹp là mặt đỏ như mông khỉ.”
Anh vẫn chưa quên, lúc đó Lâm Vãn Thu giúp bọn anh thi hành nhiệm vụ, qua ống nhòm, Tiểu Tần thấy Vãn Thu bị Tri Hạ đánh, liền không ngừng xuýt xoa, muốn xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Điều này chứng tỏ, Lâm Vãn Thu hợp với tiêu chuẩn của cậu ta?
Cơn ghen bộc phát khiến ngài thượng tá quên sạch sành sanh cái gọi là ” Tinh thần trọng nghĩa ” trong quân đội, anh trừng mắt với đội viên của mình, gằn giọng uy hiếp: “Quản kĩ con mắt của cậu, dám nhìn ngó lung tung, là tôi dọng bầm mắt.”
Trong lòng Tiểu Tần vô cùng phức tạp, vẻ mặt không phân biệt được là đang khóc hay đang cười: “Do chị dâu mà, chị ấy ——”
“Cô ấy thì sao?” Sắc mặt Bạch Thuật Bắc u trầm, như thể giây tiếp theo, từ miệng anh sẽ mọc ra hai cái răng nanh nhọn, cắn trúng động mạch cổ của Tiểu Tần, “Câu định nói là cô ấy chủ động quyến rũ cậu?”
Tiểu Tần bị dọa, phát ra tiếng ho khan kịch liệt: “Anh đừng nói bậy. Chị dâu chỉ thân thiện với khách khứa thôi.”
Bạch Thuật Bắc sợ Lâm Vãn Thu phát giác, gấp rút dữ dằn cảnh cáo: “Lát nữa câm miệng cho tôi, ngồi nghiêm túc tập trung ăn uống, ăn nhanh rồi biến lẹ.”
Tiểu Tần uất ức mím môi Bạch đội trưởng đối xử với cậu cứ như kẻ thù, đôi đồng tử của anh tối om, đen ngòm, bên trong tràn đầy làn sương rét buốt, thật sự anh không thấy được ư, nhưng sao lại dọa người đến thế.
Tiểu Tần giơ tay vuốt vuốt ngực, Lâm Vãn Thu hối hả chạy từ phòng bếp ra, khuôn mặt nhin vẻ lo lắng: “Tiểu Tần, sao em ho nhiều vậy, để chị đi pha trà bưởi với mật ong cho em, nó có tác dụng giúp thông cổ đấy.”
Tiểu Tần khóc không ra nước mắt: “. . . . . . Cám ơn chị dâu.”
Dưới bàn, chân Tiểu Tần bị ai kia đá mạnh một phát. Cậu bi phẫn nhìn Lâm Vãn Thu: “Thôi, em không làm phiền chị dâu nữa, em bận việc, ăn xong thì đi ngay.”
Lâm Vãn Thu trừng lớn mắt, nhìn Tiểu Tần chằm chằm: “Sao vậy, em bận đến mức không có thời gian uống một ly trà à ? Công việc của mọi người khổ cực quá, vậy để chị lấy mấy gói trà biếu mọi người, em giúp chị đem về đơn vị cho mọi người, cách pha đơn giản lắm, chỉ cần đổ nước nóng vào là được.”
Lúc này, Lâm Vãn Thu hoàn toàn thật lòng, không hề giả vờ, cuộc sống của quân nhân luôn vất vả, bận bịu, nào có thanh thản, an nhàn như người thường, vả lại, cô quý Tiểu Tần như đứa em trai, thuận tiện biếu cậu chút quà tỏ lòng thành.
Nhưng trong mắt Bạch Thuật Bắc lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến cuối, Lâm Vãn Thu nhẫn tâm bϠquên anh, chỉ mải mê trò chuyện cùng Tiểu Tần, thậm chí chẳng thèm gắp thức ăn cho anh nữa, hai mắt cô tựa hồ dán chặt vào người trẻ tuổi đối diện. Theo anh nhận xét, tuổi của Lâm Vãn Thu và Tiểu Tần tương đương nhau, dường như có nhiều tiếng nói chung. Vẻ mặt cô khi trò chuyện với cậu ta vô cùng ngây thơ, thuần khiết. Hơn nữa điều khiến anh bận lòng, là cô chỉ ngưỡng mộ anh ” trước kia “!
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc ngày càng khó coi, còn Lâm Vãn Thu trở nên vô tâm vô tính, vứt anh qua một bên, chuyên chú hàn huyên, hỏi han Tiểu Tần. . . . . .
“Rắc——”
-
Trên bàn vang lên âm thanh của tiếng đũa gãy, Tiểu Tần và Lâm Vãn Thu cùng nhau quay đầu, Lâm Vãn Thu ra vẻ ngây ngô, hỏi: “Sao thế anh?”
Bạch Thuật Bắc nghiến răng, cố đè nén cơn giận, bề ngoài cười nhưng trong không cười, cong cong khóe mắt: “Dạo này chất lượng đũa kém quá. Bà xã, em đổi giúp anh đôi khác nha.”
Lâm Vãn Thu không thể làm gì khác, ngoài chiều theo ý anh, đứng dậy đi vào bếp. Tiểu Tần lần này thông minh hơn, không đợi anh chất vấn, liền nhanh mồm giải thích trước: “Bạch đội trưởng, anh thấy rõ rồi nhá, em hoàn toàn trong sạch, sạch tinh khiết như tờ giấy trắng. Còn nữa, người tốt bụng, hoàn toàn không có ý đồ đen tối khác.”
Bạch Thuật Bắc lạnh lùng khoanh tay, cặp mắt dõi theo động tĩnh trong bếp, miệng hỏi: “Cậu ăn no chưa? Chưa no thì để tôi chiêu đãi cậu thêm ‘món đấm’”
Tiểu Tần nhận ra Bạch Thuật Bắc đang hạ lệnh đuổi khách, đối diện với người đàn ông khủng bố như vậy, cho dù là “Mãn hán toàn tịch”, cậu cũng xin từ: “Em no rồi, em về ngay lập tức.”
Tiểu Tần lớn tiếng, nói vọng vào phòng bếp: “Chị dâu ơi, em no rồi, em về đây ạ.”
Bạch Thuật Bắc không đợi Lâm Vãn Thu trả lời, giơ tay chỉ cánh cửa, mặt lạnh te nói: “Không tiễn.”
Lâm Vãn Thu vừa đi tới cửa phòng bếp, liền thấy bóng dáng rắn rỏi của Tiểu Tần đang thay dép ở cửa ra vào, cô thoáng nhìn Bạch Thuật Bắc, phát hiện anh chàng đang ngồi rung đùi, mí mắt hơi rũ xuống, khóe miệng nhếch thành nụ cười âm hiểm.
Cô bó tay với anh.
Lâm Vãn Thu trợn trừng mắt, dưới đáy lòng bùng lên hỏa khí, mấy bữa nay, cô vẫn còn hoài nghi, không biết anh đã hồi phục thị lực hay chưa, hôm nay trải qua một trận dò xét, cô đã nắm được những đầu mối quan trọng để lần ra câu trả lời chính xác, cô lặng thinh, đi tới cầm bát của Bạch Thuật Bắc, xoay người đi vào bếp.
Cô suy đoán vô số lý do, có lẽ Bạch Thuật Bắc không có cảm giác an toàn, hoặc anh tự ti, nhạy cảm? Kì thật, với những lí do này, cô miễn cưỡng có thể chấp nhận., giống như Bạch Thuật Bắc nói, cô và anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, bây giờ nên quý trọng từng phút từng giây.
Nhưng nếu trong lòng anh còn nghi hoặc, tại sao không thẳng thắng hỏi cô, chẳng nhẽ với những gì đã trải qua, anh còn chưa hiểu được đạo lí, giữa vợ chồng phải luôn thành thật, tin tưởng lẫn nhau?
Càng nghĩ, Lâm Vãn Thu càng uất nghẹn, hôn nhân của hai người, đến bao giờ mới có thể xóa bỏ triệt để những ngăn trở ?
Cô ngẩn người, đứng trước kệ bếp, sau lưng bỗng nhiên có một lồng ngực ép sát, Bạch Thuật Bắc trầm mặc ôm lấy cô, sức lực vẫn lớn đến kinh người: “Em, mất hứng?”
Trong lòng anh lo lắng không yên, cứ cảm thấy đã bị cô phát giác bí mật, giờ phút này, anh không cách nào thốt nên những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn, nó có vẻ ngây thơ ấu trĩ, thậm chí là giống ngụy biện hơn, thời gian càng kéo dài, anh càng khó mở miệng.
Anh cúi đầu, ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần dưới ngọn đèn vàng, khẽ cúi đầu hôn đỉnh đầu nhỏ, cô mang dép lê trong nhà, đứng cao ngang cằm anh, rất thuận tiện để anh hôn. Sống mũi anh len vào làn tóc mượt, hít sâu mùi hương thơm ngát, hai cơ thể khít khao chặt chẽ, là sự hòa quyện, gắn kết giữa thể xác và linh hồn.
Tay anh luồn vào vạt áo cô, men theo vòng eo thon thả, trượt lên nơi đẫy đà, kéo áo lót của cô lên tận cổ và bắt đầu xoa nắn hai đồi tuyết trắng.
Lâm Vãn Thu đứng trước người anh, bực bội cựa quậy, giùng giằng, thân thể cô giãy giụa, bày tỏ kháng nghị: “Em không muốn.”
Bạch Thuật Bắc không lãng phí một giây thời gian, lấy tay vén cao chiếc váy ngắn của cô lên, mọi sự chống cự của cô đều bị anh vô hiệu hóa, chỉ qua vài giây, quần lót của cô đã bị anh tụt xuống đầu gối. Tiếp theo, lòng bàn tay anh che lại nơi yếu ớt mềm mại của cô, ngón tay thò vào trong, khuấy đảo, vân vê, nghiền ép.
Lâm Vãn Thu cắn chặt môi, rầu rĩ khẽ rên một tiếng, cách lớp quần tây, lửa nóng của anh cọ xát giữa hai bờ mông cô, thân thể cô bị anh dạy dỗ, càng lúc càng mẫn cảm, không bao lâu giữa hai chân đã trào ra dòng dịch ẩm.
“Tại sao không muốn?”
Tiếng nói trầm khàn của Bạch Thuật Bắc vang sát bên tai cô. Anh há mồm, ngậm vành tai cô, đầu lưỡi trơn mềm, ướt át liếm láp xung quanh, chốc chốc lại dùng răng nhọn day kéo dái tai cô.
Hai chân Lâm Vãn Thu bắt đầu bũn nhũn, toàn thân mất đi điểm tựa, ngã nhoài trên bàn bếp, miệng bật ra những tiếng vụn vặt: “Thuật Bắc…. đừng…. làm rộn.”
Bạch Thuật Bắc trườn người, nương theo thân thể cô. Một tay ôm bờ vai cô, một tay giải thoát cự vật đã trướng căng, nhanh chóng nhấn vào nơi đào nguyên. Vòng eo Lâm Vãn Thu liền cong lên, cái trán phải chống đỡ trên mặt bàn lạnh lẽo.
Bạch Thuật Bắc thoải mái thở hắt ra, tiến hành thao tác rút ra – đưa vào. Anh cúi đầu, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô, thả những nụ hôn nồng nàn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn: “Không phải em rất thích anh làm vậy sao?”
Của anh cứng như sắt, chôn sâu trong cơ thể cô, liên tiếp ra vào, tựa như muốn hành hạ, lại như thể đang thương yêu cô, tay cô không có chỗ để co bấu, toàn thân mềm nhũn, nằm sấp trên bàn bếp: “Hôm nay anh . . . . . . lớn quá, em không chịu nổi.”
Theo động tác của anh, bụng cô phải ma sát mạnh với cạnh bàn, đau điếng người, nhưng phía dưới lại truyền đến cảm giác tê ngứa khó tả, cô thật sự sắp phát điên rồi!
Cô gắng gượng nghiêng đầu nhìn anh, anh không hề báo trước, cố ý chơi xấu, đè thân hình to nặng của mình lên người cô, rồi than vãn bên tai cô: “Em thích những chàng trai trẻ? Bắt đầu chê anh là thằng mù, không phong độ như trước kia phải không?”
Lâm Vãn Thu sửng sốt: “Cái gì?”
-
Tay Bạch Thuật Bắc nắm chặt bờ mông cô, hung hăng đâm vào thật sâu, trong đầu Lâm Vãn Thu liền bùng nổ một trận pháo hoa trắng sáng. Qua một lúc lâu, mới hiểu được hàm ý trong lời anh nói, cô nhếch miệng cười châm chọc : “Bạch Thuật Bắc, anh nói nhảm nhí gì đấy?”
Bạch Thuật Bắc nắm cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh, Lâm Vãn Thu nhìn thẳng đôi đồng tử đen tuyền sâu thăm thẳm, bất ngờ hỏi: “Tại sao anh gạt em. Anh thấy em lo lắng cho anh, phập phồng không yên vì anh, vui lắm phải không?”
Huyết sắc trên mặt Bạch Thuật Bắc tức thì bay biến, lập tức ngưng lại động tác bên dưới, hoảng hồn ghì chặt cô: “Không phải đâu. Anh dự định, sau khi chúng ta phục hôn thì mới báo cho em hay.”
Lâm Vãn Thu lặng thinh nhắm mắt, hàng mi khẽ khàng lay động, Bạch Thuật Bắc chột dạ, bèn lật người cô lại, cẩn thận dỗ dành: “Vãn Thu,vì anh sợ sẽ mất em. Hiện giờ, mỗi đêm anh vẫn mơ thấy ác mộng, những lúc mở mắt ra, luôn có ảo giác, em đã bỏ anh đi thật xa, không phải anh nghi ngờ tình yêu của em, chỉ là, anh không đủ tự tin. Anh luôn tự hỏi, tại sao em lại yêu kẻ khốn kiếp như anh, em đồng ý trở về với anh, có dính dáng đến sự thương hại hay không, Lâm Vãn Thu vẫn không nói lời nào, Bạch Thuật Bắc phát hoảng, lòng hồi hộp căng thẳng. Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Bà xã, cho anh xin lỗi.”
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới từ từ mở mắt, quan sát anh bằng ánh nhìn phức tạp, Bạch Thuật Bắc cảm thấy bản thân không còn chỗ dung thân, song vẫn ngoan cường siết chặt cô.
“Em nói, trước kia, trong lòng em, anh là một anh hùng. Anh vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc là em yêu con người thật của anh hay là yêu người hùng mà em tự xây dựng lên. Hai ta cùng nhau chung sống, có khi nào, em cảm thấy thất vọng vì phát hiện bản chất tồi tệ của anh không?”
Giọng nói của Bạch Thuật Bắc tràn ngập nỗi cô liêu quạnh quẽ, Lâm Vãn Thu khó có thể tưởng tượng được, anh cũng có lúc yếu đuối, mất phương hướng như vậy. Anh cúi đầu, nói tiếp: “Trước kia, anh là một kẻ ngạo mạn ương bướng, tự tin đến mức tự phụ. Nhưng từ khi gặp em, những thứ ấy liền sụp đổ, Lâm Vãn Thu, em đã biết tầm quan trọng của em đối với anh chưa, em phải hiểu, ánh mắt của em, vượt lên hết thảy mọi thứ trên thế giới. Những vinh quanh anh có được trong suốt 30 năm cuộc đời, cũng không bằng một câu tán thưởng của em.”
Nhịp tim Lâm Vãn Thu tăng đột biến, Bạch Thuật Bắc rất hiếm khi nói những lời tâm tình ngọt ngào. Thỉnh thoảng anh cố gắng nói vài câu để lấy lòng cô, nhưng đều mang theo sự cứng ngắc và nôn nóng xấu hổ. Hôm nay, những lời anh nói, tựa hồ chưa đủ bùi tai, nhưng đã hòa tan trái tim cô.
Cô biết Bạch Thuật Bắc yêu cô, song không ngờ lại yêu đến mức đấy. . . . . . Với lại, cô đã hoàn toàn thoát khỏi những đau khổ của quá khứ, thế nhưng, anh vẫn chưa giải tỏa được nỗi lòng, chưa thể buông bỏ sự áy náy, day dứt, vẫn nhớ mãi không quên những thương tổn đã gây ra cho cô.
Lâm Vãn Thu nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ xúc động, đáy mắt Bạch Thuật Bắc dần lan tràn ý cười, anh cúi thấp đầu, muốn hôn môi cô: “Anh yêu em, em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”
Khóe miệng Lâm Vãn Thu cong thành nụ cười tươi tắn, nhưng lại giơ tay đẩy mạnh anh ra.
Bạch Thuật Bắc đờ đẫn nhíu mày, Lâm Vãn Thu sửa sang lại quần áo, cười tủm tỉm với anh: “Mặc dù lý do của anh rất cảm động, nhưng không thể lấy nó làm nguyên nhân để anh tiếp tục lừa gạt em.”
Gương mặt Bạch Thuật Bắc biến sắc, im lặng nghe cô nói tiếp: “Vốn dĩ em dự định, cuối tuần này cùng anh đến cục dân chính. Tuy nhiên bây giờ. . . . . . em muốn suy xét.”
“Suy xét gì nữa?”
Bạch Thuật Bắc tủi thân, mè nheo với cô, Lâm Vãn Thu vẫn mỉm cười và nói: “Suy xét thật cẩn thận, xem em có nên phục hôn với người đàn ông thích nói láo như anh không.”
Bạch Thuật Bắc buồn bực than trời, biểu cảm dở khóc dở mếu, cố gắng nài nỉ: “Bà xã ơi, bà xã à!.”
Lâm Vãn Thu quyết tâm ngó lơ anh, đi đủng đỉnh ra khỏi bếp, không thèm quay đầu, chỉ phất phất tay giao nhiệm vụ: “Anh nhớ rửa chén cho em, còn phải dọn dẹp sạch sẽ đấy. Chiều nay, em có hẹn với Tiểu Lê đi dạo phố rồi.”
Bạch Thuật Bắc giơ tay, đập đập vào trán, ánh mắt liếc nhìn nơi nào đó, vẫn ngang nhiên dựng đứng của mình, mơ hồ cảm thấy, Lâm Vãn Thu càng ngày càng quả quyết, cứng rắn, không dễ bị dụ như xưa.
Lâm Vãn Thu đi tới cửa phòng bếp, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn anh: “Đúng rồi.”
Bạch Thuật Bắc tưởng là cô muốn giao thêm nhiệm vụ cho mình, thoáng buồn bực quay người, lại thấy cô cười híp mắt, giọng điệu nhẹ bẫng: “Cám ơn anh đã yêu em đến thế. Thật ra thì, em cũng yêu anh lắm cơ, còn nhiều hơn tình yêu của anh đấy, tiên sinh vô lại ạ!”
“. . . . . .”
Kì thực, khi ta yêu một người người, là chấp nhận tất cả ưu – khuyết điểm của đối phương. Nếu như cô chỉ say mê vẻ hào nhoáng bên ngoài của anh, cô sẽ không vì tình yêu ấy mà hết lần này đến lần khác chịu tổn thương, sỉ nhục. Đã từng, anh khiến cô cực kì thất vọng, nhưng cuối cùng, chính anh là người cầm từng đường kim mũi chỉ, vá lại lòng tin cho cô. Anh vì tình yêu mà thay đổi, và sự thay đổi ấy, hâm nóng trái tim đã lạnh giá của cô, khiến nó lại ấm áp như xưa.
Lâm Vãn Thu vừa lên lầu vừa mỉm cười, tuy vậy, lần này cô phải dạy anh một bài học thích đáng, nếu không, sẽ phụ lòng một Lâm Vãn Thu vì tình yêu mà bất chấp tất cả, anh chàng này, cô còn phải giáo huấn dài dài.
Hơn nữa trên người Bạch đội trưởng, tựa hồ toát ra những tầng khí lạnh ngắt, như muốn đè chết cậu, không phải Bạch đội không nhìn thấy ư, vì sao cậu luôn cảm thấy, có một ánh mắt sắc nhọn, lia khắp người cậu, tàn nhẫn khoét lỗ trên toàn thân cậu.
Tiểu Tần phát cơn run rẩy, ngẩng đầu, toan nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí cực kì quái dị, nhưng Lâm Vãn Thu lại lên tiếng trước: “Em ăn no chưa? Chị còn nấu thêm món canh, nếm thử nha?”
Hai khóe mi của Tiểu Tần sắp trào nước mắt rồi đấy, chị dâu yêu quý ơi, em xin chị đấy, đừng dùng ngữ điệu dịu dàng, ngọt ngào đến thế, được không ạ ?
Lâm Vãn Thu vẫn ra vẻ vô tư, vờ như không thấy cơn sóng ngầm đang rục rịch ngóc đầu, đôi mắt cô tò mò, dán sát trên gương mặt Tiểu Tần: “Năm nay Tiểu Tần bao nhiêu tuổi vậy…có bạn gái chưa em?”
ắc nghẹn trong họng, tay vỗ ngực thùm thụm: “Không có, chưa có đâu ạ. Em năm nay mới 26 tuổi thôi.”
“Em đẹp trai, bảnh bao như vậy, chắc được nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ? Các cô gái trẻ luôn có những mộng mơ về tình yêu lãng mạng, đặc biệt hay bị thu hút và ngưỡng mộ những anh chàng quân nhân phong độ nghiêm nghị.”
Tiểu Tần lúng túng liếc nhìn Bạch Thuật Bắc, phát hiện đối phương không có biểu hiện khác thường, bèn cẩn thận hồi đáp: “Thế thì tình cảm của chị dâu với Bạch đội, là xuất phát từ sự ngưỡng mộ và bị thu hút?”
Lâm Vãn Thu nở nụ cười nhạt, bất giác nhớ lại nguyên nhân phát sinh tình yêu đơn phương của mình, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, trước kia trong lòng chị, Bạch đội trưởng của em chính là một anh hùng, không ai so bì được.”
Mi tâm Bạch Thuật Bắc nhíu chặt, chú ý đến hai chữ ” trước kia “?
Tiểu Tần hiểu ý mỉm cười, vẻ mặt hâm mộ: “Vận khí của Bạch đội trưởng thật tốt.”
Mi tâm của Bạch Thuật Bắc hõm sâu hơn, tiếp theo, Lâm Vãn Thu và Tiểu Tầm chuyển sang tán gẫu những chủ đề nằm ngoài tầm hiểu biết của anh: gì mà tin tức nóng hổi của một chương trình tạp kĩ trên truyền hình, rồi chuyển qua những tin đồn thị phi của một minh tinh nổi tiếng…. Dường như trên bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, cứ say mê trò chuyện liên hồi, khí thế ngất trời.
Bạch Thuật Bắc cố nhịn rồi nhịn, cuối cùng lấy đũa gõ vào bát cơm: “Bảo bối, bới cơm giúp anh.”
Tiểu Tần nhịn cười đến nghẹn, khó tin khi được tận mắt chứng kiến một mặt nhu hòa, dịu hiền như vậy của Bạch Thuật Bắc. Còn Lâm Vãn Thu lại dùng ánh mắt sâu xa đánh giá Bạch Thuật Bắc, sau hướng về Tiểu Tần, nở nụ cười ngọt lịm, “Để em bới cho Tiểu Tần trước, em ấy là khách mà.”
“. . . . . .”
Tiểu Tần cực lực né tránh ánh mắt của Bạch Thuật Bắc, không biết có phải ảo giác hay không, tại sao cậu cứ cảm thấy, Bạch đội muốn cắn chết cậu?
Lâm Vãn Thu vừa bước vào phòng bếp, Bạch Thuật Bắc tức thì nắm lấy cổ áo Tiểu Tần, tròng mắt phun ra lửa nóng “Con mẹ nó, cậu đỏ mặt cái gì?”
Tiểu Tần hoảng sợ nuốt nước bọt, cống quít giải thích: “Không có không có ạ, tại vừa rồi em bị nghẹn thức ăn mà. Ớ, lạ nhỉ, sao Bạch đội biết em đỏ mặt? !”
Tiểu Tần nhìn chằm chằm đôi mắt của Bạch Thuật Bắc, ngơ ngác giương khóe môi, vẻ mặt mừng rỡ như điên: “Anh có thể nhìn thấy ư? Giời ơi, quá sức thần kì! Em cùng chị dâu nói chuyện, mà có thể kích thích đến anh, khiến anh hồi phục thị giác luôn?”
Người đàn ông này….quả thật. . . . . . máu ghen khiếp quá!
Thần sắc của Bạch Thuật Bắc mất tự nhiên, siết chặt cổ áo của Tiểu Tần, đáy mắt lóe tia lo âu: “Là ông đây đoán, tôi còn không rành thằng nhóc nhà cậu à, thấy con gái đẹp là mặt đỏ như mông khỉ.”
Anh vẫn chưa quên, lúc đó Lâm Vãn Thu giúp bọn anh thi hành nhiệm vụ, qua ống nhòm, Tiểu Tần thấy Vãn Thu bị Tri Hạ đánh, liền không ngừng xuýt xoa, muốn xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Điều này chứng tỏ, Lâm Vãn Thu hợp với tiêu chuẩn của cậu ta?
Cơn ghen bộc phát khiến ngài thượng tá quên sạch sành sanh cái gọi là ” Tinh thần trọng nghĩa ” trong quân đội, anh trừng mắt với đội viên của mình, gằn giọng uy hiếp: “Quản kĩ con mắt của cậu, dám nhìn ngó lung tung, là tôi dọng bầm mắt.”
Trong lòng Tiểu Tần vô cùng phức tạp, vẻ mặt không phân biệt được là đang khóc hay đang cười: “Do chị dâu mà, chị ấy ——”
“Cô ấy thì sao?” Sắc mặt Bạch Thuật Bắc u trầm, như thể giây tiếp theo, từ miệng anh sẽ mọc ra hai cái răng nanh nhọn, cắn trúng động mạch cổ của Tiểu Tần, “Câu định nói là cô ấy chủ động quyến rũ cậu?”
Tiểu Tần bị dọa, phát ra tiếng ho khan kịch liệt: “Anh đừng nói bậy. Chị dâu chỉ thân thiện với khách khứa thôi.”
Bạch Thuật Bắc sợ Lâm Vãn Thu phát giác, gấp rút dữ dằn cảnh cáo: “Lát nữa câm miệng cho tôi, ngồi nghiêm túc tập trung ăn uống, ăn nhanh rồi biến lẹ.”
Tiểu Tần uất ức mím môi Bạch đội trưởng đối xử với cậu cứ như kẻ thù, đôi đồng tử của anh tối om, đen ngòm, bên trong tràn đầy làn sương rét buốt, thật sự anh không thấy được ư, nhưng sao lại dọa người đến thế.
Tiểu Tần giơ tay vuốt vuốt ngực, Lâm Vãn Thu hối hả chạy từ phòng bếp ra, khuôn mặt nhin vẻ lo lắng: “Tiểu Tần, sao em ho nhiều vậy, để chị đi pha trà bưởi với mật ong cho em, nó có tác dụng giúp thông cổ đấy.”
Tiểu Tần khóc không ra nước mắt: “. . . . . . Cám ơn chị dâu.”
Dưới bàn, chân Tiểu Tần bị ai kia đá mạnh một phát. Cậu bi phẫn nhìn Lâm Vãn Thu: “Thôi, em không làm phiền chị dâu nữa, em bận việc, ăn xong thì đi ngay.”
Lâm Vãn Thu trừng lớn mắt, nhìn Tiểu Tần chằm chằm: “Sao vậy, em bận đến mức không có thời gian uống một ly trà à ? Công việc của mọi người khổ cực quá, vậy để chị lấy mấy gói trà biếu mọi người, em giúp chị đem về đơn vị cho mọi người, cách pha đơn giản lắm, chỉ cần đổ nước nóng vào là được.”
Lúc này, Lâm Vãn Thu hoàn toàn thật lòng, không hề giả vờ, cuộc sống của quân nhân luôn vất vả, bận bịu, nào có thanh thản, an nhàn như người thường, vả lại, cô quý Tiểu Tần như đứa em trai, thuận tiện biếu cậu chút quà tỏ lòng thành.
Nhưng trong mắt Bạch Thuật Bắc lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến cuối, Lâm Vãn Thu nhẫn tâm bϠquên anh, chỉ mải mê trò chuyện cùng Tiểu Tần, thậm chí chẳng thèm gắp thức ăn cho anh nữa, hai mắt cô tựa hồ dán chặt vào người trẻ tuổi đối diện. Theo anh nhận xét, tuổi của Lâm Vãn Thu và Tiểu Tần tương đương nhau, dường như có nhiều tiếng nói chung. Vẻ mặt cô khi trò chuyện với cậu ta vô cùng ngây thơ, thuần khiết. Hơn nữa điều khiến anh bận lòng, là cô chỉ ngưỡng mộ anh ” trước kia “!
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc ngày càng khó coi, còn Lâm Vãn Thu trở nên vô tâm vô tính, vứt anh qua một bên, chuyên chú hàn huyên, hỏi han Tiểu Tần. . . . . .
“Rắc——”
-
Trên bàn vang lên âm thanh của tiếng đũa gãy, Tiểu Tần và Lâm Vãn Thu cùng nhau quay đầu, Lâm Vãn Thu ra vẻ ngây ngô, hỏi: “Sao thế anh?”
Bạch Thuật Bắc nghiến răng, cố đè nén cơn giận, bề ngoài cười nhưng trong không cười, cong cong khóe mắt: “Dạo này chất lượng đũa kém quá. Bà xã, em đổi giúp anh đôi khác nha.”
Lâm Vãn Thu không thể làm gì khác, ngoài chiều theo ý anh, đứng dậy đi vào bếp. Tiểu Tần lần này thông minh hơn, không đợi anh chất vấn, liền nhanh mồm giải thích trước: “Bạch đội trưởng, anh thấy rõ rồi nhá, em hoàn toàn trong sạch, sạch tinh khiết như tờ giấy trắng. Còn nữa, người tốt bụng, hoàn toàn không có ý đồ đen tối khác.”
Bạch Thuật Bắc lạnh lùng khoanh tay, cặp mắt dõi theo động tĩnh trong bếp, miệng hỏi: “Cậu ăn no chưa? Chưa no thì để tôi chiêu đãi cậu thêm ‘món đấm’”
Tiểu Tần nhận ra Bạch Thuật Bắc đang hạ lệnh đuổi khách, đối diện với người đàn ông khủng bố như vậy, cho dù là “Mãn hán toàn tịch”, cậu cũng xin từ: “Em no rồi, em về ngay lập tức.”
Tiểu Tần lớn tiếng, nói vọng vào phòng bếp: “Chị dâu ơi, em no rồi, em về đây ạ.”
Bạch Thuật Bắc không đợi Lâm Vãn Thu trả lời, giơ tay chỉ cánh cửa, mặt lạnh te nói: “Không tiễn.”
Lâm Vãn Thu vừa đi tới cửa phòng bếp, liền thấy bóng dáng rắn rỏi của Tiểu Tần đang thay dép ở cửa ra vào, cô thoáng nhìn Bạch Thuật Bắc, phát hiện anh chàng đang ngồi rung đùi, mí mắt hơi rũ xuống, khóe miệng nhếch thành nụ cười âm hiểm.
Cô bó tay với anh.
Lâm Vãn Thu trợn trừng mắt, dưới đáy lòng bùng lên hỏa khí, mấy bữa nay, cô vẫn còn hoài nghi, không biết anh đã hồi phục thị lực hay chưa, hôm nay trải qua một trận dò xét, cô đã nắm được những đầu mối quan trọng để lần ra câu trả lời chính xác, cô lặng thinh, đi tới cầm bát của Bạch Thuật Bắc, xoay người đi vào bếp.
Cô suy đoán vô số lý do, có lẽ Bạch Thuật Bắc không có cảm giác an toàn, hoặc anh tự ti, nhạy cảm? Kì thật, với những lí do này, cô miễn cưỡng có thể chấp nhận., giống như Bạch Thuật Bắc nói, cô và anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, bây giờ nên quý trọng từng phút từng giây.
Nhưng nếu trong lòng anh còn nghi hoặc, tại sao không thẳng thắng hỏi cô, chẳng nhẽ với những gì đã trải qua, anh còn chưa hiểu được đạo lí, giữa vợ chồng phải luôn thành thật, tin tưởng lẫn nhau?
Càng nghĩ, Lâm Vãn Thu càng uất nghẹn, hôn nhân của hai người, đến bao giờ mới có thể xóa bỏ triệt để những ngăn trở ?
Cô ngẩn người, đứng trước kệ bếp, sau lưng bỗng nhiên có một lồng ngực ép sát, Bạch Thuật Bắc trầm mặc ôm lấy cô, sức lực vẫn lớn đến kinh người: “Em, mất hứng?”
Trong lòng anh lo lắng không yên, cứ cảm thấy đã bị cô phát giác bí mật, giờ phút này, anh không cách nào thốt nên những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn, nó có vẻ ngây thơ ấu trĩ, thậm chí là giống ngụy biện hơn, thời gian càng kéo dài, anh càng khó mở miệng.
Anh cúi đầu, ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần dưới ngọn đèn vàng, khẽ cúi đầu hôn đỉnh đầu nhỏ, cô mang dép lê trong nhà, đứng cao ngang cằm anh, rất thuận tiện để anh hôn. Sống mũi anh len vào làn tóc mượt, hít sâu mùi hương thơm ngát, hai cơ thể khít khao chặt chẽ, là sự hòa quyện, gắn kết giữa thể xác và linh hồn.
Tay anh luồn vào vạt áo cô, men theo vòng eo thon thả, trượt lên nơi đẫy đà, kéo áo lót của cô lên tận cổ và bắt đầu xoa nắn hai đồi tuyết trắng.
Lâm Vãn Thu đứng trước người anh, bực bội cựa quậy, giùng giằng, thân thể cô giãy giụa, bày tỏ kháng nghị: “Em không muốn.”
Bạch Thuật Bắc không lãng phí một giây thời gian, lấy tay vén cao chiếc váy ngắn của cô lên, mọi sự chống cự của cô đều bị anh vô hiệu hóa, chỉ qua vài giây, quần lót của cô đã bị anh tụt xuống đầu gối. Tiếp theo, lòng bàn tay anh che lại nơi yếu ớt mềm mại của cô, ngón tay thò vào trong, khuấy đảo, vân vê, nghiền ép.
Lâm Vãn Thu cắn chặt môi, rầu rĩ khẽ rên một tiếng, cách lớp quần tây, lửa nóng của anh cọ xát giữa hai bờ mông cô, thân thể cô bị anh dạy dỗ, càng lúc càng mẫn cảm, không bao lâu giữa hai chân đã trào ra dòng dịch ẩm.
“Tại sao không muốn?”
Tiếng nói trầm khàn của Bạch Thuật Bắc vang sát bên tai cô. Anh há mồm, ngậm vành tai cô, đầu lưỡi trơn mềm, ướt át liếm láp xung quanh, chốc chốc lại dùng răng nhọn day kéo dái tai cô.
Hai chân Lâm Vãn Thu bắt đầu bũn nhũn, toàn thân mất đi điểm tựa, ngã nhoài trên bàn bếp, miệng bật ra những tiếng vụn vặt: “Thuật Bắc…. đừng…. làm rộn.”
Bạch Thuật Bắc trườn người, nương theo thân thể cô. Một tay ôm bờ vai cô, một tay giải thoát cự vật đã trướng căng, nhanh chóng nhấn vào nơi đào nguyên. Vòng eo Lâm Vãn Thu liền cong lên, cái trán phải chống đỡ trên mặt bàn lạnh lẽo.
Bạch Thuật Bắc thoải mái thở hắt ra, tiến hành thao tác rút ra – đưa vào. Anh cúi đầu, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô, thả những nụ hôn nồng nàn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn: “Không phải em rất thích anh làm vậy sao?”
Của anh cứng như sắt, chôn sâu trong cơ thể cô, liên tiếp ra vào, tựa như muốn hành hạ, lại như thể đang thương yêu cô, tay cô không có chỗ để co bấu, toàn thân mềm nhũn, nằm sấp trên bàn bếp: “Hôm nay anh . . . . . . lớn quá, em không chịu nổi.”
Theo động tác của anh, bụng cô phải ma sát mạnh với cạnh bàn, đau điếng người, nhưng phía dưới lại truyền đến cảm giác tê ngứa khó tả, cô thật sự sắp phát điên rồi!
Cô gắng gượng nghiêng đầu nhìn anh, anh không hề báo trước, cố ý chơi xấu, đè thân hình to nặng của mình lên người cô, rồi than vãn bên tai cô: “Em thích những chàng trai trẻ? Bắt đầu chê anh là thằng mù, không phong độ như trước kia phải không?”
Lâm Vãn Thu sửng sốt: “Cái gì?”
-
Tay Bạch Thuật Bắc nắm chặt bờ mông cô, hung hăng đâm vào thật sâu, trong đầu Lâm Vãn Thu liền bùng nổ một trận pháo hoa trắng sáng. Qua một lúc lâu, mới hiểu được hàm ý trong lời anh nói, cô nhếch miệng cười châm chọc : “Bạch Thuật Bắc, anh nói nhảm nhí gì đấy?”
Bạch Thuật Bắc nắm cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh, Lâm Vãn Thu nhìn thẳng đôi đồng tử đen tuyền sâu thăm thẳm, bất ngờ hỏi: “Tại sao anh gạt em. Anh thấy em lo lắng cho anh, phập phồng không yên vì anh, vui lắm phải không?”
Huyết sắc trên mặt Bạch Thuật Bắc tức thì bay biến, lập tức ngưng lại động tác bên dưới, hoảng hồn ghì chặt cô: “Không phải đâu. Anh dự định, sau khi chúng ta phục hôn thì mới báo cho em hay.”
Lâm Vãn Thu lặng thinh nhắm mắt, hàng mi khẽ khàng lay động, Bạch Thuật Bắc chột dạ, bèn lật người cô lại, cẩn thận dỗ dành: “Vãn Thu,vì anh sợ sẽ mất em. Hiện giờ, mỗi đêm anh vẫn mơ thấy ác mộng, những lúc mở mắt ra, luôn có ảo giác, em đã bỏ anh đi thật xa, không phải anh nghi ngờ tình yêu của em, chỉ là, anh không đủ tự tin. Anh luôn tự hỏi, tại sao em lại yêu kẻ khốn kiếp như anh, em đồng ý trở về với anh, có dính dáng đến sự thương hại hay không, Lâm Vãn Thu vẫn không nói lời nào, Bạch Thuật Bắc phát hoảng, lòng hồi hộp căng thẳng. Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Bà xã, cho anh xin lỗi.”
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới từ từ mở mắt, quan sát anh bằng ánh nhìn phức tạp, Bạch Thuật Bắc cảm thấy bản thân không còn chỗ dung thân, song vẫn ngoan cường siết chặt cô.
“Em nói, trước kia, trong lòng em, anh là một anh hùng. Anh vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc là em yêu con người thật của anh hay là yêu người hùng mà em tự xây dựng lên. Hai ta cùng nhau chung sống, có khi nào, em cảm thấy thất vọng vì phát hiện bản chất tồi tệ của anh không?”
Giọng nói của Bạch Thuật Bắc tràn ngập nỗi cô liêu quạnh quẽ, Lâm Vãn Thu khó có thể tưởng tượng được, anh cũng có lúc yếu đuối, mất phương hướng như vậy. Anh cúi đầu, nói tiếp: “Trước kia, anh là một kẻ ngạo mạn ương bướng, tự tin đến mức tự phụ. Nhưng từ khi gặp em, những thứ ấy liền sụp đổ, Lâm Vãn Thu, em đã biết tầm quan trọng của em đối với anh chưa, em phải hiểu, ánh mắt của em, vượt lên hết thảy mọi thứ trên thế giới. Những vinh quanh anh có được trong suốt 30 năm cuộc đời, cũng không bằng một câu tán thưởng của em.”
Nhịp tim Lâm Vãn Thu tăng đột biến, Bạch Thuật Bắc rất hiếm khi nói những lời tâm tình ngọt ngào. Thỉnh thoảng anh cố gắng nói vài câu để lấy lòng cô, nhưng đều mang theo sự cứng ngắc và nôn nóng xấu hổ. Hôm nay, những lời anh nói, tựa hồ chưa đủ bùi tai, nhưng đã hòa tan trái tim cô.
Cô biết Bạch Thuật Bắc yêu cô, song không ngờ lại yêu đến mức đấy. . . . . . Với lại, cô đã hoàn toàn thoát khỏi những đau khổ của quá khứ, thế nhưng, anh vẫn chưa giải tỏa được nỗi lòng, chưa thể buông bỏ sự áy náy, day dứt, vẫn nhớ mãi không quên những thương tổn đã gây ra cho cô.
Lâm Vãn Thu nhìn anh, khuôn mặt lộ vẻ xúc động, đáy mắt Bạch Thuật Bắc dần lan tràn ý cười, anh cúi thấp đầu, muốn hôn môi cô: “Anh yêu em, em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”
Khóe miệng Lâm Vãn Thu cong thành nụ cười tươi tắn, nhưng lại giơ tay đẩy mạnh anh ra.
Bạch Thuật Bắc đờ đẫn nhíu mày, Lâm Vãn Thu sửa sang lại quần áo, cười tủm tỉm với anh: “Mặc dù lý do của anh rất cảm động, nhưng không thể lấy nó làm nguyên nhân để anh tiếp tục lừa gạt em.”
Gương mặt Bạch Thuật Bắc biến sắc, im lặng nghe cô nói tiếp: “Vốn dĩ em dự định, cuối tuần này cùng anh đến cục dân chính. Tuy nhiên bây giờ. . . . . . em muốn suy xét.”
“Suy xét gì nữa?”
Bạch Thuật Bắc tủi thân, mè nheo với cô, Lâm Vãn Thu vẫn mỉm cười và nói: “Suy xét thật cẩn thận, xem em có nên phục hôn với người đàn ông thích nói láo như anh không.”
Bạch Thuật Bắc buồn bực than trời, biểu cảm dở khóc dở mếu, cố gắng nài nỉ: “Bà xã ơi, bà xã à!.”
Lâm Vãn Thu quyết tâm ngó lơ anh, đi đủng đỉnh ra khỏi bếp, không thèm quay đầu, chỉ phất phất tay giao nhiệm vụ: “Anh nhớ rửa chén cho em, còn phải dọn dẹp sạch sẽ đấy. Chiều nay, em có hẹn với Tiểu Lê đi dạo phố rồi.”
Bạch Thuật Bắc giơ tay, đập đập vào trán, ánh mắt liếc nhìn nơi nào đó, vẫn ngang nhiên dựng đứng của mình, mơ hồ cảm thấy, Lâm Vãn Thu càng ngày càng quả quyết, cứng rắn, không dễ bị dụ như xưa.
Lâm Vãn Thu đi tới cửa phòng bếp, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn anh: “Đúng rồi.”
Bạch Thuật Bắc tưởng là cô muốn giao thêm nhiệm vụ cho mình, thoáng buồn bực quay người, lại thấy cô cười híp mắt, giọng điệu nhẹ bẫng: “Cám ơn anh đã yêu em đến thế. Thật ra thì, em cũng yêu anh lắm cơ, còn nhiều hơn tình yêu của anh đấy, tiên sinh vô lại ạ!”
“. . . . . .”
Kì thực, khi ta yêu một người người, là chấp nhận tất cả ưu – khuyết điểm của đối phương. Nếu như cô chỉ say mê vẻ hào nhoáng bên ngoài của anh, cô sẽ không vì tình yêu ấy mà hết lần này đến lần khác chịu tổn thương, sỉ nhục. Đã từng, anh khiến cô cực kì thất vọng, nhưng cuối cùng, chính anh là người cầm từng đường kim mũi chỉ, vá lại lòng tin cho cô. Anh vì tình yêu mà thay đổi, và sự thay đổi ấy, hâm nóng trái tim đã lạnh giá của cô, khiến nó lại ấm áp như xưa.
Lâm Vãn Thu vừa lên lầu vừa mỉm cười, tuy vậy, lần này cô phải dạy anh một bài học thích đáng, nếu không, sẽ phụ lòng một Lâm Vãn Thu vì tình yêu mà bất chấp tất cả, anh chàng này, cô còn phải giáo huấn dài dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.