Chương 71: Đêm trung thu ngọt ngào
Phong Thanh Dương
19/05/2015
Lâm Vãn Thu ngồi xe buýt đi đến Thủy Thành. Trong xe nóng kinh khủng. Nặc Nặc vùi đầu nhỏ vào ngực cô, vô tư ngủ say sưa. Thân thể cu cậu dính sát vào người mẹ, trên làn da non túa ra những lớp mồ hôi mỏng. Cô đau lòng lấy tay lau mồ hôi trên trán bé, khẽ thở dài xa xăm.
Hôm nay là Trung thu, nhưng cô lại mang con trai đi đến thành phố khác.
Lâm Vãn Thu không nhịn được, thở dài thườn thượt, nhớ tới thái độ lạnh nhạt và lời nói lạnh lùng của Bạch Thuật Bắc vào tối qua, lòng cô lại nhoi nhói.
Tri Hạ phải tăng ca, không thể đến Dong Thành đón trung thu với gia đình cô, đây là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm, hai anh em không ở cùng nhau đón lễ tết. Lâm Vãn Thu hiểu rõ tâm tư của Tri Hạ, anh quyết định đi đến Thủy Thành, mục đích là không muốn liên lụy tới cô nữa, để cô có thể toàn tâm toàn ý sống cho bản thân mình. Nhưng, mỗi khi nhớ đến hoàn cảnh của anh, phải một mình sinh sống, bươn chãi ở nơi xa lạ, bên cạnh không có ai săn sóc, chiếu cố, cô lại rầu rĩ không yên.
Trung thu là lễ đoàn viên, làm sao Lâm Vãn Thu nỡ nhẫn tâm để Tri Hạ thui thủi một mình trải qua ngày hôm nay. Bạch Thuật Bắc có nhiều người thân, còn Tri Hạ…chỉ có một mình cô. . . . Lâm Vãn Thu nghĩ tới đây trong lòng càng thêm kiên định.
Lúc này, Bạch Thuật Bắc đang lái xe trở về Bạch gia. Theo lệ hằng năm, mọi thành viên phải trở về nhà, dùng bữa cơm đoàn viên vào ngày trung thu, Manh Manh đã được Bạch Tiểu Lê đón về trước mấy ngày, còn anh từ đơn vị lái thẳng tới.
Xe lướt nhanh trên đường, khí nóng ngoài cửa sổ hun đúc lòng anh khiến nó thập phần bất ổn, anh mở một cúc áo, lần thứ tư nhìn về hướng chiếc điện thoại di động, cô đã lên xe chưa? Bế theo Nặc Nặc, còn mang theo những món đồ lỉnh kỉnh. . . . . . đáng nhẽ anh nên chở cô một đoạn đường .
Anh vô cùng ảo não, phiền muộn, bất chợt nhớ đến cuộc nói chuyện điện thoại đầy gắt gỏng của hai người vào tối qua, Bạch Thuật Bắc muốn nhânịp Trung thu, sẽ chính thức giới thiệu Lâm Vãn Thu với cả nhà anh. Tới giờ, cô vẫn chưa gặp mặt ba anh – Bạch Hữu Niên, lần này là một cơ hội tốt để hai bên gặp gỡ và thông qua đó, có thể phá vỡ cục diện giằng co hiện tại.
Anh đã chuẩn bị đâu ra đấy, nào ngờ tối qua, cô lại tặng anh một thông báo “vui mừng” khiến anh chết dở.
Kể từ lần anh bị cô lật tẩy vụ hồi phục thị lực, vấn đề phục hôn trở nên gian nan gấp bội. Hễ anh đề cập đến, cô sẽ viện ra vô vàn lý do để lấp liếm cho qua, Bạch Thuật Bắc cũng biết thân biết phận, kết quả này rất đúng với câu gieo gió gặt bão, đã biết cô ghét nhất là sự dối lừa, thế mà anh vẫn ngốc nghếch thọc vào điểm mấu chốt đấy.
Nhưng chung quy, anh vẫn là người đàn ông có tự ái rất cao. Cứ bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, dù là kẻ mặt mo cũng khó lòng chịu nổi, hơn nữa, anh vẫn luôn bất an về tình cảm giữa cô và Lâm Tri Hạ.
Dù vẫn biết hai người ấy sống nương tựa nhau hơn hai mươi năm, dĩ nhiên thân tình giữa họ quá đỗi thâm sâu, bền vững, thế nhưng, người đàn ông ấy vẫn luôn đem đến cho anh cảm giác uy hiếp khó tả.
Lâm Vãn Thu suy nghĩ cho anh ta rất nhiều, khiến anh cảm thấy hơi ghen tị.
Bạch Thuật Bắc sầu não, vô thức giẫm mạnh chân ga, lái thẳng đến nhà cũ, anh tận lực bắt ép bản thân không được suy nghĩ loạn, nhưng tâm trí vẫn cứ phiêu diêu không ngừng.
-
Vừa lái xe vào cổng, Bạch Thuật Bắc nhác thấy Bạch Thầm đang ôm Manh Manh, cúi đầu rỉ nhỏ điều gì vào tai bé, khoé miệng Bạch Thầm vẽ nên nét cười ôn hoà, không hề có nửa điểm nguỵ trang.
Mặc dù mẹ Bạch Thầm đã qua đời nhiều năm, những chuyện ân oán tình thù của thế hệ trước cũng đã lùi sâu vào dĩ vãng, nhưng quan hệ giữa Bạch Thuật Bắc và Bạch Thầm vẫn không thể hâm nóng. Tuy rằng, anh đã thật tâm chấp nhận, Bạch Thầm là em trai của mình, thế nhưng, cái chết tức tưởi của mẹ vẫn luôn in hằn trong tâm trí anh.
Bạch Thuật Bắc cố ý bóp còi xe, Bạch Thầm bèn ghé mắt nhìn sang, Bạch Thuật Bắc tinh ý bắt được một tia tăm tối loé lên trong đôi mắt Bạch Thầm.
Bạch Thuật Bắc cười nhếch mép, đánh tay lái rẽ vào gara, chung quy hai tên đàn ông này vẫn là những đứa trẻ to xác, tinh háu thắng cao, được những sự khiêu khích bén nhọn. Ngày trước Bạch Thầm cố ý bẫy anh với Lâm Vãn Thu, bây giờ ngẫm lại, có lẽ cậu ta muốn anh và ba anh nhanh chóng trở mặt.
Mục đích của cậu ta xem chừng đã đạt. Nếu không phải hiện tai anh và Lâm Vãn Thu đã li hôn, phỏng chừng hai cha con anh vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Bạch Thuật Bắc mở cửa xuống xe, tia sáng nơi khoé mắt không buồn rơi trên người Bạch Thầm. Manh Manh tự động nhoài người, vươn tay ôm anh làm nũng: “Ba ơi, ba tới rồi !”
Cô nhóc nhìn anh bằng ánh mắt có chút đồng tình, tội nghiệp, dưới đáy lòng Bạch Thuật Bắc thoắt trào lên những cảm xúc khó nói, tâm tình Bạch Thuật Bắc không tốt, về nhà chưa bao lâu lại phải nghe ông Bạch Hữu Niên hát lại cái điệp khúc ép hôn, anh biết tâm tư của ông già anh, ngày nào anh và Lâm Vãn Thu chưa phục hôn, thì ông vẫn chưa chết tâm.
Trong mắt ông ấy, tình yêu chỉ là thứ hàng hoá rẻ mạt, nếu như hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, không cùng đẳng cấp với nhau, thì tình yêu giữa hai người là đồ bỏ đi, không hề có giá trị.
Bạch Hữu Niên càng nói nhiều, sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng kém, nghĩ tới việc Lâm Vãn Thu biết rõ tình cảm của anh, nhưng cô lại vô tâm không buồn suy nghĩ cho anh, trong lòng anh nhất thời dội lên luồn oán khí, ngôn từ phát ra ẩn chứa sự dỗi hờn “Không sao cả, mấy anh em chúng con không có mẹ, cũng sống tốt đến bây giờ đấy.”
Manh Manh cũng thế, năm năm không có Lâm Vãn Thu, bé vẫn sống vui vẻ bên anh, Bạch Thuật Bắc tự an ủi bản thân trong chua xót, nhưng vẫn hậm hực, tủi thân lắm cơ. Quả nhiên Lâm Vãn Thu không thèm quan tâm đến anh nữa, nói đi là đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, Bạch Cẩn Tây ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt chế nhạo, trên mặt còn viết bốn chữa to đùng : ” Anh là oán phu “.
Bạch Thuật Bắc bực dọc, trừng mắt hăm doạ thằng em, đối phương lại chả hề sợ hãi, thậm chí còn cười khiêu chiến với ông anh, Bạch Thuật Bắc càng thêm buồn bực, tình huống bây giờ là sao? Anh đây diễn trò miễn phí cho cả nhà xem à ? Đời này của anh, coi như vì Lâm Vãn Thu mà mất sạch hết mặt mũi rồi, suốt thời gian dùng cơm, anh vẫn luôn thất thần, trong đầu cứ tự vẽ nên hình ảnh ấm áp khi Tri Hạ và Lâm Vãn Thu ơ bên nhauuối cùng, mặc kệ Bạch Hữu Niên vẫn đang say sưa thuyết giáo, anh tìm đại cái cớ, bế Manh Manh bỏ đi.
Trong ngôi nhà đó quá tù túng, ba anh mải càm ràm về chuyện hôn nhân, lại thêm sự hiện diện của Bạch Thầm bụng dạ đen tối, anh quả thật không có sức ứng phó.
Hai cha con về nhà mình, vừa bước vào nhà, Manh Manh liền cười trêu ghẹo anh: “Ba ơi, sao càng ngày ba càng ngây thơ, ấu trĩ vậy. Ôi, cũng do mẹ đã chiều hư ba rồi.”
Cô nhóc che miệng cười trộm, sắc mặt Bạch Thuật Bắc đã khó coi đến cực điểm, Manh Manh lấy tay chọc vào ngực anh: “Ba à, ba là đàn ông mà, nhường mẹ một tí đi.”
Bạch Thuật Bắc cau mày trong giây lát, sau đó véo iu chóp mũi bé: “Quỷ tinh ranh.” Anh phóng tầm mắt về những thảm thực vật xanh trong vườn, nỗi bất an dần lắng dịu, đôi môi thấp thoáng ý cười.
Ở bên này, Lâm Vãn Thu cũng chẳng mấy vui vẻ, Nặc Nặc liên tục gào khóc, khiến cô và Tri Hạ không thể trải qua một đêm Trung thu bình an. May thay tính tình Tri Hạ khá tốt, anh kiên trì dỗ dành bé: “Có lẽ thằng bé ngồi xe quá lâu, đâm ra trong người bức bối, để anh bế nó ra ngoài ban công hóng mát. “
Tri Hạ nhoẻn miệng cười, gương mặt tuấn tú có nét trầm tĩnh, thành thục hơn so với trước, anh ôm Nặc Nặc ra ngoài ban công, bóng lưng anh hòa với cảnh đêm bên ngoài, tạo nên hình ảnh hài hòa, đẹp mắt.
Lâm Vãn Thu ngắm nghía phòng trọ trống trải của anh, trong lòng bỗng dưng tê tái, cô đi vào phòng bếp, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Đương làm, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tri Hạ, thời gian anh trò chuyện rất dài,Lâm Vãn Thu tò mò, rướn người ngó ra ngoài, chỉ tiếc cô không thấy vẻ mặt của anh, nên không cách nào đoán được, có phải anh đang nói chuyện với bạn gái hay không .
Tới giờ, Bạch Thuật Bắc vẫn chưa gọi điện cho cô, Lâm Vãn Thu đắn đo suy nghĩ mấy lần, cuối cùng quyết định không gọi cho anh. Từ sau khi hai người gỡ bỏ hiều lầm, đây xem như là lần giận hờn đầu tiên, cô không muốn mình đóng vai trò chủ động nữa, cứ chủ động hoài, cũng sẽ có lúc khiến cô mỏi mệt.
Tận đến khi dùng cơm, Nặc Nặc mới nín khóc, trong khi ăn, Tri Hạ rất kiệm lời, chủ đề hai anh em nói chỉ quay quanh hai đứa bé, có thể bọn họ sợ đề cập đến những vấn đề nhạy cảm, nên ngm ngầm ăn ý, cẩn thận lảng tránh.
Mãi tới khi không còn gì để nói, trong phòng yên ắng lại, lúc này Tri Hạ khẽ thở dài: “Em không gọi điện à? Từ nãy đến giờ, em đã nhìn di động tổng cộng 15 lần đấy.”
Lâm Vãn Thu sững sờ, thẹn thùng chối cãi: “Không ạ. Em chỉ xem giờ thôi.”
“Thật ư?” Tri Hạ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Tối nay có bắn pháo hoa, chúng ta đi xem đi.”
Lâm Vãn Thu gật đầu, ánh mắt lần nữa không tự chủ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, còn ánh mắt Tri Hạ nhìn cô, thoáng qua chút ý vị sâu xa .
Buổi tối, hai người bế theo Nặc Nặc đến quảng trường gần phòng trò của Tri Hạ, nơi đó đã tụ tập đông người, màn đêm buông xuống, khắp nơi rôm rả tiếng cười đùa.
“Vãn Thu, anh rời đi với mục đích là muốn em hạnh phúc. Thế mà giờ đây, anh là nguyên nhân khiến cho gia đình em xào xáo, vậy thì việc anh làm còn có ý nghĩa gì nữa ?.” Tri Hạ không hề báo trước, bất chợt lên tiếng, ngữ điệu trầm khàn, đầy từ tính, Lâm Vãn Thu trầm ngâm, sau ngoái đầu nhìn anh: “Nhưng con người ta sống ở đời, hạnh phúc không chỉ gói gọn trong tình yêu, mà còn có tình thân.”
Tri Hạ nghiêng mặt nhìn cô, ngũ quan tuấn tú nổi bật trong đêm tối, anh cong khóe môi, giơ tay vuốt tóc cô: “Cô em gái của anh đã trưởng thành, anh nói không lại em rồi.”
Một luồng ánh sáng màu xanh lam phóng thẳng lên bầu trời đêm, rồi bùng nổ thành những tia sáng l尠lánh, màu sắc rực rỡ, lóa mắt người nhìn, khiến người ta không thể dời mắt đi được. Lâm Vãn Thu ngẩng đầu ngắm, Nặc Nặc trong lòng cô vui vẻ hẳn lên, hai tay nhỏ xíu vỗ bập bập, phát ra tiếng cười đáng yêu của trẻ con.
Gương mặt Tri Hạ trắng noãn, ở dưới bầu trời với vô vàn ánh sáng, tựa hồ không chân thật, nhưng âm thanh giọng nói của anh cực kì rõ ràng: “Hai người sống chung với nhau, quan trọng nhất chính là tấm lòng, những thứ còn lại chỉ là gió thoảng mây bay. Người nào chủ động, người nào nhún nhường, chỉ cần vì người mình yêu, tất cả đều xứng đáng.”
Tri Hạ so với cô còn thấu đáo, tâm lí hơn rất nhiều, Lâm Vãn Thu không nén nổi tiếng cười: “Người con gái nào may mắn gặp được anh, chắc hẳn sẽ hạnh phú, Tri Hạ chỉ cười trừ, và ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Màn pháo hoa vô cùng mỹ lệ, người xem xung quanh cầm lòng không đậu, nhảy cẫng lên hoan hô, nhiều người vội vàng lấy di động ra chụp hình lại, còn Lâm Vãn Thu chỉ thẫn thờ ngắm nghía.
Không biết người nào đã chi mạnh tay đến vậy. Lâm Vãn Thu nghe người xung quanh bảo, màn pháo hoa này là do tư nhân bỏ tiền ra bắn, hình như kéo dài suốt hai giờ liền.
Chờ khi bầu trời đêm quy về tĩnh lặng, Lâm Vãn Thu mới buồn bã nói với Tri Hạ: “Về thôi anh.”
Tri Hạ không động đậy, miệng mỉm cười, chỉ tay thẳng lên trời: “Chờ tí nữa đi, biết đâu sẽ có màn đẹp mắt hơn?”
Lâm Vãn Thu thoáng giật mình, bật cười: “Không ngờ anh lại thích xem bắn pháo hoa, nhưng kết thúc rồi anh ạ. Mọi người đều về hết ——”
Cô vừa dứt lời, bầu trời đêm bỗng loé lên một màu trắng muốt, lát sau, một màu bàng bạc phủ khắp trời, tựa như cả thế giới đều được nhuộm màu sáng bạc.
Lâm Vãn Thu ngẩn ngơ, từng chùm pháo nổ tiếp nối nhau miên man không ngớt. . . . . .
-
Tròi rực sáng như ban ngày, còn cô chỉ biết chôn chân đứng tại chỗ, sau đó, tốp người phía trước dần tản ra hai bên, chính giữa hai hàng người, có một bóng dáng quen thuộc từ từ đi vào tầm mắt cô.
Toàn thân anh vây trong bộ âu phục màu đen, vóc dáng cao dong dỏng thu hút mọi ánh nhìn.
Lâm Vãn Thu cho rằng mình đang bị hoang tưởng nặng, cho đến khi anh đứng đối diện cô, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Thích không? Có giống với quang cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ? Màu trắng bạc phủ đầy không gian.”
Lâm Vãn Thu khó tin trợn tròn mắt, cô không ngờ anh đột nhiên nhớ lại, đã bao năm trôi qua, cô luôn tưởng những kí ức ấy đã bị phủ bụi mờ trong tâm trí anh.
Tiếp sau, Bạch Thuật Bắc lặng thinh trong chốc lát, phía sau anh, từng chùm pháo hoa lan rộng khắp bầu trời bao la. Cảnh đẹp hoa mỹ khiến con người choáng ngợp, trái tim Lâm Vãn Thu nh nứt toạc ra.
Bạch Thuật Bắc bất ngờ quỳ một chân trên đất, từ túi sau lấy ra chiếc nhẫn kim cương. Anh nhìn cô trìu mến, ánh mắt sáng ngời hợp cùng từng chùm pháo hoa: “Anh nợ em quá nhiều, đó là một hôn lễ, một lời cam kết chân thành, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Anh từng sai lầm, vô tình đẩy cuộc hôn nhân của chúng ta đến bờ vực thẳm, khiến cuộc sống của em luôn giẫm chân tại chỗ, tất cả đều là lỗi của anh. Lâm Vãn Thu, em có đồng ý tha thứ cho anh và nguyện lòng kết hôn cùng anh không?”
Lâm Vãn Thu không thể thốt lên bất kì câu nói nào, lần trước, anh cầu hôn một cách qua loa, chóng vánh, đã đủ khiến cô cảm động khôn nguôi, huống chi lần này…cô biết anh đã tốn rất nhiều tâm tư và tình cảm, anh khiến cô triệt để rối bời.
Tốp người xung quanh như thể đang làm ảo thuật, họ đồng loạt búng tay, một giây sau, trên tay mỗi người là một bông hoa hồng đỏ thắm, trên khuôn mặt họ nở nụ cười chúc phúc, thay phiên nhau tặng bông hoa cho cô.
Tri Hạ bế lấy Nặc Nặc từ trong tay cô, Lâm Vãn Thu hoàn toàn câm nín, chỉ biết giương mắt nhìn Bạch Thuật Bắc.
Bạch Thuật Bắc nở nụ cười tha thiết, giọng nói quá đỗi dịu ngọt: “Bởi vì em đột ngột muốn tới Thuỷ ành, cho nên anh phải đem mọi sự chuẩn bị ban đầu dời đến đây, vì không có nhiều thời gian, nên anh chỉ có thể vì em bắn trận pháo hoa trong hai giờ. Những người xung quanh là do anh liên hệ với họ qua mạng internet. Anh hiểu rõ những thói xấu ngày trước của mình, vì thế cố ý nhờ họ giúp đỡ, mong họ chứng kiến cho anh, và sẽ là những người chúc phúc cho chúng ta.”
Lâm Vãn Thu thảng thốt tột độ, cô không ngờ Bạch Thuật Bắc lại chu đáo và tỉ mỉ đến thế.
“Vãn Thu, những người quanh đây đều nguyện ý tiếp cho em lòng tin. Với sự chứng kiến của tất cả mọi người, em có thể đồng ý tin anh thêm lần nữa, và gả cho anh nhé?”
Hai tay Lâm Vãn Thu đã ôm không xuể đoá hồng ” khổng lồ ” trong ngực, hai mắt cô chực trào dòng lệ nóng, răng cắn chặt vào môi.
Bạch Thuật Bắc kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô, qua vài giây sau, Lâm Vãn Thu dùng sức gật đầu, anh không thể biết được, tình cảm bao năm được hồi đáp, là việc có ý nghĩa đến thế nào với cô.
Tình yêu nếu xuất phát từ hai phía, đó là một chuyện may mắn và hạnh phúc, còn nếu là tình đơn phương dài đăng đẵng, thì hơn 90% phải nhận lấy kết cục đau đớn. May thay cô đã cố nhẫn nại…May thay, ông trời không đối xử tệ bạc với cô.
Bạch Thuật Bắc đứng dậy ôm cô vào ngực, trong không gian giao thoa giữa sáng tối, khuôn mặt cô rạng lên nét thoả mãn ngọt ngào, dưới đáy mắt lóng lánh làn hơi nước đọng, dáng vẻ vô phần dụ hoặc.
Anh cúi đầu ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút mát, hút lấy hương thơm dịu ngọt “Hình như anh còn nợ em một đêm động phòng hoa chúc, tối nay anh trả nợ luôn nhé, em cứ thoải mái tính lãi?”
Hôm nay là Trung thu, nhưng cô lại mang con trai đi đến thành phố khác.
Lâm Vãn Thu không nhịn được, thở dài thườn thượt, nhớ tới thái độ lạnh nhạt và lời nói lạnh lùng của Bạch Thuật Bắc vào tối qua, lòng cô lại nhoi nhói.
Tri Hạ phải tăng ca, không thể đến Dong Thành đón trung thu với gia đình cô, đây là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm, hai anh em không ở cùng nhau đón lễ tết. Lâm Vãn Thu hiểu rõ tâm tư của Tri Hạ, anh quyết định đi đến Thủy Thành, mục đích là không muốn liên lụy tới cô nữa, để cô có thể toàn tâm toàn ý sống cho bản thân mình. Nhưng, mỗi khi nhớ đến hoàn cảnh của anh, phải một mình sinh sống, bươn chãi ở nơi xa lạ, bên cạnh không có ai săn sóc, chiếu cố, cô lại rầu rĩ không yên.
Trung thu là lễ đoàn viên, làm sao Lâm Vãn Thu nỡ nhẫn tâm để Tri Hạ thui thủi một mình trải qua ngày hôm nay. Bạch Thuật Bắc có nhiều người thân, còn Tri Hạ…chỉ có một mình cô. . . . Lâm Vãn Thu nghĩ tới đây trong lòng càng thêm kiên định.
Lúc này, Bạch Thuật Bắc đang lái xe trở về Bạch gia. Theo lệ hằng năm, mọi thành viên phải trở về nhà, dùng bữa cơm đoàn viên vào ngày trung thu, Manh Manh đã được Bạch Tiểu Lê đón về trước mấy ngày, còn anh từ đơn vị lái thẳng tới.
Xe lướt nhanh trên đường, khí nóng ngoài cửa sổ hun đúc lòng anh khiến nó thập phần bất ổn, anh mở một cúc áo, lần thứ tư nhìn về hướng chiếc điện thoại di động, cô đã lên xe chưa? Bế theo Nặc Nặc, còn mang theo những món đồ lỉnh kỉnh. . . . . . đáng nhẽ anh nên chở cô một đoạn đường .
Anh vô cùng ảo não, phiền muộn, bất chợt nhớ đến cuộc nói chuyện điện thoại đầy gắt gỏng của hai người vào tối qua, Bạch Thuật Bắc muốn nhânịp Trung thu, sẽ chính thức giới thiệu Lâm Vãn Thu với cả nhà anh. Tới giờ, cô vẫn chưa gặp mặt ba anh – Bạch Hữu Niên, lần này là một cơ hội tốt để hai bên gặp gỡ và thông qua đó, có thể phá vỡ cục diện giằng co hiện tại.
Anh đã chuẩn bị đâu ra đấy, nào ngờ tối qua, cô lại tặng anh một thông báo “vui mừng” khiến anh chết dở.
Kể từ lần anh bị cô lật tẩy vụ hồi phục thị lực, vấn đề phục hôn trở nên gian nan gấp bội. Hễ anh đề cập đến, cô sẽ viện ra vô vàn lý do để lấp liếm cho qua, Bạch Thuật Bắc cũng biết thân biết phận, kết quả này rất đúng với câu gieo gió gặt bão, đã biết cô ghét nhất là sự dối lừa, thế mà anh vẫn ngốc nghếch thọc vào điểm mấu chốt đấy.
Nhưng chung quy, anh vẫn là người đàn ông có tự ái rất cao. Cứ bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, dù là kẻ mặt mo cũng khó lòng chịu nổi, hơn nữa, anh vẫn luôn bất an về tình cảm giữa cô và Lâm Tri Hạ.
Dù vẫn biết hai người ấy sống nương tựa nhau hơn hai mươi năm, dĩ nhiên thân tình giữa họ quá đỗi thâm sâu, bền vững, thế nhưng, người đàn ông ấy vẫn luôn đem đến cho anh cảm giác uy hiếp khó tả.
Lâm Vãn Thu suy nghĩ cho anh ta rất nhiều, khiến anh cảm thấy hơi ghen tị.
Bạch Thuật Bắc sầu não, vô thức giẫm mạnh chân ga, lái thẳng đến nhà cũ, anh tận lực bắt ép bản thân không được suy nghĩ loạn, nhưng tâm trí vẫn cứ phiêu diêu không ngừng.
-
Vừa lái xe vào cổng, Bạch Thuật Bắc nhác thấy Bạch Thầm đang ôm Manh Manh, cúi đầu rỉ nhỏ điều gì vào tai bé, khoé miệng Bạch Thầm vẽ nên nét cười ôn hoà, không hề có nửa điểm nguỵ trang.
Mặc dù mẹ Bạch Thầm đã qua đời nhiều năm, những chuyện ân oán tình thù của thế hệ trước cũng đã lùi sâu vào dĩ vãng, nhưng quan hệ giữa Bạch Thuật Bắc và Bạch Thầm vẫn không thể hâm nóng. Tuy rằng, anh đã thật tâm chấp nhận, Bạch Thầm là em trai của mình, thế nhưng, cái chết tức tưởi của mẹ vẫn luôn in hằn trong tâm trí anh.
Bạch Thuật Bắc cố ý bóp còi xe, Bạch Thầm bèn ghé mắt nhìn sang, Bạch Thuật Bắc tinh ý bắt được một tia tăm tối loé lên trong đôi mắt Bạch Thầm.
Bạch Thuật Bắc cười nhếch mép, đánh tay lái rẽ vào gara, chung quy hai tên đàn ông này vẫn là những đứa trẻ to xác, tinh háu thắng cao, được những sự khiêu khích bén nhọn. Ngày trước Bạch Thầm cố ý bẫy anh với Lâm Vãn Thu, bây giờ ngẫm lại, có lẽ cậu ta muốn anh và ba anh nhanh chóng trở mặt.
Mục đích của cậu ta xem chừng đã đạt. Nếu không phải hiện tai anh và Lâm Vãn Thu đã li hôn, phỏng chừng hai cha con anh vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Bạch Thuật Bắc mở cửa xuống xe, tia sáng nơi khoé mắt không buồn rơi trên người Bạch Thầm. Manh Manh tự động nhoài người, vươn tay ôm anh làm nũng: “Ba ơi, ba tới rồi !”
Cô nhóc nhìn anh bằng ánh mắt có chút đồng tình, tội nghiệp, dưới đáy lòng Bạch Thuật Bắc thoắt trào lên những cảm xúc khó nói, tâm tình Bạch Thuật Bắc không tốt, về nhà chưa bao lâu lại phải nghe ông Bạch Hữu Niên hát lại cái điệp khúc ép hôn, anh biết tâm tư của ông già anh, ngày nào anh và Lâm Vãn Thu chưa phục hôn, thì ông vẫn chưa chết tâm.
Trong mắt ông ấy, tình yêu chỉ là thứ hàng hoá rẻ mạt, nếu như hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, không cùng đẳng cấp với nhau, thì tình yêu giữa hai người là đồ bỏ đi, không hề có giá trị.
Bạch Hữu Niên càng nói nhiều, sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng kém, nghĩ tới việc Lâm Vãn Thu biết rõ tình cảm của anh, nhưng cô lại vô tâm không buồn suy nghĩ cho anh, trong lòng anh nhất thời dội lên luồn oán khí, ngôn từ phát ra ẩn chứa sự dỗi hờn “Không sao cả, mấy anh em chúng con không có mẹ, cũng sống tốt đến bây giờ đấy.”
Manh Manh cũng thế, năm năm không có Lâm Vãn Thu, bé vẫn sống vui vẻ bên anh, Bạch Thuật Bắc tự an ủi bản thân trong chua xót, nhưng vẫn hậm hực, tủi thân lắm cơ. Quả nhiên Lâm Vãn Thu không thèm quan tâm đến anh nữa, nói đi là đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, Bạch Cẩn Tây ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt chế nhạo, trên mặt còn viết bốn chữa to đùng : ” Anh là oán phu “.
Bạch Thuật Bắc bực dọc, trừng mắt hăm doạ thằng em, đối phương lại chả hề sợ hãi, thậm chí còn cười khiêu chiến với ông anh, Bạch Thuật Bắc càng thêm buồn bực, tình huống bây giờ là sao? Anh đây diễn trò miễn phí cho cả nhà xem à ? Đời này của anh, coi như vì Lâm Vãn Thu mà mất sạch hết mặt mũi rồi, suốt thời gian dùng cơm, anh vẫn luôn thất thần, trong đầu cứ tự vẽ nên hình ảnh ấm áp khi Tri Hạ và Lâm Vãn Thu ơ bên nhauuối cùng, mặc kệ Bạch Hữu Niên vẫn đang say sưa thuyết giáo, anh tìm đại cái cớ, bế Manh Manh bỏ đi.
Trong ngôi nhà đó quá tù túng, ba anh mải càm ràm về chuyện hôn nhân, lại thêm sự hiện diện của Bạch Thầm bụng dạ đen tối, anh quả thật không có sức ứng phó.
Hai cha con về nhà mình, vừa bước vào nhà, Manh Manh liền cười trêu ghẹo anh: “Ba ơi, sao càng ngày ba càng ngây thơ, ấu trĩ vậy. Ôi, cũng do mẹ đã chiều hư ba rồi.”
Cô nhóc che miệng cười trộm, sắc mặt Bạch Thuật Bắc đã khó coi đến cực điểm, Manh Manh lấy tay chọc vào ngực anh: “Ba à, ba là đàn ông mà, nhường mẹ một tí đi.”
Bạch Thuật Bắc cau mày trong giây lát, sau đó véo iu chóp mũi bé: “Quỷ tinh ranh.” Anh phóng tầm mắt về những thảm thực vật xanh trong vườn, nỗi bất an dần lắng dịu, đôi môi thấp thoáng ý cười.
Ở bên này, Lâm Vãn Thu cũng chẳng mấy vui vẻ, Nặc Nặc liên tục gào khóc, khiến cô và Tri Hạ không thể trải qua một đêm Trung thu bình an. May thay tính tình Tri Hạ khá tốt, anh kiên trì dỗ dành bé: “Có lẽ thằng bé ngồi xe quá lâu, đâm ra trong người bức bối, để anh bế nó ra ngoài ban công hóng mát. “
Tri Hạ nhoẻn miệng cười, gương mặt tuấn tú có nét trầm tĩnh, thành thục hơn so với trước, anh ôm Nặc Nặc ra ngoài ban công, bóng lưng anh hòa với cảnh đêm bên ngoài, tạo nên hình ảnh hài hòa, đẹp mắt.
Lâm Vãn Thu ngắm nghía phòng trọ trống trải của anh, trong lòng bỗng dưng tê tái, cô đi vào phòng bếp, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Đương làm, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tri Hạ, thời gian anh trò chuyện rất dài,Lâm Vãn Thu tò mò, rướn người ngó ra ngoài, chỉ tiếc cô không thấy vẻ mặt của anh, nên không cách nào đoán được, có phải anh đang nói chuyện với bạn gái hay không .
Tới giờ, Bạch Thuật Bắc vẫn chưa gọi điện cho cô, Lâm Vãn Thu đắn đo suy nghĩ mấy lần, cuối cùng quyết định không gọi cho anh. Từ sau khi hai người gỡ bỏ hiều lầm, đây xem như là lần giận hờn đầu tiên, cô không muốn mình đóng vai trò chủ động nữa, cứ chủ động hoài, cũng sẽ có lúc khiến cô mỏi mệt.
Tận đến khi dùng cơm, Nặc Nặc mới nín khóc, trong khi ăn, Tri Hạ rất kiệm lời, chủ đề hai anh em nói chỉ quay quanh hai đứa bé, có thể bọn họ sợ đề cập đến những vấn đề nhạy cảm, nên ngm ngầm ăn ý, cẩn thận lảng tránh.
Mãi tới khi không còn gì để nói, trong phòng yên ắng lại, lúc này Tri Hạ khẽ thở dài: “Em không gọi điện à? Từ nãy đến giờ, em đã nhìn di động tổng cộng 15 lần đấy.”
Lâm Vãn Thu sững sờ, thẹn thùng chối cãi: “Không ạ. Em chỉ xem giờ thôi.”
“Thật ư?” Tri Hạ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Tối nay có bắn pháo hoa, chúng ta đi xem đi.”
Lâm Vãn Thu gật đầu, ánh mắt lần nữa không tự chủ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, còn ánh mắt Tri Hạ nhìn cô, thoáng qua chút ý vị sâu xa .
Buổi tối, hai người bế theo Nặc Nặc đến quảng trường gần phòng trò của Tri Hạ, nơi đó đã tụ tập đông người, màn đêm buông xuống, khắp nơi rôm rả tiếng cười đùa.
“Vãn Thu, anh rời đi với mục đích là muốn em hạnh phúc. Thế mà giờ đây, anh là nguyên nhân khiến cho gia đình em xào xáo, vậy thì việc anh làm còn có ý nghĩa gì nữa ?.” Tri Hạ không hề báo trước, bất chợt lên tiếng, ngữ điệu trầm khàn, đầy từ tính, Lâm Vãn Thu trầm ngâm, sau ngoái đầu nhìn anh: “Nhưng con người ta sống ở đời, hạnh phúc không chỉ gói gọn trong tình yêu, mà còn có tình thân.”
Tri Hạ nghiêng mặt nhìn cô, ngũ quan tuấn tú nổi bật trong đêm tối, anh cong khóe môi, giơ tay vuốt tóc cô: “Cô em gái của anh đã trưởng thành, anh nói không lại em rồi.”
Một luồng ánh sáng màu xanh lam phóng thẳng lên bầu trời đêm, rồi bùng nổ thành những tia sáng l尠lánh, màu sắc rực rỡ, lóa mắt người nhìn, khiến người ta không thể dời mắt đi được. Lâm Vãn Thu ngẩng đầu ngắm, Nặc Nặc trong lòng cô vui vẻ hẳn lên, hai tay nhỏ xíu vỗ bập bập, phát ra tiếng cười đáng yêu của trẻ con.
Gương mặt Tri Hạ trắng noãn, ở dưới bầu trời với vô vàn ánh sáng, tựa hồ không chân thật, nhưng âm thanh giọng nói của anh cực kì rõ ràng: “Hai người sống chung với nhau, quan trọng nhất chính là tấm lòng, những thứ còn lại chỉ là gió thoảng mây bay. Người nào chủ động, người nào nhún nhường, chỉ cần vì người mình yêu, tất cả đều xứng đáng.”
Tri Hạ so với cô còn thấu đáo, tâm lí hơn rất nhiều, Lâm Vãn Thu không nén nổi tiếng cười: “Người con gái nào may mắn gặp được anh, chắc hẳn sẽ hạnh phú, Tri Hạ chỉ cười trừ, và ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Màn pháo hoa vô cùng mỹ lệ, người xem xung quanh cầm lòng không đậu, nhảy cẫng lên hoan hô, nhiều người vội vàng lấy di động ra chụp hình lại, còn Lâm Vãn Thu chỉ thẫn thờ ngắm nghía.
Không biết người nào đã chi mạnh tay đến vậy. Lâm Vãn Thu nghe người xung quanh bảo, màn pháo hoa này là do tư nhân bỏ tiền ra bắn, hình như kéo dài suốt hai giờ liền.
Chờ khi bầu trời đêm quy về tĩnh lặng, Lâm Vãn Thu mới buồn bã nói với Tri Hạ: “Về thôi anh.”
Tri Hạ không động đậy, miệng mỉm cười, chỉ tay thẳng lên trời: “Chờ tí nữa đi, biết đâu sẽ có màn đẹp mắt hơn?”
Lâm Vãn Thu thoáng giật mình, bật cười: “Không ngờ anh lại thích xem bắn pháo hoa, nhưng kết thúc rồi anh ạ. Mọi người đều về hết ——”
Cô vừa dứt lời, bầu trời đêm bỗng loé lên một màu trắng muốt, lát sau, một màu bàng bạc phủ khắp trời, tựa như cả thế giới đều được nhuộm màu sáng bạc.
Lâm Vãn Thu ngẩn ngơ, từng chùm pháo nổ tiếp nối nhau miên man không ngớt. . . . . .
-
Tròi rực sáng như ban ngày, còn cô chỉ biết chôn chân đứng tại chỗ, sau đó, tốp người phía trước dần tản ra hai bên, chính giữa hai hàng người, có một bóng dáng quen thuộc từ từ đi vào tầm mắt cô.
Toàn thân anh vây trong bộ âu phục màu đen, vóc dáng cao dong dỏng thu hút mọi ánh nhìn.
Lâm Vãn Thu cho rằng mình đang bị hoang tưởng nặng, cho đến khi anh đứng đối diện cô, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Thích không? Có giống với quang cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ? Màu trắng bạc phủ đầy không gian.”
Lâm Vãn Thu khó tin trợn tròn mắt, cô không ngờ anh đột nhiên nhớ lại, đã bao năm trôi qua, cô luôn tưởng những kí ức ấy đã bị phủ bụi mờ trong tâm trí anh.
Tiếp sau, Bạch Thuật Bắc lặng thinh trong chốc lát, phía sau anh, từng chùm pháo hoa lan rộng khắp bầu trời bao la. Cảnh đẹp hoa mỹ khiến con người choáng ngợp, trái tim Lâm Vãn Thu nh nứt toạc ra.
Bạch Thuật Bắc bất ngờ quỳ một chân trên đất, từ túi sau lấy ra chiếc nhẫn kim cương. Anh nhìn cô trìu mến, ánh mắt sáng ngời hợp cùng từng chùm pháo hoa: “Anh nợ em quá nhiều, đó là một hôn lễ, một lời cam kết chân thành, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn. Anh từng sai lầm, vô tình đẩy cuộc hôn nhân của chúng ta đến bờ vực thẳm, khiến cuộc sống của em luôn giẫm chân tại chỗ, tất cả đều là lỗi của anh. Lâm Vãn Thu, em có đồng ý tha thứ cho anh và nguyện lòng kết hôn cùng anh không?”
Lâm Vãn Thu không thể thốt lên bất kì câu nói nào, lần trước, anh cầu hôn một cách qua loa, chóng vánh, đã đủ khiến cô cảm động khôn nguôi, huống chi lần này…cô biết anh đã tốn rất nhiều tâm tư và tình cảm, anh khiến cô triệt để rối bời.
Tốp người xung quanh như thể đang làm ảo thuật, họ đồng loạt búng tay, một giây sau, trên tay mỗi người là một bông hoa hồng đỏ thắm, trên khuôn mặt họ nở nụ cười chúc phúc, thay phiên nhau tặng bông hoa cho cô.
Tri Hạ bế lấy Nặc Nặc từ trong tay cô, Lâm Vãn Thu hoàn toàn câm nín, chỉ biết giương mắt nhìn Bạch Thuật Bắc.
Bạch Thuật Bắc nở nụ cười tha thiết, giọng nói quá đỗi dịu ngọt: “Bởi vì em đột ngột muốn tới Thuỷ ành, cho nên anh phải đem mọi sự chuẩn bị ban đầu dời đến đây, vì không có nhiều thời gian, nên anh chỉ có thể vì em bắn trận pháo hoa trong hai giờ. Những người xung quanh là do anh liên hệ với họ qua mạng internet. Anh hiểu rõ những thói xấu ngày trước của mình, vì thế cố ý nhờ họ giúp đỡ, mong họ chứng kiến cho anh, và sẽ là những người chúc phúc cho chúng ta.”
Lâm Vãn Thu thảng thốt tột độ, cô không ngờ Bạch Thuật Bắc lại chu đáo và tỉ mỉ đến thế.
“Vãn Thu, những người quanh đây đều nguyện ý tiếp cho em lòng tin. Với sự chứng kiến của tất cả mọi người, em có thể đồng ý tin anh thêm lần nữa, và gả cho anh nhé?”
Hai tay Lâm Vãn Thu đã ôm không xuể đoá hồng ” khổng lồ ” trong ngực, hai mắt cô chực trào dòng lệ nóng, răng cắn chặt vào môi.
Bạch Thuật Bắc kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô, qua vài giây sau, Lâm Vãn Thu dùng sức gật đầu, anh không thể biết được, tình cảm bao năm được hồi đáp, là việc có ý nghĩa đến thế nào với cô.
Tình yêu nếu xuất phát từ hai phía, đó là một chuyện may mắn và hạnh phúc, còn nếu là tình đơn phương dài đăng đẵng, thì hơn 90% phải nhận lấy kết cục đau đớn. May thay cô đã cố nhẫn nại…May thay, ông trời không đối xử tệ bạc với cô.
Bạch Thuật Bắc đứng dậy ôm cô vào ngực, trong không gian giao thoa giữa sáng tối, khuôn mặt cô rạng lên nét thoả mãn ngọt ngào, dưới đáy mắt lóng lánh làn hơi nước đọng, dáng vẻ vô phần dụ hoặc.
Anh cúi đầu ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút mát, hút lấy hương thơm dịu ngọt “Hình như anh còn nợ em một đêm động phòng hoa chúc, tối nay anh trả nợ luôn nhé, em cứ thoải mái tính lãi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.