Chương 369: Chúng ta cùng buông tay để đối phương được tự do đi!
Mục Đan Phong
14/03/2014
Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng muốn trừng phạt ta đến khi nào? Ta phải làm thế nào để nàng trở lại là tiểu nha đầu thông minh hoạt bát tinh linh cổ quái đây?
Buổi tối, hắn đều ở lại chỗ Long Phù Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng lại không dám chạm vào nàng.
Thứ nhất, trên người nàng còn nhiều vết thương, thứ hai, ánh mắt lạnh lùng của Long Phù Nguyệt làm cho lòng hắn rét run từng đợt, đem tất cả ý niệm của hắn đều bóp nát.
Long Phù Nguyệt đương nhiên không chịu nằm chung một giường với hắn, đơn giản là nằm ngủ ở ghế, Phượng Thiên Vũ không thể, sợ nàng bị cảm lạnh, nên nhường giường cho nàng, hắn nằm ghế.
Hắn mỗi ngày đều tỉ mỉ phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm canh cho nàng, nhưng nàng càng ngày càng gầy yếu, khuôn mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
Hắn biết tâm tình nàng không tốt, nhưng cũng không thể tái nhợt tới mức này chứ? Mời đại phu tốt nhất đến xem, nhưng đại phu cũng nhìn không ra nguyên nhân, chỉ nói có thể là do mất máu quá nhiều.
Mất máu quá nhiều? Phượng Thiên Vũ bỗng nhớ lại một màn kia, mỗi một roi rơi xuống người nàng đều có rất nhiều máu tươi chảy ra.
Nàng lần đó chảy ra không ít máu, mà miệng vết thương của nàng lại kết vảy cực kì chậm, phỏng chừng cũng mất thêm rất nhiều máu, không mất máu quá nhiều mới lạ, hắn bổng nhiên nhớ tới, trên núi mây mù có một loại huyết sen, ích khí, bổ máu…….
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mất tích khoảng mười ngày.
Long Phù Nguyệt ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm cười khổ.
Rốt cuộc cũng mệt mỏi, đã không còn chịu đựng nổi nàng nữa rồi?
Kỳ thực hắn mệt, nàng cũng mệt mỏi.
Vô luận như thế nào, Phượng Thiên Vũ, ta vẫn còn yêu ngươi, ngươi cũng có một chút yêu thích ta, vậy chúng ta cùng buông tay để cho đối phương được tự do đi……….
Nàng đem tất cả nha hoàn cùng vú già đuổi ra ngoài.
Những người đó đều biết, mỗi buổi trưa Long Phù Nguyệt đều phải ở trong phòng một canh giờ. Nghe nói là nghỉ trưa nhưng lại không cần ai hầu hạ.
Long Phù Nguyệt đóng cửa phòng lại.
Tự cởi bỏ quần áo của mình, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc màu xanh ngọc trong suốt, gở nút đậy xuống liền có một vật phấn hồng chậm rãi bò ra.
Bộ dáng vật kia giống như con đỉa, nhưng so với đỉa lại nhỏ hơn một chút, trên thân thể có nhiều vạch đen sậm, phía trước lại một cái miệng sắc nhọn, nó ở trong lòng bàn tay nàng chậm rãi mấp máy.
Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, đem còn đỉa kia tiến đến trước ngực mình.
Buổi tối, hắn đều ở lại chỗ Long Phù Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng lại không dám chạm vào nàng.
Thứ nhất, trên người nàng còn nhiều vết thương, thứ hai, ánh mắt lạnh lùng của Long Phù Nguyệt làm cho lòng hắn rét run từng đợt, đem tất cả ý niệm của hắn đều bóp nát.
Long Phù Nguyệt đương nhiên không chịu nằm chung một giường với hắn, đơn giản là nằm ngủ ở ghế, Phượng Thiên Vũ không thể, sợ nàng bị cảm lạnh, nên nhường giường cho nàng, hắn nằm ghế.
Hắn mỗi ngày đều tỉ mỉ phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm canh cho nàng, nhưng nàng càng ngày càng gầy yếu, khuôn mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
Hắn biết tâm tình nàng không tốt, nhưng cũng không thể tái nhợt tới mức này chứ? Mời đại phu tốt nhất đến xem, nhưng đại phu cũng nhìn không ra nguyên nhân, chỉ nói có thể là do mất máu quá nhiều.
Mất máu quá nhiều? Phượng Thiên Vũ bỗng nhớ lại một màn kia, mỗi một roi rơi xuống người nàng đều có rất nhiều máu tươi chảy ra.
Nàng lần đó chảy ra không ít máu, mà miệng vết thương của nàng lại kết vảy cực kì chậm, phỏng chừng cũng mất thêm rất nhiều máu, không mất máu quá nhiều mới lạ, hắn bổng nhiên nhớ tới, trên núi mây mù có một loại huyết sen, ích khí, bổ máu…….
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mất tích khoảng mười ngày.
Long Phù Nguyệt ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm cười khổ.
Rốt cuộc cũng mệt mỏi, đã không còn chịu đựng nổi nàng nữa rồi?
Kỳ thực hắn mệt, nàng cũng mệt mỏi.
Vô luận như thế nào, Phượng Thiên Vũ, ta vẫn còn yêu ngươi, ngươi cũng có một chút yêu thích ta, vậy chúng ta cùng buông tay để cho đối phương được tự do đi……….
Nàng đem tất cả nha hoàn cùng vú già đuổi ra ngoài.
Những người đó đều biết, mỗi buổi trưa Long Phù Nguyệt đều phải ở trong phòng một canh giờ. Nghe nói là nghỉ trưa nhưng lại không cần ai hầu hạ.
Long Phù Nguyệt đóng cửa phòng lại.
Tự cởi bỏ quần áo của mình, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc màu xanh ngọc trong suốt, gở nút đậy xuống liền có một vật phấn hồng chậm rãi bò ra.
Bộ dáng vật kia giống như con đỉa, nhưng so với đỉa lại nhỏ hơn một chút, trên thân thể có nhiều vạch đen sậm, phía trước lại một cái miệng sắc nhọn, nó ở trong lòng bàn tay nàng chậm rãi mấp máy.
Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, đem còn đỉa kia tiến đến trước ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.