Chương 370: Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi
Mục Đan Phong
14/03/2014
Vật kia phát ra hồng quang, tựa hồ là thập phần hưng phấn, nó ngọ nguậy bò đến ngực nàng, đông ngửi ngửi, tây ngửi ngửi, trên đỉnh đầu hai con mắt nhỏ chuyển động nhanh như chớp, bỗng nhiên cúi đầu, chui vào!
Trán Long Phù Nguyệt nháy mắt toàn mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kì thống khổ, nàng cắn chặt răng, không dám nhúc nhích, cái loại đau đớn này là đau đến tận xương tủy, thậm chí nàng còn cảm nhận được con trùng kia chui vào trái tim nàng, uống máu ở bên trong……
Sắc mặt Long Phù Nguyệt càng ngày càng trắng, cuối cùng có chút phát xanh. Ước chừng nửa canh giờ, nàng mới vỗ tay một cái, tiểu thanh xà bay ra, vòng một vòng ở chỗ con trùng chui vào, sau đó thổi mạnh một hơi.
Vật kia rốt cuộc cũng chui ra, lúc này đây, thân thể của nó tròn vo, nguyên bản là màu phấn hồng bây giờ đã biến thành màu hồng đậm…..
Long Phù Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, còn ba ngày, ba ngày nữa nàng sẽ được tự do!
Nàng nghỉ ngơi một hồi, ở trên mặt đánh chút son phấn, che đi thần sắc tái nhợt rồi mới đi ra ngoài.
Điềm nhi hấp tấp chạy tới.
“Phù Nguyệt, Phù Nguyệt mau ra đây, thánh chỉ đến.”
Thành chỉ? Lão Hoàng Đế này lại muốn làm gì? Mới đó đã nóng lòng rồi sao?
Long Phù Nguyệt lạnh lùng mà cười, nàng hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, vậy còn sợ cái thánh chỉ chó má của hắn sao?
Trong đại sảnh có rất nhiều người, nổi bật nhất là vị Anh Lạc công chúa, nàng một thân cũng trang, tay áo mềm mại, thanh thoát như tiên, phía sau có hơn mười cung nữ, còn có một đại thái giám.
Nhìn thấy Long Phù Nguyệt đi ra, đôi mắt to xinh đẹp của vị Anh Lạc công chúa liền ngập nước, đi lên hai bước, đứng trước mắt nàng: “Phù Nguyệt công chúa, thực xin lỗi, đều tại muội, bởi vì muội mà tỷ mới phải bị hình phạt roi nặng như thế. Vết thương trên lưng của tỷ còn đau hay không? Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi tỷ.”
Nàng khóc như hoa đào gặp mưa, thương tâm muốn chết, tựa hồ như quan hệ của nàng với Long Phù Nguyệt vô cùng tốt.
Long Phù Nguyệt lui về sau từng bước, cách nàng chừng một trượng, khoảng cách thập phần an toàn, thản nhiên nói: “Anh Lạc công chúa có gì dạy bảo?”
Trán Long Phù Nguyệt nháy mắt toàn mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kì thống khổ, nàng cắn chặt răng, không dám nhúc nhích, cái loại đau đớn này là đau đến tận xương tủy, thậm chí nàng còn cảm nhận được con trùng kia chui vào trái tim nàng, uống máu ở bên trong……
Sắc mặt Long Phù Nguyệt càng ngày càng trắng, cuối cùng có chút phát xanh. Ước chừng nửa canh giờ, nàng mới vỗ tay một cái, tiểu thanh xà bay ra, vòng một vòng ở chỗ con trùng chui vào, sau đó thổi mạnh một hơi.
Vật kia rốt cuộc cũng chui ra, lúc này đây, thân thể của nó tròn vo, nguyên bản là màu phấn hồng bây giờ đã biến thành màu hồng đậm…..
Long Phù Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, còn ba ngày, ba ngày nữa nàng sẽ được tự do!
Nàng nghỉ ngơi một hồi, ở trên mặt đánh chút son phấn, che đi thần sắc tái nhợt rồi mới đi ra ngoài.
Điềm nhi hấp tấp chạy tới.
“Phù Nguyệt, Phù Nguyệt mau ra đây, thánh chỉ đến.”
Thành chỉ? Lão Hoàng Đế này lại muốn làm gì? Mới đó đã nóng lòng rồi sao?
Long Phù Nguyệt lạnh lùng mà cười, nàng hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, vậy còn sợ cái thánh chỉ chó má của hắn sao?
Trong đại sảnh có rất nhiều người, nổi bật nhất là vị Anh Lạc công chúa, nàng một thân cũng trang, tay áo mềm mại, thanh thoát như tiên, phía sau có hơn mười cung nữ, còn có một đại thái giám.
Nhìn thấy Long Phù Nguyệt đi ra, đôi mắt to xinh đẹp của vị Anh Lạc công chúa liền ngập nước, đi lên hai bước, đứng trước mắt nàng: “Phù Nguyệt công chúa, thực xin lỗi, đều tại muội, bởi vì muội mà tỷ mới phải bị hình phạt roi nặng như thế. Vết thương trên lưng của tỷ còn đau hay không? Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi tỷ.”
Nàng khóc như hoa đào gặp mưa, thương tâm muốn chết, tựa hồ như quan hệ của nàng với Long Phù Nguyệt vô cùng tốt.
Long Phù Nguyệt lui về sau từng bước, cách nàng chừng một trượng, khoảng cách thập phần an toàn, thản nhiên nói: “Anh Lạc công chúa có gì dạy bảo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.