Chương 313: Làm sao cũng không thoát khỏi nhà giam này.
Mục Đan Phong
14/03/2014
Ngày đầu tiên, nàng có thể ăn được, ngủ được, quyết định làm nữ tử chỉ sống trong nhà.
Ngày thứ hai, nàng bày ra bộ dáng, cuộc sống này thực sự chết tiệt thật. ( cái này của tác giả, hok phải của ta nha >.<). Nàng là thanh niên của chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại, lại từng nếm trải nền giáo dục trung nông và bần nông.
Ngày thứ ba, nàng rốt cuộc đã đói đến muốn hoa mắt, nàng thấy khuôn mặt lớn của hai thị nữ thì nghĩ đến bánh bao, thấy bàn tay của các nàng thì liền nghĩ đến móng giò. Nha, muốn khi dễ nàng phải không? Có bản lĩnh thì đi tìm đứa con trai bảo bối của ông ta mà gây phiền toái a, sao lại khi dễ một con tôm nhỏ như nàng?
Mà Phượng Thiên Vũ, cái tên kia lại như biến mất không còn dấu vết! Hoàn toàn không đến thăm nàng một lần! Người này không phải là đi tìm đám oanh oanh yến yến, rồi quên mất nàng chứ? ! Tiểu hồ ly không biết có tìm được hắn không…..
55555555555555, nàng hiện tại nhớ cái giường ấm áp quá, đồ ăn phong phú, không biết nàng sau này còn có thể ăn được nữa không?
Những phạm nhân khác còn có không khí, thời gian. Đến phiên nàng thì lại khác biệt, toàn bộ bị giam trong cái tiểu viện nhỏ bé chật hẹp này, ăn uống cũng như thế, nàng nghẹn đến muốn điên rồi!
Nhưng ______Nàng một chút biện pháp cũng không có!
Nàng như một con chim nhỏ bị cắt bỏ đôi cánh, ở trong tiểu viện này bất lực nhảy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhảy khỏi nhà giam này.
Trong ngự thư phòng, lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc, rất hứng thú, ngồi trên ngai vàng, nghiêng mắt nhìn nhi tử ưu tú nhất: “Vũ nhi, con thật có tâm nha, lại đến đây thăm phụ hoàng rồi, lại liên tục đến đây trong ba ngày, trẫm đã bị lòng hiếu thảo của con làm cảm động rồi.”
Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng lại âm thầm cắn răng. Trong đêm kia khi vừa nhận được tin tức, liền cấp tốc chạy đến hoàng cung, thế nhưng hoàng thượng lại đi ngủ, không tiếp.
Hắn biết hoàng thượng nể mặt mũi của hắn, nhất thời sẽ không hại Long Phù Nguyệt, cho nên hắn đành phải nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ ngày thứ hai, thứ ba hoàng đế lại cự tuyệt cả lời cầu kiến của hắn, hắn ngay cả hoàng cung cũng không vào được.
Tiểu hồ ly nhịn không được, muốn vào nhìn trộm, bị hắn ngăn lại, bởi vì hắn biết việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, hắn không muốn Long Phù Nguyệt lại thêm một lỗi, sẽ là cái cớ cho người khác. Cho nên hắn nhịn.
Ngày hôm nay, hắn nhịn không được nữa, ở bên ngoài cung ước chừng một ngày, lão hoàng đế cuối cùng truyền chỉ triệu hắn.
Ngày thứ hai, nàng bày ra bộ dáng, cuộc sống này thực sự chết tiệt thật. ( cái này của tác giả, hok phải của ta nha >.<). Nàng là thanh niên của chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại, lại từng nếm trải nền giáo dục trung nông và bần nông.
Ngày thứ ba, nàng rốt cuộc đã đói đến muốn hoa mắt, nàng thấy khuôn mặt lớn của hai thị nữ thì nghĩ đến bánh bao, thấy bàn tay của các nàng thì liền nghĩ đến móng giò. Nha, muốn khi dễ nàng phải không? Có bản lĩnh thì đi tìm đứa con trai bảo bối của ông ta mà gây phiền toái a, sao lại khi dễ một con tôm nhỏ như nàng?
Mà Phượng Thiên Vũ, cái tên kia lại như biến mất không còn dấu vết! Hoàn toàn không đến thăm nàng một lần! Người này không phải là đi tìm đám oanh oanh yến yến, rồi quên mất nàng chứ? ! Tiểu hồ ly không biết có tìm được hắn không…..
55555555555555, nàng hiện tại nhớ cái giường ấm áp quá, đồ ăn phong phú, không biết nàng sau này còn có thể ăn được nữa không?
Những phạm nhân khác còn có không khí, thời gian. Đến phiên nàng thì lại khác biệt, toàn bộ bị giam trong cái tiểu viện nhỏ bé chật hẹp này, ăn uống cũng như thế, nàng nghẹn đến muốn điên rồi!
Nhưng ______Nàng một chút biện pháp cũng không có!
Nàng như một con chim nhỏ bị cắt bỏ đôi cánh, ở trong tiểu viện này bất lực nhảy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhảy khỏi nhà giam này.
Trong ngự thư phòng, lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc, rất hứng thú, ngồi trên ngai vàng, nghiêng mắt nhìn nhi tử ưu tú nhất: “Vũ nhi, con thật có tâm nha, lại đến đây thăm phụ hoàng rồi, lại liên tục đến đây trong ba ngày, trẫm đã bị lòng hiếu thảo của con làm cảm động rồi.”
Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng lại âm thầm cắn răng. Trong đêm kia khi vừa nhận được tin tức, liền cấp tốc chạy đến hoàng cung, thế nhưng hoàng thượng lại đi ngủ, không tiếp.
Hắn biết hoàng thượng nể mặt mũi của hắn, nhất thời sẽ không hại Long Phù Nguyệt, cho nên hắn đành phải nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ ngày thứ hai, thứ ba hoàng đế lại cự tuyệt cả lời cầu kiến của hắn, hắn ngay cả hoàng cung cũng không vào được.
Tiểu hồ ly nhịn không được, muốn vào nhìn trộm, bị hắn ngăn lại, bởi vì hắn biết việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, hắn không muốn Long Phù Nguyệt lại thêm một lỗi, sẽ là cái cớ cho người khác. Cho nên hắn nhịn.
Ngày hôm nay, hắn nhịn không được nữa, ở bên ngoài cung ước chừng một ngày, lão hoàng đế cuối cùng truyền chỉ triệu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.