Chương 194: Ngươi có sợ quỷ không
Mục Đan Phong
13/03/2014
Tay nhỏ bé của nàng chỉ lên mũi hắn: "Ngươi là cố ý là phải không? Thấy ta được phong làm quận chúa nên khó chịu, cho nên mới muốn đem ta quá chén để cho ta sơ xuất làm trò cười cho thiên hạ, làm cho ta xuống đài không được! Ngươi là cố ý , ngươi tuyệt đối là cố ý !"
Phượng Thiên Vũ vuốt ve tay nhỏ bé của nàng, lành lạnh nói: "Ai biết rượu phẩm của nàng lại kém như vậy? Nàng cũng làm ta giật cả mình."
"Vậy ngươi tại sao muốn chuốc say ta?" Long Phù Nguyệt trợn đôi mắt to: "Hay là, ngươi bị ta cự hôn thẹn quá thành giận, cho nên đem ta quá chén, đem ta mang trở về muốn. . . . . . Bá Vương ngạnh thượng cung? Đến trở thành sự thật?" Liên tưởng của nàng dị thường phong phú, hơn nữa nàng lúc này tuy rằng đã có chút thanh tỉnh, nhưng rốt cuộc còn có chút say rượu, ngoài miệng tựa như đã tỉnh, nhưng trong lòng nghĩ cái gì, miệng lập tức đã nói đi ra.
Đến khi nàng đã tỉnh hồn lại, lời của nàng đã ra khỏi miệng . Chính mình nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm lòng không đậu đỏ lên.
Ánh mắt của Phượng Thiên Vũ chợt trở nên sâu sắc, bỗng nhiên một phát bắt được tay nhỏ bé của nàng , lạnh lùng thốt: "Nha đầu, ta muốn Bá Vương ngạnh thượng cung như trong lời nói còn cần đem nàng chuốc say sao? Nàng cho là chỉ bằng công phu mèo quào kia của nàng có thể ngăn cản được ta?"
"À, cũng đúng nha. . . . . ." Long Phù Nguyệt cúi đầu: "Quên đi, ta không cùng ngươi so đo, ta quay về phủ của chính ta. . . . . ."
Nhảy xuống đất, Phượng Thiên Vũ lại cũng không buông tay: "Nàng bây giờ không thể đi!"
"Không thể đi? Vì sao? Chẳng lẽ hoàng đế cha của ngươi lại thừa dịp thời điểm ta say rượu đem tòa nhà kia thu hồi lại rồi?" Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.
"Không phải ——" Phượng Thiên Vũ tựa hồ có chút do dự.
"Vậy không phải đã xong sao ! Nếu là ban cho ta, ta vì sao lại không thể trở về?" Long Phù Nguyệt có một chút không nhịn được.
Phượng Thiên Vũ nhíu mi không đáp, đột nhiên hỏi một câu: "Tiểu nha đầu, nàng nếu biết vu cổ thuật, vậy nàng có sợ quỷ không?"
"Quỷ? !" Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng nhảy loạn : "Đương nhiên sợ a! Ta chỉ là biết một chút cổ thuật mà thôi, cũng không phải thầy pháp sư. . . . . . Không phải là trong phủ của ngươi xảy ra chuyện ma quái, muốn mời ta tới bắt chứ?"
Phượng Thiên Vũ cười híp mắt gõ đầu của nàng một cái: "Thì đúng rồi, tiểu nha đầu, ta nói với nàng nga, trong nhà kia của nàng có chuyện ma quái. . . . . ."
"Náo loạn. . . . . . Chuyện ma quái. . . . . ." Long Phù Nguyệt ngẩn ra: "Không thể nào, cha ngươi không lẽ lại đưa ta chỗ ở của quỷ sao? Ngươi lừa quỷ ! ." Long Phù Nguyệt đầu tiên hoảng sợ, nghĩ lại, lại cười lên ha hả.
Phượng Thiên Vũ vuốt ve tay nhỏ bé của nàng, lành lạnh nói: "Ai biết rượu phẩm của nàng lại kém như vậy? Nàng cũng làm ta giật cả mình."
"Vậy ngươi tại sao muốn chuốc say ta?" Long Phù Nguyệt trợn đôi mắt to: "Hay là, ngươi bị ta cự hôn thẹn quá thành giận, cho nên đem ta quá chén, đem ta mang trở về muốn. . . . . . Bá Vương ngạnh thượng cung? Đến trở thành sự thật?" Liên tưởng của nàng dị thường phong phú, hơn nữa nàng lúc này tuy rằng đã có chút thanh tỉnh, nhưng rốt cuộc còn có chút say rượu, ngoài miệng tựa như đã tỉnh, nhưng trong lòng nghĩ cái gì, miệng lập tức đã nói đi ra.
Đến khi nàng đã tỉnh hồn lại, lời của nàng đã ra khỏi miệng . Chính mình nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm lòng không đậu đỏ lên.
Ánh mắt của Phượng Thiên Vũ chợt trở nên sâu sắc, bỗng nhiên một phát bắt được tay nhỏ bé của nàng , lạnh lùng thốt: "Nha đầu, ta muốn Bá Vương ngạnh thượng cung như trong lời nói còn cần đem nàng chuốc say sao? Nàng cho là chỉ bằng công phu mèo quào kia của nàng có thể ngăn cản được ta?"
"À, cũng đúng nha. . . . . ." Long Phù Nguyệt cúi đầu: "Quên đi, ta không cùng ngươi so đo, ta quay về phủ của chính ta. . . . . ."
Nhảy xuống đất, Phượng Thiên Vũ lại cũng không buông tay: "Nàng bây giờ không thể đi!"
"Không thể đi? Vì sao? Chẳng lẽ hoàng đế cha của ngươi lại thừa dịp thời điểm ta say rượu đem tòa nhà kia thu hồi lại rồi?" Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.
"Không phải ——" Phượng Thiên Vũ tựa hồ có chút do dự.
"Vậy không phải đã xong sao ! Nếu là ban cho ta, ta vì sao lại không thể trở về?" Long Phù Nguyệt có một chút không nhịn được.
Phượng Thiên Vũ nhíu mi không đáp, đột nhiên hỏi một câu: "Tiểu nha đầu, nàng nếu biết vu cổ thuật, vậy nàng có sợ quỷ không?"
"Quỷ? !" Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng nhảy loạn : "Đương nhiên sợ a! Ta chỉ là biết một chút cổ thuật mà thôi, cũng không phải thầy pháp sư. . . . . . Không phải là trong phủ của ngươi xảy ra chuyện ma quái, muốn mời ta tới bắt chứ?"
Phượng Thiên Vũ cười híp mắt gõ đầu của nàng một cái: "Thì đúng rồi, tiểu nha đầu, ta nói với nàng nga, trong nhà kia của nàng có chuyện ma quái. . . . . ."
"Náo loạn. . . . . . Chuyện ma quái. . . . . ." Long Phù Nguyệt ngẩn ra: "Không thể nào, cha ngươi không lẽ lại đưa ta chỗ ở của quỷ sao? Ngươi lừa quỷ ! ." Long Phù Nguyệt đầu tiên hoảng sợ, nghĩ lại, lại cười lên ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.