Chương 29: Bí Mật Của Trung Tâm Dữ Liệu
Ẩn long
30/07/2023
Khi mọi việc đã được thu xếp gọn gàng, từ phía góc tường, cô bé với chiếc khăn voan trên mặt cũng líu ríu tiến lại gần với cả bọn.
- Bé Ái sao rồi an, mọi người thu xếp cho cô ta thế nào rồi? - Yến vừa cởi chiếc khăn voan vừa nêu ra thắc mắc của mình.
- Con yên tâm, cô ta chỉ bị Hồng phong bế cảm giác, mẹ cũng đã cho cô bé một liều thuốc để tiêu trừ cơn nứng rồi. Giờ cô bé đang nằm nghỉ bên trong. - Phụng mỉm cười rồi giải đáp cho nàng dâu bé bỏng.
- Vậy chúng ta vào xem cô bé thế nào đi ạ. - Long hồ hởi kêu gọi với vài giọt nước miếng chực trào nơi khoé miệng.
- Không được. Chúng ta phải tôn trọng cô bé, đó quả là một cô nàng thông minh. Vừa nãy, khi con giao nàng cho chúng ta, cô bé đã nhanh chóng hiểu ra mọi việc. Trước khi để Hồng đánh ngất, điều cuối cùng mà nàng ta nói là xin đừng để Long thấy mặt, và chúng ta đã đồng ý cả rồi. - Phụng lên tiếng ngăn cản
- Ồ, vậy à, vậy chúng ta không thể làm sai được. Chỉ là… cô ta… cô ta có thực sự xinh đẹp không mẹ? - Long vẫn muốn biết thêm về cô bạn cùng lớp.
- Hí hí… con sẽ không ngờ được đâu. Điều này con phải tự mình khám phá và thuyết phục bằng thực lực của mình thôi.
- Dạ, mẹ không nói con cũng biết là cô ấy nhất định rất xinh đẹp, trực giác của con không thể nhầm được.
- Hứ… trực giác nhìn gái thì con là giỏi nhất rồi. - Loan trêu chọc.
- Dạ. hì hì… nhờ vậy con mới có được biết bao người vợ xinh đẹp như thế này này.
- Hừm, bé cái mồm thôi, đang chỗ đông người đấy. - Yến nhắc nhở.
Nói xong cả nhóm phụ nữ lại kéo nhau vào phòng dụng cụ trông nom cô nàng diễn viên phụ bất đắc dĩ. Riêng Long thì không được phép vào để tránh bé Ái hoài nghi. Một lúc lâu sau nàng mới hồi tỉnh, không hề hỏi lấy một câu mà chỉ lễ phép chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Khi lướt qua Long, nàng không quên để lại một ánh nhìn sắc lẹm, chắc hẳn trong lúc dìu nàng đến cho mọi người, cậu chàng cũng đã lợi dụng tình thế mà giở tranh thủ làm vài điều đê tiện.
Tối hôm ấy, trên đảo rộn ràng diễn ra một buổi tiệc mừng công cho Long. Phụng hào phóng chi ngân sách mang về đủ loại sơn hào hải vị, có lẽ tài khoản ngân hàng của nàng sau chiến công vừa rồi đã được Loan bơm lên không ít.
"Bíp! Bíp!" - khi buổi tiệc gần kết thúc, từ chiếc máy tính bảng bị quẳng trên bộ sofa phòng khách vang lên vài tiếng báo hiệu. Bé Nhi hào hứng thông báo:
- Dữ liệu lấy được từ tên đầu trọc đã được phân tích xong. Chúng ta cùng đi xem qua chút nào, coi thử bí mật mà Trung tâm che giấu là gì.
- Ơ, em lấy dữ liệu ấy rồi à, lấy lúc nào thế? - Long tròn mắt ngạc nhiên.
- Sáng nay, khi chờ chồng trong lớp, em và bé Yến đã lẻn vào phòng bảo vệ và tranh thủ lấy dữ liệu rồi.
- Ơ, thế em phân tích dữ liệu ở đây mà không sợ Trung tâm dữ liệu Quốc gia phát hiện à?
- Hì hì… mấy thiết bị thô sơ ở trung tâm thì còn lâu mới phát hiện ra động tĩnh nơi này, chồng yên tâm đi.
Long giờ mới dần hiểu ra sự bá đạo ở nơi mà mình sinh sống từ nhỏ. Nó cũng không ngạc nhiên quá lâu mà rảo bước theo mọi người tập trung nơi chiếc sofa.
Long nhanh chóng đặt mình ở giữa ghế, bế cô nàng Hồ ly bé bỏng đặt vào lòng, chúng nữ thì vây lấy xung quanh. Hai bên Long là hai bà mẹ xinh đẹp, Yến thì ở sau lưng, dí bầu ngực non mềm vào sau gáy, dì Thanh thì ôn tồn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tất cả đang tập trung chờ đợi tin tức từ cô nàng bé bỏng.
- Ưm… đợi em một chút… Long, anh đừng táy máy nữa, để em tập trung nào… hơ hơ…
- Ái… ui… - tiếng la đau đớn thốt ra từ miệng cu cậu khi đồng loạt nhận lấy hai cái nhéo hông đau điếng từ hai bà mẹ.
Cả hội cười khúc khích khi Long nhăn nhó xoa xoa hai bên hông, còn bé Nhi thì tranh thủ giây phút ấy mà lướt qua các nội dung đã được giải mã.
"Ồ" - Nhi thốt lên một tiếng ngạc nhiên khiến cho mọi sự chú ý lại đổ dồn về cô nàng. Trên màn hình là một thư mục duy nhất có ghi dòng chữ "Di tích bí ẩn nơi hoang đảo".
Không để mọi người chờ đợi, Nhi lập tức bấm vào, bên trong chỉ vỏn vẹn có 5 đoạn phim kèm theo một tài liệu.
Xem qua thì lần lượt các đoạn phim có mốc thời gian cách nhau đều đặn 10 năm, đồng nghĩa với thông tin này đã được Trung ương để mắt từ 50 năm trước. Nhi lập tức mở đoạn phim ở mốc thời gian đầu tiên lên, đó là những hình ảnh được ghi lại một cách thô sơ, có lẽ là từ các tàu cá dân dụng thông thường.
Trong đoạn phim ấy ghi lại khung cảnh từ trong màn đêm và đại dương đen kịt, bỗng nhiên một vùng biển sôi trào bọt khí, một màn khói bốc cao che phủ một vùng trời, trên con tàu ầm ĩ những tiếng quát tháo kêu gọi chuyển hướng, gia cố tàu vì lo sợ đó là một cơn địa chấn dưới lòng biển, có thể gây ra sóng thần. Thế nhưng, sau khoảng một tiếng đồng hồ, màn khói lắng xuống, nơi ấy xuất hiện một hòn đảo huyền bí, mặt biển trở lại bình yên, không hề có một biến động nào. Đoạn phim được tua nhanh đến khi bình minh ló dạng, lúc này đã có thể nhìn thấy diện mạo của hòn đảo, đó là một vùng đất rộng lớn với đồi núi chập chùng, trên mặt của hòn đảo được phủ đầy màu xanh của rừng cây - điều không thể có với một lục địa mới hình thành từ đại dương.
Trên con tàu xôn xao tiếng bàn luận có nên tiến đến xem xét hòn đảo hay không, và quyết định cuối cùng của vị thuyền trưởng là quay về báo lại cho các cơ quan bởi không muốn mạo hiểm tính mạng của mọi người.
Đoạn phim nhanh chóng được chuyển cảnh, lúc này, khung hình được chia thành 8 ô vuông với những góc độ khác nhau, có lẽ là từ các thiết bị chuyên dụng của lực lượng hải quân sau khi nhận được thông tin từ đoàn tàu. Chỉ là, toàn bộ khung hình đều toàn là đại dương mênh mông, không hề có dấu vết một mảnh đất nào. Cứ thế đến khi kết thúc đoạn phim đầu tiên.
Sự việc cứ thế lập lại ở đoạn phim thứ hai. Mọi người vẫn đang chú ý theo dõi. Đến đoạn phim thứ ba, lần này, đoàn tàu cá đã quyết định ở lại theo dõi động tĩnh của hòn đảo để tìm ra nguyên nhân, có lẽ, hai lần báo tin trước, bọn họ đã nhận những trách móc và thiệt hại nhất định do bị nghi ngờ cung cấp thông tin giả.
Hình ảnh về hòn đảo được xử lý tua nhanh, hết sáng rồi đến đêm. Sau đúng ba ngày thì dị tượng bắt đầu xảy ra, vùng biển xung quanh hòn đảo lại sôi lên sùng sục rồi bốc lên làn hơi dày đặc, che phủ mọi thứ. Hiện tượng này cũng kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ rồi tất cả trở về với lặng yên, vùng biển phẳng lặng, mênh mông, không hề có một dấu tích nào về những vụ việc vừa qua.
Đến đoạn thứ tư là tư liệu được ghi lại từ lực lượng hải quân. Những hình ảnh quen thuộc được hiện lên từ nhiều góc độ khác nhau. Thế nhưng, những khung hình từ các thiết bị áp sát hòn đảo liên tục bị rơi rụng và mất tín hiệu. Trên màn hình chính từ thuyền trung tâm, có thể thấy các thiết bị tiếp cận đến một phạm vi nhất định đều bị rơi rụng, đoàn thuyền nhỏ mang các đặc vụ tiến đến hòn đảo cũng chỉ đến được ngoài xa rồi không còn hoạt động, phải được đội ngũ khác cứu viện mang về. Cứ thế, sau ba ngày nỗ lực, hiệu lệnh "THU ĐỘI" hùng hồn vang lên từ thuyền trưởng, cũng là lúc kết thúc đoạn phim.
- Còn đoạn cuối, xem nốt nào. - tiếng của Loan cất lên.
Rất nhanh, những hình ảnh quen thuộc lại hiện lên trên màn hình. Vẫn là khung hình xuyên suốt từ tàu chính và sự rơi rụng của các thiết bị trong nỗ lực cầu may của quân đoàn. Khác là, lần này, một đội 10 chiếc tàu nhỏ đã được xuất phát từ rất sớm, mỗi tàu mang theo 8 quân nhân được trang bị tận răng. Khi đến vùng tiếp giáp, đoàn thuyền dừng hoạt động, các quân nhân lập tức phóng vào làn nước, dùng sức người tiếp cận hòn đảo. Sau nửa ngày, họ mới thành công tiến vào bờ biển rồi nhanh chóng mất hút vào khu rừng bên trong. Các chiến sĩ tranh thủ từng giây từng phút bởi họ biết mình không có nhiều thời gian. Mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có những nỗ lực liên lạc với đội ngũ trên đảo vang lên đều đặn.
Khi gần đến thời điểm hòn đảo biến mất, từ trong khu rừng, một bóng người hớt hải lao ra, chỉ thấy toàn thân anh ta nhuốm đầy máu tươi, một cánh tay đã không còn. Hình ảnh về anh lập tức được phóng to hết mức, thuyền trưởng lập tức hô vang "ĐỘI CỨU…!" Thế nhưng ông còn chưa dứt câu đã thấy chiến sĩ trên hình ra hiệu từ bỏ tiếp viện, có lẽ anh ta cũng hiểu việc gì xảy ra khi đồng đội nhìn thấy mình nên nhanh chóng đưa ra thông điệp đầu tiên.
Tiếp đến, anh dùng cánh tay còn lại, giơ ra mẫu vật trông như một đoạn xương. Xem đến đây, bất chợt máu huyết của Long như có thêm sức sống, nó có một cảm giác vô cùng thân thuộc với vật kia. Còn trên màn ảnh lúc này, người chiến sĩ đã như giúp nó khẳng định điều đang hoài nghi trong lòng, anh ta dùng máu viết lên mảnh vải vừa xé từ trang phục:
"LONG
SSS"
Hoàn thành xong, người chiến sĩ lặng lẽ vài giây ngắm nhìn đất trời, đại dương mênh mông, anh hướng về đồng đội, giơ cao cánh tay lên trán như lời chào sau cuối. Thế rồi, trước ánh mắt còn đang bồi hồi của mọi người, anh lủi thủi quay lại khu rừng, quỳ gối dập đầu 3 cái rồi lặng lẽ tiến vào bên trong
- Bé Ái sao rồi an, mọi người thu xếp cho cô ta thế nào rồi? - Yến vừa cởi chiếc khăn voan vừa nêu ra thắc mắc của mình.
- Con yên tâm, cô ta chỉ bị Hồng phong bế cảm giác, mẹ cũng đã cho cô bé một liều thuốc để tiêu trừ cơn nứng rồi. Giờ cô bé đang nằm nghỉ bên trong. - Phụng mỉm cười rồi giải đáp cho nàng dâu bé bỏng.
- Vậy chúng ta vào xem cô bé thế nào đi ạ. - Long hồ hởi kêu gọi với vài giọt nước miếng chực trào nơi khoé miệng.
- Không được. Chúng ta phải tôn trọng cô bé, đó quả là một cô nàng thông minh. Vừa nãy, khi con giao nàng cho chúng ta, cô bé đã nhanh chóng hiểu ra mọi việc. Trước khi để Hồng đánh ngất, điều cuối cùng mà nàng ta nói là xin đừng để Long thấy mặt, và chúng ta đã đồng ý cả rồi. - Phụng lên tiếng ngăn cản
- Ồ, vậy à, vậy chúng ta không thể làm sai được. Chỉ là… cô ta… cô ta có thực sự xinh đẹp không mẹ? - Long vẫn muốn biết thêm về cô bạn cùng lớp.
- Hí hí… con sẽ không ngờ được đâu. Điều này con phải tự mình khám phá và thuyết phục bằng thực lực của mình thôi.
- Dạ, mẹ không nói con cũng biết là cô ấy nhất định rất xinh đẹp, trực giác của con không thể nhầm được.
- Hứ… trực giác nhìn gái thì con là giỏi nhất rồi. - Loan trêu chọc.
- Dạ. hì hì… nhờ vậy con mới có được biết bao người vợ xinh đẹp như thế này này.
- Hừm, bé cái mồm thôi, đang chỗ đông người đấy. - Yến nhắc nhở.
Nói xong cả nhóm phụ nữ lại kéo nhau vào phòng dụng cụ trông nom cô nàng diễn viên phụ bất đắc dĩ. Riêng Long thì không được phép vào để tránh bé Ái hoài nghi. Một lúc lâu sau nàng mới hồi tỉnh, không hề hỏi lấy một câu mà chỉ lễ phép chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Khi lướt qua Long, nàng không quên để lại một ánh nhìn sắc lẹm, chắc hẳn trong lúc dìu nàng đến cho mọi người, cậu chàng cũng đã lợi dụng tình thế mà giở tranh thủ làm vài điều đê tiện.
Tối hôm ấy, trên đảo rộn ràng diễn ra một buổi tiệc mừng công cho Long. Phụng hào phóng chi ngân sách mang về đủ loại sơn hào hải vị, có lẽ tài khoản ngân hàng của nàng sau chiến công vừa rồi đã được Loan bơm lên không ít.
"Bíp! Bíp!" - khi buổi tiệc gần kết thúc, từ chiếc máy tính bảng bị quẳng trên bộ sofa phòng khách vang lên vài tiếng báo hiệu. Bé Nhi hào hứng thông báo:
- Dữ liệu lấy được từ tên đầu trọc đã được phân tích xong. Chúng ta cùng đi xem qua chút nào, coi thử bí mật mà Trung tâm che giấu là gì.
- Ơ, em lấy dữ liệu ấy rồi à, lấy lúc nào thế? - Long tròn mắt ngạc nhiên.
- Sáng nay, khi chờ chồng trong lớp, em và bé Yến đã lẻn vào phòng bảo vệ và tranh thủ lấy dữ liệu rồi.
- Ơ, thế em phân tích dữ liệu ở đây mà không sợ Trung tâm dữ liệu Quốc gia phát hiện à?
- Hì hì… mấy thiết bị thô sơ ở trung tâm thì còn lâu mới phát hiện ra động tĩnh nơi này, chồng yên tâm đi.
Long giờ mới dần hiểu ra sự bá đạo ở nơi mà mình sinh sống từ nhỏ. Nó cũng không ngạc nhiên quá lâu mà rảo bước theo mọi người tập trung nơi chiếc sofa.
Long nhanh chóng đặt mình ở giữa ghế, bế cô nàng Hồ ly bé bỏng đặt vào lòng, chúng nữ thì vây lấy xung quanh. Hai bên Long là hai bà mẹ xinh đẹp, Yến thì ở sau lưng, dí bầu ngực non mềm vào sau gáy, dì Thanh thì ôn tồn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tất cả đang tập trung chờ đợi tin tức từ cô nàng bé bỏng.
- Ưm… đợi em một chút… Long, anh đừng táy máy nữa, để em tập trung nào… hơ hơ…
- Ái… ui… - tiếng la đau đớn thốt ra từ miệng cu cậu khi đồng loạt nhận lấy hai cái nhéo hông đau điếng từ hai bà mẹ.
Cả hội cười khúc khích khi Long nhăn nhó xoa xoa hai bên hông, còn bé Nhi thì tranh thủ giây phút ấy mà lướt qua các nội dung đã được giải mã.
"Ồ" - Nhi thốt lên một tiếng ngạc nhiên khiến cho mọi sự chú ý lại đổ dồn về cô nàng. Trên màn hình là một thư mục duy nhất có ghi dòng chữ "Di tích bí ẩn nơi hoang đảo".
Không để mọi người chờ đợi, Nhi lập tức bấm vào, bên trong chỉ vỏn vẹn có 5 đoạn phim kèm theo một tài liệu.
Xem qua thì lần lượt các đoạn phim có mốc thời gian cách nhau đều đặn 10 năm, đồng nghĩa với thông tin này đã được Trung ương để mắt từ 50 năm trước. Nhi lập tức mở đoạn phim ở mốc thời gian đầu tiên lên, đó là những hình ảnh được ghi lại một cách thô sơ, có lẽ là từ các tàu cá dân dụng thông thường.
Trong đoạn phim ấy ghi lại khung cảnh từ trong màn đêm và đại dương đen kịt, bỗng nhiên một vùng biển sôi trào bọt khí, một màn khói bốc cao che phủ một vùng trời, trên con tàu ầm ĩ những tiếng quát tháo kêu gọi chuyển hướng, gia cố tàu vì lo sợ đó là một cơn địa chấn dưới lòng biển, có thể gây ra sóng thần. Thế nhưng, sau khoảng một tiếng đồng hồ, màn khói lắng xuống, nơi ấy xuất hiện một hòn đảo huyền bí, mặt biển trở lại bình yên, không hề có một biến động nào. Đoạn phim được tua nhanh đến khi bình minh ló dạng, lúc này đã có thể nhìn thấy diện mạo của hòn đảo, đó là một vùng đất rộng lớn với đồi núi chập chùng, trên mặt của hòn đảo được phủ đầy màu xanh của rừng cây - điều không thể có với một lục địa mới hình thành từ đại dương.
Trên con tàu xôn xao tiếng bàn luận có nên tiến đến xem xét hòn đảo hay không, và quyết định cuối cùng của vị thuyền trưởng là quay về báo lại cho các cơ quan bởi không muốn mạo hiểm tính mạng của mọi người.
Đoạn phim nhanh chóng được chuyển cảnh, lúc này, khung hình được chia thành 8 ô vuông với những góc độ khác nhau, có lẽ là từ các thiết bị chuyên dụng của lực lượng hải quân sau khi nhận được thông tin từ đoàn tàu. Chỉ là, toàn bộ khung hình đều toàn là đại dương mênh mông, không hề có dấu vết một mảnh đất nào. Cứ thế đến khi kết thúc đoạn phim đầu tiên.
Sự việc cứ thế lập lại ở đoạn phim thứ hai. Mọi người vẫn đang chú ý theo dõi. Đến đoạn phim thứ ba, lần này, đoàn tàu cá đã quyết định ở lại theo dõi động tĩnh của hòn đảo để tìm ra nguyên nhân, có lẽ, hai lần báo tin trước, bọn họ đã nhận những trách móc và thiệt hại nhất định do bị nghi ngờ cung cấp thông tin giả.
Hình ảnh về hòn đảo được xử lý tua nhanh, hết sáng rồi đến đêm. Sau đúng ba ngày thì dị tượng bắt đầu xảy ra, vùng biển xung quanh hòn đảo lại sôi lên sùng sục rồi bốc lên làn hơi dày đặc, che phủ mọi thứ. Hiện tượng này cũng kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ rồi tất cả trở về với lặng yên, vùng biển phẳng lặng, mênh mông, không hề có một dấu tích nào về những vụ việc vừa qua.
Đến đoạn thứ tư là tư liệu được ghi lại từ lực lượng hải quân. Những hình ảnh quen thuộc được hiện lên từ nhiều góc độ khác nhau. Thế nhưng, những khung hình từ các thiết bị áp sát hòn đảo liên tục bị rơi rụng và mất tín hiệu. Trên màn hình chính từ thuyền trung tâm, có thể thấy các thiết bị tiếp cận đến một phạm vi nhất định đều bị rơi rụng, đoàn thuyền nhỏ mang các đặc vụ tiến đến hòn đảo cũng chỉ đến được ngoài xa rồi không còn hoạt động, phải được đội ngũ khác cứu viện mang về. Cứ thế, sau ba ngày nỗ lực, hiệu lệnh "THU ĐỘI" hùng hồn vang lên từ thuyền trưởng, cũng là lúc kết thúc đoạn phim.
- Còn đoạn cuối, xem nốt nào. - tiếng của Loan cất lên.
Rất nhanh, những hình ảnh quen thuộc lại hiện lên trên màn hình. Vẫn là khung hình xuyên suốt từ tàu chính và sự rơi rụng của các thiết bị trong nỗ lực cầu may của quân đoàn. Khác là, lần này, một đội 10 chiếc tàu nhỏ đã được xuất phát từ rất sớm, mỗi tàu mang theo 8 quân nhân được trang bị tận răng. Khi đến vùng tiếp giáp, đoàn thuyền dừng hoạt động, các quân nhân lập tức phóng vào làn nước, dùng sức người tiếp cận hòn đảo. Sau nửa ngày, họ mới thành công tiến vào bờ biển rồi nhanh chóng mất hút vào khu rừng bên trong. Các chiến sĩ tranh thủ từng giây từng phút bởi họ biết mình không có nhiều thời gian. Mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có những nỗ lực liên lạc với đội ngũ trên đảo vang lên đều đặn.
Khi gần đến thời điểm hòn đảo biến mất, từ trong khu rừng, một bóng người hớt hải lao ra, chỉ thấy toàn thân anh ta nhuốm đầy máu tươi, một cánh tay đã không còn. Hình ảnh về anh lập tức được phóng to hết mức, thuyền trưởng lập tức hô vang "ĐỘI CỨU…!" Thế nhưng ông còn chưa dứt câu đã thấy chiến sĩ trên hình ra hiệu từ bỏ tiếp viện, có lẽ anh ta cũng hiểu việc gì xảy ra khi đồng đội nhìn thấy mình nên nhanh chóng đưa ra thông điệp đầu tiên.
Tiếp đến, anh dùng cánh tay còn lại, giơ ra mẫu vật trông như một đoạn xương. Xem đến đây, bất chợt máu huyết của Long như có thêm sức sống, nó có một cảm giác vô cùng thân thuộc với vật kia. Còn trên màn ảnh lúc này, người chiến sĩ đã như giúp nó khẳng định điều đang hoài nghi trong lòng, anh ta dùng máu viết lên mảnh vải vừa xé từ trang phục:
"LONG
SSS"
Hoàn thành xong, người chiến sĩ lặng lẽ vài giây ngắm nhìn đất trời, đại dương mênh mông, anh hướng về đồng đội, giơ cao cánh tay lên trán như lời chào sau cuối. Thế rồi, trước ánh mắt còn đang bồi hồi của mọi người, anh lủi thủi quay lại khu rừng, quỳ gối dập đầu 3 cái rồi lặng lẽ tiến vào bên trong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.