Chương 30: Lời Mời Của Trung Ương
Ẩn long
31/07/2023
Thời điểm của đoạn phim cuối cùng được thể hiện là cách đây 9 năm 3 tháng, điều này đồng nghĩa lần xuất hiện tiếp theo của hiện tượng này là 9 tháng sau.
Mọi người trong phòng còn đang bùi ngùi xúc động trước những hình ảnh sau cuối của người chiến sĩ. Không chỉ tiếc thương cho anh, mà còn là cho 79 chiến sĩ khác. Ai cũng tự hiểu rằng, để anh ta có thể thoát khỏi khu rừng, mang về cho đồng bào những thông tin quý giá thì các đồng đội đã hy sinh thân mình để giúp anh bảo toàn mạng sống.
Sau vài phút giây mặc niệm, Nhi mở lên tập tin ghi lại tư liệu đính kèm trong thư mục. Trên ấy ghi chú rõ ràng thời gian, địa điểm xảy ra dị tượng. Đó là một vùng biển nằm trong hải phận nước nhà, bên dưới quần đảo Trường Sa. Kèm theo là vô số hình chụp từ vệ tinh trong những khoảng thời gian diễn ra dị tượng, điều lạ là không hề có bức ảnh nào ghi lại được hình ảnh về hòn đảo. Đây cũng là điều may mắn vì giúp chúng ta bảo vệ được bí mật này bấy lâu nay.
Thế nhưng, những lần điều động lực lượng hải quân cũng ít nhiều gây sự chú ý đến các quốc gia khác, dẫn đến họ tìm mọi cách thu thập thông tin, gần nhất là vụ việc đã được Long ngăn chặn.
Lúc này thì Phụng mới lên tiếng:
- Có vẻ như hòn đảo này chứa đựng một bí mật to lớn về Long tộc, đồ vật mà người chiến sĩ mang ra dường như là xương cốt. Lần xuất hiện tiếp theo của dị tượng chắc là sẽ náo nhiệt lắm, Trung ương nhất định sẽ theo di ngôn của anh ta mà kêu gọi các cao thủ cấp SSS khám phá.
- Nhưng mà cũng thật hung hiểm, không biết có cao thủ nào chấp nhận mạo hiểm hay không? - Long thắc mắc.
- Hì hì… dĩ nhiên là có rồi, không có cao thủ nào mà chưa từng trải qua hung hiểm cả, chỉ có từ trong sinh tử mới có thể đột phá lên tầng cao mới. Mẹ tin khi biết được bí mật này, mọi cao thủ đều tranh nhau khám phá mà thôi.
- Thế chúng ta có tham gia không? À,với có nên cho Hương biết bí mật này không? - Long tiếp lời.
- Hi hi… việc này chúng ta phải tính toán kỹ lưỡng, tạm thời không nên để lộ ra bất cứ thông tin gì, Hương thì cũng không cần biết, nàng ta vẫn còn phải làm việc bên cạnh hiệu trưởng Lan, cô ấy rất nhạy, lỡ như Hương sơ hở gì trong lời nói thì không hay.
- Dạ, mà giờ này chắc là mọi việc trong trường đã sắp xếp ổn thoả rồi, để con đi đón nàng ấy.
- Ừm, đi nhanh về nhanh rồi còn nhận thưởng nhé. Hí hí… - Loan đặt lên má nó một nụ hôn rồi dặn dò.
- Tuân lệnh các vợ.
Nói rồi Long nhanh chóng leo lên chiếc Charly phóng đi như một cơn gió. Đến cổng trường thì đã thấy hai mỹ nhân đứng chờ ngoài cổng. Long hơi ngượng ngập khi thấy Lan, nó còn chưa biết phải giải thích thế nào khi đến đón cô giáo vào giờ này thì Hương đã lên tiếng:
- Hì hì… không có gì đâu, cô Lan đã sớm biết chuyện của chúng ta rồi. À, sẵn tiện, chúng ta chở cô ấy về đi, hôm nay cô ấy không đi xe.
- Dạ, xe em… hơi bé, cô chịu khó một chút nhé. - Long gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp lại.
- Ừm, không sao đâu, phiền các em quá. Hôm nay nhiều việc, may mà có Hương phụ giúp chứ không cô cũng không biết làm sao xoay sở nữa.
Dạ, không có gì, cũng do tụi em náo động trong trường mới khiến cô bận bịu. Hôm nào nhà em sẽ làm tiệc mời cô để cảm ơn cô đã hỗ trợ. Thôi, mình lên xe nhé, trời tối sẽ lạnh đấy.
- Ừm, chạy cho cẩn thận đấy nhé. - Hương nhắc nhở rồi ra hiệu cho Lan lên trước.
Đôi vợ chồng kẹp nàng ở giữa, Lan hơi ngập ngừng nhưng cũng nhanh chóng yên vị. Chàng thanh niên lập tức cảm nhận được hai bầu thịt mềm mại ép sát vào lưng. Nó say mê tới quên cả nổ máy, đến khi bàn tay của Hương vòng lên bóp mạnh vào hông, nó mới sực tỉnh, phía sau vang lên tiếng cười khanh khách của hai người phụ nữ.
Chiếc xe lao vun vút trên đoạn đường vắng vẻ, làn gió vô tình mang theo sự lạnh giá ập vào cơ thể khiến cho Lan bất giác kẹp chặt đôi đùi ngọc vào cơ thể vạm vỡ phía trước, người nàng khẽ run run. Long cảm nhận được phản ứng từ phía sau, nó khẽ vận lực để hơi ấm từ sinh mệnh hoả bốc lên, sưởi ấm cơ thể và "tâm hồn" của nàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Sự ấm áp cùng khí tức đàn ông thấm vào da thịt, trong vô thức, Lan vòng tay ra ôm lấy bờ eo săn chắc, vân vê những múi cơ nơi bụng cậu học trò từ lúc nào mà nàng cũng không hay biết.
Nàng say mê đến quên cả lối về, khiến cho cả bọn phải vòng lại một đoạn, lúc này, hai má nàng ửng đỏ vì xấu hổ, có lẽ lúc này, không cần Long sưởi ấm mà nhiệt lượng phát ra từ đôi má cũng khiến nàng xua tan đi giá lạnh.
Rồi cũng phải đến lúc chia tay, chưa bao giờ Lan cảm thấy đoạn đường về nhà lại gần đến thế. Nàng cảm ơn rồi lặng lẽ bước vào ngôi nhà đơn sơ của mình với sự trống trải trong lòng, không quên dõi theo cho đến khi chiếc Charly khuất bóng.
Lúc này trên xe chỉ còn lại đôi tình nhân, Hương không ngần ngại mà ôm cứng lấy người tình, tham lam tận hưởng sự ấm áp và khoái cảm từ xác thịt. Nàng không quên buông lời trêu chọc:
- Chồng nè, em thấy hình như cô Lan cũng có cảm giác với anh đấy. Mà công nhận, mùi hương của cô ta dễ chịu thật, anh có thấy như vậy không?
- Ơ… Có. Nhưng mà, cô ta là một cao thủ đấy, không dễ động vào đâu, mẹ và các dì cũng phải nể cô ta một phần. Chỉ là… à mà không, không có gì, nói chung là mọi việc cứ để tự nhiên.
- Hừm… gì mà ngập ngừng thế, hay là anh với cô ấy cũng đã có gì với nhau rồi. nè, không được giấu chúng em đâu nhé, em mách với các chị đấy.
- Ơ… anh với cô Lan thực sự là không có gì mà, anh không nói dối đâu.
- Hứ… chúng em không cấm anh việc đó, chỉ là có gì cũng phải nói với mọi người, việc này không chỉ em mà các chị em khác cũng thống nhất như vậy.
- Ừm, anh biết mà, thực sự là anh và cô Lan không có gì. Anh có thể thề… ưm…
Long vừa nói tới đó thì miệng nó đã được bàn tay mềm mại của Hương bịt chặt. Nàng siết chặt nó vào lòng.
- Anh không cần phải thề gì hết, em tin anh mà, em chỉ dặn dò vậy thôi.
Long cảm nhận được sự yêu thương từ cô vợ đáng yêu. Nó chu môi đặt lên lòng bàn tay thơm ngát một nụ hôn, đồng thời đưa chiếc lưỡi quái ác liếm vòng quanh khiến cho Hương sảng khoái run người, rên rỉ vài tiếng rồi vội vàng rút tay lại.
- Anh… anh kỳ quá, đang ngoài đường mà… làm em quê chết được. - Hương đỏ mặt, đánh yêu lên bờ vai săn chắc của nó.
- Ha ha… vợ anh thật là nhạy cảm. Anh chạy nhanh chút nhé, mọi người ở nhà cũng đang chờ chúng ta về để “sinh hoạt gia đình” đấy… ha ha…
- Hứ… chỉ được thế là giỏi thôi. Ừm, nhanh đi anh, em cũng sắp chịu không nổi rồi… hí hí…
Tiếng cười vui vẻ đồng thanh vang lên, chiếc xe nhỏ bé mang đôi tình nhân “tâm đầu ý hợp” phóng vun vút rồi mất hút vào con hẻm quen thuộc. Đêm đó, hòn đảo lại ngập tràn những âm thanh hoang dại kéo dài đến tận gần sáng mới thôi.
Những ngày sau đó là một khoảng yên bình, Long và Yến vẫn tiếp tục việc học, phần là để tránh sự nghi ngờ sau sự việc vừa qua, phần là cả hai cũng mong muốn được tiếp xúc với bạn bè, trường lớp, và chủ yếu, Long cũng vấn vương với cô nàng bạn học bí ẩn. Mối quan hệ của nó và Ái cũng không có gì thay đổi, vẫn là những cái nhìn khinh bỉ, những dòng chữ ngắn gọn được trao tay trong các buổi học. Long cũng dần quen và yêu thích cách thể hiện độc đáo của cô nàng.
Thế nhưng cũng chẳng được bao lâu, Long cũng đành phải rời xa trường lớp. Nửa tháng sau ngày hoàn thành nhiệm vụ, cả nhà nhận được thư mời từ Trung Ương đến tham dự buổi lễ mừng công và ghi nhận cấp bậc SS. Ban đầu mọi người có vẻ chẳng có hứng thú thế nhưng Loan lại bảo rằng nên nể mặt Trung Ương một chút, hơn nữa thư mời lần này do đích thân Đại Tướng Võ Hoàng - tổng chỉ huy quân đội, một cao thủ cấp SSS hoạt động chính quy trong quân đội chấp bút nên không thể phớt lờ được.
Quyết định được đưa ra, mọi người đều vui vẻ, tất bật sửa soạn hành lý, háo hức chờ đợi cho chuyến du lịch đầu tiên của cả gia đình. Tất nhiên, đêm ấy, sự háo hức được chuyển thành những hoạt động “lành mạnh” trên chiếc giường super king size quen thuộc của Phụng.
Mọi người trong phòng còn đang bùi ngùi xúc động trước những hình ảnh sau cuối của người chiến sĩ. Không chỉ tiếc thương cho anh, mà còn là cho 79 chiến sĩ khác. Ai cũng tự hiểu rằng, để anh ta có thể thoát khỏi khu rừng, mang về cho đồng bào những thông tin quý giá thì các đồng đội đã hy sinh thân mình để giúp anh bảo toàn mạng sống.
Sau vài phút giây mặc niệm, Nhi mở lên tập tin ghi lại tư liệu đính kèm trong thư mục. Trên ấy ghi chú rõ ràng thời gian, địa điểm xảy ra dị tượng. Đó là một vùng biển nằm trong hải phận nước nhà, bên dưới quần đảo Trường Sa. Kèm theo là vô số hình chụp từ vệ tinh trong những khoảng thời gian diễn ra dị tượng, điều lạ là không hề có bức ảnh nào ghi lại được hình ảnh về hòn đảo. Đây cũng là điều may mắn vì giúp chúng ta bảo vệ được bí mật này bấy lâu nay.
Thế nhưng, những lần điều động lực lượng hải quân cũng ít nhiều gây sự chú ý đến các quốc gia khác, dẫn đến họ tìm mọi cách thu thập thông tin, gần nhất là vụ việc đã được Long ngăn chặn.
Lúc này thì Phụng mới lên tiếng:
- Có vẻ như hòn đảo này chứa đựng một bí mật to lớn về Long tộc, đồ vật mà người chiến sĩ mang ra dường như là xương cốt. Lần xuất hiện tiếp theo của dị tượng chắc là sẽ náo nhiệt lắm, Trung ương nhất định sẽ theo di ngôn của anh ta mà kêu gọi các cao thủ cấp SSS khám phá.
- Nhưng mà cũng thật hung hiểm, không biết có cao thủ nào chấp nhận mạo hiểm hay không? - Long thắc mắc.
- Hì hì… dĩ nhiên là có rồi, không có cao thủ nào mà chưa từng trải qua hung hiểm cả, chỉ có từ trong sinh tử mới có thể đột phá lên tầng cao mới. Mẹ tin khi biết được bí mật này, mọi cao thủ đều tranh nhau khám phá mà thôi.
- Thế chúng ta có tham gia không? À,với có nên cho Hương biết bí mật này không? - Long tiếp lời.
- Hi hi… việc này chúng ta phải tính toán kỹ lưỡng, tạm thời không nên để lộ ra bất cứ thông tin gì, Hương thì cũng không cần biết, nàng ta vẫn còn phải làm việc bên cạnh hiệu trưởng Lan, cô ấy rất nhạy, lỡ như Hương sơ hở gì trong lời nói thì không hay.
- Dạ, mà giờ này chắc là mọi việc trong trường đã sắp xếp ổn thoả rồi, để con đi đón nàng ấy.
- Ừm, đi nhanh về nhanh rồi còn nhận thưởng nhé. Hí hí… - Loan đặt lên má nó một nụ hôn rồi dặn dò.
- Tuân lệnh các vợ.
Nói rồi Long nhanh chóng leo lên chiếc Charly phóng đi như một cơn gió. Đến cổng trường thì đã thấy hai mỹ nhân đứng chờ ngoài cổng. Long hơi ngượng ngập khi thấy Lan, nó còn chưa biết phải giải thích thế nào khi đến đón cô giáo vào giờ này thì Hương đã lên tiếng:
- Hì hì… không có gì đâu, cô Lan đã sớm biết chuyện của chúng ta rồi. À, sẵn tiện, chúng ta chở cô ấy về đi, hôm nay cô ấy không đi xe.
- Dạ, xe em… hơi bé, cô chịu khó một chút nhé. - Long gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp lại.
- Ừm, không sao đâu, phiền các em quá. Hôm nay nhiều việc, may mà có Hương phụ giúp chứ không cô cũng không biết làm sao xoay sở nữa.
Dạ, không có gì, cũng do tụi em náo động trong trường mới khiến cô bận bịu. Hôm nào nhà em sẽ làm tiệc mời cô để cảm ơn cô đã hỗ trợ. Thôi, mình lên xe nhé, trời tối sẽ lạnh đấy.
- Ừm, chạy cho cẩn thận đấy nhé. - Hương nhắc nhở rồi ra hiệu cho Lan lên trước.
Đôi vợ chồng kẹp nàng ở giữa, Lan hơi ngập ngừng nhưng cũng nhanh chóng yên vị. Chàng thanh niên lập tức cảm nhận được hai bầu thịt mềm mại ép sát vào lưng. Nó say mê tới quên cả nổ máy, đến khi bàn tay của Hương vòng lên bóp mạnh vào hông, nó mới sực tỉnh, phía sau vang lên tiếng cười khanh khách của hai người phụ nữ.
Chiếc xe lao vun vút trên đoạn đường vắng vẻ, làn gió vô tình mang theo sự lạnh giá ập vào cơ thể khiến cho Lan bất giác kẹp chặt đôi đùi ngọc vào cơ thể vạm vỡ phía trước, người nàng khẽ run run. Long cảm nhận được phản ứng từ phía sau, nó khẽ vận lực để hơi ấm từ sinh mệnh hoả bốc lên, sưởi ấm cơ thể và "tâm hồn" của nàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Sự ấm áp cùng khí tức đàn ông thấm vào da thịt, trong vô thức, Lan vòng tay ra ôm lấy bờ eo săn chắc, vân vê những múi cơ nơi bụng cậu học trò từ lúc nào mà nàng cũng không hay biết.
Nàng say mê đến quên cả lối về, khiến cho cả bọn phải vòng lại một đoạn, lúc này, hai má nàng ửng đỏ vì xấu hổ, có lẽ lúc này, không cần Long sưởi ấm mà nhiệt lượng phát ra từ đôi má cũng khiến nàng xua tan đi giá lạnh.
Rồi cũng phải đến lúc chia tay, chưa bao giờ Lan cảm thấy đoạn đường về nhà lại gần đến thế. Nàng cảm ơn rồi lặng lẽ bước vào ngôi nhà đơn sơ của mình với sự trống trải trong lòng, không quên dõi theo cho đến khi chiếc Charly khuất bóng.
Lúc này trên xe chỉ còn lại đôi tình nhân, Hương không ngần ngại mà ôm cứng lấy người tình, tham lam tận hưởng sự ấm áp và khoái cảm từ xác thịt. Nàng không quên buông lời trêu chọc:
- Chồng nè, em thấy hình như cô Lan cũng có cảm giác với anh đấy. Mà công nhận, mùi hương của cô ta dễ chịu thật, anh có thấy như vậy không?
- Ơ… Có. Nhưng mà, cô ta là một cao thủ đấy, không dễ động vào đâu, mẹ và các dì cũng phải nể cô ta một phần. Chỉ là… à mà không, không có gì, nói chung là mọi việc cứ để tự nhiên.
- Hừm… gì mà ngập ngừng thế, hay là anh với cô ấy cũng đã có gì với nhau rồi. nè, không được giấu chúng em đâu nhé, em mách với các chị đấy.
- Ơ… anh với cô Lan thực sự là không có gì mà, anh không nói dối đâu.
- Hứ… chúng em không cấm anh việc đó, chỉ là có gì cũng phải nói với mọi người, việc này không chỉ em mà các chị em khác cũng thống nhất như vậy.
- Ừm, anh biết mà, thực sự là anh và cô Lan không có gì. Anh có thể thề… ưm…
Long vừa nói tới đó thì miệng nó đã được bàn tay mềm mại của Hương bịt chặt. Nàng siết chặt nó vào lòng.
- Anh không cần phải thề gì hết, em tin anh mà, em chỉ dặn dò vậy thôi.
Long cảm nhận được sự yêu thương từ cô vợ đáng yêu. Nó chu môi đặt lên lòng bàn tay thơm ngát một nụ hôn, đồng thời đưa chiếc lưỡi quái ác liếm vòng quanh khiến cho Hương sảng khoái run người, rên rỉ vài tiếng rồi vội vàng rút tay lại.
- Anh… anh kỳ quá, đang ngoài đường mà… làm em quê chết được. - Hương đỏ mặt, đánh yêu lên bờ vai săn chắc của nó.
- Ha ha… vợ anh thật là nhạy cảm. Anh chạy nhanh chút nhé, mọi người ở nhà cũng đang chờ chúng ta về để “sinh hoạt gia đình” đấy… ha ha…
- Hứ… chỉ được thế là giỏi thôi. Ừm, nhanh đi anh, em cũng sắp chịu không nổi rồi… hí hí…
Tiếng cười vui vẻ đồng thanh vang lên, chiếc xe nhỏ bé mang đôi tình nhân “tâm đầu ý hợp” phóng vun vút rồi mất hút vào con hẻm quen thuộc. Đêm đó, hòn đảo lại ngập tràn những âm thanh hoang dại kéo dài đến tận gần sáng mới thôi.
Những ngày sau đó là một khoảng yên bình, Long và Yến vẫn tiếp tục việc học, phần là để tránh sự nghi ngờ sau sự việc vừa qua, phần là cả hai cũng mong muốn được tiếp xúc với bạn bè, trường lớp, và chủ yếu, Long cũng vấn vương với cô nàng bạn học bí ẩn. Mối quan hệ của nó và Ái cũng không có gì thay đổi, vẫn là những cái nhìn khinh bỉ, những dòng chữ ngắn gọn được trao tay trong các buổi học. Long cũng dần quen và yêu thích cách thể hiện độc đáo của cô nàng.
Thế nhưng cũng chẳng được bao lâu, Long cũng đành phải rời xa trường lớp. Nửa tháng sau ngày hoàn thành nhiệm vụ, cả nhà nhận được thư mời từ Trung Ương đến tham dự buổi lễ mừng công và ghi nhận cấp bậc SS. Ban đầu mọi người có vẻ chẳng có hứng thú thế nhưng Loan lại bảo rằng nên nể mặt Trung Ương một chút, hơn nữa thư mời lần này do đích thân Đại Tướng Võ Hoàng - tổng chỉ huy quân đội, một cao thủ cấp SSS hoạt động chính quy trong quân đội chấp bút nên không thể phớt lờ được.
Quyết định được đưa ra, mọi người đều vui vẻ, tất bật sửa soạn hành lý, háo hức chờ đợi cho chuyến du lịch đầu tiên của cả gia đình. Tất nhiên, đêm ấy, sự háo hức được chuyển thành những hoạt động “lành mạnh” trên chiếc giường super king size quen thuộc của Phụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.