Chương 21: Nỗi Lòng Cô Giáo
Ẩn long
28/07/2023
“Cô… cô ta… cũng là võ giả, còn là cấp S” - Long thầm hốt hoảng trong lòng khi nhận được những dòng thông tin từ Long nhãn. Không chỉ một, mà cả hai mỹ nhân trong lớp học của nó đều là thứ dữ. Nó bất giác đổ vài giọt mồ hôi lạnh, bởi tuy các nàng không quá khủng bố nhưng nếu cứ ngu ngơ mà làm bậy thì nhất định sẽ nếm qua cay đắng.
Đến trước cửa phòng y tế, Ái ra dấu cho nó gọi cửa - “Cốc… cốc… cốc” - “Lục cục… loảng xoảng…” - liên tiếp những âm thanh như tiếng xô đẩy, đổ vỡ vang lên bên trong. Vài phút sau, cánh cửa phòng y tế mới mở ra, một người đàn ông trung niên trong bộ blouse trắng chào đón nó với nhịp thở hơi gấp gáp và cái nhìn không mấy thân thiện. Thế nhưng, khi ánh mắt hắn ta hướng về phía Ái thì bỗng sáng bừng lên, thái độ cũng có chút thay đổi.
- Các em có vấn đề gì mà đến đây thế?
- Dạ, em cảm thấy đau đầu, cô giáo bảo em xuống đây nghỉ ngơi ạ.
- Hừm, nhìn to xác thế mà ỉu xìu nhỉ. Thế cô bé này thì sao - tên bác sĩ có vẻ muốn hạ thấp hình ảnh của Long, mắt hắn vẫn chăm chú săm soi vào Ái.
- Dạ, em là học sinh mới nên bạn ấy dắt em đến đây ạ. Thôi bạn về lớp học tiếp đi, mình cảm ơn nhé - Long khéo léo đưa ra lý do để Ái nhanh chóng rời khỏi tầm mắt đáng ngờ của tên bác sĩ. Các chỉ số của hắn đã được nó dùng Long nhãn quét qua.
"Nam.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp hiện tại: B - Võ sĩ.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không được phân cấp.
Đặc tính: không có.
Ác cảm: 60/100 - đố kỵ
Thiện cảm: 0/100.
Dục cảm: 80/100 - nứng".
Thông tin cho thấy hắn cũng chỉ là một người bình thường biết chút võ công, vốn không có gì nguy hiểm, tuy nhiên cái chỉ số dục cảm kia khiến Long hiểu rằng hắn cũng là một tên dâm tặc. Thậm chí, những âm thanh khi nó vừa gõ cửa cũng thể hiện hắn đang lén lút làm điều gì đó trong phòng, và khi có động thì luống cuống mà làm rơi vỡ đồ đạc.
Ái ngẫm nghĩ một chút rồi nàng gật đầu, quay người bước về lớp. Long bên này cũng giả ngơ, dùng thân thể vạm vỡ của nó che đi nỗ lực ngắm nghía cặp mông của ông bác sĩ. Khi bóng nàng đã khuất xa, Long mới xoay người lại, khiến hắn ta khó chịu ra mặt.
- Này, người khôn không cản đường. Chú mày làm như vậy là có ý gì?
Long nhìn quanh quất không thấy ai nên cũng không thèm nhún nhường thêm nữa. Nó trả lời một cách lạnh lùng:
- Hừm, Ông chú, tui không cần biết ông muốn giở trò gì, hay đang làm gì trong phòng lúc nãy, thế nhưng, tui nói cho ông biết, trong trường này, có 3 người mà ông không được đụng đến: một là cô bé vừa nãy, hai là cô giáo Hương, ba là cô bé tên Yến ở lớp 10A3… nếu ông không nghe lời tui dặn thì… “bụp” - Long tiện tay bóp nát vụn phần trên của chiếc ghế đá gần đó.
- “Ực” - ông bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt rồi tươi cười giả lả…
- Hê... hê… Ra là đồng đạo… hê… hê… ta, ta nhớ rồi, nhất định không đụng vào ba cái tên ấy… hê hê… ủa, mà sao lại có cả cô Hương… cô ta…
- Tui đề nghị ông bỏ cái giọng cười khả ố ấy đi nhé, mà cô Hương thì sao… đừng nói là ông đang có mưu đồ gì đấy - Long trừng mắt dò hỏi.
- Không… không… hê hê… ta nào dám… ta cũng đâu có bản lĩnh đó… ai mà dám lại gần cô ta chứ… bộ không biết chữ Nhục viết như thế nào à… hê hê …
- Ông đừng cười nữa được không? Mà ông nói thế là sao?
- Ơ, cậu không biết gì à, thế sao cậu lại bảo ta tránh xa cô ấy?
- Biết gì chứ? Ta thấy cô ấy ngoài xinh đẹp và hấp dẫn ra thì cũng bình thường mà? - Long đang dần hiểu ra nhưng vẫn cố che giấu đi.
- Hê… à không, không cười, không cười nữa, nói chuyện này ngoài đây không tiện, cậu vào trong này từ từ nói… à quên, tui tên là Thái Ngọc Dương, còn cậu? - Ông bác sĩ vừa đẩy cửa mời Long vào vừa nói
- Tui tên Long, học sinh mới chuyển đến.
Cả hai bước vào trong căn phòng y tế, chỉ thấy bên trong vẫn còn phảng phất mùi nước hoa phụ nữ mà ông Dương bảo là hương xịt phòng để xua bớt mùi cồn khó chịu. Long cũng không quá quan tâm, nó đặt mông ngồi lên chiếc sofa, còn ông Dương đang lúi húi thay chiếc ga giường xộc xệch, nhăn nheo và có cả một vũng ướt mem trên ấy. Khi ông ta quay lại chỗ của Long ngồi thì nó đã lên tiếng.
- Bảo người ấy ra ngoài đi, tui coi như không thấy gì hết, cứ bắt trốn trong đó rồi chết ngạt thì phiền lắm.
Ông Dương ngớ người một hồi rồi nhanh chóng nở một nụ cười thân thiện mà theo Long đánh giá, nó còn khả ố hơn cái giọng cười lúc nãy của ổng. Thế là ông ta tiến lại chiếc tủ đặt sát bên giường bệnh nơi góc phòng, mở cửa thì một người phụ nữ phốp pháp với hai bầu vú to đùng, chảy xệ lồm cồm bò ra. Trên người bà ta chỉ có độc nhất một chiếc áo blouse trắng, không biết là do vội vã nên mặc bừa vào hay hai người này đang diễn màn cặp đôi bác sĩ lén lút trong bệnh viện. Bà ta cũng hơi hốt hoảng khi nhìn thấy Long nhưng rất nhanh cũng chuyển sang ánh mắt thèm thuồng dành cho nó. Trong lúc mặc lại quần áo, bà ấy cũng không quên uốn éo, buông thả những cử chỉ dâm đãng, chỉ đến khi ông Dương phát cáu vỗ bốp một phát đau điếng vào mông, thì bà ta mới cuống cuồng mặc thật nhanh bộ trang phục đầu bếp của mình, rồi tạm biệt cả hai trở về nơi làm việc.
Xong xuôi, ông Dương mới lấy lại bộ mặt nghiêm túc đến bên bàn trò chuyện với nó:
- Cậu nhớ không được nói với ai đấy nhé, bà ấy là bà Đào, bếp trưởng trong căn-tin của trường, tui với bả cũng để ý nhau lâu rồi, là cả hai đồng thuận đấy.
- Hừm, tui không rảnh quan tâm đâu. Mà lúc nãy ông đang tính nói gì?
- Hê… à không, dù sao tui cũng coi như mang ơn cậu không tiết lộ chuyện hôm nay, nên tui sẽ nói cho cậu biết một thông tin. Cái cô Hương ấy, tốt nhất cậu không nên đến quá gần, cũng không nên nhìn quá lâu vào cô ấy.
- Vì sao? tui thấy cô ấy quả thật rất xinh đẹp, nhưng thấy mấy bạn trong lớp ai cũng cúi đầu khi gặp cổ nên tui cũng làm theo mà chưa hiểu lý do.
- Hừm, người đàn bà ấy… ui chà, nói đến tui lại không kìm lòng nỗi nè. Cô ta có một sức hấp dẫn kỳ lạ mà tui không giải thích nổi. Chỉ cần nhìn vào gương mặt của cô ta, thì giống như cậu đã bị nghiện thuốc vậy, quá trình cai nghiện sẽ cực kỳ gian khổ.
- Ơ, nếu thế thì mọi người phải càng bám lấy cô ấy chứ.
- Đúng là như vậy, khổ nỗi, khi ở gần cô ta thì cái mùi hương cơ thể… Ôi, cái mùi hương ấy… cỡ như tui mà chỉ 5 phút sau là… haizz… thật xấu hổ…
- Là sao?
- Là… xuất tinh chứ sao… tui thử 3 lần rồi, lần nào cũng vậy, những lần sau còn nhanh hơn lần đầu. Mà đó là tui cũng tự tin vào khả năng của mình lắm rồi đấy, còn như đám ngựa non choai choai ngoài kia thì… hê hê… một phút là giỏi lắm rồi… hê hê…
- Có chuyện như vậy nữa à? thế thì sao mấy đứa nữ trong lớp tui cũng sợ cổ y chang vậy?
- Thì cái mùi hương đó có chừa ai đâu, đàn ông chúng ta còn đỡ, đàn bà thì… cái bà Đào hồi nãy đó, hồi trước cũng gan lỳ, lại gần cô ta, rồi hít lấy hít để, từ đó, ngày nào thiếu cặc là bả không chịu được, trong cái trường này, chắc đàn ông trẻ trung là bả banh lồn cho địt hết rồi, giỏi lắm còn ông bảo vệ già hết xí quách ngoài cửa là chưa thôi… hê hê…
Long cũng dần quen tai với giọng cười khả ố ấy nên không còn quá khắt khe, hơn nữa, nó cũng đang bận xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện về Hương. Không phải mọi người xa lánh vì nàng mắc bệnh truyền nhiễm, mà vì họ quá sợ hãi với nét mê hoặc và mùi hương kích dục kia. Đây cũng là nỗi xấu hổ, tự ti của họ nên chẳng có ai nói cho Hương biết sự thật. Rồi bỗng nó lại nhoẻn miệng cười, nụ cười mà nếu ông Dương trông thấy sẽ phải bái nó làm sư phụ về độ đê tiện. Long đang nghĩ: như vậy chẳng phải là hiện giờ, chỉ có một mình nó là đủ khả năng ở bên cạnh Hương hay sao, chẳng phải là nó sẽ là người duy nhất có thể gần gũi, quan tâm, chăm sóc cho nàng hay sao…
Trong vô thức, một dòng nước bọt theo khoé miệng Long tràn ra, khiến cho ông Dương phải lắc đầu ngao ngán vì nghĩ rằng nó cũng đã chính thức trở thành một nạn nhân tiếp theo của người cô giáo tên Hương. Ông lắc mạnh chân Long để kéo nó về lại thực tại, hy vọng sẽ kịp thời cứu rỗi linh hồn non trẻ của nó.
- Này… này… cậu Long… tỉnh lại nào… đừng nghĩ về bóng dáng ấy nữa… đó là quỷ dữ, là hố sâu không đáy sẽ nuốt chửng linh hồn của cậu đấy… Hãy thức tỉnh đi nào… thức tỉnh đi…
Ông Dương vừa lay đầu gối nó, vừa lẩm bẩm, bàn tay xòe ra rung rung như đang làm phép trừ tà, đến khi Long tỉnh táo lại thì ổng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế như vừa dùng hết công lực vậy.
- Cậu… cậu đã thấy sự ghê gớm của người đàn bà đó chưa, tui khuyên cậu nên sớm quay đầu là bờ trước khi quá muộn nhé.
- Hừm, không phải lo, dù sao cũng cảm ơn ông. À mà lát nữa cô Hương nói hết giờ sẽ xuống đây xem qua tôi đấy, nãy giờ chắc cũng sắp hết giờ rồi nhỉ.
- Cái… cái gì… cậu nói cái gì? Nguy… nguy rồi… giờ phải làm sao… hay là tui đưa cậu đi trốn nhé…
- Không… tui đi thì cô ấy xuống đây không thấy tui, lại không ai dám lại gần để cô ấy hỏi thì tội nghiệp cô ấy lắm… tui không đi đâu, để tui ở đây chờ cô ấy…
- Hây da… cậu trai trẻ này xem ra đã lún sâu vào vũng lầy quá rồi… mặc kệ cậu, tui phải đi trước đây… tạm biệt…
Khi ông Dương vừa quýnh quáng biến mất khỏi phòng thì cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên. Rất nhanh, những tiếng ầm ĩ vang dội khắp không gian ngôi trường. Long vội vã ra đóng lại cánh cửa phòng bởi nó cũng không thích ồn ào cho lắm. Vừa quay lại sofa được vài phút thì nó đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Long mở toang cửa rất nhanh khiến cho Hương cũng giật mình, nàng ngơ ngác nhìn ngó trong phòng thì không thấy ai ngoài nó cả. Nàng đang định hỏi thăm thì nó đã lên tiếng trước:
- Cô vào trong này đi, cô đứng đấy, đám học sinh phía kia lại phải đi vòng tội tụi nó.
Hương ngẩn ngơ nhìn về hướng dãy hành lang thì đúng như Long nói, nàng ngán ngẩm lắc đầu rồi nghe lời nó tiến vào trong. Long nhanh chóng đóng cửa lại rồi bấm chốt. Nó thản nhiên thả người xuống ghế sofa rồi nói với Hương:
- Em chốt cửa để khỏi ai phải hốt hoảng chạy ra khi thấy cô trong này.
- Thế sao em vẫn còn ngồi đây, không lo chạy đi à? - Hương mỉm cười hài lòng với sự chu đáo của nó, nàng vừa thả túi xách lên bàn, vừa đặt mông xuống chiếc sofa bên cạnh Long và nói nửa đùa nửa thật với nó.
- Ơ, em đang bị bệnh mà, giờ cô có làm gì thì em cũng không có sức chống cự đâu chứ đừng nói đến chạy.
- Hì hì… thế mà ra mở cửa nhanh thế, mà nhìn em thế này, bảo bệnh có ma nó tin.
- Ơ, lúc nãy em đau đầu thật mà.
- Thế có làm sao không? Cô hỏi thật đấy, không đùa nữa.
- Dạ, chỉ đau một lúc nãy rồi giờ hết rồi ạ.
- Thế sao không về lớp, mà lúc nãy có ai ở đây lo cho em không?
- Dạ, có bác sĩ Dương, nhưng vừa nghe em nói là cô đến thì ổng biến mất tích rồi ạ.
- Hứ, riết rồi cô cảm thấy mình thật cô độc, thế chắc lão ấy cũng nói mấy thứ không tốt về cô phải không?
- Dạ, cũng không có gì. Mà ổng nói em cũng chẳng tin, nhìn ổng gian tà như thế thì chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Hí hí… công nhận em nói đúng đấy. Trong trường, ai cũng đồn đại lão ta là con dê già biến thái, có rất nhiều phụ nữ đã bị ổng dụ dỗ rồi. Trước đây, ổng còn ve vãn cả cô nữa mà.
- Thế cô không sợ ổng à, sao còn dám xuống một mình.
- Hì hi… ổng cũng chỉ đến gần cô 1,2 lần trước đây thôi, mà cũng vài phút là ổng biến mất tiêu… hí hí… với lại, ở đây còn có em mà, cô sợ gì chứ.
- Ơ, thế cô không sợ em ăn thịt cô à?
- Hi hi… con nít như em thì cô vài chiêu là xử đẹp liền. Đừng thấy đây là phụ nữ mà xem thường nhé.
- Ủa, thế là cô cũng biết võ à, ghê gớm nhỉ. - Long thăm dò để kiểm chứng những thông tin mà Long nhãn đưa ra.
- Ừm, cô học võ karate từ nhỏ, cũng từng giành giải quán quân toàn quốc rồi. Chỉ là chẳng hiểu sao khi lớn lên thì không nơi nào cho cô tiếp tục luyện tập hay thi đấu nữa, cô cũng bị cấm khỏi các giải đấu, chỉ còn có thể tự luyện tập hàng ngày mà thôi.
- Wow, em không ngờ đấy, trông cô hiền dịu thế mà lại là cao thủ… hôm nào rảnh phải dạy cho em đấy nhé.
- Hi hi… em cũng là con nhà võ mà, nhìn cơ thể em là cô biết rồi, có khi còn hơn cả cô đấy chứ.
- Ơ, cô cũng nhìn ra ạ?
- Ừm, sao mà qua mắt được cô, hôm đầu tiên vào lớp, chẳng phải em không cần nhìn cũng né được Đầu trọc tấn công sao, tên nhóc ấy cũng không phải dạng vừa đâu, thế mà em cứ như đang đùa với nó vậy. Với lại, nhìn bắp tay, bắp đùi, mông… à không, nói chung là cơ thể em là cô biết em cũng thuộc dạng cao thủ rồi.
- Hì hì… cô quá khen, em cũng chỉ tập luyện chút chút với người nhà thôi - Long hí hửng khi biết Hương cũng luôn quan sát, ngắm nghía cơ thể của mình.
- Ưm… - bất chợt, Hương vươn người, ưỡn thẳng đôi gò bồng đảo về phía trước ra chiều rất thoải mái - lâu lắm rồi cô mới có người trò chuyện vui vẻ như vầy, cảm ơn em nhiều nhé.
- Hì hì… lần nào cũng cảm ơn, em còn phải cảm ơn cô vì đã cho em được nghỉ học sớm đây này.
- Hứ… ý em là tui dạy chán lắm hả.
- Dạ không, nhờ cô cho em ra đây thì em mới được một mình nói chuyện với cô nhiều như vậy, được ngắm cô gần như vậy nè.
- Hí hí… đúng là dẻo miệng… thế này, chắc là có nhiều em gái chết mê chết mệt lắm đây. Thế nào, đã có em nào chưa?
- Hì hì… em còn nhỏ xíu mà, làm gì đã có em nào? - Long không hề nói dối, bởi những người phụ nữ xung quanh toàn là bằng tuổi hoặc lớn hơn nó mà thôi.
- Xạo, thế cái cô bé xinh xắn mà ngày nào em cũng đèo đi học rồi đón về là như thế nào?
- Dạ, đó là em gái em ạ. Em ấy là Lạc Hoàng Yến, còn em là Lạc Tiểu Long.
- Ơ, thế à, thì ra là cô hiểu lầm, cô xin… ơ, à không có gì.
Hương ú ớ bởi tự nhiên mình lại tính xin lỗi như kiểu với người yêu. Đến lúc này, Long lại một lần nữa kích hoạt Long nhãn, lần này, nó chủ động điều khiển tâm thức để chỉ hiện lên những thông tin cần thiết.
“Ác cảm: 0/100.
Thiện cảm: 80/100 - yêu thương.
Dục cảm: 75/100 - thèm muốn".
Long vui mừng với những chỉ số vừa nhận được. Rõ ràng, người con gái hấp dẫn trước mặt đang ngày càng tiến triển về mặt tình cảm với nó. Sau khi xâu chuỗi câu chuyện của Hương, nó hiểu rằng, giờ đây, nàng đang rất cần một người để chia sẻ, để quan tâm, và để bên cạnh nàng những lúc cô đơn. Vì thế, nó bắt đầu tấn công dồn dập hơn.
- Ủa, cô hiểu lầm gì thế, mà sao cô lại quan tâm em đi chung với bạn nữ khác, còn biết rõ em đưa ai đón ai nữa chứ?
Hương bắt đầu ửng hồng đôi má, nàng vẫn ấp úng không biết trả lời sao cho phải:
- Ơ… ơ… cô… cô… vô tình… nhìn thấy… thôi… cô… cô quan tâm… em vì… vì… em là… học sinh lớp của cô…
- À, thế ạ. Thế là học sinh nào cô cũng lén lút đứng ở góc sân mà quan sát thế à, học sinh nào cô cũng ngắm nhìn từng bắp tay, bắp chân, mông đít, hạ bộ… như thế à?
- Ơ… sao… sao… em biết? - à không, cô… cô… không có như thế… cô chỉ… vô tình… thôi… cô không có đứng rình ở góc khuất của dãy phòng học đâu.
- Ha ha… cô còn biết rõ cả vị trí đứng rình luôn à… thế cô thấy cơ thể em thế nào?
Long lúc này đã tiến lại ngồi sát bên cạnh Hương, mùi hương của cả hai con người cứ len lỏi vào mũi nhau khiến cho ngọn lửa dục tình càng lúc càng được nhen nhóm. Dần dần, họ như mất sự kiểm soát bản thân, khi Hương lúc này đã bắt đầu vuốt ve những bó cơ săn chắc của Long, từ bắp tay kéo dần xuống cặp đùi, một tay còn lại thì vân vê nơi bầu ngực. Bàn tay của Long cũng không hề ngoan ngoãn, một tay nó đang ngao du trên vùng đất trắng hồng, mịn màng phía trong bắp đùi của Hương, tay còn lại thì vuốt ve dọc bờ eo kéo xuống bờ mông căng mọng. Càng lúc, đầu óc cả hai càng chìm sâu vào dục vọng, tiếng thở dốc bắt đầu xuất hiện, những cái uốn éo, những đợt gai ốc đã nổi lên. Đến khi hai bờ môi chỉ còn cách nhau vài milimet thì:
- Cốc… cốc… cốc… - Long ơi, Hương ơi, mấy em có trong đó không?
Tiếng cô Lan hiệu trưởng vang lên như một hồi chuông báo thức, kéo cả hai con người rời khỏi giấc mộng xuân tình. Long và Hương luống cuống tách nhau ra, chỉnh lại y phục một cách nhanh chóng. May mà cả hai đều là con nhà võ nên tác phong vô cùng nhanh nhẹn. Rồi khi Long định tiến ra mở cửa thì Hương ra hiệu cho nó lên giường bệnh. Long hiểu ý, trong chớp mắt nó đã nhẹ nhàng đáp mình xuống giường, quay lưng ra ngoài trông như đang nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.
Hương phì cười, rồi nàng nhanh chóng tiến ra mở cửa. Bên ngoài, Hương thấy ngoài Lan đang hướng ánh mắt lo âu vào trong phòng thì còn có ông bác sĩ Dương đang lấp ló ngoài xa, nàng liền hiểu ra là do ông ấy đã đi gọi Lan đến vì không dám đối mặt với mình.
Lan nhanh chóng bước vào trong phòng, nàng lúc này cũng đã bịt kín mũi và miệng, khi Hương hỏi thì nàng bảo là không thích mùi cồn y tế trong phòng. Khi thấy Long đang nằm nghỉ ngơi trong góc, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường thì Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Hương cũng khéo léo trở về sofa trong khi Lan tiến về giường bệnh thăm hỏi:
- Long ơi, em không sao chứ, cô nghe bác Dương nói em bị đau đầu dữ lắm. giờ em thấy thế nào, có cần vào viện không?
Long nhẹ nhàng xoay người lại, cũng ra vẻ hơi đờ đẫn. Nó thều thào:
- Dạ… em không sao… lúc nãy, em hơi xây xẩm… giờ thì đỡ rồi ạ… cô đừng lo… em cảm ơn cô.
Long diễn như một người bệnh thực sự khiến cho Hương phải hết sức thán phục, rồi nàng lại phì cười bởi cái kẻ trông như gần chết đến nơi đó vừa mạnh mẽ vuốt ve, nắn bóp cơ thể khiến cô mê mẩn.
Trong lúc đó, thì chàng diễn viên của chúng ta đang tranh thủ dòng Long nhãn dò xét cô hiệu trưởng đáng kính.
"Nữ.
Phỏng đoán số đo cơ thể: 104 - 70 - 100.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp hiện tại: không rõ.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không rõ.
Đặc tính: có khí tức của thánh thú Bách diện Linh miêu.
Ác cảm: 0/100.
Thiện cảm: 60/100 - quan tâm.
Dục cảm: 50/100 - hưng phấn".
Long bán tín bán nghi ngay khi đọc thấy dòng số đo cơ thể, rõ ràng, vóc dáng của cô hiệu trưởng rất bình thường, không thể nào sở hữu số đo ma mị như thế. Kế đến, nó lại càng bất ngờ khi Long Nhãn không thể nhìn ra cấp độ sức mạnh của cô ta. Điều này chứng tỏ, cấp độ của nàng đang hơn hẳn nó. Long thầm ghi nhớ những thông tin khác rồi nhanh chóng trở về vai diễn của mình.
- Cô… cô Hương… về chưa ạ? - Long tiếp tục thều thào.
- Chưa, cô ấy vẫn còn ngồi bên ghế sofa đằng kia. - Lan nhấn mạnh chữ đăng kia như để ngầm thông báo cho nó đó là khoảng cách an toàn.
- Dạ, cô nói cô ấy em không sao rồi, bảo cô ấy về trước, em cảm ơn cô ấy rất nhiều ạ.
Lan có vẻ hiểu ra nên quay sang truyền lời cho Hương, nàng cũng hiểu ý, nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi ra về. Lan lặng lẽ nhìn bóng dáng mỹ miều khuất dần sau dãy hành lang, nàng thương xót cho người con gái cô độc, buồn tủi. Thế nhưng, nàng nào biết được, vừa khuất khỏi tầm mắt nàng, người con gái ấy đã chân nọ đá chân kia, nhảy nhót như vừa trúng số độc đắc.
Quay lại không gian trong phòng y tế, bác sĩ Dương đã lại trở về nơi làm việc của mình. Ông cũng phối hợp kê vài viên thuốc bổ cho Long rồi mọi người cũng mau chóng chia tay. Trước khi Long ra về, ông cũng không quên hỏi nhỏ:
- Chú em… có cần vào toilet không? có 1 cái ngay góc phòng kìa, đừng ngại, cùng là đồng đạo với nhau mà.
- Hừm, tui tự lo được, không cần ông quan tâm. Cảm ơn - Long hậm hực trả lời, nó vẫn còn cay cú ông bác sĩ kéo người đến phá đám ngay thời điểm quan trọng.
- Hê hê… tuỳ chú em thôi, nhớ là đừng quá sức đấy nhé. Theo khoa học thì đàn ông đến lần thứ 42 là ẹo đấy…
Long không thèm trả lời mà quay mặt đi thẳng. Khi Yến đã ngồi vững trên xe, Long bắt đầu nổ máy, nó không quên giơ tay về phía góc sân - nơi mà nó biết Hương vẫn đang đứng đó - ra dấu bắn tim dành cho nàng.
Đến trước cửa phòng y tế, Ái ra dấu cho nó gọi cửa - “Cốc… cốc… cốc” - “Lục cục… loảng xoảng…” - liên tiếp những âm thanh như tiếng xô đẩy, đổ vỡ vang lên bên trong. Vài phút sau, cánh cửa phòng y tế mới mở ra, một người đàn ông trung niên trong bộ blouse trắng chào đón nó với nhịp thở hơi gấp gáp và cái nhìn không mấy thân thiện. Thế nhưng, khi ánh mắt hắn ta hướng về phía Ái thì bỗng sáng bừng lên, thái độ cũng có chút thay đổi.
- Các em có vấn đề gì mà đến đây thế?
- Dạ, em cảm thấy đau đầu, cô giáo bảo em xuống đây nghỉ ngơi ạ.
- Hừm, nhìn to xác thế mà ỉu xìu nhỉ. Thế cô bé này thì sao - tên bác sĩ có vẻ muốn hạ thấp hình ảnh của Long, mắt hắn vẫn chăm chú săm soi vào Ái.
- Dạ, em là học sinh mới nên bạn ấy dắt em đến đây ạ. Thôi bạn về lớp học tiếp đi, mình cảm ơn nhé - Long khéo léo đưa ra lý do để Ái nhanh chóng rời khỏi tầm mắt đáng ngờ của tên bác sĩ. Các chỉ số của hắn đã được nó dùng Long nhãn quét qua.
"Nam.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp hiện tại: B - Võ sĩ.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không được phân cấp.
Đặc tính: không có.
Ác cảm: 60/100 - đố kỵ
Thiện cảm: 0/100.
Dục cảm: 80/100 - nứng".
Thông tin cho thấy hắn cũng chỉ là một người bình thường biết chút võ công, vốn không có gì nguy hiểm, tuy nhiên cái chỉ số dục cảm kia khiến Long hiểu rằng hắn cũng là một tên dâm tặc. Thậm chí, những âm thanh khi nó vừa gõ cửa cũng thể hiện hắn đang lén lút làm điều gì đó trong phòng, và khi có động thì luống cuống mà làm rơi vỡ đồ đạc.
Ái ngẫm nghĩ một chút rồi nàng gật đầu, quay người bước về lớp. Long bên này cũng giả ngơ, dùng thân thể vạm vỡ của nó che đi nỗ lực ngắm nghía cặp mông của ông bác sĩ. Khi bóng nàng đã khuất xa, Long mới xoay người lại, khiến hắn ta khó chịu ra mặt.
- Này, người khôn không cản đường. Chú mày làm như vậy là có ý gì?
Long nhìn quanh quất không thấy ai nên cũng không thèm nhún nhường thêm nữa. Nó trả lời một cách lạnh lùng:
- Hừm, Ông chú, tui không cần biết ông muốn giở trò gì, hay đang làm gì trong phòng lúc nãy, thế nhưng, tui nói cho ông biết, trong trường này, có 3 người mà ông không được đụng đến: một là cô bé vừa nãy, hai là cô giáo Hương, ba là cô bé tên Yến ở lớp 10A3… nếu ông không nghe lời tui dặn thì… “bụp” - Long tiện tay bóp nát vụn phần trên của chiếc ghế đá gần đó.
- “Ực” - ông bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt rồi tươi cười giả lả…
- Hê... hê… Ra là đồng đạo… hê… hê… ta, ta nhớ rồi, nhất định không đụng vào ba cái tên ấy… hê hê… ủa, mà sao lại có cả cô Hương… cô ta…
- Tui đề nghị ông bỏ cái giọng cười khả ố ấy đi nhé, mà cô Hương thì sao… đừng nói là ông đang có mưu đồ gì đấy - Long trừng mắt dò hỏi.
- Không… không… hê hê… ta nào dám… ta cũng đâu có bản lĩnh đó… ai mà dám lại gần cô ta chứ… bộ không biết chữ Nhục viết như thế nào à… hê hê …
- Ông đừng cười nữa được không? Mà ông nói thế là sao?
- Ơ, cậu không biết gì à, thế sao cậu lại bảo ta tránh xa cô ấy?
- Biết gì chứ? Ta thấy cô ấy ngoài xinh đẹp và hấp dẫn ra thì cũng bình thường mà? - Long đang dần hiểu ra nhưng vẫn cố che giấu đi.
- Hê… à không, không cười, không cười nữa, nói chuyện này ngoài đây không tiện, cậu vào trong này từ từ nói… à quên, tui tên là Thái Ngọc Dương, còn cậu? - Ông bác sĩ vừa đẩy cửa mời Long vào vừa nói
- Tui tên Long, học sinh mới chuyển đến.
Cả hai bước vào trong căn phòng y tế, chỉ thấy bên trong vẫn còn phảng phất mùi nước hoa phụ nữ mà ông Dương bảo là hương xịt phòng để xua bớt mùi cồn khó chịu. Long cũng không quá quan tâm, nó đặt mông ngồi lên chiếc sofa, còn ông Dương đang lúi húi thay chiếc ga giường xộc xệch, nhăn nheo và có cả một vũng ướt mem trên ấy. Khi ông ta quay lại chỗ của Long ngồi thì nó đã lên tiếng.
- Bảo người ấy ra ngoài đi, tui coi như không thấy gì hết, cứ bắt trốn trong đó rồi chết ngạt thì phiền lắm.
Ông Dương ngớ người một hồi rồi nhanh chóng nở một nụ cười thân thiện mà theo Long đánh giá, nó còn khả ố hơn cái giọng cười lúc nãy của ổng. Thế là ông ta tiến lại chiếc tủ đặt sát bên giường bệnh nơi góc phòng, mở cửa thì một người phụ nữ phốp pháp với hai bầu vú to đùng, chảy xệ lồm cồm bò ra. Trên người bà ta chỉ có độc nhất một chiếc áo blouse trắng, không biết là do vội vã nên mặc bừa vào hay hai người này đang diễn màn cặp đôi bác sĩ lén lút trong bệnh viện. Bà ta cũng hơi hốt hoảng khi nhìn thấy Long nhưng rất nhanh cũng chuyển sang ánh mắt thèm thuồng dành cho nó. Trong lúc mặc lại quần áo, bà ấy cũng không quên uốn éo, buông thả những cử chỉ dâm đãng, chỉ đến khi ông Dương phát cáu vỗ bốp một phát đau điếng vào mông, thì bà ta mới cuống cuồng mặc thật nhanh bộ trang phục đầu bếp của mình, rồi tạm biệt cả hai trở về nơi làm việc.
Xong xuôi, ông Dương mới lấy lại bộ mặt nghiêm túc đến bên bàn trò chuyện với nó:
- Cậu nhớ không được nói với ai đấy nhé, bà ấy là bà Đào, bếp trưởng trong căn-tin của trường, tui với bả cũng để ý nhau lâu rồi, là cả hai đồng thuận đấy.
- Hừm, tui không rảnh quan tâm đâu. Mà lúc nãy ông đang tính nói gì?
- Hê… à không, dù sao tui cũng coi như mang ơn cậu không tiết lộ chuyện hôm nay, nên tui sẽ nói cho cậu biết một thông tin. Cái cô Hương ấy, tốt nhất cậu không nên đến quá gần, cũng không nên nhìn quá lâu vào cô ấy.
- Vì sao? tui thấy cô ấy quả thật rất xinh đẹp, nhưng thấy mấy bạn trong lớp ai cũng cúi đầu khi gặp cổ nên tui cũng làm theo mà chưa hiểu lý do.
- Hừm, người đàn bà ấy… ui chà, nói đến tui lại không kìm lòng nỗi nè. Cô ta có một sức hấp dẫn kỳ lạ mà tui không giải thích nổi. Chỉ cần nhìn vào gương mặt của cô ta, thì giống như cậu đã bị nghiện thuốc vậy, quá trình cai nghiện sẽ cực kỳ gian khổ.
- Ơ, nếu thế thì mọi người phải càng bám lấy cô ấy chứ.
- Đúng là như vậy, khổ nỗi, khi ở gần cô ta thì cái mùi hương cơ thể… Ôi, cái mùi hương ấy… cỡ như tui mà chỉ 5 phút sau là… haizz… thật xấu hổ…
- Là sao?
- Là… xuất tinh chứ sao… tui thử 3 lần rồi, lần nào cũng vậy, những lần sau còn nhanh hơn lần đầu. Mà đó là tui cũng tự tin vào khả năng của mình lắm rồi đấy, còn như đám ngựa non choai choai ngoài kia thì… hê hê… một phút là giỏi lắm rồi… hê hê…
- Có chuyện như vậy nữa à? thế thì sao mấy đứa nữ trong lớp tui cũng sợ cổ y chang vậy?
- Thì cái mùi hương đó có chừa ai đâu, đàn ông chúng ta còn đỡ, đàn bà thì… cái bà Đào hồi nãy đó, hồi trước cũng gan lỳ, lại gần cô ta, rồi hít lấy hít để, từ đó, ngày nào thiếu cặc là bả không chịu được, trong cái trường này, chắc đàn ông trẻ trung là bả banh lồn cho địt hết rồi, giỏi lắm còn ông bảo vệ già hết xí quách ngoài cửa là chưa thôi… hê hê…
Long cũng dần quen tai với giọng cười khả ố ấy nên không còn quá khắt khe, hơn nữa, nó cũng đang bận xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện về Hương. Không phải mọi người xa lánh vì nàng mắc bệnh truyền nhiễm, mà vì họ quá sợ hãi với nét mê hoặc và mùi hương kích dục kia. Đây cũng là nỗi xấu hổ, tự ti của họ nên chẳng có ai nói cho Hương biết sự thật. Rồi bỗng nó lại nhoẻn miệng cười, nụ cười mà nếu ông Dương trông thấy sẽ phải bái nó làm sư phụ về độ đê tiện. Long đang nghĩ: như vậy chẳng phải là hiện giờ, chỉ có một mình nó là đủ khả năng ở bên cạnh Hương hay sao, chẳng phải là nó sẽ là người duy nhất có thể gần gũi, quan tâm, chăm sóc cho nàng hay sao…
Trong vô thức, một dòng nước bọt theo khoé miệng Long tràn ra, khiến cho ông Dương phải lắc đầu ngao ngán vì nghĩ rằng nó cũng đã chính thức trở thành một nạn nhân tiếp theo của người cô giáo tên Hương. Ông lắc mạnh chân Long để kéo nó về lại thực tại, hy vọng sẽ kịp thời cứu rỗi linh hồn non trẻ của nó.
- Này… này… cậu Long… tỉnh lại nào… đừng nghĩ về bóng dáng ấy nữa… đó là quỷ dữ, là hố sâu không đáy sẽ nuốt chửng linh hồn của cậu đấy… Hãy thức tỉnh đi nào… thức tỉnh đi…
Ông Dương vừa lay đầu gối nó, vừa lẩm bẩm, bàn tay xòe ra rung rung như đang làm phép trừ tà, đến khi Long tỉnh táo lại thì ổng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế như vừa dùng hết công lực vậy.
- Cậu… cậu đã thấy sự ghê gớm của người đàn bà đó chưa, tui khuyên cậu nên sớm quay đầu là bờ trước khi quá muộn nhé.
- Hừm, không phải lo, dù sao cũng cảm ơn ông. À mà lát nữa cô Hương nói hết giờ sẽ xuống đây xem qua tôi đấy, nãy giờ chắc cũng sắp hết giờ rồi nhỉ.
- Cái… cái gì… cậu nói cái gì? Nguy… nguy rồi… giờ phải làm sao… hay là tui đưa cậu đi trốn nhé…
- Không… tui đi thì cô ấy xuống đây không thấy tui, lại không ai dám lại gần để cô ấy hỏi thì tội nghiệp cô ấy lắm… tui không đi đâu, để tui ở đây chờ cô ấy…
- Hây da… cậu trai trẻ này xem ra đã lún sâu vào vũng lầy quá rồi… mặc kệ cậu, tui phải đi trước đây… tạm biệt…
Khi ông Dương vừa quýnh quáng biến mất khỏi phòng thì cũng là lúc tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên. Rất nhanh, những tiếng ầm ĩ vang dội khắp không gian ngôi trường. Long vội vã ra đóng lại cánh cửa phòng bởi nó cũng không thích ồn ào cho lắm. Vừa quay lại sofa được vài phút thì nó đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Long mở toang cửa rất nhanh khiến cho Hương cũng giật mình, nàng ngơ ngác nhìn ngó trong phòng thì không thấy ai ngoài nó cả. Nàng đang định hỏi thăm thì nó đã lên tiếng trước:
- Cô vào trong này đi, cô đứng đấy, đám học sinh phía kia lại phải đi vòng tội tụi nó.
Hương ngẩn ngơ nhìn về hướng dãy hành lang thì đúng như Long nói, nàng ngán ngẩm lắc đầu rồi nghe lời nó tiến vào trong. Long nhanh chóng đóng cửa lại rồi bấm chốt. Nó thản nhiên thả người xuống ghế sofa rồi nói với Hương:
- Em chốt cửa để khỏi ai phải hốt hoảng chạy ra khi thấy cô trong này.
- Thế sao em vẫn còn ngồi đây, không lo chạy đi à? - Hương mỉm cười hài lòng với sự chu đáo của nó, nàng vừa thả túi xách lên bàn, vừa đặt mông xuống chiếc sofa bên cạnh Long và nói nửa đùa nửa thật với nó.
- Ơ, em đang bị bệnh mà, giờ cô có làm gì thì em cũng không có sức chống cự đâu chứ đừng nói đến chạy.
- Hì hì… thế mà ra mở cửa nhanh thế, mà nhìn em thế này, bảo bệnh có ma nó tin.
- Ơ, lúc nãy em đau đầu thật mà.
- Thế có làm sao không? Cô hỏi thật đấy, không đùa nữa.
- Dạ, chỉ đau một lúc nãy rồi giờ hết rồi ạ.
- Thế sao không về lớp, mà lúc nãy có ai ở đây lo cho em không?
- Dạ, có bác sĩ Dương, nhưng vừa nghe em nói là cô đến thì ổng biến mất tích rồi ạ.
- Hứ, riết rồi cô cảm thấy mình thật cô độc, thế chắc lão ấy cũng nói mấy thứ không tốt về cô phải không?
- Dạ, cũng không có gì. Mà ổng nói em cũng chẳng tin, nhìn ổng gian tà như thế thì chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Hí hí… công nhận em nói đúng đấy. Trong trường, ai cũng đồn đại lão ta là con dê già biến thái, có rất nhiều phụ nữ đã bị ổng dụ dỗ rồi. Trước đây, ổng còn ve vãn cả cô nữa mà.
- Thế cô không sợ ổng à, sao còn dám xuống một mình.
- Hì hi… ổng cũng chỉ đến gần cô 1,2 lần trước đây thôi, mà cũng vài phút là ổng biến mất tiêu… hí hí… với lại, ở đây còn có em mà, cô sợ gì chứ.
- Ơ, thế cô không sợ em ăn thịt cô à?
- Hi hi… con nít như em thì cô vài chiêu là xử đẹp liền. Đừng thấy đây là phụ nữ mà xem thường nhé.
- Ủa, thế là cô cũng biết võ à, ghê gớm nhỉ. - Long thăm dò để kiểm chứng những thông tin mà Long nhãn đưa ra.
- Ừm, cô học võ karate từ nhỏ, cũng từng giành giải quán quân toàn quốc rồi. Chỉ là chẳng hiểu sao khi lớn lên thì không nơi nào cho cô tiếp tục luyện tập hay thi đấu nữa, cô cũng bị cấm khỏi các giải đấu, chỉ còn có thể tự luyện tập hàng ngày mà thôi.
- Wow, em không ngờ đấy, trông cô hiền dịu thế mà lại là cao thủ… hôm nào rảnh phải dạy cho em đấy nhé.
- Hi hi… em cũng là con nhà võ mà, nhìn cơ thể em là cô biết rồi, có khi còn hơn cả cô đấy chứ.
- Ơ, cô cũng nhìn ra ạ?
- Ừm, sao mà qua mắt được cô, hôm đầu tiên vào lớp, chẳng phải em không cần nhìn cũng né được Đầu trọc tấn công sao, tên nhóc ấy cũng không phải dạng vừa đâu, thế mà em cứ như đang đùa với nó vậy. Với lại, nhìn bắp tay, bắp đùi, mông… à không, nói chung là cơ thể em là cô biết em cũng thuộc dạng cao thủ rồi.
- Hì hì… cô quá khen, em cũng chỉ tập luyện chút chút với người nhà thôi - Long hí hửng khi biết Hương cũng luôn quan sát, ngắm nghía cơ thể của mình.
- Ưm… - bất chợt, Hương vươn người, ưỡn thẳng đôi gò bồng đảo về phía trước ra chiều rất thoải mái - lâu lắm rồi cô mới có người trò chuyện vui vẻ như vầy, cảm ơn em nhiều nhé.
- Hì hì… lần nào cũng cảm ơn, em còn phải cảm ơn cô vì đã cho em được nghỉ học sớm đây này.
- Hứ… ý em là tui dạy chán lắm hả.
- Dạ không, nhờ cô cho em ra đây thì em mới được một mình nói chuyện với cô nhiều như vậy, được ngắm cô gần như vậy nè.
- Hí hí… đúng là dẻo miệng… thế này, chắc là có nhiều em gái chết mê chết mệt lắm đây. Thế nào, đã có em nào chưa?
- Hì hì… em còn nhỏ xíu mà, làm gì đã có em nào? - Long không hề nói dối, bởi những người phụ nữ xung quanh toàn là bằng tuổi hoặc lớn hơn nó mà thôi.
- Xạo, thế cái cô bé xinh xắn mà ngày nào em cũng đèo đi học rồi đón về là như thế nào?
- Dạ, đó là em gái em ạ. Em ấy là Lạc Hoàng Yến, còn em là Lạc Tiểu Long.
- Ơ, thế à, thì ra là cô hiểu lầm, cô xin… ơ, à không có gì.
Hương ú ớ bởi tự nhiên mình lại tính xin lỗi như kiểu với người yêu. Đến lúc này, Long lại một lần nữa kích hoạt Long nhãn, lần này, nó chủ động điều khiển tâm thức để chỉ hiện lên những thông tin cần thiết.
“Ác cảm: 0/100.
Thiện cảm: 80/100 - yêu thương.
Dục cảm: 75/100 - thèm muốn".
Long vui mừng với những chỉ số vừa nhận được. Rõ ràng, người con gái hấp dẫn trước mặt đang ngày càng tiến triển về mặt tình cảm với nó. Sau khi xâu chuỗi câu chuyện của Hương, nó hiểu rằng, giờ đây, nàng đang rất cần một người để chia sẻ, để quan tâm, và để bên cạnh nàng những lúc cô đơn. Vì thế, nó bắt đầu tấn công dồn dập hơn.
- Ủa, cô hiểu lầm gì thế, mà sao cô lại quan tâm em đi chung với bạn nữ khác, còn biết rõ em đưa ai đón ai nữa chứ?
Hương bắt đầu ửng hồng đôi má, nàng vẫn ấp úng không biết trả lời sao cho phải:
- Ơ… ơ… cô… cô… vô tình… nhìn thấy… thôi… cô… cô quan tâm… em vì… vì… em là… học sinh lớp của cô…
- À, thế ạ. Thế là học sinh nào cô cũng lén lút đứng ở góc sân mà quan sát thế à, học sinh nào cô cũng ngắm nhìn từng bắp tay, bắp chân, mông đít, hạ bộ… như thế à?
- Ơ… sao… sao… em biết? - à không, cô… cô… không có như thế… cô chỉ… vô tình… thôi… cô không có đứng rình ở góc khuất của dãy phòng học đâu.
- Ha ha… cô còn biết rõ cả vị trí đứng rình luôn à… thế cô thấy cơ thể em thế nào?
Long lúc này đã tiến lại ngồi sát bên cạnh Hương, mùi hương của cả hai con người cứ len lỏi vào mũi nhau khiến cho ngọn lửa dục tình càng lúc càng được nhen nhóm. Dần dần, họ như mất sự kiểm soát bản thân, khi Hương lúc này đã bắt đầu vuốt ve những bó cơ săn chắc của Long, từ bắp tay kéo dần xuống cặp đùi, một tay còn lại thì vân vê nơi bầu ngực. Bàn tay của Long cũng không hề ngoan ngoãn, một tay nó đang ngao du trên vùng đất trắng hồng, mịn màng phía trong bắp đùi của Hương, tay còn lại thì vuốt ve dọc bờ eo kéo xuống bờ mông căng mọng. Càng lúc, đầu óc cả hai càng chìm sâu vào dục vọng, tiếng thở dốc bắt đầu xuất hiện, những cái uốn éo, những đợt gai ốc đã nổi lên. Đến khi hai bờ môi chỉ còn cách nhau vài milimet thì:
- Cốc… cốc… cốc… - Long ơi, Hương ơi, mấy em có trong đó không?
Tiếng cô Lan hiệu trưởng vang lên như một hồi chuông báo thức, kéo cả hai con người rời khỏi giấc mộng xuân tình. Long và Hương luống cuống tách nhau ra, chỉnh lại y phục một cách nhanh chóng. May mà cả hai đều là con nhà võ nên tác phong vô cùng nhanh nhẹn. Rồi khi Long định tiến ra mở cửa thì Hương ra hiệu cho nó lên giường bệnh. Long hiểu ý, trong chớp mắt nó đã nhẹ nhàng đáp mình xuống giường, quay lưng ra ngoài trông như đang nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.
Hương phì cười, rồi nàng nhanh chóng tiến ra mở cửa. Bên ngoài, Hương thấy ngoài Lan đang hướng ánh mắt lo âu vào trong phòng thì còn có ông bác sĩ Dương đang lấp ló ngoài xa, nàng liền hiểu ra là do ông ấy đã đi gọi Lan đến vì không dám đối mặt với mình.
Lan nhanh chóng bước vào trong phòng, nàng lúc này cũng đã bịt kín mũi và miệng, khi Hương hỏi thì nàng bảo là không thích mùi cồn y tế trong phòng. Khi thấy Long đang nằm nghỉ ngơi trong góc, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường thì Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Hương cũng khéo léo trở về sofa trong khi Lan tiến về giường bệnh thăm hỏi:
- Long ơi, em không sao chứ, cô nghe bác Dương nói em bị đau đầu dữ lắm. giờ em thấy thế nào, có cần vào viện không?
Long nhẹ nhàng xoay người lại, cũng ra vẻ hơi đờ đẫn. Nó thều thào:
- Dạ… em không sao… lúc nãy, em hơi xây xẩm… giờ thì đỡ rồi ạ… cô đừng lo… em cảm ơn cô.
Long diễn như một người bệnh thực sự khiến cho Hương phải hết sức thán phục, rồi nàng lại phì cười bởi cái kẻ trông như gần chết đến nơi đó vừa mạnh mẽ vuốt ve, nắn bóp cơ thể khiến cô mê mẩn.
Trong lúc đó, thì chàng diễn viên của chúng ta đang tranh thủ dòng Long nhãn dò xét cô hiệu trưởng đáng kính.
"Nữ.
Phỏng đoán số đo cơ thể: 104 - 70 - 100.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp hiện tại: không rõ.
Cấp độ sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không rõ.
Đặc tính: có khí tức của thánh thú Bách diện Linh miêu.
Ác cảm: 0/100.
Thiện cảm: 60/100 - quan tâm.
Dục cảm: 50/100 - hưng phấn".
Long bán tín bán nghi ngay khi đọc thấy dòng số đo cơ thể, rõ ràng, vóc dáng của cô hiệu trưởng rất bình thường, không thể nào sở hữu số đo ma mị như thế. Kế đến, nó lại càng bất ngờ khi Long Nhãn không thể nhìn ra cấp độ sức mạnh của cô ta. Điều này chứng tỏ, cấp độ của nàng đang hơn hẳn nó. Long thầm ghi nhớ những thông tin khác rồi nhanh chóng trở về vai diễn của mình.
- Cô… cô Hương… về chưa ạ? - Long tiếp tục thều thào.
- Chưa, cô ấy vẫn còn ngồi bên ghế sofa đằng kia. - Lan nhấn mạnh chữ đăng kia như để ngầm thông báo cho nó đó là khoảng cách an toàn.
- Dạ, cô nói cô ấy em không sao rồi, bảo cô ấy về trước, em cảm ơn cô ấy rất nhiều ạ.
Lan có vẻ hiểu ra nên quay sang truyền lời cho Hương, nàng cũng hiểu ý, nhanh chóng tạm biệt mọi người rồi ra về. Lan lặng lẽ nhìn bóng dáng mỹ miều khuất dần sau dãy hành lang, nàng thương xót cho người con gái cô độc, buồn tủi. Thế nhưng, nàng nào biết được, vừa khuất khỏi tầm mắt nàng, người con gái ấy đã chân nọ đá chân kia, nhảy nhót như vừa trúng số độc đắc.
Quay lại không gian trong phòng y tế, bác sĩ Dương đã lại trở về nơi làm việc của mình. Ông cũng phối hợp kê vài viên thuốc bổ cho Long rồi mọi người cũng mau chóng chia tay. Trước khi Long ra về, ông cũng không quên hỏi nhỏ:
- Chú em… có cần vào toilet không? có 1 cái ngay góc phòng kìa, đừng ngại, cùng là đồng đạo với nhau mà.
- Hừm, tui tự lo được, không cần ông quan tâm. Cảm ơn - Long hậm hực trả lời, nó vẫn còn cay cú ông bác sĩ kéo người đến phá đám ngay thời điểm quan trọng.
- Hê hê… tuỳ chú em thôi, nhớ là đừng quá sức đấy nhé. Theo khoa học thì đàn ông đến lần thứ 42 là ẹo đấy…
Long không thèm trả lời mà quay mặt đi thẳng. Khi Yến đã ngồi vững trên xe, Long bắt đầu nổ máy, nó không quên giơ tay về phía góc sân - nơi mà nó biết Hương vẫn đang đứng đó - ra dấu bắn tim dành cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.