Chương 105: Đại thúc già!
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
"Rất tốt! Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ thoải mái! Không ai dám bắt nạt đệ đệ của nàng đâu! Nàng muốn gặp hắn thì sau khi ngắm mặt trời mọc về, chúng ta liền đến thăm hắn!"
Hàn Băng im lặng một lúc sau cùng mới gật đầu. Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng hòa hợp với hắn như vậy thì vô cùng vui vẻ, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.
Ăn xong bữa sáng, Tư Đồ Vũ Thiên lại đưa cho nàng một bộ y phục khác, yêu cầu nàng thay vào. Sau khi Hàn Băng thay xong, hắn lại khoác lên người nàng một kiện áo choàng thật dày rồi mới dẫn nàng theo hướng cửa đá mà đi.
Cửa đá mở ra, chính là một hành lang dài rộng lớn, hai bên tường có treo những ngọn đuốc làm sáng, đặc biệt là không một bóng người!
Tư Đồ Vũ Thiên rất tự nhiên mà nắm tay nàng, khóe môi chứa nụ cười mỉm khó nhận ra, chậm rãi tiến về phía trước.
Hàn Băng thử dùng sức rút tay lại nhưng không được, đành phải cam chịu để mặc hắn dẫn nàng đi. Nhìn qua thật sự giống như phụ huynh dắt gia quyến đi dạo vậy!
Bị suy nghĩ này làm cho giật mình, Hàn Băng chợt nhớ ra một điều, ngoại trừ tên của hắn, mọi thứ còn lại về hắn nàng đều không biết!
"Ngươi... năm nay bao nhiêu?" Hàn Băng nhỏ giọng hỏi.
Giữa không gian im ắng yên tĩnh như này, giọng nói của nàng lại phá lệ rõ ràng. Tư Đồ Vũ Thiên quay lại nhìn nàng bất ngờ, sau đó dừng lại cúi người xuống kéo gần khoảng cách với nàng.
"Nàng đoán xem ta bao nhiêu?"
Hàn Băng hai mắt lạnh nhạt, đối với câu hỏi của hắn dường như không hứng thú, vẫn chờ câu trả lời.
"Ha ha, không đoán thì thôi! Vi phu năm nay hai mươi năm tuổi!" Tư Đồ Vũ Thiên xoa xoa má nàng.
"Đại thúc già!"
Tay của Tư Đồ Vũ Thiên cứng ngắc tại chỗ, khuôn mặt đông cứng lại như tượng đá.
Hắn... già sao? Hắn chỉ mới hai mươi năm tuổi, có thể gọi là già sao? Nhưng so với nàng, hắn hình như thật sự có chút lớn tuổi!
"Khụ khụ... Không phải nói, càng lớn càng biết cách yêu chiều sao?! Nương tử, vi phu chỉ hơn nàng mười tuổi mà thôi, cũng không phải rất già!"
Hàn Băng liếc hắn một cái, lại chủ động tiến về phía trước, không thèm để ý đến lời nói của hắn nữa.
Tư Đồ Vũ Thiên vừa đi vừa sờ khuôn mặt của mình, phải chăng thời gian làm nhan sắc của hắn tàn phai, không còn tuấn tú giống như hồi trẻ, vậy nên mới không làm nàng mê đắm?
Đi hết dãy hành lang dài ấy lại đến một cửa mật thất khác, Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng chạm vào cơ quan mở cửa đá, nắm tay nàng xuyên qua một mê cung rộng lớn, sau cùng mới tiến đến một đoạn bậc thang hướng lên trên.
Hết bậc thang là một cánh cửa, mở cánh cửa ra, không khí se lạnh bên ngoài liền tràn vào.
Tư Đồ Vũ Thiên dịu dàng đỡ nàng bước ra khỏi cánh cửa, Hàn Băng quay đầu lại nhìn, cánh cửa bí mật ấy thế nhưng lại bị giấu trong một thân cây cổ thụ nghìn năm to lớn, xanh tốt um tùm!
Tư Đồ Vũ Thiên đóng cánh cửa lại rồi kéo nàng tiến ra ngoài. Bên ngoài bầu trời vẫn còn hơi tối đen, phía xa mặt trời chưa xuất hiện, sương mờ xung quanh dày đặc, không khí ẩm ướt có chút se lạnh.
Tư Đồ Vũ Thiên chỉnh lại áo choàng của nàng, lại kéo cái mũ của áo choàng lên đội kín đầu nàng.
"Cẩn thận không ốm đấy! Nàng ốm vi phu sẽ đau lòng!"
Hàn Băng hơi tránh né động tác thân mật của hắn, tiến về phía trước một mình. A Nhất và A Nhị đã chuẩn bị sẵn địa điểm ngồi cho hai người, đang đứng tại chỗ cầm đèn lồng chờ họ tới.
Hàn Băng rất tự nhiên ngồi xuống ghế gỗ lót đệm êm ái kia, lại nhìn những món điểm tâm xinh đẹp dưới ánh nến, tâm tư không biết xoay chuyển đến nơi nào.
Tư Đồ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nàng, ung dung rót ra hai ly trà. A Nhất cùng A Nhị sau khi thấy hai người đã an vị liền lui về sau, để lại không gian riêng tư cho "cặp đôi mới".
"Uống thử đi! Đây là trà làm từ tuyết liên, mất hơn một năm mới hoàn thành việc chưng cất và phơi nắng. Hỗ trợ đẩy nhanh tu luyện nội lực đấy!"
Hàn Băng nhìn ly trà vẫn đang bốc lên khói trắng, tự nhiên nhận lấy nhấp một ngụm. Trà ấm đi vào người, cả cơ thể vừa ấm áp vừa thoải mái, cảm giác có một cỗ mềm mại tiến vào đan điền, hòa làm một với nội lực vốn có của bản thân.
Hàn Băng nhìn trên trời cao, sao Mai vẫn ở tại chỗ phát sáng, ánh sáng le lói mang theo chút cô độc.
Hai người cùng lúc giữ im lặng, không gian yên tĩnh đến có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Mặc dù yên lặng như vậy nhưng không một chút ngượng ngập nào, dường như giữa không gian vắng lặng ấy, lại làm cho hai người ăn ý hơn bao giờ hết.
Hàn Băng dựa người vào ghế, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn trời cao. Không biết rằng, vũ trụ mênh mông rộng lớn kia như thế nào? Liệu có giống như Trái Đất, cùng những tinh cầu xinh đẹp khác xoay quanh Mặt Trời không?
Ở một thời không xa lạ lại không có trong lịch sử này nhiều lúc khiến nàng cảm thấy thật trống vắng. Nàng giống như một vị khách vô tình đến nơi này, dạo qua những sự việc nơi đây, yên lặng nhìn thế sự vận đổi sao dời.
Phía chân trời lấp ló ánh sáng mỏng manh, ánh bình minh báo hiệu ngày mới bắt đầu xuất hiện.
"Nương tử, nàng nhìn kìa!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng chỉ về nơi phía xa.
A Nhất cùng A Nhị đứng đằng xa thấy cảnh tượng ấy có chút há hốc miệng. Đây là chủ tử lạnh lùng tàn nhẫn của họ sao? Là người giết người không ghê tay, sát phạt quyết đoán đó sao? Phải chăng đã bị tráo đổi rồi! Người hiền lành ôn nhu dịu dàng kia chắc chắn không phải là chủ tử của bọn họ!
Hàn Băng ánh mắt di chuyển xuống, ngắm nhìn tia nắng mờ nhạt kia. Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay truyền đến khiến nàng thấy thật xa lạ! Nàng có chút bài xích sự động chạm thân mật như vậy!
Biết bản thân chắc chắn không thể rút tay về nên Hàn Băng để mặc hắn, lạnh nhạt nhìn ngắm mặt trời đang dần đi lên.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn ngắm nàng, cảm thấy ánh sáng chiếu vào người nàng như mạ thêm một tầng hào quang, xinh đẹp mà lộng lẫy!
Trong mắt hắn, nàng giống như những tia sáng ấy, sạch sẽ, tinh khôi cùng ấm áp nhưng đến một lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất, vĩnh viễn rời khỏi hắn!
Tâm của Tư Đồ Vũ Thiên khẽ nhói lên, cảm giác bất an không biết từ đâu tiến tới, bao trọn lấy tâm trí hắn! Người con gái làm trái tim hắn rung động đang ở bên cạnh nhưng hắn lại thấy thật mơ hồ, xa xôi không thể với tới!
Tư Đồ Vũ Thiên có chút hốt hoảng, đứng dậy kéo Hàn Băng vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Hàn Băng bị hành động bất chợt của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Mình sẽ chuyển thời gian đăng truyện từ 00h thành 20h nhé! Tại vì có nhiều bạn cú đêm thức quá, nên mình đăng sớm cho các cú đêm đọc xong ngủ sớm nhoa! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nè!
Hàn Băng im lặng một lúc sau cùng mới gật đầu. Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng hòa hợp với hắn như vậy thì vô cùng vui vẻ, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.
Ăn xong bữa sáng, Tư Đồ Vũ Thiên lại đưa cho nàng một bộ y phục khác, yêu cầu nàng thay vào. Sau khi Hàn Băng thay xong, hắn lại khoác lên người nàng một kiện áo choàng thật dày rồi mới dẫn nàng theo hướng cửa đá mà đi.
Cửa đá mở ra, chính là một hành lang dài rộng lớn, hai bên tường có treo những ngọn đuốc làm sáng, đặc biệt là không một bóng người!
Tư Đồ Vũ Thiên rất tự nhiên mà nắm tay nàng, khóe môi chứa nụ cười mỉm khó nhận ra, chậm rãi tiến về phía trước.
Hàn Băng thử dùng sức rút tay lại nhưng không được, đành phải cam chịu để mặc hắn dẫn nàng đi. Nhìn qua thật sự giống như phụ huynh dắt gia quyến đi dạo vậy!
Bị suy nghĩ này làm cho giật mình, Hàn Băng chợt nhớ ra một điều, ngoại trừ tên của hắn, mọi thứ còn lại về hắn nàng đều không biết!
"Ngươi... năm nay bao nhiêu?" Hàn Băng nhỏ giọng hỏi.
Giữa không gian im ắng yên tĩnh như này, giọng nói của nàng lại phá lệ rõ ràng. Tư Đồ Vũ Thiên quay lại nhìn nàng bất ngờ, sau đó dừng lại cúi người xuống kéo gần khoảng cách với nàng.
"Nàng đoán xem ta bao nhiêu?"
Hàn Băng hai mắt lạnh nhạt, đối với câu hỏi của hắn dường như không hứng thú, vẫn chờ câu trả lời.
"Ha ha, không đoán thì thôi! Vi phu năm nay hai mươi năm tuổi!" Tư Đồ Vũ Thiên xoa xoa má nàng.
"Đại thúc già!"
Tay của Tư Đồ Vũ Thiên cứng ngắc tại chỗ, khuôn mặt đông cứng lại như tượng đá.
Hắn... già sao? Hắn chỉ mới hai mươi năm tuổi, có thể gọi là già sao? Nhưng so với nàng, hắn hình như thật sự có chút lớn tuổi!
"Khụ khụ... Không phải nói, càng lớn càng biết cách yêu chiều sao?! Nương tử, vi phu chỉ hơn nàng mười tuổi mà thôi, cũng không phải rất già!"
Hàn Băng liếc hắn một cái, lại chủ động tiến về phía trước, không thèm để ý đến lời nói của hắn nữa.
Tư Đồ Vũ Thiên vừa đi vừa sờ khuôn mặt của mình, phải chăng thời gian làm nhan sắc của hắn tàn phai, không còn tuấn tú giống như hồi trẻ, vậy nên mới không làm nàng mê đắm?
Đi hết dãy hành lang dài ấy lại đến một cửa mật thất khác, Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng chạm vào cơ quan mở cửa đá, nắm tay nàng xuyên qua một mê cung rộng lớn, sau cùng mới tiến đến một đoạn bậc thang hướng lên trên.
Hết bậc thang là một cánh cửa, mở cánh cửa ra, không khí se lạnh bên ngoài liền tràn vào.
Tư Đồ Vũ Thiên dịu dàng đỡ nàng bước ra khỏi cánh cửa, Hàn Băng quay đầu lại nhìn, cánh cửa bí mật ấy thế nhưng lại bị giấu trong một thân cây cổ thụ nghìn năm to lớn, xanh tốt um tùm!
Tư Đồ Vũ Thiên đóng cánh cửa lại rồi kéo nàng tiến ra ngoài. Bên ngoài bầu trời vẫn còn hơi tối đen, phía xa mặt trời chưa xuất hiện, sương mờ xung quanh dày đặc, không khí ẩm ướt có chút se lạnh.
Tư Đồ Vũ Thiên chỉnh lại áo choàng của nàng, lại kéo cái mũ của áo choàng lên đội kín đầu nàng.
"Cẩn thận không ốm đấy! Nàng ốm vi phu sẽ đau lòng!"
Hàn Băng hơi tránh né động tác thân mật của hắn, tiến về phía trước một mình. A Nhất và A Nhị đã chuẩn bị sẵn địa điểm ngồi cho hai người, đang đứng tại chỗ cầm đèn lồng chờ họ tới.
Hàn Băng rất tự nhiên ngồi xuống ghế gỗ lót đệm êm ái kia, lại nhìn những món điểm tâm xinh đẹp dưới ánh nến, tâm tư không biết xoay chuyển đến nơi nào.
Tư Đồ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nàng, ung dung rót ra hai ly trà. A Nhất cùng A Nhị sau khi thấy hai người đã an vị liền lui về sau, để lại không gian riêng tư cho "cặp đôi mới".
"Uống thử đi! Đây là trà làm từ tuyết liên, mất hơn một năm mới hoàn thành việc chưng cất và phơi nắng. Hỗ trợ đẩy nhanh tu luyện nội lực đấy!"
Hàn Băng nhìn ly trà vẫn đang bốc lên khói trắng, tự nhiên nhận lấy nhấp một ngụm. Trà ấm đi vào người, cả cơ thể vừa ấm áp vừa thoải mái, cảm giác có một cỗ mềm mại tiến vào đan điền, hòa làm một với nội lực vốn có của bản thân.
Hàn Băng nhìn trên trời cao, sao Mai vẫn ở tại chỗ phát sáng, ánh sáng le lói mang theo chút cô độc.
Hai người cùng lúc giữ im lặng, không gian yên tĩnh đến có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Mặc dù yên lặng như vậy nhưng không một chút ngượng ngập nào, dường như giữa không gian vắng lặng ấy, lại làm cho hai người ăn ý hơn bao giờ hết.
Hàn Băng dựa người vào ghế, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn trời cao. Không biết rằng, vũ trụ mênh mông rộng lớn kia như thế nào? Liệu có giống như Trái Đất, cùng những tinh cầu xinh đẹp khác xoay quanh Mặt Trời không?
Ở một thời không xa lạ lại không có trong lịch sử này nhiều lúc khiến nàng cảm thấy thật trống vắng. Nàng giống như một vị khách vô tình đến nơi này, dạo qua những sự việc nơi đây, yên lặng nhìn thế sự vận đổi sao dời.
Phía chân trời lấp ló ánh sáng mỏng manh, ánh bình minh báo hiệu ngày mới bắt đầu xuất hiện.
"Nương tử, nàng nhìn kìa!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng chỉ về nơi phía xa.
A Nhất cùng A Nhị đứng đằng xa thấy cảnh tượng ấy có chút há hốc miệng. Đây là chủ tử lạnh lùng tàn nhẫn của họ sao? Là người giết người không ghê tay, sát phạt quyết đoán đó sao? Phải chăng đã bị tráo đổi rồi! Người hiền lành ôn nhu dịu dàng kia chắc chắn không phải là chủ tử của bọn họ!
Hàn Băng ánh mắt di chuyển xuống, ngắm nhìn tia nắng mờ nhạt kia. Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay truyền đến khiến nàng thấy thật xa lạ! Nàng có chút bài xích sự động chạm thân mật như vậy!
Biết bản thân chắc chắn không thể rút tay về nên Hàn Băng để mặc hắn, lạnh nhạt nhìn ngắm mặt trời đang dần đi lên.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn ngắm nàng, cảm thấy ánh sáng chiếu vào người nàng như mạ thêm một tầng hào quang, xinh đẹp mà lộng lẫy!
Trong mắt hắn, nàng giống như những tia sáng ấy, sạch sẽ, tinh khôi cùng ấm áp nhưng đến một lúc nào đó sẽ đột nhiên biến mất, vĩnh viễn rời khỏi hắn!
Tâm của Tư Đồ Vũ Thiên khẽ nhói lên, cảm giác bất an không biết từ đâu tiến tới, bao trọn lấy tâm trí hắn! Người con gái làm trái tim hắn rung động đang ở bên cạnh nhưng hắn lại thấy thật mơ hồ, xa xôi không thể với tới!
Tư Đồ Vũ Thiên có chút hốt hoảng, đứng dậy kéo Hàn Băng vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Hàn Băng bị hành động bất chợt của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Mình sẽ chuyển thời gian đăng truyện từ 00h thành 20h nhé! Tại vì có nhiều bạn cú đêm thức quá, nên mình đăng sớm cho các cú đêm đọc xong ngủ sớm nhoa! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.