Chương 104: Ngắm mặt trời mọc
Miki Tinh Nghịch
30/07/2022
Tư Đồ Vũ Thiên ngâm người dưới nước tầm hai khắc liền đi lên, lại chỉ mặc đúng quần dài bên dưới mà không mặc áo, cầm theo cái khăn lau, dùng nội lực hong khô mái tóc dài của hắn, từng bước từng bước tiến đến chỗ nàng.
Hàn Băng cảm nhận được khí tức trên người hắn, khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt nàng chính là một cơ thể nam giới cường tráng đầy gợi cảm, bờ vai rộng an toàn, cánh tay dài tráng kiện, cơ bụng săn chắc như mời gọi người tới sờ nắn!
Chỉ trong chớp mắt, Tư Đồ Vũ Thiên đã ở trước mặt nàng, hai tay chống hai bên giường, giam giữ nàng ở giữa người hắn, nụ cười tà hiện lên.
"Nương tử, nàng thấy hài lòng với cơ thể của vi phu không? Nàng thử cảm nhận xem, cơ thể này sau này đều sẽ là của nàng!" Vừa nói hắn vừa kéo tay nàng đặt lên ngực hắn.
Hàn Băng nhìn nơi mà tay mình chạm tới, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim trầm hắn ổn mạnh mẽ, từ lòng bàn tay truyền đến sự nóng rực của cơ thể hắn, nàng khẽ nhíu mày muốn rút tay lại.
Tư Đồ Vũ Thiên giữ chặt tay nàng ở đó, cúi người sát nàng hơn một chút, rúc đầu vào hõm cổ của nàng, thở ra hơi nóng.
"Nương tử, nàng thấy sao? Hài lòng không!?"
Hàn Băng cảm thấy một trận ớn lạnh tiến tới, da gà trên người nàng nổi từng tầng một, cả cơ thể có chút cứng đờ. Nếu nàng không trả lời, liệu hắn sẽ giữ vững tư thế này mãi không?
"Ừ." Lạnh nhạt phát ra âm mũi một cách qua loa, Hàn Băng lại muốn rút tay về, một tay khác nắm chặt quyển sách trong tay.
Tư Đồ Vũ Thiên nắm chặt tay nàng hơn, tay kia ôm lấy eo nàng, kéo gần khoảng cách hai người.
"Vi phu không hài lòng với câu trả lời của nàng! Nương tử, nàng phải chăng nên trả lời lại một lần nữa, nếu không..." Tư Đồ Vũ Thiên ở bên tai nàng thổi khí nóng, sau khi hù dọa liền nhẹ nhàng dán miệng lên vành tai nàng mơn trớn.
Mặt Hàn Băng xoát một cái liền đỏ lên, cả người rùng mình một cái, da gà vừa rồi chưa kịp chìm lại nổi thêm một tầng nữa.
"Ngươi đủ rồi!" Tay cầm sách của nàng cũng đặt lên ngực hắn khước từ, cả người mất tự nhiên.
Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy liền nổi lên hứng thú, há miệng ngậm tai nàng lại, đầu lưỡi nóng bỏng khẽ liếm một cái.
"Hài lòng, hài lòng! Ngươi tránh ra được rồi đấy!" Hàn Băng đẩy vai hắn, lại hơi xoay đầu đi, muốn cách hắn thật xa.
Tư Đồ Vũ Thiên "ha ha" hai tiếng rồi buông tay nàng ra, đổi lại nắm chặt cằm nàng, ép nàng đối diện thẳng với hắn.
"Ừm, vi phu rất vui khi nghe câu trả lời này! Vi phu sẽ thưởng cho nàng!"
Vừa dứt lời không kịp để Hàn Băng suy nghĩ thưởng của hắn là gì, Tư Đồ Vũ Thiên liền hôn xuống. Nụ hôn bá đạo đầy chiếm hữu, không cho phép nàng từ chối, chỉ có thể thụ động mà tiếp nhận.
Hàn Băng hai tay đặt trên cơ thể nóng như lửa của hắn đẩy ra, lại không thể xê dịch dù chỉ một chút!
Khốn nạn! Lưu manh! Phúc hắc!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của nàng vui vẻ tách ra, vô cùng hưởng thụ nhìn nàng thở dốc lấy không khí.
Hàn Băng tức giận nhìn hắn, bàn tay nâng lên hướng thẳng mặt hắn mà tới. Tư Đồ Vũ Thiên biết hành động của nàng, rất nhẹ nhàng mà bắt lấy, kéo tay nàng đến bên má hắn, âu yếm đặt mặt mình vào tay nàng.
"Đánh là thương, mắng là yêu! Vi phu biết nàng thương vi phu, nhưng tay nàng bị thương vi phu sẽ đau lòng! Thay vì vậy, nàng có thể bày tỏ bằng một cách khác, ví dụ giống như vừa rồi chẳng hạn, vi phu càng thích hơn!"
"Cút ra ngoài!" Hàn Băng hai răng nghiến chặt lại, lời nói tràn đầy tức giận.
Tư Đồ Vũ Thiên mặt lại càng dày hơn, trực tiếp ôm chặt lấy nàng nằm xuống giường, cả cơ thể giống như bạch tuộc, bám nàng không buông.
"Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi! Ngày mai vi phu sẽ dắt nàng đi ngắm mặt trời mọc!"
"Ngươi..!" Hàn Băng thật sự là tức muốn nội thương rồi! Hơi nóng từ trên người hắn tỏa ra khiến nàng cảm giác thật lạ lẫm, có một chút bài xích và ghét bỏ.
"Ngoan nào, ngủ đi! Nếu nàng không ngủ, vậy nàng kể cho ta nghe về nàng đi!"
Hàn Băng yên tĩnh nằm trong ngực hắn, hơi thở đều đặn, vẫn tỉnh táo nhưng không nói gì. Tư Đồ Vũ Thiên biết nhưng chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, giống như dỗ dành trẻ em ngủ vậy.
Thở dài một hơi, nàng nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng cơ thể mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh.
Đánh cũng không đánh lại, mắng thì không mắng được, nàng còn có thể làm gì đây?! Đành phải bất lực cam chịu thôi!
Có lẽ vì ngày hôm nay thật sự trải qua nhiều chuyện nên cơ thể cũng thật sự mệt mỏi, chẳng bao lâu nàng liền thật sự tiến vào giấc ngủ. Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười ấm áp nhìn giai nhân trong lòng, nhẹ nhàng điều chỉnh chăn cho nàng rồi cũng tiến vào mộng đẹp.
......................
Ngày hôm sau khi Hàn Băng mở mắt ra, bên cạnh nàng đã không còn bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên nữa.
Chớp mắt vài lần, nàng thật sự có thể ngủ khi có người bên cạnh! Chậm rãi ngồi dậy xoa huyệt Thái Dương hai cái, Hàn Băng đang định rời giường thì bên ngoài Tư Đồ Vũ Thiên tiến vào.
"Nàng dậy rồi sao? Nào, qua đây rửa mặt đi, sau đó ăn sáng rồi ta đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc!"
Hắn thật sự sẽ cho nàng ra ngoài sao?!
Hàn Băng có chút hồ nghi nhìn hắn, nhưng nghĩ lại võ công của hắn thâm sâu như vậy, muốn bắt nàng lại dễ như trở bàn tay. Không những vậy, Nam Thiên Sang còn đang trong tay hắn không rõ sống chết, nàng cũng không thể bỏ mặc cậu nhóc đó, đúng không?!
Sưu khi thông suốt, Hàn Băng tiến đến nhận lấy khăn mặt từ tay hắn lau mặt, lại cẩn thận súc miệng một hồi mới bắt đầu ngồi xuống ăn sáng.
"Nương tử, nàng ăn thử cháo tổ yến hạt sen này đi! Rất tốt cho cơ thể, lại có công dụng làm đẹp da! Còn nữa, đây là thịt linh thú vừa săn về chế biến..."
Tư Đồ Vũ Thiên múc cho nàng một bát cháo tổ yến thật lớn, lại gắp vô số đồ ăn cho nàng, giống như nàng đang rất đói vậy!
Hàn Băng dường như nhìn thấy bóng dáng của Kha Vũ trên người hắn. Kha Vũ cũng thường xuyên nhét đồ ăn cho nàng như vậy, giống như sợ nàng đói, ăn không đủ no.
"Thiên Sang như thế nào rồi?"
Tư Đồ Vũ Thiên đang gắp thịt gà vào bát nàng, nghe nàng hỏi khẽ ngưng lại, cười cười.
"Rất tốt! Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ thoải mái! Không ai dám bắt nạt đệ đệ của nàng đâu! Nàng muốn gặp hắn thì sau khi ngắm mặt trời mọc về, chúng ta liền đến thăm hắn!"
***Hôm nay mình có chuyện vui nên sẽ tặng mọi người vài chương nha! Chia sẻ niềm vui với mọi người luôn, chính là bé mèo nhà mình vừa mới đẻ xong, ừm và mình thấy nó không phải mèo mà là lợn rồi, vì nó sinh một lần những 8 con! Số lượng kỷ lục thật sự luôn! Ư ư, chúng thật sự rất dễ thương lun á, hi hi hi!
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoaaaaa! ????????????***
Hàn Băng cảm nhận được khí tức trên người hắn, khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt nàng chính là một cơ thể nam giới cường tráng đầy gợi cảm, bờ vai rộng an toàn, cánh tay dài tráng kiện, cơ bụng săn chắc như mời gọi người tới sờ nắn!
Chỉ trong chớp mắt, Tư Đồ Vũ Thiên đã ở trước mặt nàng, hai tay chống hai bên giường, giam giữ nàng ở giữa người hắn, nụ cười tà hiện lên.
"Nương tử, nàng thấy hài lòng với cơ thể của vi phu không? Nàng thử cảm nhận xem, cơ thể này sau này đều sẽ là của nàng!" Vừa nói hắn vừa kéo tay nàng đặt lên ngực hắn.
Hàn Băng nhìn nơi mà tay mình chạm tới, rõ ràng cảm nhận được nhịp tim trầm hắn ổn mạnh mẽ, từ lòng bàn tay truyền đến sự nóng rực của cơ thể hắn, nàng khẽ nhíu mày muốn rút tay lại.
Tư Đồ Vũ Thiên giữ chặt tay nàng ở đó, cúi người sát nàng hơn một chút, rúc đầu vào hõm cổ của nàng, thở ra hơi nóng.
"Nương tử, nàng thấy sao? Hài lòng không!?"
Hàn Băng cảm thấy một trận ớn lạnh tiến tới, da gà trên người nàng nổi từng tầng một, cả cơ thể có chút cứng đờ. Nếu nàng không trả lời, liệu hắn sẽ giữ vững tư thế này mãi không?
"Ừ." Lạnh nhạt phát ra âm mũi một cách qua loa, Hàn Băng lại muốn rút tay về, một tay khác nắm chặt quyển sách trong tay.
Tư Đồ Vũ Thiên nắm chặt tay nàng hơn, tay kia ôm lấy eo nàng, kéo gần khoảng cách hai người.
"Vi phu không hài lòng với câu trả lời của nàng! Nương tử, nàng phải chăng nên trả lời lại một lần nữa, nếu không..." Tư Đồ Vũ Thiên ở bên tai nàng thổi khí nóng, sau khi hù dọa liền nhẹ nhàng dán miệng lên vành tai nàng mơn trớn.
Mặt Hàn Băng xoát một cái liền đỏ lên, cả người rùng mình một cái, da gà vừa rồi chưa kịp chìm lại nổi thêm một tầng nữa.
"Ngươi đủ rồi!" Tay cầm sách của nàng cũng đặt lên ngực hắn khước từ, cả người mất tự nhiên.
Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy liền nổi lên hứng thú, há miệng ngậm tai nàng lại, đầu lưỡi nóng bỏng khẽ liếm một cái.
"Hài lòng, hài lòng! Ngươi tránh ra được rồi đấy!" Hàn Băng đẩy vai hắn, lại hơi xoay đầu đi, muốn cách hắn thật xa.
Tư Đồ Vũ Thiên "ha ha" hai tiếng rồi buông tay nàng ra, đổi lại nắm chặt cằm nàng, ép nàng đối diện thẳng với hắn.
"Ừm, vi phu rất vui khi nghe câu trả lời này! Vi phu sẽ thưởng cho nàng!"
Vừa dứt lời không kịp để Hàn Băng suy nghĩ thưởng của hắn là gì, Tư Đồ Vũ Thiên liền hôn xuống. Nụ hôn bá đạo đầy chiếm hữu, không cho phép nàng từ chối, chỉ có thể thụ động mà tiếp nhận.
Hàn Băng hai tay đặt trên cơ thể nóng như lửa của hắn đẩy ra, lại không thể xê dịch dù chỉ một chút!
Khốn nạn! Lưu manh! Phúc hắc!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của nàng vui vẻ tách ra, vô cùng hưởng thụ nhìn nàng thở dốc lấy không khí.
Hàn Băng tức giận nhìn hắn, bàn tay nâng lên hướng thẳng mặt hắn mà tới. Tư Đồ Vũ Thiên biết hành động của nàng, rất nhẹ nhàng mà bắt lấy, kéo tay nàng đến bên má hắn, âu yếm đặt mặt mình vào tay nàng.
"Đánh là thương, mắng là yêu! Vi phu biết nàng thương vi phu, nhưng tay nàng bị thương vi phu sẽ đau lòng! Thay vì vậy, nàng có thể bày tỏ bằng một cách khác, ví dụ giống như vừa rồi chẳng hạn, vi phu càng thích hơn!"
"Cút ra ngoài!" Hàn Băng hai răng nghiến chặt lại, lời nói tràn đầy tức giận.
Tư Đồ Vũ Thiên mặt lại càng dày hơn, trực tiếp ôm chặt lấy nàng nằm xuống giường, cả cơ thể giống như bạch tuộc, bám nàng không buông.
"Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi! Ngày mai vi phu sẽ dắt nàng đi ngắm mặt trời mọc!"
"Ngươi..!" Hàn Băng thật sự là tức muốn nội thương rồi! Hơi nóng từ trên người hắn tỏa ra khiến nàng cảm giác thật lạ lẫm, có một chút bài xích và ghét bỏ.
"Ngoan nào, ngủ đi! Nếu nàng không ngủ, vậy nàng kể cho ta nghe về nàng đi!"
Hàn Băng yên tĩnh nằm trong ngực hắn, hơi thở đều đặn, vẫn tỉnh táo nhưng không nói gì. Tư Đồ Vũ Thiên biết nhưng chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, giống như dỗ dành trẻ em ngủ vậy.
Thở dài một hơi, nàng nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng cơ thể mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh.
Đánh cũng không đánh lại, mắng thì không mắng được, nàng còn có thể làm gì đây?! Đành phải bất lực cam chịu thôi!
Có lẽ vì ngày hôm nay thật sự trải qua nhiều chuyện nên cơ thể cũng thật sự mệt mỏi, chẳng bao lâu nàng liền thật sự tiến vào giấc ngủ. Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười ấm áp nhìn giai nhân trong lòng, nhẹ nhàng điều chỉnh chăn cho nàng rồi cũng tiến vào mộng đẹp.
......................
Ngày hôm sau khi Hàn Băng mở mắt ra, bên cạnh nàng đã không còn bóng dáng của Tư Đồ Vũ Thiên nữa.
Chớp mắt vài lần, nàng thật sự có thể ngủ khi có người bên cạnh! Chậm rãi ngồi dậy xoa huyệt Thái Dương hai cái, Hàn Băng đang định rời giường thì bên ngoài Tư Đồ Vũ Thiên tiến vào.
"Nàng dậy rồi sao? Nào, qua đây rửa mặt đi, sau đó ăn sáng rồi ta đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc!"
Hắn thật sự sẽ cho nàng ra ngoài sao?!
Hàn Băng có chút hồ nghi nhìn hắn, nhưng nghĩ lại võ công của hắn thâm sâu như vậy, muốn bắt nàng lại dễ như trở bàn tay. Không những vậy, Nam Thiên Sang còn đang trong tay hắn không rõ sống chết, nàng cũng không thể bỏ mặc cậu nhóc đó, đúng không?!
Sưu khi thông suốt, Hàn Băng tiến đến nhận lấy khăn mặt từ tay hắn lau mặt, lại cẩn thận súc miệng một hồi mới bắt đầu ngồi xuống ăn sáng.
"Nương tử, nàng ăn thử cháo tổ yến hạt sen này đi! Rất tốt cho cơ thể, lại có công dụng làm đẹp da! Còn nữa, đây là thịt linh thú vừa săn về chế biến..."
Tư Đồ Vũ Thiên múc cho nàng một bát cháo tổ yến thật lớn, lại gắp vô số đồ ăn cho nàng, giống như nàng đang rất đói vậy!
Hàn Băng dường như nhìn thấy bóng dáng của Kha Vũ trên người hắn. Kha Vũ cũng thường xuyên nhét đồ ăn cho nàng như vậy, giống như sợ nàng đói, ăn không đủ no.
"Thiên Sang như thế nào rồi?"
Tư Đồ Vũ Thiên đang gắp thịt gà vào bát nàng, nghe nàng hỏi khẽ ngưng lại, cười cười.
"Rất tốt! Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ thoải mái! Không ai dám bắt nạt đệ đệ của nàng đâu! Nàng muốn gặp hắn thì sau khi ngắm mặt trời mọc về, chúng ta liền đến thăm hắn!"
***Hôm nay mình có chuyện vui nên sẽ tặng mọi người vài chương nha! Chia sẻ niềm vui với mọi người luôn, chính là bé mèo nhà mình vừa mới đẻ xong, ừm và mình thấy nó không phải mèo mà là lợn rồi, vì nó sinh một lần những 8 con! Số lượng kỷ lục thật sự luôn! Ư ư, chúng thật sự rất dễ thương lun á, hi hi hi!
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoaaaaa! ????????????***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.