Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 16: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (16)
Chỉ Thích Ăn Chay
02/08/2019
Hai mắt Lâm Ly sáng lên, cô ta mong chờ nhìn đám người dần tản ra. Nhưng nhanh chóng liền thay đổi sắc mặt.
An Quân Quân lúc này trong tay cầm một con dao nhọn sắc bén, ánh sáng từ dao phát ra chói loá. Cô ung dung chĩa dao về phía trước buộc mọi người phải lùi về sau.
Ánh mắt cô rất lạnh, lạnh đến khiến người ta kinh hãi. Ánh mắt mọi người nhìn cô lúc này giống như nhìn một kẻ giết người không chớp mắt, tràn ngập phòng bị.
Nhưng cô gái đó bỗng nhiên nở nụ cười tà ác. Nếu lúc này nói cô là A tu la thì không ai là không tin. Bởi vì hình ảnh quá đáng sợ. Rõ ràng còn là một thiếu nữ mới mười tám lại có nụ cười đáng sợ như vậy. Nhìn một lần là sẽ ám ảnh cả đời!
Lâm Ly giả vờ từ trong người Mộc Ảnh suy yếu ngồi dậy. Cô kinh hoảng nói: “An tiểu thư, sao cô lại cầm dao như kẻ giết người vậy?!”
Câu nói của cô ta thành công khiến mọi người bừng tỉnh. Một đám nhốn nhao mắng An Quân Quân là đồ thần kinh muốn giết người giữa ban ngày.
“ Thật không có giáo dưỡng, cô ta sao lại to gan cầm dao như vậy chứ?”
“ Cô ta muốn giết chúng ta cơ đấy! Đúng là điên rồi! Phải báo cảnh sát mới được!”
“ Đồ độc phụ! Chỉ vì bản thân mà không từ thủ đoạn! Cô có phải là người hay không vậy?”
“ Tiểu thư? Cô xứng sao? Chắc chắn cô ta và An gia là cùng một loại người!”
“ Cô ta như vậy, chắc An gia cũng không tốt đẹp gì!”
...
Mấy cô gái hâm mộ An Quân Quân sững sờ nhìn cô đứng ở đó.
“ Làm sao có thể, An tiểu thư không phải là loại người như vậy!”
“ Chắc chắn là có vấn đề, đại thần sao có thể muốn giết người cơ chứ?”
Rất nhanh, liền có người báo cảnh sát, chắc chắn không bao lâu nữa, đám người đó sẽ tới đây. An Quân Quân buồn cười nhìn đám người đang xỉa xói mình. Cứ cho là cô cầm dao trên tay đi, nhưng cô chưa có giết người mà, họ lại gấp không được muốn định tội cô như vậy sao?
“ Mấy người mà còn không câm miệng lại, thì đừng trách tôi quá đáng!” An Quân Quân chỉa mũi dao về phía trước nghênh ngang uy hiếp.
Mộc Ảnh mang vẻ mặt không hiểu nhìn cô gái đứng một mình ở đó không chịu thua ai. Hắn chắc chắn cô sẽ không giết người. Hắn cũng không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy, chỉ là hắn không thấy trong mắt cô có bất kì sát ý nào.
Từ lúc nãy, hắn đã hiểu ra được vài phần về người con gái này. Đúng là lúc trước cô rất thích hắn, nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa. Cô ngày hôm nay rất phóng túng, đơn giản, không câu nệ. Cô rất kiêu ngạo, nhưng không phải kiêu ngạo theo kiểu khinh thường tất cả. Không phải cái kiểu tiểu thư kiêu ngạo. Mà kiêu ngạo của cô giống như một vị vua nhìn xuống vạn vật, khinh rẻ những kẻ khinh thường mình.
Cô như vậy khiến từ nội tâm hắn sinh ra một loại cảm xúc quái lạ. Hắn không hiểu rốt cuộc mình như thế nào. Sâu trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ghen tị và ái mộ cô. Chính là có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận sự thật này.
Đồng thời trong lòng hắn cũng nảy ra một chút thương tâm. Có phải cô đã gặp đả kích nào rất lớn không?
An Quân Quân cảm nhận được ánh mắt của Mộc Ảnh nhìn mình bỗng nhiên thay đổi liền ngốc lắng.
Tự dưng tỏ vẻ thương hại cô là như thế nào? Này này, hệ thống, vai chính mấy người chọn cũng có con đường thần kinh thật đặc biệt. Nữ chính nằm trong lòng hắn sao hắn không săn sóc? Chạy đến thương hại cô làm gì chứ?
Nghĩ vậy, cô lại tức giận trừng mắt Mộc Hàn. Thu cái ánh mắt dâm tà đó của anh lại! Nếu không bản cô nương không ngại đau tay mà đánh anh đến cha mẹ không nhận đâu!
Mộc Ảnh bị trừng nhanh chóng thu hồi ánh mắt “ dâm tà” của mình lại.
Quả nhiên chưa tới vài phút mọi người đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Khoé môi Lâm Ly nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười đắc ý không dễ phát hiện.
Mọi người:” Yêu nữ, để xem cô còn thoát đường nào, chờ ở tù cho mọt xương đi.”
Nghe vậy fan não tàn của An Quân Quân liền tức giận nhảy nhao nhao. Nhưng mà ai đó nói cho họ biết đi, An Quân Quân sợ cảnh sát sao?
“ Không ngại, tôi cũng đang định gọi cảnh sát đây. Đến rồi thì tốt!”
Lâm Ly:” ...”
Mộc Ảnh:”...”
Mọi người:”...”
Thời điểm này cô còn tự tin để nói mấy lời này sao?
Hàng loạt một đám người mặc đồng phục chỉnh tề tiến vào bao vây xung quanh An Quân Quân. Cũng không biết cô lấy từ đâu ra một dải lụa trắng bao lấy “hung khí giết người” trong tay cẩn thận đưa cho một đồng chí.
“ Người anh em, vật này rất quan trọng, giữ cẩn thận đừng để mất.”
Đồng chí:”...”
Toàn thể:”...”
Cô gái này từ bệnh viện nào chạy ra thế?
Một người mặc âu phục trong đó tiến tới trước mặt cô, cầm còng tay một bộ muốn còng tay cô lại.
An Quân Quân nhanh chóng cản anh ta:” Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi được.”
Đồng chí cảnh sát nghe xong tỏ vẻ mình không thể hiểu nổi cô gái này. Bắt hàng trăm tên tội phạm, anh ta còn chưa gặp được người nào quái dị như cô đâu!
Cô đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại. Mọi người cứ nghĩ cô sẽ chạy trốn thì nghe thấy...
“ À, phiền các người đưa những người này về đồn luôn. Dù sao ai cũng có khả năng là nghi phạm.” Ánh mắt cô thâm ý như có như không lướt qua Lâm Ly khiến cô ta bất giác lạnh sống lưng. Lâm Ly âm u nhìn bóng dáng cô rời đi, lòng bỗng trở nên hốt hoảng. Cô có cảm giác giống như An Quân Quân đã phát hiện ra điều gì.
Nhưng không phải con dao trong tay của cô ta là do cô ta đoạt từ kẻ kia sao? Nếu không vậy mọi chuyện là thế nào?
Lâm Ly nhìn vào đoàn người đôi mắt nhanh chuyển một vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng người kia. Nội tâm cô ta tràn ngập lo lắng và bất an...
Cô cố gắng thầm an ủi bản thân là An Quân Quân chỉ đang muốn doạ cô thôi...
An Quân Quân lúc này trong tay cầm một con dao nhọn sắc bén, ánh sáng từ dao phát ra chói loá. Cô ung dung chĩa dao về phía trước buộc mọi người phải lùi về sau.
Ánh mắt cô rất lạnh, lạnh đến khiến người ta kinh hãi. Ánh mắt mọi người nhìn cô lúc này giống như nhìn một kẻ giết người không chớp mắt, tràn ngập phòng bị.
Nhưng cô gái đó bỗng nhiên nở nụ cười tà ác. Nếu lúc này nói cô là A tu la thì không ai là không tin. Bởi vì hình ảnh quá đáng sợ. Rõ ràng còn là một thiếu nữ mới mười tám lại có nụ cười đáng sợ như vậy. Nhìn một lần là sẽ ám ảnh cả đời!
Lâm Ly giả vờ từ trong người Mộc Ảnh suy yếu ngồi dậy. Cô kinh hoảng nói: “An tiểu thư, sao cô lại cầm dao như kẻ giết người vậy?!”
Câu nói của cô ta thành công khiến mọi người bừng tỉnh. Một đám nhốn nhao mắng An Quân Quân là đồ thần kinh muốn giết người giữa ban ngày.
“ Thật không có giáo dưỡng, cô ta sao lại to gan cầm dao như vậy chứ?”
“ Cô ta muốn giết chúng ta cơ đấy! Đúng là điên rồi! Phải báo cảnh sát mới được!”
“ Đồ độc phụ! Chỉ vì bản thân mà không từ thủ đoạn! Cô có phải là người hay không vậy?”
“ Tiểu thư? Cô xứng sao? Chắc chắn cô ta và An gia là cùng một loại người!”
“ Cô ta như vậy, chắc An gia cũng không tốt đẹp gì!”
...
Mấy cô gái hâm mộ An Quân Quân sững sờ nhìn cô đứng ở đó.
“ Làm sao có thể, An tiểu thư không phải là loại người như vậy!”
“ Chắc chắn là có vấn đề, đại thần sao có thể muốn giết người cơ chứ?”
Rất nhanh, liền có người báo cảnh sát, chắc chắn không bao lâu nữa, đám người đó sẽ tới đây. An Quân Quân buồn cười nhìn đám người đang xỉa xói mình. Cứ cho là cô cầm dao trên tay đi, nhưng cô chưa có giết người mà, họ lại gấp không được muốn định tội cô như vậy sao?
“ Mấy người mà còn không câm miệng lại, thì đừng trách tôi quá đáng!” An Quân Quân chỉa mũi dao về phía trước nghênh ngang uy hiếp.
Mộc Ảnh mang vẻ mặt không hiểu nhìn cô gái đứng một mình ở đó không chịu thua ai. Hắn chắc chắn cô sẽ không giết người. Hắn cũng không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy, chỉ là hắn không thấy trong mắt cô có bất kì sát ý nào.
Từ lúc nãy, hắn đã hiểu ra được vài phần về người con gái này. Đúng là lúc trước cô rất thích hắn, nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa. Cô ngày hôm nay rất phóng túng, đơn giản, không câu nệ. Cô rất kiêu ngạo, nhưng không phải kiêu ngạo theo kiểu khinh thường tất cả. Không phải cái kiểu tiểu thư kiêu ngạo. Mà kiêu ngạo của cô giống như một vị vua nhìn xuống vạn vật, khinh rẻ những kẻ khinh thường mình.
Cô như vậy khiến từ nội tâm hắn sinh ra một loại cảm xúc quái lạ. Hắn không hiểu rốt cuộc mình như thế nào. Sâu trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ghen tị và ái mộ cô. Chính là có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận sự thật này.
Đồng thời trong lòng hắn cũng nảy ra một chút thương tâm. Có phải cô đã gặp đả kích nào rất lớn không?
An Quân Quân cảm nhận được ánh mắt của Mộc Ảnh nhìn mình bỗng nhiên thay đổi liền ngốc lắng.
Tự dưng tỏ vẻ thương hại cô là như thế nào? Này này, hệ thống, vai chính mấy người chọn cũng có con đường thần kinh thật đặc biệt. Nữ chính nằm trong lòng hắn sao hắn không săn sóc? Chạy đến thương hại cô làm gì chứ?
Nghĩ vậy, cô lại tức giận trừng mắt Mộc Hàn. Thu cái ánh mắt dâm tà đó của anh lại! Nếu không bản cô nương không ngại đau tay mà đánh anh đến cha mẹ không nhận đâu!
Mộc Ảnh bị trừng nhanh chóng thu hồi ánh mắt “ dâm tà” của mình lại.
Quả nhiên chưa tới vài phút mọi người đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Khoé môi Lâm Ly nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười đắc ý không dễ phát hiện.
Mọi người:” Yêu nữ, để xem cô còn thoát đường nào, chờ ở tù cho mọt xương đi.”
Nghe vậy fan não tàn của An Quân Quân liền tức giận nhảy nhao nhao. Nhưng mà ai đó nói cho họ biết đi, An Quân Quân sợ cảnh sát sao?
“ Không ngại, tôi cũng đang định gọi cảnh sát đây. Đến rồi thì tốt!”
Lâm Ly:” ...”
Mộc Ảnh:”...”
Mọi người:”...”
Thời điểm này cô còn tự tin để nói mấy lời này sao?
Hàng loạt một đám người mặc đồng phục chỉnh tề tiến vào bao vây xung quanh An Quân Quân. Cũng không biết cô lấy từ đâu ra một dải lụa trắng bao lấy “hung khí giết người” trong tay cẩn thận đưa cho một đồng chí.
“ Người anh em, vật này rất quan trọng, giữ cẩn thận đừng để mất.”
Đồng chí:”...”
Toàn thể:”...”
Cô gái này từ bệnh viện nào chạy ra thế?
Một người mặc âu phục trong đó tiến tới trước mặt cô, cầm còng tay một bộ muốn còng tay cô lại.
An Quân Quân nhanh chóng cản anh ta:” Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi được.”
Đồng chí cảnh sát nghe xong tỏ vẻ mình không thể hiểu nổi cô gái này. Bắt hàng trăm tên tội phạm, anh ta còn chưa gặp được người nào quái dị như cô đâu!
Cô đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại. Mọi người cứ nghĩ cô sẽ chạy trốn thì nghe thấy...
“ À, phiền các người đưa những người này về đồn luôn. Dù sao ai cũng có khả năng là nghi phạm.” Ánh mắt cô thâm ý như có như không lướt qua Lâm Ly khiến cô ta bất giác lạnh sống lưng. Lâm Ly âm u nhìn bóng dáng cô rời đi, lòng bỗng trở nên hốt hoảng. Cô có cảm giác giống như An Quân Quân đã phát hiện ra điều gì.
Nhưng không phải con dao trong tay của cô ta là do cô ta đoạt từ kẻ kia sao? Nếu không vậy mọi chuyện là thế nào?
Lâm Ly nhìn vào đoàn người đôi mắt nhanh chuyển một vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng người kia. Nội tâm cô ta tràn ngập lo lắng và bất an...
Cô cố gắng thầm an ủi bản thân là An Quân Quân chỉ đang muốn doạ cô thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.