Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 17: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (17)
Chỉ Thích Ăn Chay
03/08/2019
2 giờ chiều. Đồn cảnh sát.
Quần chúng nhân dân ngồi tụ tập nhìn một màn buồn cười không thể buồn cười hơn.
Vị nữ cảnh sát thẩm vấn An Quân Quân đang bê ly trà cung kính dâng cho cô.
"An tiểu thư, xin mời cô dùng trà."
An Quân Quân không khách khí tiếp nhận ly trà, sảng khoái một ly uống hết, còn không biết xấu hổ nói: "Trà này không thấy mùi vị, nhưng cũng tạm uống."
Quần chúng nhân dân ngồi xem kịch:"..."
Nữ cảnh sát dâng trà:"..."
An tiểu thư, cô có cần thật lòng như vậy không? Cô không hiểu lịch sự trong giao tiếp là gì à?
Đám học sinh ngồi đó ai ai cũng mang vẻ mặt "còn chưa tỉnh ngủ" ngồi nhìn một tràng sự việc đi qua.
Rõ ràng lúc đầu người bị tố cáo là An Quân Quân. Người cầm dao trong tay là An Quân Quân. Sao bây giờ cô ta lại vô tội rồi?
An Quân Quân lạnh lẽo nhếch môi. Lâm Ly muốn đưa cô vào đồn cảnh sát sao? Còn không chịu xem lại bản thân mình có bao nhiêu cơ trí mà muốn gài bẫy cô. Dù sao cô cũng là kẻ chuyên đi hố người hơn hai chục năm, nữ chính đại nhân tìm đến là để rước lấy nhục nhã à?
Một lát sau, Mộc Ảnh từ trong phòng thẩm vấn bị đuổi ra.
Dưới con mắt cảm thán của mọi người, hắn chạy tới chỗ An Quân Quân, vẻ mặt phức tạp nói:" Quân Quân, em giúp giùm Tiểu Ly có được không?"
An Quân Quân nhíu mày nhìn anh ta tựa hồ đang ngẫm nghĩ. Cô có cảm giác hình như nam chính có gì đó thay đổi. Ừm! Đại khái là thái độ của hắn ta với cô thay đổi đi. Không còn cái vẻ ngạo kiều bá đạo kia nữa.
Hệ thống tiếc hận giải thích:" Quá trình hoạt động gặp vấn đề dẫn đến dữ liệu nhân vật bị sai sót. Tối nay, hệ thống sẽ tiến hành sửa dữ liệu, còn bây giờ nhân vật sẽ tạm thời bị ảnh hưởng."
Cô nghe vậy thập phần kinh ngạc. Nói như vậy có nghĩa là dữ liệu cũng có thể sửa?
Vậy cô có thể cập nhật lại dữ liệu hệ thống để xem xem có cách nào thoát khỏi đây chứ?
Hiển nhiên hệ thống nó không biết trong lúc vô tình mình đã để lộ một thông tin hết sức quan trọng. Phỏng chừng nếu nó biết nhất định sẽ đập đầu vào tường mà chết mất!
An Quân Quân không ngừng cảm thán trong lòng rằng chỉ số IQ của hệ thống quá thấp. Thân làm ký chủ của nó cô thật sự lo lắng...
Cô thu lại suy nghĩ của mình, mỉm cười vô hại nhìn Mộc Ảnh: "Một người như tôi làm sao giúp được cô ta? Huống chi cô ta muốn hại tôi, anh còn mong tôi tha thứ sao?"
Thấy An Quân Quân không muốn bỏ qua cho Lâm Ly, Mộc Ảnh kiên trì cắn răng.
" Lâm Ly thật sự không cố ý, anh có thể bảo đảm." Hắn thực sự thích Lâm Ly, mặc dù cô là vị hôn thê của hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu.
An Quân Quân cảm thấy dù tên nam chính này có bị chỉnh sai số liệu đi nữa thì đầu óc của hắn vẫn chưa được thông cho lắm. Bộ hắn còn không rõ cô là vợ chưa cưới của hắn sao? Chồng chưa cưới của mình muốn ngoại tình, cô còn lại muốn giúp đỡ tiểu tam thoát nạn.
Đạo lí gì vậy? Các người không cảm thấy rất vô lí hay sao hả?
Quả nhiên thế giới của nhân vật chính vẫn luôn rất khác người. Các ngươi làm sai lại cứ một mực cho rằng người khác phải tha thứ. Không tha thứ các ngươi lại nói người khác lòng dạ độc ác hẹp hòi.
Cô thở dài một hơi tỏ vẻ mình không thể tiếp thu nổi cái đường truyền suy nghĩ này. Cô cũng không phải là Mary sue, hay thánh mẫu gì đó. Hừ, tha thứ cho Lâm Ly sao?
" Vậy anh bảo cô ta đến quỳ xuống cầu xin tôi đi, đáp ứng tôi một điều kiện tôi lại tha cho cô ta." An Quân Quân mỉm cười xinh đẹp vô cùng "khoan dung độ lượng" nói.
Hệ thống run rẩy cả người. Ký chủ lại bắt đầu đào hố à?
Mộc Ảnh cứ nghĩ cô đã hiểu rõ mọi chuyện, tha thứ cho Lâm Ly. Hắn giơ tay muốn nắm lấy tay cô nhưng bị An Quân Quân nhanh chóng tránh ra, Mộc Ảnh ngượng ngùng đành thu tay lại.
" Thật cảm ơn em vì đã tha thứ cho Ly Nhi."
An Quân Quân vẫn bảo trì nụ cười như gió xuân im lặng không nói.
Ai nói cô muốn bỏ qua cho cô ta đâu? Nữ chính đại nhân đã chạy tới tìm cô gây phiền phức thì cô ta cũng phải có gan gánh chịu hậu quả. Bảo cô tha thứ cho cô ta? Đúng là nằm mơ nói mộng.
...
Trong phòng tạm giam, Lâm Ly bị còng tay ngồi trên ghế. Hai mắt cô ta chứa đầy thù hận và thất vọng. Thù hận An Quân Quân đẩy cô ta vào hoàn cảnh này. Thất vọng vì kế hoạch tốt như vậy mà bị cô ta phá vỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cứ thoáng một chút là lại vặn vẹo đến nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Đoán chừng chắc Mộc Ảnh cũng chưa biết bộ mặt thật của người nằm bên gối này như thế nào đâu!
Cô ta hồi tưởng lại vụ việc một cách triệt để nhất. Rõ ràng ban đầu cô đã thuê người trong lúc hỗn loạn đâm An Quân Quân một cái để dạy cô ta một bài học. Nhưng không biết vì sao con dao lại ở trong tay cô ta. Cô cứ nghĩ chắc là An Quân Quân đã giựt con dao từ trong tay người kia.
Nhưng đến lúc cảnh sát xem hung khí, lại cho biết đó chẳng qua là một con dao nhựa có kỹ xảo khá đặc biệt chẳng có chút lực uy hiếp nào. Nhưng lại phát hiện trong đám người có một kẻ đang giữ con dao thật.
Kẻ đó một mực khai là cô thuê hắn làm việc. Có nhân chứng vẫn còn chưa đủ, Lâm Ly quyết định một phen liều sống liều chết không thừa nhận. Hiện tại cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, chỉ cần tìm được vật chứng chứng minh cô ta có liên quan đến người kia. Như vậy....
Lâm Ly dù có suy đi nghĩ lại cũng không biết là mình sai ở chỗ nào. Chẳng lẽ cô ta lại có thể đem theo một con dao đồ chơi bên mình mà chẳng ai phát hiện sao?
Càng nghĩ Lâm Ly càng không thể tìm ra được khả năng nào khác. Hừ! Cứ xem như cô ta may mắn. Nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không đơn giản như lần này!
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Lâm Ly hoảng hốt thu lại đáy mắt độc ác của mình.
Nhìn thấy Mộc Ảnh tiến vào cô ta như cảm thấy gánh nặng được trút bỏ. Chỉ cần có Mộc Ảnh ở bên cạnh, cô không sợ mình sẽ ở tù.
Nhưng khi ánh mắt cô ta chạm đến người thứ hai đang tiến vào. Gương mặt bỗng trở nên cứng ngắc. Đôi mắt xẹt qua một tia phẫn hận.
An Quân Quân! Cô ta đến đây làm gì chứ?
Quần chúng nhân dân ngồi tụ tập nhìn một màn buồn cười không thể buồn cười hơn.
Vị nữ cảnh sát thẩm vấn An Quân Quân đang bê ly trà cung kính dâng cho cô.
"An tiểu thư, xin mời cô dùng trà."
An Quân Quân không khách khí tiếp nhận ly trà, sảng khoái một ly uống hết, còn không biết xấu hổ nói: "Trà này không thấy mùi vị, nhưng cũng tạm uống."
Quần chúng nhân dân ngồi xem kịch:"..."
Nữ cảnh sát dâng trà:"..."
An tiểu thư, cô có cần thật lòng như vậy không? Cô không hiểu lịch sự trong giao tiếp là gì à?
Đám học sinh ngồi đó ai ai cũng mang vẻ mặt "còn chưa tỉnh ngủ" ngồi nhìn một tràng sự việc đi qua.
Rõ ràng lúc đầu người bị tố cáo là An Quân Quân. Người cầm dao trong tay là An Quân Quân. Sao bây giờ cô ta lại vô tội rồi?
An Quân Quân lạnh lẽo nhếch môi. Lâm Ly muốn đưa cô vào đồn cảnh sát sao? Còn không chịu xem lại bản thân mình có bao nhiêu cơ trí mà muốn gài bẫy cô. Dù sao cô cũng là kẻ chuyên đi hố người hơn hai chục năm, nữ chính đại nhân tìm đến là để rước lấy nhục nhã à?
Một lát sau, Mộc Ảnh từ trong phòng thẩm vấn bị đuổi ra.
Dưới con mắt cảm thán của mọi người, hắn chạy tới chỗ An Quân Quân, vẻ mặt phức tạp nói:" Quân Quân, em giúp giùm Tiểu Ly có được không?"
An Quân Quân nhíu mày nhìn anh ta tựa hồ đang ngẫm nghĩ. Cô có cảm giác hình như nam chính có gì đó thay đổi. Ừm! Đại khái là thái độ của hắn ta với cô thay đổi đi. Không còn cái vẻ ngạo kiều bá đạo kia nữa.
Hệ thống tiếc hận giải thích:" Quá trình hoạt động gặp vấn đề dẫn đến dữ liệu nhân vật bị sai sót. Tối nay, hệ thống sẽ tiến hành sửa dữ liệu, còn bây giờ nhân vật sẽ tạm thời bị ảnh hưởng."
Cô nghe vậy thập phần kinh ngạc. Nói như vậy có nghĩa là dữ liệu cũng có thể sửa?
Vậy cô có thể cập nhật lại dữ liệu hệ thống để xem xem có cách nào thoát khỏi đây chứ?
Hiển nhiên hệ thống nó không biết trong lúc vô tình mình đã để lộ một thông tin hết sức quan trọng. Phỏng chừng nếu nó biết nhất định sẽ đập đầu vào tường mà chết mất!
An Quân Quân không ngừng cảm thán trong lòng rằng chỉ số IQ của hệ thống quá thấp. Thân làm ký chủ của nó cô thật sự lo lắng...
Cô thu lại suy nghĩ của mình, mỉm cười vô hại nhìn Mộc Ảnh: "Một người như tôi làm sao giúp được cô ta? Huống chi cô ta muốn hại tôi, anh còn mong tôi tha thứ sao?"
Thấy An Quân Quân không muốn bỏ qua cho Lâm Ly, Mộc Ảnh kiên trì cắn răng.
" Lâm Ly thật sự không cố ý, anh có thể bảo đảm." Hắn thực sự thích Lâm Ly, mặc dù cô là vị hôn thê của hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu.
An Quân Quân cảm thấy dù tên nam chính này có bị chỉnh sai số liệu đi nữa thì đầu óc của hắn vẫn chưa được thông cho lắm. Bộ hắn còn không rõ cô là vợ chưa cưới của hắn sao? Chồng chưa cưới của mình muốn ngoại tình, cô còn lại muốn giúp đỡ tiểu tam thoát nạn.
Đạo lí gì vậy? Các người không cảm thấy rất vô lí hay sao hả?
Quả nhiên thế giới của nhân vật chính vẫn luôn rất khác người. Các ngươi làm sai lại cứ một mực cho rằng người khác phải tha thứ. Không tha thứ các ngươi lại nói người khác lòng dạ độc ác hẹp hòi.
Cô thở dài một hơi tỏ vẻ mình không thể tiếp thu nổi cái đường truyền suy nghĩ này. Cô cũng không phải là Mary sue, hay thánh mẫu gì đó. Hừ, tha thứ cho Lâm Ly sao?
" Vậy anh bảo cô ta đến quỳ xuống cầu xin tôi đi, đáp ứng tôi một điều kiện tôi lại tha cho cô ta." An Quân Quân mỉm cười xinh đẹp vô cùng "khoan dung độ lượng" nói.
Hệ thống run rẩy cả người. Ký chủ lại bắt đầu đào hố à?
Mộc Ảnh cứ nghĩ cô đã hiểu rõ mọi chuyện, tha thứ cho Lâm Ly. Hắn giơ tay muốn nắm lấy tay cô nhưng bị An Quân Quân nhanh chóng tránh ra, Mộc Ảnh ngượng ngùng đành thu tay lại.
" Thật cảm ơn em vì đã tha thứ cho Ly Nhi."
An Quân Quân vẫn bảo trì nụ cười như gió xuân im lặng không nói.
Ai nói cô muốn bỏ qua cho cô ta đâu? Nữ chính đại nhân đã chạy tới tìm cô gây phiền phức thì cô ta cũng phải có gan gánh chịu hậu quả. Bảo cô tha thứ cho cô ta? Đúng là nằm mơ nói mộng.
...
Trong phòng tạm giam, Lâm Ly bị còng tay ngồi trên ghế. Hai mắt cô ta chứa đầy thù hận và thất vọng. Thù hận An Quân Quân đẩy cô ta vào hoàn cảnh này. Thất vọng vì kế hoạch tốt như vậy mà bị cô ta phá vỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cứ thoáng một chút là lại vặn vẹo đến nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Đoán chừng chắc Mộc Ảnh cũng chưa biết bộ mặt thật của người nằm bên gối này như thế nào đâu!
Cô ta hồi tưởng lại vụ việc một cách triệt để nhất. Rõ ràng ban đầu cô đã thuê người trong lúc hỗn loạn đâm An Quân Quân một cái để dạy cô ta một bài học. Nhưng không biết vì sao con dao lại ở trong tay cô ta. Cô cứ nghĩ chắc là An Quân Quân đã giựt con dao từ trong tay người kia.
Nhưng đến lúc cảnh sát xem hung khí, lại cho biết đó chẳng qua là một con dao nhựa có kỹ xảo khá đặc biệt chẳng có chút lực uy hiếp nào. Nhưng lại phát hiện trong đám người có một kẻ đang giữ con dao thật.
Kẻ đó một mực khai là cô thuê hắn làm việc. Có nhân chứng vẫn còn chưa đủ, Lâm Ly quyết định một phen liều sống liều chết không thừa nhận. Hiện tại cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, chỉ cần tìm được vật chứng chứng minh cô ta có liên quan đến người kia. Như vậy....
Lâm Ly dù có suy đi nghĩ lại cũng không biết là mình sai ở chỗ nào. Chẳng lẽ cô ta lại có thể đem theo một con dao đồ chơi bên mình mà chẳng ai phát hiện sao?
Càng nghĩ Lâm Ly càng không thể tìm ra được khả năng nào khác. Hừ! Cứ xem như cô ta may mắn. Nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không đơn giản như lần này!
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Lâm Ly hoảng hốt thu lại đáy mắt độc ác của mình.
Nhìn thấy Mộc Ảnh tiến vào cô ta như cảm thấy gánh nặng được trút bỏ. Chỉ cần có Mộc Ảnh ở bên cạnh, cô không sợ mình sẽ ở tù.
Nhưng khi ánh mắt cô ta chạm đến người thứ hai đang tiến vào. Gương mặt bỗng trở nên cứng ngắc. Đôi mắt xẹt qua một tia phẫn hận.
An Quân Quân! Cô ta đến đây làm gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.