Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 22: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (22)
Chỉ Thích Ăn Chay
15/03/2020
Tiếp tân ngơ ngẩn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Nội tâm như nở hoa.
Tiểu tỷ tỷ ở đâu đến? Vì cái gì xinh đẹp như vậy đây?
Có thể gặp không?
An Quân Quân lãnh đạm hỏi một câu.
Mặc dù thái độ có chút lạnh lùng nhưng lễ phép vẫn giữ.
A? Cho hỏi ngài có hẹn trước sao?
An Quân Quân: ...
Có sao? Đương nhiên là không có!
Ta cũng đâu biết cần hẹn trước.
Cô không kiên nhẫn gọi cho thư ký cũ.
Khoảng 10 phút sau, thư ký cũ lật đật chạy tới.
Chào tiểu thư.
Hắn chỉnh sửa quần áo trên người cho thẳng thắn rồi khiêm tốn đưa danh thiếp của mình cho tiếp viên.
Chúng tôi là đối tác hạng mục do Lâm tổng phụ trách. Hiện tại có thể vào sao?
Tiếp viên run rẩy gọi cho người phía trên.
Không phải nói các vị cao tầng đều là hẹn trước để tiếp đón sao?
Bây giờ sao lại có loại này đột ngột chứ?
Hù chết cô!
Thư ký cũ một bên dò xét An Quân Quân.
Tiểu thư, người đến làm gì đâu?
An Quân Quân liếc hắn một cái rồi dời tầm mắt. Thái độ có chút cao ngạo.
Loại sự việc như đưa cơm sao có thể để cho người khác biết chứ?
Hỏng hết hình tượng đại lão của ta!
Thư ký cũ: ... Hắn cũng không làm gì cô nha!
An Quân Quân rất tự nhiên dời cơm hộp khỏi phạm vi tầm mắt của thư ký cũ.
Thư ký cũ nhanh chân lẹ mắt phát hiện vật lạ.
“Cơm hộp?” Hắn a lên một tiếng.
An Quân Quân: “...”
Cô quay lại nhìn chằm chằm thư ký cũ, hai mắt bình tĩnh kỳ dị tựa hồ đang tự hỏi nên giấu xác hắn ở đâu mới tốt.
Thư ký cũ giật mình sợ hãi lùi ra sau một bước, thân thể căng cứng.
Hệ thống gào thét: “Ký chủ! Đây là xã hội pháp trị!”
Lúc này An Quân Quân mới chịu thu tầm mắt lại.
Ta là một cái công dân tốt, làm sao sẽ nghĩ loại này khốn nạn suy nghĩ đâu?
Hệ thống: “...”
Ký chủ tựa hồ đối với ba chữ ‘công dân tốt’ này có định nghĩa sai sao?
Nó làm một cái hệ thống cũng thật khổ bức! Nó muốn bãi công!
Thư ký cũ rất thức thời lui ra sau một bước, trong lòng lại âm thầm suy đoán lai lịch của hộp cơm kia.
Bà chủ nhỏ đây là đưa cơm cho ai a? Rốt cuộc là tên gia hỏa nào xui xẻo như vậy?
Một lát sau, quả nhiên có đoàn người đi xuống. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên gọi là Lâm tổng, dáng dấp không tệ.
Lúc Lâm tổng nhìn thấy An Quân Quân mắt hơi lóe qua một tia nghiền ngẫm.
Chuyện An gia và Mộc gia huyên náo lớn như vậy, bọn họ là người trong giới, làm sao không rõ.
Huống hồ dạo này An gia dường như có xu thế phát triển, thân là kẻ kinh doanh đều biết tình thế bây giờ gió hẳn là muốn đổi hướng.
“Chào An tổng, tôi là Lâm Hành, phụ trách hạng mục lần này, rất vui được gặp ngài.”
Lâm Hành đưa tay ra, muốn làm cái thủ thế bắt tay với cô.
An Quân Quân nhìn hắn hồi lâu chậm chạp không có hành động.
Thư ký cũ phía sau nhanh nhẹn đi tới thay cô bắt tay, giả vờ tới gần trao đổi nói: “Bà chủ nhà ta có tật xấu, xin ngài thông cảm.”
Lâm tổng cười lớn: “Không sao, không sao!”
Mắt nhìn người của hắn vẫn tốt lắm.
Cô gái này tuổi không lớn, một thân khí tràng lại không người có thể so. Là một cái cá nhân rất có triển vọng.
An Quân Quân: “...”
Tên thư ký này hẳn là muốn lất trời! Tùy tiện ra ngoài nói bổn cô nương có tật xấu, hắn là muốn mất việc sao?
An Quân Quân lại không có nhiều lời như vậy, rất có ý tứ hỏi: “Phạm Kính ở đâu?”
Lâm Hành cho rằng mình nghe lầm.
“Hả?”
Thư ký cũ cũng một mặt mộng bức.
“Ngài tìm Phạm tổng?”
An Quân Quân tựa hồ không quá kiên nhẫn nhíu mày: “Hắn ở đâu?”
“Ngài tìm ngài ấy có việc?”
An Quân Quân suy nghĩ một chút mới nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Lâm Hành: “...”
Thư ký cũ: “...”
Đại lão chính là đại lão!
Lâm Hành dẫn An Quân Quân đi lên tầng trên, đến trước phòng làm việc của Phạm Kính.
“Cái kia... Phạm tổng đang họp. Đành ủy khuất ngài ngồi đây chờ một chút!” Lâm Hành cẩn thận nói, ánh mắt thăm dò thần sắc của cô. Thấy cô không tỏ vẻ khó chịu mới thở phào một tiếng.
Thư ký cũ: “Vậy còn việc bàn bạc...”
Hắn vừa nói nửa câu liền đối đầu với tầm mắt của An Quân Quân.
“Ta nuôi ngươi không phải để trưng.”
Thư ký cũ: “...”
Sau khi rời đi, Lâm Hành nói với thư ký cũ: “An tổng ngươi tựa hồ có chút ý tứ.”
Thư ký cũ: “...”
Chút ý tứ con mẹ gì?!
Cẩn thận nàng chơi chết ngươi!
An Quân Quân ở trong phòng khách ngồi đoan trang. Thiết kế gian phòng lấy màu xám làm chủ đạo, khắp nơi đều lộ ra cỗ hơi thở mát lạnh. Có thể thấy chủ nhân nơi này là kiểu nào tính tình.
Cô ngẫm ngẫm một chút lại cảm thấy không đúng.
Đối tượng của cô dù sao cũng là một cái tổng tài.
Tính cách đáng lẽ phải lạnh lùng bá đạo chứ?
Có thể cái người mấy hôm trước không giống lắm đâu?
Ngón tay chậm rãi chà sát mặt đồng hồ, biểu cảm khuôn mặt lạnh dần.
Xem ra bổn cô nương vẫn là bỏ qua chi tiết nào rồi!
Một lát sau, Phạm Kính họp xong liền được cho biết có người đến tìm hắn, vẫn là cô gái kì lạ hôm trước.
Phạm Kính dù ngốc cũng biết điều tra người. Huống hồ An Quân Quân vốn không có ý định giấu giếm hắn cái gì.
Lúc biết nàng là người An gia, hắn cũng rất bất ngờ, lại thấy thông tin vị hôn thê cũ liền lạnh mặt.
Nàng làm sao thật lòng thích hắn? Một cái người xa lạ nói thích, hắn cư nhiên tin?
Quả thật ngu ngốc!
Phạm Kính không biểu tình đẩy cửa đi vào, rõ ràng đã chuẩn bị tốt lắm nhưng lúc thấy nàng vẫn không nhịn được khẩn trương.
“Ngươi muốn gặp ta?”
An Quân Quân ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy thần sắc hắn không đúng lắm.
“Ừ.” Cô tùy tiện đáp.
Không có gì để nói, bầu không khí càng trở nên xấu hổ.
Phạm Kính nửa ngày mới phun ra một câu: “Làm cái gì?”
An Quân Quân: “...”
Có cảm giác hắn muốn đuổi mình đi. Là ảo giác sao?
Đại lão dù sao cũng là đại lão, ai lại chấp nhận đi như vậy?
“Tới đưa cơm cho ngươi.” Cô đặt cơm đã chuẩn bị lên bàn.
Phạm Kính hơi trố mắt, dây thần kinh như chậm chạp không hoạt động.
“Cho ta?” Hắn có chút không xác định lắm.
“Ân.”
“Chúng ta không thân lắm, vì cái gì đưa cho ta?” Phạm Kính nhìn chằm chằm cô, rất nghi ngờ cô đang đùa giỡn mình.
An Quân Quân kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Chính là đưa cho ngươi!”
Là hệ thống phát nhiệm vụ, không có lí do nha!
Ta cũng vô dụng phản kháng.
An Quân Quân tựa hồ nghĩ đến cái gì, hung ác trừng hắn: “Ngươi không muốn nhận?”
“Không muốn cũng phải nhận.”
Đồ cho ra ngoài như bát nước đổ đi, ta là đại lão làm sao có thể cầm đồ trở về?
Chỉ có thể ủy khuất ngươi nhận giúp!
Phạm Kính: “...”
Tiểu tỷ tỷ ở đâu đến? Vì cái gì xinh đẹp như vậy đây?
Có thể gặp không?
An Quân Quân lãnh đạm hỏi một câu.
Mặc dù thái độ có chút lạnh lùng nhưng lễ phép vẫn giữ.
A? Cho hỏi ngài có hẹn trước sao?
An Quân Quân: ...
Có sao? Đương nhiên là không có!
Ta cũng đâu biết cần hẹn trước.
Cô không kiên nhẫn gọi cho thư ký cũ.
Khoảng 10 phút sau, thư ký cũ lật đật chạy tới.
Chào tiểu thư.
Hắn chỉnh sửa quần áo trên người cho thẳng thắn rồi khiêm tốn đưa danh thiếp của mình cho tiếp viên.
Chúng tôi là đối tác hạng mục do Lâm tổng phụ trách. Hiện tại có thể vào sao?
Tiếp viên run rẩy gọi cho người phía trên.
Không phải nói các vị cao tầng đều là hẹn trước để tiếp đón sao?
Bây giờ sao lại có loại này đột ngột chứ?
Hù chết cô!
Thư ký cũ một bên dò xét An Quân Quân.
Tiểu thư, người đến làm gì đâu?
An Quân Quân liếc hắn một cái rồi dời tầm mắt. Thái độ có chút cao ngạo.
Loại sự việc như đưa cơm sao có thể để cho người khác biết chứ?
Hỏng hết hình tượng đại lão của ta!
Thư ký cũ: ... Hắn cũng không làm gì cô nha!
An Quân Quân rất tự nhiên dời cơm hộp khỏi phạm vi tầm mắt của thư ký cũ.
Thư ký cũ nhanh chân lẹ mắt phát hiện vật lạ.
“Cơm hộp?” Hắn a lên một tiếng.
An Quân Quân: “...”
Cô quay lại nhìn chằm chằm thư ký cũ, hai mắt bình tĩnh kỳ dị tựa hồ đang tự hỏi nên giấu xác hắn ở đâu mới tốt.
Thư ký cũ giật mình sợ hãi lùi ra sau một bước, thân thể căng cứng.
Hệ thống gào thét: “Ký chủ! Đây là xã hội pháp trị!”
Lúc này An Quân Quân mới chịu thu tầm mắt lại.
Ta là một cái công dân tốt, làm sao sẽ nghĩ loại này khốn nạn suy nghĩ đâu?
Hệ thống: “...”
Ký chủ tựa hồ đối với ba chữ ‘công dân tốt’ này có định nghĩa sai sao?
Nó làm một cái hệ thống cũng thật khổ bức! Nó muốn bãi công!
Thư ký cũ rất thức thời lui ra sau một bước, trong lòng lại âm thầm suy đoán lai lịch của hộp cơm kia.
Bà chủ nhỏ đây là đưa cơm cho ai a? Rốt cuộc là tên gia hỏa nào xui xẻo như vậy?
Một lát sau, quả nhiên có đoàn người đi xuống. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên gọi là Lâm tổng, dáng dấp không tệ.
Lúc Lâm tổng nhìn thấy An Quân Quân mắt hơi lóe qua một tia nghiền ngẫm.
Chuyện An gia và Mộc gia huyên náo lớn như vậy, bọn họ là người trong giới, làm sao không rõ.
Huống hồ dạo này An gia dường như có xu thế phát triển, thân là kẻ kinh doanh đều biết tình thế bây giờ gió hẳn là muốn đổi hướng.
“Chào An tổng, tôi là Lâm Hành, phụ trách hạng mục lần này, rất vui được gặp ngài.”
Lâm Hành đưa tay ra, muốn làm cái thủ thế bắt tay với cô.
An Quân Quân nhìn hắn hồi lâu chậm chạp không có hành động.
Thư ký cũ phía sau nhanh nhẹn đi tới thay cô bắt tay, giả vờ tới gần trao đổi nói: “Bà chủ nhà ta có tật xấu, xin ngài thông cảm.”
Lâm tổng cười lớn: “Không sao, không sao!”
Mắt nhìn người của hắn vẫn tốt lắm.
Cô gái này tuổi không lớn, một thân khí tràng lại không người có thể so. Là một cái cá nhân rất có triển vọng.
An Quân Quân: “...”
Tên thư ký này hẳn là muốn lất trời! Tùy tiện ra ngoài nói bổn cô nương có tật xấu, hắn là muốn mất việc sao?
An Quân Quân lại không có nhiều lời như vậy, rất có ý tứ hỏi: “Phạm Kính ở đâu?”
Lâm Hành cho rằng mình nghe lầm.
“Hả?”
Thư ký cũ cũng một mặt mộng bức.
“Ngài tìm Phạm tổng?”
An Quân Quân tựa hồ không quá kiên nhẫn nhíu mày: “Hắn ở đâu?”
“Ngài tìm ngài ấy có việc?”
An Quân Quân suy nghĩ một chút mới nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Lâm Hành: “...”
Thư ký cũ: “...”
Đại lão chính là đại lão!
Lâm Hành dẫn An Quân Quân đi lên tầng trên, đến trước phòng làm việc của Phạm Kính.
“Cái kia... Phạm tổng đang họp. Đành ủy khuất ngài ngồi đây chờ một chút!” Lâm Hành cẩn thận nói, ánh mắt thăm dò thần sắc của cô. Thấy cô không tỏ vẻ khó chịu mới thở phào một tiếng.
Thư ký cũ: “Vậy còn việc bàn bạc...”
Hắn vừa nói nửa câu liền đối đầu với tầm mắt của An Quân Quân.
“Ta nuôi ngươi không phải để trưng.”
Thư ký cũ: “...”
Sau khi rời đi, Lâm Hành nói với thư ký cũ: “An tổng ngươi tựa hồ có chút ý tứ.”
Thư ký cũ: “...”
Chút ý tứ con mẹ gì?!
Cẩn thận nàng chơi chết ngươi!
An Quân Quân ở trong phòng khách ngồi đoan trang. Thiết kế gian phòng lấy màu xám làm chủ đạo, khắp nơi đều lộ ra cỗ hơi thở mát lạnh. Có thể thấy chủ nhân nơi này là kiểu nào tính tình.
Cô ngẫm ngẫm một chút lại cảm thấy không đúng.
Đối tượng của cô dù sao cũng là một cái tổng tài.
Tính cách đáng lẽ phải lạnh lùng bá đạo chứ?
Có thể cái người mấy hôm trước không giống lắm đâu?
Ngón tay chậm rãi chà sát mặt đồng hồ, biểu cảm khuôn mặt lạnh dần.
Xem ra bổn cô nương vẫn là bỏ qua chi tiết nào rồi!
Một lát sau, Phạm Kính họp xong liền được cho biết có người đến tìm hắn, vẫn là cô gái kì lạ hôm trước.
Phạm Kính dù ngốc cũng biết điều tra người. Huống hồ An Quân Quân vốn không có ý định giấu giếm hắn cái gì.
Lúc biết nàng là người An gia, hắn cũng rất bất ngờ, lại thấy thông tin vị hôn thê cũ liền lạnh mặt.
Nàng làm sao thật lòng thích hắn? Một cái người xa lạ nói thích, hắn cư nhiên tin?
Quả thật ngu ngốc!
Phạm Kính không biểu tình đẩy cửa đi vào, rõ ràng đã chuẩn bị tốt lắm nhưng lúc thấy nàng vẫn không nhịn được khẩn trương.
“Ngươi muốn gặp ta?”
An Quân Quân ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy thần sắc hắn không đúng lắm.
“Ừ.” Cô tùy tiện đáp.
Không có gì để nói, bầu không khí càng trở nên xấu hổ.
Phạm Kính nửa ngày mới phun ra một câu: “Làm cái gì?”
An Quân Quân: “...”
Có cảm giác hắn muốn đuổi mình đi. Là ảo giác sao?
Đại lão dù sao cũng là đại lão, ai lại chấp nhận đi như vậy?
“Tới đưa cơm cho ngươi.” Cô đặt cơm đã chuẩn bị lên bàn.
Phạm Kính hơi trố mắt, dây thần kinh như chậm chạp không hoạt động.
“Cho ta?” Hắn có chút không xác định lắm.
“Ân.”
“Chúng ta không thân lắm, vì cái gì đưa cho ta?” Phạm Kính nhìn chằm chằm cô, rất nghi ngờ cô đang đùa giỡn mình.
An Quân Quân kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Chính là đưa cho ngươi!”
Là hệ thống phát nhiệm vụ, không có lí do nha!
Ta cũng vô dụng phản kháng.
An Quân Quân tựa hồ nghĩ đến cái gì, hung ác trừng hắn: “Ngươi không muốn nhận?”
“Không muốn cũng phải nhận.”
Đồ cho ra ngoài như bát nước đổ đi, ta là đại lão làm sao có thể cầm đồ trở về?
Chỉ có thể ủy khuất ngươi nhận giúp!
Phạm Kính: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.