Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 23: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (23)
Chỉ Thích Ăn Chay
17/03/2020
Phạm Kính cấp tốc muốn đuổi An Quân Quân về. Cô cũng cảm thấy không cần thiết phải ở lại đây.
Cơm cũng đưa rồi, ta coi như xong nhiệm vụ!
Cô vừa ra tới cửa hệ thống liền phát nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ nhánh: xem Phạm Kính ăn cơm.”
An Quân Quân: “...”
Dựa vào! Tại sao ta lại phải xem hắn ăn cơm?
Cô đứng im, chân như bám rễ dưới đất.
Hệ thống đe dọa: “Ký chủ không làm sẽ bị lặp lại, ngươi xác định muốn bắt đầu lại sao?”
An Quân Quân: “...”
Tức giận!
Đại lão không thể mất hình tượng, nhịn được vẫn là nhịn xuống!
Dưới ánh mắt khó hiểu của Phạm Kính, An Quân Quân lại đặt mông lên ghế một lần nữa.
Cô mặt lạnh không cảm xúc, trang nghiêm lấy cơm hộp ra nói với hắn: “Ăn cơm.”
Giọng điệu âm trầm.
“Ta có thể tự ăn, cô về trước đi.” Phạm Kính trực tiếp đuổi người.
An Quân Quân kéo căng miệng nhỏ: “Ta là đến bàn công việc, ngươi nếu không nhanh chóng ăn, cái công việc này liền không thể bàn tiếp.”
Cô rất thoải mái lấy cho mình một cái lí do.
Phạm Kính: “...”
Bàn công việc thì liên quan quái gì chuyện hắn dùng cơm?
Phạm Kính cắn răng: “Không phiền cô.”
Nói xong liền giật mình phát hiện bản thân dường như thái độ của mình có chút quá đáng.
“Xin lỗi... tôi không cố ý.” Giọng nói nhỏ xíu dần.
An Quân Quân thở dài trong lòng, vắt chéo chân, rất kiên nhẫn nói với hắn: “Ngồi xuống ăn cơm đi. Ta nhìn ngươi.”
Hắn cắn môi dưới, ủy khuất ngồi xuống. Lúc nhìn tới cơm trong hộp liền hốt hoảng.
“Đây là...” Cơm tình nhân?
Cô có ý gì vậy?
An Quân Quân: “...” Ta đến giật lại cơm còn kịp sao?
Cô trấn định nói: “Đẹp mắt sao?”
Lại dám nói không đẹp mắt ta liền chơi chết ngươi!
Phạm Kính: “...”
Hắn loay hoay nửa ngày mới phun ra được một chữ: “Đẹp.”
“Vậy ăn đi!” An Quân Quân hung ác trừng mắt hắn.
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi còn như vậy thì hắn sẽ chạy mất!”
“Liên quan gì ta?”
“Ký chủ muốn bị lặp lại.”
An Quân Quân: “...” Coi như ngươi lợi hại!
Cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: “Giam hắn lại.”
Không phải nói bên nhau trọn đời sao? Ta làm như vậy cũng tính là nhiệm vụ hoàn thành đi!
Hệ thống: “...” Chúng ta làm theo kịch bản cũ được không?
Sao ký chủ phải cứ một mực làm theo ý mình là sao?
Phạm Kính đối mặt với biểu cảm hung ác của cô chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống ăn cơm. Hai tai đỏ hồng, khuôn mặt như thể muốn chôn vào hộp cơm.
An Quân Quân: ...
Cứ có cảm giác như ta khi dễ hắn!
Phạm Kính rối rít ăn cơm. Cơm còn ấm, rất vừa miệng. Vị cũng bình thường thôi, so với mấy món bình thường hắn ăn cũng chẳng hơn gì.
Chính là không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất tốt.
Ăn đến ngon miệng quên luôn trời đất.
An Quân Quân nhìn hắn ăn, trong lòng lại xoắn xuýt.
Ngon như vậy sao?
Hệ thống: ...
Ký chủ nhà nó còn có một mặt như vậy?
Phạm Kính ngẩng đầu liền thấy cô nhìn chằm chằm vào mình... không phải... là hộp cơm.
Cô ăn sao?
Lúc phát hiện sai lầm thì đã không kịp thu lời lại.
Hắn ảo não cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.
Để lần sau tôi mời cô ăn.
An Quân Quân: ...
Không cần! Ta không muốn!
Có thể từ chối sao?
Đương nhiên là không!
Chờ tới lúc hắn ăn xong, An Quân Quân mới đứng dậy định phủi mông rời đi.
Nhưng lại nghĩ đến cái gì liền quay lại.
Cô giơ tay ra: Điện thoại!
Hắn a một tiếng rồi luống cuống lấy điện thoại ra cho cô.
An Quân Quân không nhanh không chậm lưu số mình vào.
Gặp chuyện gì bất ngờ thì gọi cho ta. Cô khẽ liếc.
Phạm Kính: ...
Hắn có chút mê mang: Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?
Sinh mệnh của ngươi đối với ta mà nói rất trọng yếu. An Quân Quân nghiêm túc nói, biểu tình trang nghiêm rất đáng tin cậy.
Không có ngươi, ta cũng sẽ đi đời.
Haiz... ta còn muốn giam ngươi lại cho chắc ăn đâu?
Đáng tiếc tên hệ thống chết bầm kia không cho phép!
Phạm Kính bỗng cảm thấy mặt nóng lên, hai lỗ tai nổi hồng.
Sao cô có thể nói loại lời này một cách đương nhiên như vậy?
Cô không cảm thấy thẹn thùng sao?
Quả thật như vậy. An Quân Quân đối với điểm chai mặt này rất tự tin. Có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hệ thống: ...
Tự tin cái rắm!
Nó nghi ngờ ký chủ nhà nó có bệnh!
Còn là bệnh mãn tính!
Nhưng nó không có chứng cứ!
Phạm Kính một mặt sững sờ đến khi tiếng cửa đóng lại vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Sinh mệnh của ta sao? Hắn lẩm bẩm.
Câu này không biết là hỏi nàng hay là hỏi chính hắn nữa.
Hình như đã từ lâu, hắn đối với cuộc sống của chính mình... đã dần mất đi ý nghĩa.
Tồn tại của hắn, đối với bọn họ mà nói, chính là vết dơ.
Mà hắn, cố gắng tồn tại đến bây giờ, chính là để nhắc nhở bọn họ, khiến bọn họ khó chịu, lại không thể làm gì.
Phạm Kính xuyên qua tấm gương nhìn đến ảnh ngược của chính mình.
Trong gương, chàng trai khôi ngô, nước da trắng trẻo, môi hồng hào. Ngũ quan đẹp đến lạ thường.
Cô là coi trọng khuôn mặt này sao?
Hắn sờ má mình, nhìn gương đến thất thần.
An Quân Quân sau khi trở về lập tức đe dọa hệ thống phát thông tin về Phạm Kính.
Hệ thống tức đến thổ huyết, lại sợ cô làm ra chuyện gì tới, nên đành phải thuận theo.
Ký chủ, cô đây là ỷ thế hiếp người!
Hệ thống gào thét.
An Quân Quân đoan trang chính khí nói: Ngươi cũng chẳng phải người!
Hệ thống: ...
Ngươi kỳ thị hệ thống sao?
Tức chết gia!
An Quân Quân lật người nằm dài trên giường, từng trang từng trang xem tư liệu của hắn.
Cái này... cũng máu chó quá rồi!
Phạm Kính cũng có người đứng sau.
Mà người đứng sau lại là...
Lâm Hành!
Cái thể loại đồ chơi gì thế này?
Trong đầu An Quân Quân bắt đầu các loại bổ não cho chính mình.
Đối tượng của cô bị uy hiếp tình dục sao?
Có lẽ là tự nguyện đi?
Ta có xen vào bọn họ không nhỉ?
Hệ thống: Ký chủ... ngươi có bệnh sao?
Gia đề nghị ngươi đi làm một cái tổng quát khám sức khỏe.
An Quân Quân: Ngươi đang nói chính ngươi hay gì?
Hệ thống: ...
Nó muốn lẳng lặng, xin đừng hỏi 'lẳng lặng' là ai.
Cơm cũng đưa rồi, ta coi như xong nhiệm vụ!
Cô vừa ra tới cửa hệ thống liền phát nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ nhánh: xem Phạm Kính ăn cơm.”
An Quân Quân: “...”
Dựa vào! Tại sao ta lại phải xem hắn ăn cơm?
Cô đứng im, chân như bám rễ dưới đất.
Hệ thống đe dọa: “Ký chủ không làm sẽ bị lặp lại, ngươi xác định muốn bắt đầu lại sao?”
An Quân Quân: “...”
Tức giận!
Đại lão không thể mất hình tượng, nhịn được vẫn là nhịn xuống!
Dưới ánh mắt khó hiểu của Phạm Kính, An Quân Quân lại đặt mông lên ghế một lần nữa.
Cô mặt lạnh không cảm xúc, trang nghiêm lấy cơm hộp ra nói với hắn: “Ăn cơm.”
Giọng điệu âm trầm.
“Ta có thể tự ăn, cô về trước đi.” Phạm Kính trực tiếp đuổi người.
An Quân Quân kéo căng miệng nhỏ: “Ta là đến bàn công việc, ngươi nếu không nhanh chóng ăn, cái công việc này liền không thể bàn tiếp.”
Cô rất thoải mái lấy cho mình một cái lí do.
Phạm Kính: “...”
Bàn công việc thì liên quan quái gì chuyện hắn dùng cơm?
Phạm Kính cắn răng: “Không phiền cô.”
Nói xong liền giật mình phát hiện bản thân dường như thái độ của mình có chút quá đáng.
“Xin lỗi... tôi không cố ý.” Giọng nói nhỏ xíu dần.
An Quân Quân thở dài trong lòng, vắt chéo chân, rất kiên nhẫn nói với hắn: “Ngồi xuống ăn cơm đi. Ta nhìn ngươi.”
Hắn cắn môi dưới, ủy khuất ngồi xuống. Lúc nhìn tới cơm trong hộp liền hốt hoảng.
“Đây là...” Cơm tình nhân?
Cô có ý gì vậy?
An Quân Quân: “...” Ta đến giật lại cơm còn kịp sao?
Cô trấn định nói: “Đẹp mắt sao?”
Lại dám nói không đẹp mắt ta liền chơi chết ngươi!
Phạm Kính: “...”
Hắn loay hoay nửa ngày mới phun ra được một chữ: “Đẹp.”
“Vậy ăn đi!” An Quân Quân hung ác trừng mắt hắn.
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi còn như vậy thì hắn sẽ chạy mất!”
“Liên quan gì ta?”
“Ký chủ muốn bị lặp lại.”
An Quân Quân: “...” Coi như ngươi lợi hại!
Cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: “Giam hắn lại.”
Không phải nói bên nhau trọn đời sao? Ta làm như vậy cũng tính là nhiệm vụ hoàn thành đi!
Hệ thống: “...” Chúng ta làm theo kịch bản cũ được không?
Sao ký chủ phải cứ một mực làm theo ý mình là sao?
Phạm Kính đối mặt với biểu cảm hung ác của cô chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống ăn cơm. Hai tai đỏ hồng, khuôn mặt như thể muốn chôn vào hộp cơm.
An Quân Quân: ...
Cứ có cảm giác như ta khi dễ hắn!
Phạm Kính rối rít ăn cơm. Cơm còn ấm, rất vừa miệng. Vị cũng bình thường thôi, so với mấy món bình thường hắn ăn cũng chẳng hơn gì.
Chính là không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất tốt.
Ăn đến ngon miệng quên luôn trời đất.
An Quân Quân nhìn hắn ăn, trong lòng lại xoắn xuýt.
Ngon như vậy sao?
Hệ thống: ...
Ký chủ nhà nó còn có một mặt như vậy?
Phạm Kính ngẩng đầu liền thấy cô nhìn chằm chằm vào mình... không phải... là hộp cơm.
Cô ăn sao?
Lúc phát hiện sai lầm thì đã không kịp thu lời lại.
Hắn ảo não cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.
Để lần sau tôi mời cô ăn.
An Quân Quân: ...
Không cần! Ta không muốn!
Có thể từ chối sao?
Đương nhiên là không!
Chờ tới lúc hắn ăn xong, An Quân Quân mới đứng dậy định phủi mông rời đi.
Nhưng lại nghĩ đến cái gì liền quay lại.
Cô giơ tay ra: Điện thoại!
Hắn a một tiếng rồi luống cuống lấy điện thoại ra cho cô.
An Quân Quân không nhanh không chậm lưu số mình vào.
Gặp chuyện gì bất ngờ thì gọi cho ta. Cô khẽ liếc.
Phạm Kính: ...
Hắn có chút mê mang: Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?
Sinh mệnh của ngươi đối với ta mà nói rất trọng yếu. An Quân Quân nghiêm túc nói, biểu tình trang nghiêm rất đáng tin cậy.
Không có ngươi, ta cũng sẽ đi đời.
Haiz... ta còn muốn giam ngươi lại cho chắc ăn đâu?
Đáng tiếc tên hệ thống chết bầm kia không cho phép!
Phạm Kính bỗng cảm thấy mặt nóng lên, hai lỗ tai nổi hồng.
Sao cô có thể nói loại lời này một cách đương nhiên như vậy?
Cô không cảm thấy thẹn thùng sao?
Quả thật như vậy. An Quân Quân đối với điểm chai mặt này rất tự tin. Có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Hệ thống: ...
Tự tin cái rắm!
Nó nghi ngờ ký chủ nhà nó có bệnh!
Còn là bệnh mãn tính!
Nhưng nó không có chứng cứ!
Phạm Kính một mặt sững sờ đến khi tiếng cửa đóng lại vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Sinh mệnh của ta sao? Hắn lẩm bẩm.
Câu này không biết là hỏi nàng hay là hỏi chính hắn nữa.
Hình như đã từ lâu, hắn đối với cuộc sống của chính mình... đã dần mất đi ý nghĩa.
Tồn tại của hắn, đối với bọn họ mà nói, chính là vết dơ.
Mà hắn, cố gắng tồn tại đến bây giờ, chính là để nhắc nhở bọn họ, khiến bọn họ khó chịu, lại không thể làm gì.
Phạm Kính xuyên qua tấm gương nhìn đến ảnh ngược của chính mình.
Trong gương, chàng trai khôi ngô, nước da trắng trẻo, môi hồng hào. Ngũ quan đẹp đến lạ thường.
Cô là coi trọng khuôn mặt này sao?
Hắn sờ má mình, nhìn gương đến thất thần.
An Quân Quân sau khi trở về lập tức đe dọa hệ thống phát thông tin về Phạm Kính.
Hệ thống tức đến thổ huyết, lại sợ cô làm ra chuyện gì tới, nên đành phải thuận theo.
Ký chủ, cô đây là ỷ thế hiếp người!
Hệ thống gào thét.
An Quân Quân đoan trang chính khí nói: Ngươi cũng chẳng phải người!
Hệ thống: ...
Ngươi kỳ thị hệ thống sao?
Tức chết gia!
An Quân Quân lật người nằm dài trên giường, từng trang từng trang xem tư liệu của hắn.
Cái này... cũng máu chó quá rồi!
Phạm Kính cũng có người đứng sau.
Mà người đứng sau lại là...
Lâm Hành!
Cái thể loại đồ chơi gì thế này?
Trong đầu An Quân Quân bắt đầu các loại bổ não cho chính mình.
Đối tượng của cô bị uy hiếp tình dục sao?
Có lẽ là tự nguyện đi?
Ta có xen vào bọn họ không nhỉ?
Hệ thống: Ký chủ... ngươi có bệnh sao?
Gia đề nghị ngươi đi làm một cái tổng quát khám sức khỏe.
An Quân Quân: Ngươi đang nói chính ngươi hay gì?
Hệ thống: ...
Nó muốn lẳng lặng, xin đừng hỏi 'lẳng lặng' là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.