Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 9: Vị diện 1 : Nam thần cao lãnh (9)
Chỉ Thích Ăn Chay
22/07/2019
Nhìn cái dáng vẻ ngơ ngẩn của Mộc Ảnh, An Quân Quân chỉ thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Giờ mới thấy bản cô nương đẹp à?
Cô nhếch môi châm chọc: Đẹp không?
Đẹp... Ma xui quỷ khiến làm hắn thốt ra một câu như vậy. Đợi đến lúc phát hiện mình bị cô đùa giỡn thì cô đã đi xa.
Hắn ta vội chạy theo. An Quân Quân, cô đợi đó cho tôi, đợi đến ngày hắn thành công nắm An gia trong tay, lúc đó liệu cô còn có thể vênh váo như vậy nữa hay không!
Đi đến bãi đỗ xe, Mộc Ảnh thấy cô còn muốn đi vào, hắn la lớn: Tiểu Quân! Xe tôi ở đây! Cô ta mới về nước còn có thể có xe riêng à? Với cái điều kiện của An gia có thể mua được loại xe tốt nào chứ? Còn không sợ bị mất mặt à?
An Quân Quân ác ý liếc hắn một cái, tà tà cười: Mộc Ảnh, tốt nhất anh nên cẩn thận cái miệng của mình, đừng gọi tên tôi thân thiết như vậy... nếu không... Bản cô nương không ngại cho anh nếm chút đau khổ...
Mộc Ảnh nhìn nụ cười như không cười của cô mà bất giác rùng mình. Hắn có cảm giác giống như mình đang nói chuyện với kẻ sát nhân chứ không phải là một cô gái!
Chỉ là hắn chỉ cho là mình thiếu ngủ nên bị ảo giác, hoàn toàn không để tâm đến cô. Chỉ là một con đàn bà sống nhờ gia tộc, có gì đáng ghê gớm đâu chứ?
Hắn ta ngồi chờ trong xe mà thấy bực mình. Trước giờ chỉ có người ta chờ hắn, ai dám can đảm mà để hắn chờ đâu chứ?
Bỗng đằng sau có tiếng động cơ xe, trong lòng Mộc Ảnh đã sớm chuẩn bị lời thoại để châm chọc cô. Nhưng chờ đến lúc nhìn thấy rõ, hai con mắt hắn liền đen sầm lại.
Cái gì? Là Bentley EWB? Cái chiếc xe thần bí xuất hiện trong trường mà mọi người đồn thổi?
Mộc Ảnh vạn vạn không ngờ một thứ như thế mà lại để người như An Quân Quân có được. Không phải An gia tụt dốc sao? Vậy lấy đâu ra tiền mua cho cô ta?
An Quân Quân lái lướt qua Mộc Ảnh, ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ. Bộ dáng rất gợi đòn!
Mà ngay lúc đó, Mộc Ảnh cũng thấy được nội thất bên trong. Hai mắt hắn nỗi lên một cổ phẫn hận nhìn bóng dáng chiếc xe đang đi xa.
Cô gái này, trước giờ thứ cảm xúc mà cô dành cho hắn, ngoài khinh thường cũng chỉ có châm chọc. Rốt cuộc hắn đã tính sai cái gì chứ?
Chỉ là hắn không biết... Kể từ lúc An Quân Quân trở về nước... cuộc đời của hắn đã chú định phải đi tới vực sâu vạn trượng!
An Quân Quân ngồi trong xe đương nhiên cũng thấy được biểu cảm của hắn.
Phải! Tính cách nam chính đã bị hắc hóa!
Điều này... sớm hơn dự kiến ban đầu của cô!
Hai người hai xe một đường đi tới Mộc gia, suốt quãng đường Mộc Ảnh đã phải rất cố gắng để giữ vũng khoảng cách với cô. Nếu không mặt mũi của hắn không biết phải vứt tới nơi nào...
Bảo vệ đứng trước cổng phát hiện có người lạ muốn giơ tay cản nhưng An Quân Quân như không nhìn thấy lái thẳng vào trong.
Này...
Đúng lúc Mộc Ảnh lái xe vào, trầm giọng: Cứ mặc kệ cô ta.
Tên bảo vệ đứng đó có chút tức giận. Thanh niên thời nay sao lại lỗ mãng thế chứ?
...
An Quân Quân ngang nhiên lái xe đi vào, tùy ý đỗ xe trong vườn như nhà của mình. Mộc Ảnh đi sau thấy cô đỗ xe trên khoảng sân cỏ mới được thiết kế theo phong cách Châu Âu.
Tiểu... An Quân Quân, sao em đỗ xe ở đó?! Hắn nén giận nói.
Cô nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không có ý định giải thích: Ồ! Em không biết... Nói xong liền đi vào biệt thự, căn bản không muốn đợi hắn.
Mộc phu nhân sớm đã nghe người hầu nói con trai bà đã đưa An Quân Quân về. Chỉ là...
Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Mộc phu nhân đập bàn trừng mắt lớn.
Người hầu vội cúi đầu: Thưa phu nhân, tôi chắc chắn mà, là bác Cao giữ xe nói thấy An tiểu thư lái chiếc Bentley, còn là hãng EWB.
Bà ta nheo mắt, con ngươi lóe lên tia tham lam, bên môi nở nụ cười đắc ý. Bao lâu nay bà ta cứ ngỡ An gia cũng chỉ là cái vỏ rỗng, mặc dù kinh tế An gia rất tốt nhưng không nghĩ lại có thể hào phóng đến mức này. Nếu không phải sự việc ba năm trước khiến An gia gặp khó khăn thì có lẽ bây giờ An gia đã sớm dẫn đầu tứ đại gia tộc. Bọn họ làm gì còn có cơ hội giễu võ giương oai như hiện tại chứ?
Cố làm ra vẻ điềm tĩnh, bà ta ngồi xuống ghế: Ra mời hai đứa nó vào đây!
Hừ! Không phải chỉ cần con trai bảo bối của bà giở chút thủ đoạn là đã khiến con bé An gia bám chặt không buông sao? Còn sợ gì không nắm được An gia trong tay nữa chứ?
Lúc người hầu đi ra thấy An Quân Quân và Mộc Thiếu nhà họ một trước một sau đi vào, ánh mắt lập lòe. Không phải An tiểu thư nên chờ thiếu gia nhà họ đi cùng sao?
Bà chủ mời tiểu thư và thiếu gia vào.
Thấy sắc mặt Mộc Ảnh không được tốt, đáy lòng người hầu càng khó hiểu. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc An Quân Quân đi vào liền thấy bà ta tư thái đoan trang ngồi trên ghế, cô vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống đối diện, nở nụ cười thâm ý: Mộc phu nhân, đã lâu không gặp.
Mộc Cẩm hơi nhíu mày, cảm thấy cô có chút không lễ phép.
Gọi một tiếng bá mẫu được rồi, không cần khách sáo như thế.
Cô nhếch môi châm chọc: Đẹp không?
Đẹp... Ma xui quỷ khiến làm hắn thốt ra một câu như vậy. Đợi đến lúc phát hiện mình bị cô đùa giỡn thì cô đã đi xa.
Hắn ta vội chạy theo. An Quân Quân, cô đợi đó cho tôi, đợi đến ngày hắn thành công nắm An gia trong tay, lúc đó liệu cô còn có thể vênh váo như vậy nữa hay không!
Đi đến bãi đỗ xe, Mộc Ảnh thấy cô còn muốn đi vào, hắn la lớn: Tiểu Quân! Xe tôi ở đây! Cô ta mới về nước còn có thể có xe riêng à? Với cái điều kiện của An gia có thể mua được loại xe tốt nào chứ? Còn không sợ bị mất mặt à?
An Quân Quân ác ý liếc hắn một cái, tà tà cười: Mộc Ảnh, tốt nhất anh nên cẩn thận cái miệng của mình, đừng gọi tên tôi thân thiết như vậy... nếu không... Bản cô nương không ngại cho anh nếm chút đau khổ...
Mộc Ảnh nhìn nụ cười như không cười của cô mà bất giác rùng mình. Hắn có cảm giác giống như mình đang nói chuyện với kẻ sát nhân chứ không phải là một cô gái!
Chỉ là hắn chỉ cho là mình thiếu ngủ nên bị ảo giác, hoàn toàn không để tâm đến cô. Chỉ là một con đàn bà sống nhờ gia tộc, có gì đáng ghê gớm đâu chứ?
Hắn ta ngồi chờ trong xe mà thấy bực mình. Trước giờ chỉ có người ta chờ hắn, ai dám can đảm mà để hắn chờ đâu chứ?
Bỗng đằng sau có tiếng động cơ xe, trong lòng Mộc Ảnh đã sớm chuẩn bị lời thoại để châm chọc cô. Nhưng chờ đến lúc nhìn thấy rõ, hai con mắt hắn liền đen sầm lại.
Cái gì? Là Bentley EWB? Cái chiếc xe thần bí xuất hiện trong trường mà mọi người đồn thổi?
Mộc Ảnh vạn vạn không ngờ một thứ như thế mà lại để người như An Quân Quân có được. Không phải An gia tụt dốc sao? Vậy lấy đâu ra tiền mua cho cô ta?
An Quân Quân lái lướt qua Mộc Ảnh, ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ. Bộ dáng rất gợi đòn!
Mà ngay lúc đó, Mộc Ảnh cũng thấy được nội thất bên trong. Hai mắt hắn nỗi lên một cổ phẫn hận nhìn bóng dáng chiếc xe đang đi xa.
Cô gái này, trước giờ thứ cảm xúc mà cô dành cho hắn, ngoài khinh thường cũng chỉ có châm chọc. Rốt cuộc hắn đã tính sai cái gì chứ?
Chỉ là hắn không biết... Kể từ lúc An Quân Quân trở về nước... cuộc đời của hắn đã chú định phải đi tới vực sâu vạn trượng!
An Quân Quân ngồi trong xe đương nhiên cũng thấy được biểu cảm của hắn.
Phải! Tính cách nam chính đã bị hắc hóa!
Điều này... sớm hơn dự kiến ban đầu của cô!
Hai người hai xe một đường đi tới Mộc gia, suốt quãng đường Mộc Ảnh đã phải rất cố gắng để giữ vũng khoảng cách với cô. Nếu không mặt mũi của hắn không biết phải vứt tới nơi nào...
Bảo vệ đứng trước cổng phát hiện có người lạ muốn giơ tay cản nhưng An Quân Quân như không nhìn thấy lái thẳng vào trong.
Này...
Đúng lúc Mộc Ảnh lái xe vào, trầm giọng: Cứ mặc kệ cô ta.
Tên bảo vệ đứng đó có chút tức giận. Thanh niên thời nay sao lại lỗ mãng thế chứ?
...
An Quân Quân ngang nhiên lái xe đi vào, tùy ý đỗ xe trong vườn như nhà của mình. Mộc Ảnh đi sau thấy cô đỗ xe trên khoảng sân cỏ mới được thiết kế theo phong cách Châu Âu.
Tiểu... An Quân Quân, sao em đỗ xe ở đó?! Hắn nén giận nói.
Cô nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không có ý định giải thích: Ồ! Em không biết... Nói xong liền đi vào biệt thự, căn bản không muốn đợi hắn.
Mộc phu nhân sớm đã nghe người hầu nói con trai bà đã đưa An Quân Quân về. Chỉ là...
Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Mộc phu nhân đập bàn trừng mắt lớn.
Người hầu vội cúi đầu: Thưa phu nhân, tôi chắc chắn mà, là bác Cao giữ xe nói thấy An tiểu thư lái chiếc Bentley, còn là hãng EWB.
Bà ta nheo mắt, con ngươi lóe lên tia tham lam, bên môi nở nụ cười đắc ý. Bao lâu nay bà ta cứ ngỡ An gia cũng chỉ là cái vỏ rỗng, mặc dù kinh tế An gia rất tốt nhưng không nghĩ lại có thể hào phóng đến mức này. Nếu không phải sự việc ba năm trước khiến An gia gặp khó khăn thì có lẽ bây giờ An gia đã sớm dẫn đầu tứ đại gia tộc. Bọn họ làm gì còn có cơ hội giễu võ giương oai như hiện tại chứ?
Cố làm ra vẻ điềm tĩnh, bà ta ngồi xuống ghế: Ra mời hai đứa nó vào đây!
Hừ! Không phải chỉ cần con trai bảo bối của bà giở chút thủ đoạn là đã khiến con bé An gia bám chặt không buông sao? Còn sợ gì không nắm được An gia trong tay nữa chứ?
Lúc người hầu đi ra thấy An Quân Quân và Mộc Thiếu nhà họ một trước một sau đi vào, ánh mắt lập lòe. Không phải An tiểu thư nên chờ thiếu gia nhà họ đi cùng sao?
Bà chủ mời tiểu thư và thiếu gia vào.
Thấy sắc mặt Mộc Ảnh không được tốt, đáy lòng người hầu càng khó hiểu. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lúc An Quân Quân đi vào liền thấy bà ta tư thái đoan trang ngồi trên ghế, cô vô cùng tự nhiên đặt mông ngồi xuống đối diện, nở nụ cười thâm ý: Mộc phu nhân, đã lâu không gặp.
Mộc Cẩm hơi nhíu mày, cảm thấy cô có chút không lễ phép.
Gọi một tiếng bá mẫu được rồi, không cần khách sáo như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.