Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn
Chương 4: Vị diện 1: Nam thần cao lãnh (4)
Chỉ Thích Ăn Chay
22/07/2019
An phụ trở về thấy An Quân Quân chỉ tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ là bàn tay đặt bên hông hơi run run đã bán đứng nội tâm của ông ngay lúc này.
An mẫu bất mãn nhếch mày hừ lạnh. Chỉ có dì Lý chú ý trạng thái của ông chủ mới âm thầm cười trộm.
Ông chủ rõ ràng quan tâm tiểu thư lại tỏ ra lạnh lùng. Chắc là đang sợ dọa tiểu thư. Ông chủ cũng thật là, tiểu thư đã về rồi có chạy được nữa đâu?
An Quân Quân thân thiết choàng tay An phụ mỉm cười: Cha về rồi! An phụ nghe vậy hơi gật đầu.
Không chờ An phụ nói, An mẫu vừa mở miệng đã châm chọc: Ông về rồi à, tôi còn tưởng ông không cần con gái nữa rồi chứ? Nhìn cái mặt lạnh đó là thấy ghét.
An phụ xấu hổ nhìn An Quân Quân, lại quay sang trừng mắt nhìn An mẫu: Diệp Hoa, nó là con gái tôi, sao lại không cần?
Con gái bảo bối của ông mà ông không cần thì còn cần ai nữa chứ?
An mẫu hừ lạnh một tiếng. An Quân Quân nhìn cảnh này có chút dở khóc dở cười. Cũng chỉ có dì Lý chu đáo, nhanh chóng giảng hòa bầu không khí quỷ dị: Thưa ông chủ, bà chủ biết ông chủ về nên dặn người làm món ăn mà ông chủ với tiểu thư thích nhất. Mọi người nhanh vào dùng bữa đi!
Trực tiếp bán đứng bà chủ nhà họ!
An mẫu bị bán đứng:... Bà đỏ mặt ngượng ngùng trừng mắt dì Lý.
Dì Lý cúi thấp đầu tận lực giảm sự tồn tại của mình.
Ông bà già này nói một đằng nghĩ một nẻo, thật khổ cho người hầu như bà mà!!!
...
Suốt bữa ăn, An phụ luôn trầm mặc thỉnh thoảng mới nói một tiếng. Chỉ có An mẫu là nhiệt tình nhất, không ngừng gắp thức ăn cho An Quân Quân đến đầy chén. Miệng còn không ngừng hỏi cuộc sống của cô ở nước ngoài, ăn có ngon không, ngủ có đủ giấc không làm cô ngại không thôi.
Cô cũng chỉ là thay thế nguyên chủ sống ở thế giới này, có cha mẹ như vậy thật sự khiến cô không quen. Mặc dù cô cũng rất khao khát thứ tình thân này nhưng cô biết... Chỉ có làm người lãnh huyết vô tình mới có thể sống sót từ trong hệ thống đi ra.
Xong bữa cơm, An phụ liền gọi An Quân Quân vào thư phòng. Ông đặt người trên ghế xoay mặt đối diện với An Quân Quân. Chỉ thấy cô hào phóng ngồi xuống không câu nệ tiểu tiết. Hành động như vậy không hề phản cảm người nhìn còn bộc lộ một loại khí chất kiêu ngạo đến tận xương tủy. Phảng phất như lẽ đương nhiên không gì bì nổi.
An phụ có chút hoảng hốt. Đây là con gái của hắn sao? Từ lúc nào cô đã trưởng thành đến trình độ này rồi? Một thân khí chất như vậy mấy đời An gia đều không có lấy một người...
Cuộc sống ở nước ngoài có tốt không? An Lập cố gắng bình tâm lại hỏi thăm cô, ánh mắt có một tia dịu dàng không dễ phát hiện.
Rất tốt.
Không đợi An phụ hỏi tiếp, An Quân Quân nói: Thưa cha, con muốn đến trường đại học A.
An Lập nghe vậy cười cười. Con bé quả thật chờ không nổi muốn ở cùng Mộc tiểu tử đó rồi sao?
Cô dừng một chút nói: Còn nữa con muốn có thể loại bỏ một số người trong công ty của cha. Trong nguyên tác câu chuyện, Mộc Ảnh đã cài một số người của hắn vào trong các vị trí quan trọng của công ty để có thể dễ dàng đánh cắp tài liệu cơ mật của An gia lúc cần thiết.
Cô muốn ngay từ bây giờ phá hủy toàn bộ lá bài tẩy của hắn.
An Lập nhíu mày, An Quân Quân nghĩ ông không đồng ý thì nghe ông nói: Bọn họ đắc tội với con?
Cô lắc đầu: Hãy tin con, trong tương lai những người đó sẽ bán đứng An gia.
Nói xong, cô lấy trong túi một tờ giấy ghi danh sách tên của các lãnh đạo cao tầng đưa cho ông. Cô tin tưởng lấy trình độ của An phụ tuyệt đối có khả năng trừ bỏ những người này.
...
Biệt thự Mộc gia.
Mộc phu nhân ngồi trên ghế nói: Con bé An Quân Quân về rồi sao lại không sang đây chơi chứ?
Mộc Ảnh nhíu mày: Cô ta về thì có liên quan gì đến chúng ta?
Mộc phu nhân cười ngọt ngào nhìn con trai mình: Không phải nó rất thích con sao? Chỉ cần con nhanh kết hôn với nó thì đã lấy được tài sản của An gia rồi... Đến lúc đó con muốn bỏ thế nào thì bỏ.
Bà ta biết con trai mình không thích con nhỏ đó nhưng mà vì tiền, bà không thể không tán thành cách làm này.
Nhắc tới An Quân Quân, đáy lòng Mộc Ảnh xuất hiện sự chán ghét.
Chủ Nhật tuần này con đưa nó đến nhà mình ăn cơm đi.
Biết rồi.
Lâm Ly đứng ở sau nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì nội tâm vui vẻ. Cô ta còn tưởng Mộc Ảnh đã thích con nhỏ đó, nhưng bây giờ mới biết là không phải. Có nghĩa là bản thân cô ta vẫn còn cơ hội!
Hừ, cái gì mà An gia, Mộc gia... đều đừng hòng thoát khỏi tay cô ta!
An mẫu bất mãn nhếch mày hừ lạnh. Chỉ có dì Lý chú ý trạng thái của ông chủ mới âm thầm cười trộm.
Ông chủ rõ ràng quan tâm tiểu thư lại tỏ ra lạnh lùng. Chắc là đang sợ dọa tiểu thư. Ông chủ cũng thật là, tiểu thư đã về rồi có chạy được nữa đâu?
An Quân Quân thân thiết choàng tay An phụ mỉm cười: Cha về rồi! An phụ nghe vậy hơi gật đầu.
Không chờ An phụ nói, An mẫu vừa mở miệng đã châm chọc: Ông về rồi à, tôi còn tưởng ông không cần con gái nữa rồi chứ? Nhìn cái mặt lạnh đó là thấy ghét.
An phụ xấu hổ nhìn An Quân Quân, lại quay sang trừng mắt nhìn An mẫu: Diệp Hoa, nó là con gái tôi, sao lại không cần?
Con gái bảo bối của ông mà ông không cần thì còn cần ai nữa chứ?
An mẫu hừ lạnh một tiếng. An Quân Quân nhìn cảnh này có chút dở khóc dở cười. Cũng chỉ có dì Lý chu đáo, nhanh chóng giảng hòa bầu không khí quỷ dị: Thưa ông chủ, bà chủ biết ông chủ về nên dặn người làm món ăn mà ông chủ với tiểu thư thích nhất. Mọi người nhanh vào dùng bữa đi!
Trực tiếp bán đứng bà chủ nhà họ!
An mẫu bị bán đứng:... Bà đỏ mặt ngượng ngùng trừng mắt dì Lý.
Dì Lý cúi thấp đầu tận lực giảm sự tồn tại của mình.
Ông bà già này nói một đằng nghĩ một nẻo, thật khổ cho người hầu như bà mà!!!
...
Suốt bữa ăn, An phụ luôn trầm mặc thỉnh thoảng mới nói một tiếng. Chỉ có An mẫu là nhiệt tình nhất, không ngừng gắp thức ăn cho An Quân Quân đến đầy chén. Miệng còn không ngừng hỏi cuộc sống của cô ở nước ngoài, ăn có ngon không, ngủ có đủ giấc không làm cô ngại không thôi.
Cô cũng chỉ là thay thế nguyên chủ sống ở thế giới này, có cha mẹ như vậy thật sự khiến cô không quen. Mặc dù cô cũng rất khao khát thứ tình thân này nhưng cô biết... Chỉ có làm người lãnh huyết vô tình mới có thể sống sót từ trong hệ thống đi ra.
Xong bữa cơm, An phụ liền gọi An Quân Quân vào thư phòng. Ông đặt người trên ghế xoay mặt đối diện với An Quân Quân. Chỉ thấy cô hào phóng ngồi xuống không câu nệ tiểu tiết. Hành động như vậy không hề phản cảm người nhìn còn bộc lộ một loại khí chất kiêu ngạo đến tận xương tủy. Phảng phất như lẽ đương nhiên không gì bì nổi.
An phụ có chút hoảng hốt. Đây là con gái của hắn sao? Từ lúc nào cô đã trưởng thành đến trình độ này rồi? Một thân khí chất như vậy mấy đời An gia đều không có lấy một người...
Cuộc sống ở nước ngoài có tốt không? An Lập cố gắng bình tâm lại hỏi thăm cô, ánh mắt có một tia dịu dàng không dễ phát hiện.
Rất tốt.
Không đợi An phụ hỏi tiếp, An Quân Quân nói: Thưa cha, con muốn đến trường đại học A.
An Lập nghe vậy cười cười. Con bé quả thật chờ không nổi muốn ở cùng Mộc tiểu tử đó rồi sao?
Cô dừng một chút nói: Còn nữa con muốn có thể loại bỏ một số người trong công ty của cha. Trong nguyên tác câu chuyện, Mộc Ảnh đã cài một số người của hắn vào trong các vị trí quan trọng của công ty để có thể dễ dàng đánh cắp tài liệu cơ mật của An gia lúc cần thiết.
Cô muốn ngay từ bây giờ phá hủy toàn bộ lá bài tẩy của hắn.
An Lập nhíu mày, An Quân Quân nghĩ ông không đồng ý thì nghe ông nói: Bọn họ đắc tội với con?
Cô lắc đầu: Hãy tin con, trong tương lai những người đó sẽ bán đứng An gia.
Nói xong, cô lấy trong túi một tờ giấy ghi danh sách tên của các lãnh đạo cao tầng đưa cho ông. Cô tin tưởng lấy trình độ của An phụ tuyệt đối có khả năng trừ bỏ những người này.
...
Biệt thự Mộc gia.
Mộc phu nhân ngồi trên ghế nói: Con bé An Quân Quân về rồi sao lại không sang đây chơi chứ?
Mộc Ảnh nhíu mày: Cô ta về thì có liên quan gì đến chúng ta?
Mộc phu nhân cười ngọt ngào nhìn con trai mình: Không phải nó rất thích con sao? Chỉ cần con nhanh kết hôn với nó thì đã lấy được tài sản của An gia rồi... Đến lúc đó con muốn bỏ thế nào thì bỏ.
Bà ta biết con trai mình không thích con nhỏ đó nhưng mà vì tiền, bà không thể không tán thành cách làm này.
Nhắc tới An Quân Quân, đáy lòng Mộc Ảnh xuất hiện sự chán ghét.
Chủ Nhật tuần này con đưa nó đến nhà mình ăn cơm đi.
Biết rồi.
Lâm Ly đứng ở sau nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì nội tâm vui vẻ. Cô ta còn tưởng Mộc Ảnh đã thích con nhỏ đó, nhưng bây giờ mới biết là không phải. Có nghĩa là bản thân cô ta vẫn còn cơ hội!
Hừ, cái gì mà An gia, Mộc gia... đều đừng hòng thoát khỏi tay cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.