Quyển 2 - Chương 33: Mộ Dung thành? Dược lò (Phần 1)
Thất Nguyệt Điềm
01/11/2016
Edit: Zizi
Hồng sắc thân ảnh ở trong rừng xẹt qua, Quân Mộ Khuynh sử dụng phong nguyên
tố bọc bản thân lại, kéo thân thể bay đi, sáu đất heo thú liều mạng chạy ở phía trước thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn phía sau, tới khi
chúng nó thấy cái thân ảnh màu tím kia tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Không biết tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc là cái gì?” Quân Mộ Khuynh liếc tử cầu ở trên vai một cái, tốc độ cũng mau hơn.
Vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ, sáu heo đất thú thấy tử cầu như thấy quỷ, ngay lâp tức cong đuôi bỏ chạy, không quản thức ăn ở trước mắt có bao nhiêu hấp dẫn.
Tử cầu vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, im lặng như nói là nó chẳng làm gì cả, chỉ là ngủ một giấc quá đã nên kêu một tiếng thoải mái thôi mà.
“Ngươi nghĩ ta tin à?” Giả vờ vô tội? Có quỷ mới tin.
“Chi chi…”
“Hừ! Mấy ma thú ở trước kia, mau đứng lại, nếu không ta sẽ giết hết toàn bộ.” Quân Mộ Khuynh đuổi theo không kịp, mấy cái ma thú này chạy càng lúc càng nhanh, cũng không biết chúng lấy đâu ra thể lực mà chạy càng lúc càng hăng, cứ liều mạng chạy về phía trước.
Quân Mộ Khuynh không gọi thì không sao, nàng gọi một câu, đất heo thú càng chạy nhanh hơn. Một màn bưu hãn như thế may mắn không có ai nhìn thấy.
Ai cũng biết cho tới bây giờ, đất heo thú luôn là khao khát thịt nhân loại, vậy mà tình huống bây giờ hoàn toàn trái ngược. Một nhân loại đuổi theo sáu con đất heo thú không tha, mà mấy đất heo thú kia không những không phản công mà còn chạy trối chết.
Quân Mộ Khuynh mặt co quắp, nàng thế nào càng gọi chúng nó lại càng chạy nhanh? Đỏ đậm con mắt trầm xuống, tốc độ của nàng đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Đất heo thú thấy khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng ngắn, dung hết sức lực vùi đầu chạy về phía trước, hận cha mẹ sao không đẻ them cho mỗi đứa thêm vài cái chân. (Tính làm bạch tuột quá :v)
“Hỏa tiễn!” Quân Mộ Khuynh thấy chúng không có ý định dừng lại, lập tức ngưng tụ đấu kỹ, khoảng cách này vừa vặn có thể dùng đấu kỹ, đất heo thú ưa cận chiến, mà chiến đấu ở cự ly xa lại là thiên đường của nàng, ma hạch của sáu đất heo thú này, Quân Mộ Khuynh nàng muốn rồi.
Đất heo thú nhìn hỏa tiễn ở phía sau bay tới, toàn bộ long đều dựng đứng lên, chúng nó như quên mất rằng so về lực lượng thì lực của chúng mạnh hơn của Quân Mộ Khuynh nhiều, dù lúc này chúng có dừng lại Quân Mộ Khuynh cũng không nhất định có thể gây tổn hại cho chúng.
“Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh đem phong nguyên tố thu hồi, dùng chính tốc độ của bản thân mà đuổi tới, khoảng cách không thể quá gần, nếu không người bị công kích nhất định sẽ là nàng.
Tử cầu liếc mắt xem thường Quân Mộ Khuynh một cái, đồng thơi ánh mắt cũng lóe ra một tia hưng phấn, ánh mắt của nó lúc này giống hệt ánh mắt của đất heo thú khi nhìn thấy nhân loại.
“Quang thuẫn!” Một lực cường đại thoáng qua, một nhà tù vô hình lập tức xuất hiện trước mặt đất heo thú.
“Đàn hỏa loạn vũ!” Lúc này Quân Mộ Khuynh cũng bắt đầu phát ra công kích, sáu đất ma thú lập tức bị rừng lửa vây quanh, có điều chúng là ma thú cấp bậc linh thú, cho nên hỏa diễm này đối với chúng không có tác dụng nhiều, một thanh âm ôn nhuận lại lần nữa vang lên bên tại.
“Quang chi sát!” Sáu đạo chùm tia sang từ sau lưng Quân Mộ Khuynh bay tới, trong nháy mắt đánh thẳng tới người sáu đất heo thú, sáu cái ma hạch màu nâu lập tức bay ra không trung, không chờ Quân Mộ Khuynh bắt được thì tử cầu đã bay tới, mở cái miệng đem sáu cái ma hạch trực tiếp nuốt vào bụng.
“Có lầm hay không vậy?” Quân Mộ Khuynh trừng hai mắt, trơ mắt nhìn sáu cái ma hạch mà mình tốn sức lắm mới có được bị tử cầu đem nuốt hết.
Quân Mộ Khuynh chạy nhanh tới bên người tử cầu, xách cái tai nó lên, cẩn thận quan sát nó: “Nhổ ra! Mau lên!” Người này sao cứ thế mà cấp nuốt, nó không sợ bị nổ à?
Tử cầu kiêu ngạo liếc Quân Mộ Khuynh một cái, đem người dịch đi chỗ khác, không thèm để ý tới Quân Mộ Khuynh.
“Tiểu Khuynh Khuynh, đã ăn vào bụng rồi sao có thể nhổ ra được?” thanh âm ôn nhuận lại lần nữa vang lên, một thân ảnh màu trắng hiện ra bên cạnh Quân Mộ Khuynh, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.
“Thế nhưng… ma thú có thể ăn ma hạch sao?” Nó cứ thế mà nuốt xuống, ai biết có bị làm sao không?
“Không ngờ tiểu Khuynh Khuynh thế mà lại là người rất quan tâm đến người khác nha, sớm biết thế ta cũng ăn mấy thứ bậy bạ gì đó để có thể được tiểu Khuynh Khuynh quan tâm.” Trên mặt Hàn Ngạo Thần vẫn là nụ cười ôn nhu như trước, trong mắt thoáng ra một tia thích thú, không khỏi cho người ta tự hỏi kia có phải là ảo giác hay không.
Quân Mộ Khuynh trên trán treo ba cái hắc tuyến, chậm rãi xoay người: “Nếu ngươi ăn trúng cái gì bậy bạ thì ta nhất định sẽ vỗ tay khen hay!” người này thích tự ngược à.
Trong mắt Hàn Ngạo Thần hiện vài tia ai oán, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Sao thế, tiểu Khuynh Khuynh không quan tâm ta sao?” tiểu nha đầu không có lương tâm a, hắn vừa trở về thấy nàng chạy đi liền đuổi theo, thế mà một chút cảm kích cũng không có.
Quân Mộ Khuynh phất phất cái tay, cẩn thận quan sát tử cầu trên tay, không thèm nhìn Hàn Ngạo Thần, nói: “Ngươi có rất nhiều người quan tâm rồi.” thêm nàng cũng không nhiều hơn, mà không có nàng cũng chẳng ít đi.
“Ngươi cũng biết là ta không cần bọn họ quan tâm mà.” Hàn Ngạo Thần tiếp tục không tha.
Quân Mộ Khuynh xoa xoa hai cánh tay đang nổi đầy da gà, đen mặt hỏi: “Mấy thứ này ngươi học ai vậy? Quá dọa người.” không chỉ là rùng mình, nàng còn cảm giác buồn nôn nữa kia.
“Được rồi, trở về thôi.” Nàng không thích kiểu này à?
“Không cần, ta không muốn quay lại.” sau khi đã rời khỏi đơn vị nàng không có ý định trở về. Trong khu rừng này, đi đâu cũng sẽ gặp mấy đệ tử của Nam Ngưng học viện, chỗ rèn luyện hẳn chỉ ở đâu đó quanh đây thôi, mà mấy cái kiểu rèn luyện nhàm chán đó, nàng chẳng muốn tham gia tí nào.
“Vậy ta đi cùng ngươi!” Hàn Ngạo Thần đứng thẳng bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mặc kệ thế nào trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười dịu dàng.
“Ngươi không được xuất thủ.” Vừa rồi nàng thấy rõ ràng, hắn chém ra sáu đạo quang chi sát liền đem sáu con đất heo thú trực tiếp giải quyết, hắn lợi hại như thế nếu hắn không ngừng ra tay thì nàng còn đi rèn luyện làm gì.
“Có thể.” Trong mắt Hàn Ngạo Thần tràn đầy ấm áp, con ngươi màu đen nhìn chăm chú người bên cạnh.
Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn tử cầu trong tay, chọt chọt cái bụng của nó: “Ngươi không sao chứ?” loại ma thú gì mà có thể ăn ma hạch? Lúc về phải hỏi Hỏa Liêm một chút mới được.
Tử cầu biếng nhác lắc lắc cái người một cái, kêu ‘Chi chi’ một tiếng. Trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, hiển nhiên sáu ma hạch lúc này đã làm nó rất no rồi, sau khi ăn no là lại buồn ngủ, tử cầu nhắm mắt lại, sau đó liền ngáy khò khò.
Quân Mộ Khuynh: “…”
Nó không phải vừa mới ngủ dậy à? Hiện tại lại ngủ nữa, nó còn chưa nói nhà nó ở đâu để nàng có thể mang nó trả lại, nàng cũng không có ý định nuôi một sủng vật a.
Hàn Ngạo Thần nhìn vết sẹo nhạt trên tay Quân Mộ Khuynh, từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ màu đen: “Này, đây là hai mươi viên đan dược màu đen, nếu ngươi bị thương nặng hơn, ăn hai viên là được.” nếu cứ tiếp tục thế, nàng không đem toàn thân bị thương mới là lạ.
Quân Mộ Khuynh đem tử cầu đặt ở trên vai, tiện tay nhận lấy cái bình đen, tò mò hỏi: “Dược của ngươi sao lại là màu đen?” Nàng chưa bao giờ nghe tới trên thế giới này có loại dược màu đen a, có điều hiệu quả đúng là không tồi, ăn một viên, vết thương trên tay nàng giờ chỉ là một vết sẹo nhàn nhạt.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Hàn Ngạo Thần cười tủm tỉm, hai tay khoanh ngực: “Giờ ngươi muốn đi đâu.”
“Không biết, xem ra ngươi rất quen thuộc hắc rừng rậm, vậy ngươi dẫn đường đi.” Quân Mộ Khuynh thành khẩn nói, nàng không cảm giác được Hàn Ngạo Thần có ác ý với nàng, hắn liên tục giúp nàng ba lần bốn lượt, hắn còn nói bọn họ lúc trước có gặp qua, nhưng sao nàng không có một chút ấn tượng nào vậy?
“Này, chúng ta thực sự đã gặp qua?” Quân Mộ Khuynh chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Tiểu Khuynh Khuynh, vấn đề này, ngươi đã hỏi mấy lần rồi đó.” Quên mất thì thôi vậy, dù sao giờ bọn họ cũng biết nhau rồi.
“Ta đối với ngươi một chút ấn tượng cũng không có.”
“…” Hàn Ngạo Thần im lặng không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng đi ở phía trước, quên rồi thì thôi, hơn nữa chuyện lúc đó có chút kỳ quái, hắn cũng không xác định được người kia có phải là nàng hay không.
Keo kiệt! Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một cái, đi phía sau hắn, dù sao đường ở đây nàng không biết, vừa nãy mải đuổi theo đất heo thú nên không biết đã cách bọn người Bạch Tử Kỳ bao xa nữa, cũng không biết ở đây có cái gì nguy hiểm.
Một đường trầm mặc, hai người bọn họ chẳng ai mở miệng, một trước một sau cứ băng băng mà đi.
“Ngươi đã từng nghe qua chuyện về Thánh thú chưa?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, đối với Thánh thú, nàng chỉ biết một chút, còn không biết có thật hay không.
“Ngươi muốn biết?”
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu.
“Ta cũng rất muốn biết.” Hàn Ngạo Thần không khách khí trả lời.
Nam nhân keo kiệt! Quân Mộ Khuynh mắng ở trong lòng, người này đúng là đồ thù dai.
“Tiểu Khuynh Khuynh, chúng ta lạc đường rồi.” Hàn Ngạo Thần đột nhiên xoay người, nghiêm túc nói.
Lạc đường! Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Ngạo Thần: “Ngươi không phải là biết đường sao?” Hắn hiện tại lại nói là lạc đường, đây là cái tình huống gì vậy? Lạc đường hả trời.
“Ta nhớ trước kia ở đây có một con đường mà.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, hắn cũng không biết sao lại bị lạc đường nữa.
“Đó là chuyện bao lâu rồi?” Quân Mộ Khuynh tức giận hỏi, không cần hỏi nàng cũng biết nhất định là vài năm rồi.
“Ba năm trước.” Ba năm trước, hắn là nghe ở đây có Thánh thú mới chạy tới xem, cuối cùng đi một vòng, Thánh thú chẳng thấy đâu, chỉ thấy một đám linh thú.
Ba năm trước!
“Được rồi, đi thôi!” Quân Mộ Khuynh phát hiện nếu như mình tiếp tuc tục truy cứu nam nhân này nhất định sẽ bị tức chết. Con đường của ba năm trước, hiện tại còn mới lạ, ở đây không biết bao lâu rồi không có người tới, cây cối cũng đã mọc tùm lum, còn đường mới là lạ.
“Kiếm Phi lão sư, cứu mạng a!” thanh âm kêu cứu đột nhiên vang lên bên tai, Quân Mộ Khuynh thở dài, nàng đi một vòng lại quay trở về rồi.
Hàn Ngạo Thần nhíu chân mày càng lúc càng sâu, mấy người kia sao không đi đúng tuyến đường?
“Tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ không có trở về tuyến đường đúng, nếu không mình cũng sẽ không gặp trúng họ.” Hàn Ngạo Thần giải thích, chuyện này không thể trách hắn, hắn cũng không biết sẽ gặp phải mấy người này.
“Các ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở hắc rừng rậm?” một thanh âm truyền ra từ phía sau, sau đó là hồi âm thanh chiến đấu, nghe âm thanh cũng biết được những người này nhất định rất là lợi hại.
“Chúng ta là người của Nam Ngưng học viện, đây là các tân sinh đang đi rèn luyện, nên mới xuất hiện ở đây, không biết các vị là…” Người nói chuyện chính là Lam Sở, hắn mỉm cười nhìn công tử tao nhã trước mặt, nhìn mấy người tùy tùng của vị kia cũng biết hắn nhất định không phải là người đơn giản.
Người nọ nghe thấy bốn chữ Nam Ngưng học viện, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, cung kính trả lời: “Mộ Dung Phượng Minh.”
“Người của Mộ Dung thành?” Lạc Tuyệt Tình hô lên.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Phương Minh không nghĩ tới hắn chỉ là nói tên ra, đối phương liền đoán được thân phận của hắn.
“Mộ Dung thành? Là người của Mộ Dung thành!” mấy đệ tử phía sau cũng kinh ngạc hô lên, người của Mộ Dung thành ai mà không tìm cách bợ đỡ, biệt danh của Mộ Dung thành chính là ‘Dược lò’, nếu có thể quen biết được một người của Mộ Dung thành thì khi hành tẩu trên Thiên Không đại lục, tính mạng sẽ được tăng thêm một phần đảm bảo.
“Mộ Dung thành là ở đâu?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi người bên cạnh, nàng sao chưa nghe nói qua nơi này nhỉ?
Hàn Ngạo Thần cười trả lời: “Tiểu Khuynh Khuynh không biết thì đừng hỏi. Bọn họ không phải là kẻ tốt lành gì đâu.” Mộ Dung Phượng Minh, hắn cũng tới?
“Keo kiệt!” Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một cái, hướng phía đó đi tới, dù sao thì cũng đã tới đây rồi, không bằng cùng bọn họ đi, ít nhất cũng không bị lạc, có điều xem ra nàng không có cơ hội rèn luyện rồi.
Hàn Ngạo Thần cũng không đi theo, thân ảnh màu trắng lóe lên, người vừa đứng đã biến mất tại chỗ, Quân Mộ Khuynh cảm giác được không khí phía sau dao động, quay đầu nhìn lại thì Hàn Ngạo Thần đã ly khai.
“Đồ keo kiệt!” Quân Mộ Khuynh bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước.
“Ai?” Kiếm Phi từ sau khi gặp ma thú, tính cảnh giác liền tăng lên, khi hắn nghe thấy động tĩnh, lập tức cảnh giác lên.
“Lão sư.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kêu lên.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi đã trở về, Hàn Ngạo Thần đâu?” Lam Sở thấy sau lưng Quân Mộ Khuynh không có ai, vội vàng hỏi, sao lại không thấy Hàn Ngạo Thần.
“Không biết.” Sao nàng biết được.
“Oa! Tiểu Khuynh!” Bạch Tử Kỳ không đếm xỉa xung quanh còn có người lạ, nhảy phốc một cái đến bên người Quân Mộ Khuynh, cẩn thận kiểm tra một lượt, không thấy có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm. Hù chết nàng nha, hoàn hảo tiểu Khuynh không có việc gì, nhưng nghi hoặc trong lòng lại sâu hơn một chút, không lẽ Hàn Ngạo Thần không tìm được nàng sao? Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Quân Mộ Khuynh hờ hững gật đầu, miệng khẽ nhếch: “Ta không sao.”
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Bạch Tử Kỳ không nói gì liền ôm lấy Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt hưng phấn.
“Vị này chính là…” thanh âm Mộ Dung Phượng Minh lại vang lên lần nữa, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
“Nàng cũng là đệ tử của học viện.” Bạch Tử Kỳ đỏ mặt nhìn Mộ Dung Phượng Minh, lập tức giới thiệu, hắn chính là thiếu chủ của Mộ Dung thành, dù không giống như lời đồn trong truyền thuyết lắm, so với truyền thuyết có vẻ tốt hơn.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng gật gật đầu, cũng không liếc Mộ Dung Phượng Minh nhiều hơn một cái, kỳ thực ở lần đầu tiên thấy Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mộ Khuynh cảm thấy Hàn Ngạo Thần cái người biến thái kia nhìn còn thuận mắt hơn, mặc dù Mộ Dung Phượng Minh cũng là một mỹ nam khó gặp, nhưng không thể sánh bằng Hàn Ngạo Thần.
Mộ Dung Phượng Minh hơi sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra một nụ cười, đối với Lam Sở nói: “Không biết lão sư đây là đi đâu? Có cần chúng ta tiễn các ngươi một đoạn đường hay không?” Nhìn mấy thi thể linh thú nằm trên mặt đất, còn có hai mươi mấy đệ tử nhếch nhác không chịu nổi, Mộ Dung Phượng Minh biết bọn họ là đang gặp phiền phức không nhỏ đi.
Lam Sở đầu tiên cũng ngẩng ra, rồi lại lập tức nói: “Thế thì còn gì tốt hơn nữa, chúng ta vừa vặn lạc đường, tìm không được tuyến đường được đặt trước.” có người của Mộ Dung thành dẫn đi thì không còn gì tốt hơn nữa, nói không chừng vì thế còn có thể kết giao bằng hữu, có thể nhận một người của Mộ Dung thành làm bằng hữu là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu, dù cho lần này hắn có bị đuổi ra khỏi Nam Ngưng học viện cũng đáng giá.
“Vậy ta đi thôi.” Mộ Dung Phượng Minh không nói gì thêm, chỉ vào con đường trước mặt, ý là bảo bọn họ đi hướng đó.
Bạch Tử Kỳ thu hồi ánh mắt: “Tiểu Khuynh, ngươi biết không? Vừa rồi ta là xém bị hù chết, thật là nhiều huyễn thú vây tới, nếu như lúc đó có ngươi ở đây, nhất định sẽ đào hết ma hạch của chúng nó lên.” Dù sao chỉ là huyễn cấp ma thú mà thôi, Bạch Tử Kỳ tin tưởng Quân Mộ Khuynh có thể làm được.
Quân Mộ Khuynh nhìn Bạch Tử Kỳ một cái, nàng sao biết mình là muốn ma hạch?
“Tiểu Khuynh, Hàn Ngạo Thần sao không có cùng ngươi trở về? Không phải vừa nãy hắn đi cùng ngươi sao?” Bạch Tử Kỳ nhỏ giọng hỏi bên tai Quân Mộ Khuynh, trong lòng có chút lo lắng, dù sao thì cũng là một thiên tài của Nam Ngưng học viện, ai cũng không muốn hắn gặp chuyện.
“Hắn không có chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trả lời, hắn sao mà có chuyện gì được? Lo lắng cho hắn không bằng tự lo cho bản thân còn tốt hơn, ai có thể làm giống được như Hàn Ngạo Thần? Vung tay một cái là giết được sáu cái linh thú.
“Vậy sao ngươi tìm được bọn ta?” một đường đi cũng đâu có làm ký hiệu đâu.
“Lạc đường.”
“Chúng ta cũng thế, ngươi không biết đâu, Lam Sở lão sư nói là dẫn chúng ta quay lại, ai biết đâu lại lạc đường.” Bọn họ mới tới đây có mấy ngày à, hai tháng tới mà cũng vậy nữa, chắc chắn sẽ rất thảm.
“Ờ!” Quân Mộ Khuynh liếc Lam Sở nhìn một cái, thấy hắn không có động tĩnh gì cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tử Kỳ này thiệt là vô tư quá đi, không quản đây là đâu liền đi nói xấu lão sư, mấy lão sư khác thì không sao, nhưng Lam Sở vốn là kẻ lòng dạ nhỏ nhen, hôm nay Bạch Tử Kỳ nói xấu hắn, ngày mai hắn có thể khiến nàng trả giá bằng tính mạng.
Lam Sở nhịn xuống lửa giận trên người, đi về phía đầu đoàn người, hiện tại có người của Mộ Dung thành ở đây, hắn không thể phát tác, Bạch Tử Kỳ, Quân Mộ Khuynh, hai cái đệ tử nhiều chuyện này, còn có Quân Mộ Khuynh, nàng một mình tự ý rời khỏi đơn vị, hắn còn chưa có phạt nàng đâu.
Mộ Dung Phượng Minh đi ở phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn nữ tử kì quái ở phía sau một cái. Nàng này toàn thân đỏ rực, giống như là người bị chọc giận đến đỏ cả người, nhưng toàn thân lại toát ra lãnh ý làm người ta chỉ cảm thấy không lạnh mà run, Quân Mộ Khuynh? Tên này nghe quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
Một ngày trôi qua, mấy đệ tử vô cùng mệt mỏi khi gặp liên tiếp hai cái tám cấp huyễn thú công kích, mấy lão sư cũng hết sức chứ đừng nói chi mấy tân sinh. Hiện giờ chỉ muốn trở lại địa phương nghỉ ngơi thôi.
Kiếm Phi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh trở về cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có việc gì là tốt rồi, nếu để bất cứ đệ tử nào ở đây có chuyện gì, năm lão sư bọn họ đều không gánh hết tội. Lam Sở hiện lại đang bợ đỡ người của Mộ Dung thành, thân là một lão sư, hắn lại như thế, thật đáng xấu hổ, quả thực đánh mất mặt mũi của Nam Ngưng học viện bọn họ.
“Không biết tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc là cái gì?” Quân Mộ Khuynh liếc tử cầu ở trên vai một cái, tốc độ cũng mau hơn.
Vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ, sáu heo đất thú thấy tử cầu như thấy quỷ, ngay lâp tức cong đuôi bỏ chạy, không quản thức ăn ở trước mắt có bao nhiêu hấp dẫn.
Tử cầu vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh, im lặng như nói là nó chẳng làm gì cả, chỉ là ngủ một giấc quá đã nên kêu một tiếng thoải mái thôi mà.
“Ngươi nghĩ ta tin à?” Giả vờ vô tội? Có quỷ mới tin.
“Chi chi…”
“Hừ! Mấy ma thú ở trước kia, mau đứng lại, nếu không ta sẽ giết hết toàn bộ.” Quân Mộ Khuynh đuổi theo không kịp, mấy cái ma thú này chạy càng lúc càng nhanh, cũng không biết chúng lấy đâu ra thể lực mà chạy càng lúc càng hăng, cứ liều mạng chạy về phía trước.
Quân Mộ Khuynh không gọi thì không sao, nàng gọi một câu, đất heo thú càng chạy nhanh hơn. Một màn bưu hãn như thế may mắn không có ai nhìn thấy.
Ai cũng biết cho tới bây giờ, đất heo thú luôn là khao khát thịt nhân loại, vậy mà tình huống bây giờ hoàn toàn trái ngược. Một nhân loại đuổi theo sáu con đất heo thú không tha, mà mấy đất heo thú kia không những không phản công mà còn chạy trối chết.
Quân Mộ Khuynh mặt co quắp, nàng thế nào càng gọi chúng nó lại càng chạy nhanh? Đỏ đậm con mắt trầm xuống, tốc độ của nàng đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Đất heo thú thấy khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng ngắn, dung hết sức lực vùi đầu chạy về phía trước, hận cha mẹ sao không đẻ them cho mỗi đứa thêm vài cái chân. (Tính làm bạch tuột quá :v)
“Hỏa tiễn!” Quân Mộ Khuynh thấy chúng không có ý định dừng lại, lập tức ngưng tụ đấu kỹ, khoảng cách này vừa vặn có thể dùng đấu kỹ, đất heo thú ưa cận chiến, mà chiến đấu ở cự ly xa lại là thiên đường của nàng, ma hạch của sáu đất heo thú này, Quân Mộ Khuynh nàng muốn rồi.
Đất heo thú nhìn hỏa tiễn ở phía sau bay tới, toàn bộ long đều dựng đứng lên, chúng nó như quên mất rằng so về lực lượng thì lực của chúng mạnh hơn của Quân Mộ Khuynh nhiều, dù lúc này chúng có dừng lại Quân Mộ Khuynh cũng không nhất định có thể gây tổn hại cho chúng.
“Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh đem phong nguyên tố thu hồi, dùng chính tốc độ của bản thân mà đuổi tới, khoảng cách không thể quá gần, nếu không người bị công kích nhất định sẽ là nàng.
Tử cầu liếc mắt xem thường Quân Mộ Khuynh một cái, đồng thơi ánh mắt cũng lóe ra một tia hưng phấn, ánh mắt của nó lúc này giống hệt ánh mắt của đất heo thú khi nhìn thấy nhân loại.
“Quang thuẫn!” Một lực cường đại thoáng qua, một nhà tù vô hình lập tức xuất hiện trước mặt đất heo thú.
“Đàn hỏa loạn vũ!” Lúc này Quân Mộ Khuynh cũng bắt đầu phát ra công kích, sáu đất ma thú lập tức bị rừng lửa vây quanh, có điều chúng là ma thú cấp bậc linh thú, cho nên hỏa diễm này đối với chúng không có tác dụng nhiều, một thanh âm ôn nhuận lại lần nữa vang lên bên tại.
“Quang chi sát!” Sáu đạo chùm tia sang từ sau lưng Quân Mộ Khuynh bay tới, trong nháy mắt đánh thẳng tới người sáu đất heo thú, sáu cái ma hạch màu nâu lập tức bay ra không trung, không chờ Quân Mộ Khuynh bắt được thì tử cầu đã bay tới, mở cái miệng đem sáu cái ma hạch trực tiếp nuốt vào bụng.
“Có lầm hay không vậy?” Quân Mộ Khuynh trừng hai mắt, trơ mắt nhìn sáu cái ma hạch mà mình tốn sức lắm mới có được bị tử cầu đem nuốt hết.
Quân Mộ Khuynh chạy nhanh tới bên người tử cầu, xách cái tai nó lên, cẩn thận quan sát nó: “Nhổ ra! Mau lên!” Người này sao cứ thế mà cấp nuốt, nó không sợ bị nổ à?
Tử cầu kiêu ngạo liếc Quân Mộ Khuynh một cái, đem người dịch đi chỗ khác, không thèm để ý tới Quân Mộ Khuynh.
“Tiểu Khuynh Khuynh, đã ăn vào bụng rồi sao có thể nhổ ra được?” thanh âm ôn nhuận lại lần nữa vang lên, một thân ảnh màu trắng hiện ra bên cạnh Quân Mộ Khuynh, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.
“Thế nhưng… ma thú có thể ăn ma hạch sao?” Nó cứ thế mà nuốt xuống, ai biết có bị làm sao không?
“Không ngờ tiểu Khuynh Khuynh thế mà lại là người rất quan tâm đến người khác nha, sớm biết thế ta cũng ăn mấy thứ bậy bạ gì đó để có thể được tiểu Khuynh Khuynh quan tâm.” Trên mặt Hàn Ngạo Thần vẫn là nụ cười ôn nhu như trước, trong mắt thoáng ra một tia thích thú, không khỏi cho người ta tự hỏi kia có phải là ảo giác hay không.
Quân Mộ Khuynh trên trán treo ba cái hắc tuyến, chậm rãi xoay người: “Nếu ngươi ăn trúng cái gì bậy bạ thì ta nhất định sẽ vỗ tay khen hay!” người này thích tự ngược à.
Trong mắt Hàn Ngạo Thần hiện vài tia ai oán, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Sao thế, tiểu Khuynh Khuynh không quan tâm ta sao?” tiểu nha đầu không có lương tâm a, hắn vừa trở về thấy nàng chạy đi liền đuổi theo, thế mà một chút cảm kích cũng không có.
Quân Mộ Khuynh phất phất cái tay, cẩn thận quan sát tử cầu trên tay, không thèm nhìn Hàn Ngạo Thần, nói: “Ngươi có rất nhiều người quan tâm rồi.” thêm nàng cũng không nhiều hơn, mà không có nàng cũng chẳng ít đi.
“Ngươi cũng biết là ta không cần bọn họ quan tâm mà.” Hàn Ngạo Thần tiếp tục không tha.
Quân Mộ Khuynh xoa xoa hai cánh tay đang nổi đầy da gà, đen mặt hỏi: “Mấy thứ này ngươi học ai vậy? Quá dọa người.” không chỉ là rùng mình, nàng còn cảm giác buồn nôn nữa kia.
“Được rồi, trở về thôi.” Nàng không thích kiểu này à?
“Không cần, ta không muốn quay lại.” sau khi đã rời khỏi đơn vị nàng không có ý định trở về. Trong khu rừng này, đi đâu cũng sẽ gặp mấy đệ tử của Nam Ngưng học viện, chỗ rèn luyện hẳn chỉ ở đâu đó quanh đây thôi, mà mấy cái kiểu rèn luyện nhàm chán đó, nàng chẳng muốn tham gia tí nào.
“Vậy ta đi cùng ngươi!” Hàn Ngạo Thần đứng thẳng bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mặc kệ thế nào trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười dịu dàng.
“Ngươi không được xuất thủ.” Vừa rồi nàng thấy rõ ràng, hắn chém ra sáu đạo quang chi sát liền đem sáu con đất heo thú trực tiếp giải quyết, hắn lợi hại như thế nếu hắn không ngừng ra tay thì nàng còn đi rèn luyện làm gì.
“Có thể.” Trong mắt Hàn Ngạo Thần tràn đầy ấm áp, con ngươi màu đen nhìn chăm chú người bên cạnh.
Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn tử cầu trong tay, chọt chọt cái bụng của nó: “Ngươi không sao chứ?” loại ma thú gì mà có thể ăn ma hạch? Lúc về phải hỏi Hỏa Liêm một chút mới được.
Tử cầu biếng nhác lắc lắc cái người một cái, kêu ‘Chi chi’ một tiếng. Trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, hiển nhiên sáu ma hạch lúc này đã làm nó rất no rồi, sau khi ăn no là lại buồn ngủ, tử cầu nhắm mắt lại, sau đó liền ngáy khò khò.
Quân Mộ Khuynh: “…”
Nó không phải vừa mới ngủ dậy à? Hiện tại lại ngủ nữa, nó còn chưa nói nhà nó ở đâu để nàng có thể mang nó trả lại, nàng cũng không có ý định nuôi một sủng vật a.
Hàn Ngạo Thần nhìn vết sẹo nhạt trên tay Quân Mộ Khuynh, từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ màu đen: “Này, đây là hai mươi viên đan dược màu đen, nếu ngươi bị thương nặng hơn, ăn hai viên là được.” nếu cứ tiếp tục thế, nàng không đem toàn thân bị thương mới là lạ.
Quân Mộ Khuynh đem tử cầu đặt ở trên vai, tiện tay nhận lấy cái bình đen, tò mò hỏi: “Dược của ngươi sao lại là màu đen?” Nàng chưa bao giờ nghe tới trên thế giới này có loại dược màu đen a, có điều hiệu quả đúng là không tồi, ăn một viên, vết thương trên tay nàng giờ chỉ là một vết sẹo nhàn nhạt.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Hàn Ngạo Thần cười tủm tỉm, hai tay khoanh ngực: “Giờ ngươi muốn đi đâu.”
“Không biết, xem ra ngươi rất quen thuộc hắc rừng rậm, vậy ngươi dẫn đường đi.” Quân Mộ Khuynh thành khẩn nói, nàng không cảm giác được Hàn Ngạo Thần có ác ý với nàng, hắn liên tục giúp nàng ba lần bốn lượt, hắn còn nói bọn họ lúc trước có gặp qua, nhưng sao nàng không có một chút ấn tượng nào vậy?
“Này, chúng ta thực sự đã gặp qua?” Quân Mộ Khuynh chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
“Tiểu Khuynh Khuynh, vấn đề này, ngươi đã hỏi mấy lần rồi đó.” Quên mất thì thôi vậy, dù sao giờ bọn họ cũng biết nhau rồi.
“Ta đối với ngươi một chút ấn tượng cũng không có.”
“…” Hàn Ngạo Thần im lặng không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng đi ở phía trước, quên rồi thì thôi, hơn nữa chuyện lúc đó có chút kỳ quái, hắn cũng không xác định được người kia có phải là nàng hay không.
Keo kiệt! Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một cái, đi phía sau hắn, dù sao đường ở đây nàng không biết, vừa nãy mải đuổi theo đất heo thú nên không biết đã cách bọn người Bạch Tử Kỳ bao xa nữa, cũng không biết ở đây có cái gì nguy hiểm.
Một đường trầm mặc, hai người bọn họ chẳng ai mở miệng, một trước một sau cứ băng băng mà đi.
“Ngươi đã từng nghe qua chuyện về Thánh thú chưa?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, đối với Thánh thú, nàng chỉ biết một chút, còn không biết có thật hay không.
“Ngươi muốn biết?”
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu.
“Ta cũng rất muốn biết.” Hàn Ngạo Thần không khách khí trả lời.
Nam nhân keo kiệt! Quân Mộ Khuynh mắng ở trong lòng, người này đúng là đồ thù dai.
“Tiểu Khuynh Khuynh, chúng ta lạc đường rồi.” Hàn Ngạo Thần đột nhiên xoay người, nghiêm túc nói.
Lạc đường! Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Ngạo Thần: “Ngươi không phải là biết đường sao?” Hắn hiện tại lại nói là lạc đường, đây là cái tình huống gì vậy? Lạc đường hả trời.
“Ta nhớ trước kia ở đây có một con đường mà.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, hắn cũng không biết sao lại bị lạc đường nữa.
“Đó là chuyện bao lâu rồi?” Quân Mộ Khuynh tức giận hỏi, không cần hỏi nàng cũng biết nhất định là vài năm rồi.
“Ba năm trước.” Ba năm trước, hắn là nghe ở đây có Thánh thú mới chạy tới xem, cuối cùng đi một vòng, Thánh thú chẳng thấy đâu, chỉ thấy một đám linh thú.
Ba năm trước!
“Được rồi, đi thôi!” Quân Mộ Khuynh phát hiện nếu như mình tiếp tuc tục truy cứu nam nhân này nhất định sẽ bị tức chết. Con đường của ba năm trước, hiện tại còn mới lạ, ở đây không biết bao lâu rồi không có người tới, cây cối cũng đã mọc tùm lum, còn đường mới là lạ.
“Kiếm Phi lão sư, cứu mạng a!” thanh âm kêu cứu đột nhiên vang lên bên tai, Quân Mộ Khuynh thở dài, nàng đi một vòng lại quay trở về rồi.
Hàn Ngạo Thần nhíu chân mày càng lúc càng sâu, mấy người kia sao không đi đúng tuyến đường?
“Tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ không có trở về tuyến đường đúng, nếu không mình cũng sẽ không gặp trúng họ.” Hàn Ngạo Thần giải thích, chuyện này không thể trách hắn, hắn cũng không biết sẽ gặp phải mấy người này.
“Các ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở hắc rừng rậm?” một thanh âm truyền ra từ phía sau, sau đó là hồi âm thanh chiến đấu, nghe âm thanh cũng biết được những người này nhất định rất là lợi hại.
“Chúng ta là người của Nam Ngưng học viện, đây là các tân sinh đang đi rèn luyện, nên mới xuất hiện ở đây, không biết các vị là…” Người nói chuyện chính là Lam Sở, hắn mỉm cười nhìn công tử tao nhã trước mặt, nhìn mấy người tùy tùng của vị kia cũng biết hắn nhất định không phải là người đơn giản.
Người nọ nghe thấy bốn chữ Nam Ngưng học viện, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, cung kính trả lời: “Mộ Dung Phượng Minh.”
“Người của Mộ Dung thành?” Lạc Tuyệt Tình hô lên.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Phương Minh không nghĩ tới hắn chỉ là nói tên ra, đối phương liền đoán được thân phận của hắn.
“Mộ Dung thành? Là người của Mộ Dung thành!” mấy đệ tử phía sau cũng kinh ngạc hô lên, người của Mộ Dung thành ai mà không tìm cách bợ đỡ, biệt danh của Mộ Dung thành chính là ‘Dược lò’, nếu có thể quen biết được một người của Mộ Dung thành thì khi hành tẩu trên Thiên Không đại lục, tính mạng sẽ được tăng thêm một phần đảm bảo.
“Mộ Dung thành là ở đâu?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi người bên cạnh, nàng sao chưa nghe nói qua nơi này nhỉ?
Hàn Ngạo Thần cười trả lời: “Tiểu Khuynh Khuynh không biết thì đừng hỏi. Bọn họ không phải là kẻ tốt lành gì đâu.” Mộ Dung Phượng Minh, hắn cũng tới?
“Keo kiệt!” Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một cái, hướng phía đó đi tới, dù sao thì cũng đã tới đây rồi, không bằng cùng bọn họ đi, ít nhất cũng không bị lạc, có điều xem ra nàng không có cơ hội rèn luyện rồi.
Hàn Ngạo Thần cũng không đi theo, thân ảnh màu trắng lóe lên, người vừa đứng đã biến mất tại chỗ, Quân Mộ Khuynh cảm giác được không khí phía sau dao động, quay đầu nhìn lại thì Hàn Ngạo Thần đã ly khai.
“Đồ keo kiệt!” Quân Mộ Khuynh bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước.
“Ai?” Kiếm Phi từ sau khi gặp ma thú, tính cảnh giác liền tăng lên, khi hắn nghe thấy động tĩnh, lập tức cảnh giác lên.
“Lão sư.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kêu lên.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi đã trở về, Hàn Ngạo Thần đâu?” Lam Sở thấy sau lưng Quân Mộ Khuynh không có ai, vội vàng hỏi, sao lại không thấy Hàn Ngạo Thần.
“Không biết.” Sao nàng biết được.
“Oa! Tiểu Khuynh!” Bạch Tử Kỳ không đếm xỉa xung quanh còn có người lạ, nhảy phốc một cái đến bên người Quân Mộ Khuynh, cẩn thận kiểm tra một lượt, không thấy có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm. Hù chết nàng nha, hoàn hảo tiểu Khuynh không có việc gì, nhưng nghi hoặc trong lòng lại sâu hơn một chút, không lẽ Hàn Ngạo Thần không tìm được nàng sao? Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Quân Mộ Khuynh hờ hững gật đầu, miệng khẽ nhếch: “Ta không sao.”
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Bạch Tử Kỳ không nói gì liền ôm lấy Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt hưng phấn.
“Vị này chính là…” thanh âm Mộ Dung Phượng Minh lại vang lên lần nữa, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
“Nàng cũng là đệ tử của học viện.” Bạch Tử Kỳ đỏ mặt nhìn Mộ Dung Phượng Minh, lập tức giới thiệu, hắn chính là thiếu chủ của Mộ Dung thành, dù không giống như lời đồn trong truyền thuyết lắm, so với truyền thuyết có vẻ tốt hơn.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng gật gật đầu, cũng không liếc Mộ Dung Phượng Minh nhiều hơn một cái, kỳ thực ở lần đầu tiên thấy Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mộ Khuynh cảm thấy Hàn Ngạo Thần cái người biến thái kia nhìn còn thuận mắt hơn, mặc dù Mộ Dung Phượng Minh cũng là một mỹ nam khó gặp, nhưng không thể sánh bằng Hàn Ngạo Thần.
Mộ Dung Phượng Minh hơi sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra một nụ cười, đối với Lam Sở nói: “Không biết lão sư đây là đi đâu? Có cần chúng ta tiễn các ngươi một đoạn đường hay không?” Nhìn mấy thi thể linh thú nằm trên mặt đất, còn có hai mươi mấy đệ tử nhếch nhác không chịu nổi, Mộ Dung Phượng Minh biết bọn họ là đang gặp phiền phức không nhỏ đi.
Lam Sở đầu tiên cũng ngẩng ra, rồi lại lập tức nói: “Thế thì còn gì tốt hơn nữa, chúng ta vừa vặn lạc đường, tìm không được tuyến đường được đặt trước.” có người của Mộ Dung thành dẫn đi thì không còn gì tốt hơn nữa, nói không chừng vì thế còn có thể kết giao bằng hữu, có thể nhận một người của Mộ Dung thành làm bằng hữu là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu, dù cho lần này hắn có bị đuổi ra khỏi Nam Ngưng học viện cũng đáng giá.
“Vậy ta đi thôi.” Mộ Dung Phượng Minh không nói gì thêm, chỉ vào con đường trước mặt, ý là bảo bọn họ đi hướng đó.
Bạch Tử Kỳ thu hồi ánh mắt: “Tiểu Khuynh, ngươi biết không? Vừa rồi ta là xém bị hù chết, thật là nhiều huyễn thú vây tới, nếu như lúc đó có ngươi ở đây, nhất định sẽ đào hết ma hạch của chúng nó lên.” Dù sao chỉ là huyễn cấp ma thú mà thôi, Bạch Tử Kỳ tin tưởng Quân Mộ Khuynh có thể làm được.
Quân Mộ Khuynh nhìn Bạch Tử Kỳ một cái, nàng sao biết mình là muốn ma hạch?
“Tiểu Khuynh, Hàn Ngạo Thần sao không có cùng ngươi trở về? Không phải vừa nãy hắn đi cùng ngươi sao?” Bạch Tử Kỳ nhỏ giọng hỏi bên tai Quân Mộ Khuynh, trong lòng có chút lo lắng, dù sao thì cũng là một thiên tài của Nam Ngưng học viện, ai cũng không muốn hắn gặp chuyện.
“Hắn không có chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trả lời, hắn sao mà có chuyện gì được? Lo lắng cho hắn không bằng tự lo cho bản thân còn tốt hơn, ai có thể làm giống được như Hàn Ngạo Thần? Vung tay một cái là giết được sáu cái linh thú.
“Vậy sao ngươi tìm được bọn ta?” một đường đi cũng đâu có làm ký hiệu đâu.
“Lạc đường.”
“Chúng ta cũng thế, ngươi không biết đâu, Lam Sở lão sư nói là dẫn chúng ta quay lại, ai biết đâu lại lạc đường.” Bọn họ mới tới đây có mấy ngày à, hai tháng tới mà cũng vậy nữa, chắc chắn sẽ rất thảm.
“Ờ!” Quân Mộ Khuynh liếc Lam Sở nhìn một cái, thấy hắn không có động tĩnh gì cũng thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tử Kỳ này thiệt là vô tư quá đi, không quản đây là đâu liền đi nói xấu lão sư, mấy lão sư khác thì không sao, nhưng Lam Sở vốn là kẻ lòng dạ nhỏ nhen, hôm nay Bạch Tử Kỳ nói xấu hắn, ngày mai hắn có thể khiến nàng trả giá bằng tính mạng.
Lam Sở nhịn xuống lửa giận trên người, đi về phía đầu đoàn người, hiện tại có người của Mộ Dung thành ở đây, hắn không thể phát tác, Bạch Tử Kỳ, Quân Mộ Khuynh, hai cái đệ tử nhiều chuyện này, còn có Quân Mộ Khuynh, nàng một mình tự ý rời khỏi đơn vị, hắn còn chưa có phạt nàng đâu.
Mộ Dung Phượng Minh đi ở phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn nữ tử kì quái ở phía sau một cái. Nàng này toàn thân đỏ rực, giống như là người bị chọc giận đến đỏ cả người, nhưng toàn thân lại toát ra lãnh ý làm người ta chỉ cảm thấy không lạnh mà run, Quân Mộ Khuynh? Tên này nghe quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
Một ngày trôi qua, mấy đệ tử vô cùng mệt mỏi khi gặp liên tiếp hai cái tám cấp huyễn thú công kích, mấy lão sư cũng hết sức chứ đừng nói chi mấy tân sinh. Hiện giờ chỉ muốn trở lại địa phương nghỉ ngơi thôi.
Kiếm Phi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh trở về cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không có việc gì là tốt rồi, nếu để bất cứ đệ tử nào ở đây có chuyện gì, năm lão sư bọn họ đều không gánh hết tội. Lam Sở hiện lại đang bợ đỡ người của Mộ Dung thành, thân là một lão sư, hắn lại như thế, thật đáng xấu hổ, quả thực đánh mất mặt mũi của Nam Ngưng học viện bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.