Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 34: Mộ Dung thành? Dược lò. (Phần 2)

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zizi “Đây là đâu?” Lam Sở ngạc nhiên khi phát hiện bọn họ hình như càng lúc càng đi xa khỏi khu vực rèn luyện, hình như là đi sâu vào trong hắc rừng rậm.

“Nơi này là khu vực bên trong hắc rừng rậm.” Mộ Dung Phượng Minh trầm giọng nói, sao có thể tới được nơi này? Đây là xảy ra chuyện gì?

“Cái gì?” Năm vị lão sư kinh hô, bọn họ sao lại tiến vào bên trong rồi? Không phải là đi ra sao?

Quân Mộ Khuynh mắt luôn luôn nhìn Mộ Dung Phượng Minh, từ lúc Hàn Ngạo Thần rời đi hắn đã nói người Mộ Dung thành chẳng tốt đẹp gì, lúc đầu nàng cũng không tin lắm, nhưng hiện tại xem ra là bọn họ cố ý dẫn mọi người tới đây, rốt cuộc là có cái bí mật gì không thể cho người khác biết?

“Mộ Dung công tử sợ là biết cái gì nhưng không nói ra đi.” Quân Mộ Khuynh bước lên một chút, thanh âm lạnh băng, làm cho mấy người phía sau Mộ Dung Phượng Minh khẽ run lên, sau đó mới hoàn hồn trấn định lại.

Mộ Dung Phượng Minh đã sớm chú ý Quân Mộ Khuynh lâu rồi, thấy nàng rốt cuộc cũng lên tiếng, cũng gật đầu: “Không tệ, chúng ta chỉ là muốn có đông người hơn một chút mà thôi, khu vực gần đây ở hắc rừng rậm có một loại dược liệu sắp chín, nhưng người của chúng ta chưa kịp tới gần đã chết hết một nửa, cho nên mới thỉnh các vị tới đây giúp một tay.”

Giúp!

“Nơi đó có một đóa hoa nhỏ, rất đẹp, toàn thân mang theo hương vị đặc thù, bên trong hương vị đó có thể làm cho người ta tử vong, nhưng chỉ cần người trước khi chết có thể hái nó xuống thì sẽ không có việc gì, bông hoa này bên cạnh có rất nhiều dây leo, nó là một loại dược liệu rất quý, hi vọng các ngươi có thể giúp ta.” Người của Mộ Dung thành đối với việc nghiên cứu đan dược coi trọng hơn so với mạng người.

Trong mắt của những người ở Mộ Dung thành, mạng người không quý bằng đan dược, Mộ Dung Phượng Minh sinh ra và lớn lên ở Mộ Dung thành, đã bị nhiễm ý nghĩ này, loại cuồng nhiệt này của hắn đã sớm thấm vào máu thịt hắn.

Quân Mộ Khuynh chau chau mày, liếc Lam Sở một cái, sau đó lui về vị trí ban đầu, nàng nhất định phải ly khai đội ngũ này, không ai có thể ngăn cản, Lam Sở đã muốn bợ đỡ người Mộ Dung thành vậy thì cho hắn một cơ hội đi.

“Mộ Dung công tử, không biết nếu làm vậy thì có gì nguy hiểm không?” Lam Sở sau khi nghe chân tướng chẳng những không mang đệ tử rời đi, trái lại càng cung kính với Mộ Dung Phượng Minh hơn nữa, nếu lúc này bảo hắn đi liếm mũi giày của Mộ Dung Phượng Minh chỉ sợ hắn cũng không có chút do dự.

Mấy đệ tử phía sau trên mặt trắng bệch, lão sư mà bọn họ tín nhiệm nhất vậy mà bán đứng bọn họ, Lam Sở có thể đảm nhiệm vị trí lão sư chỉ huy tất nhiên là có chỗ hơn người, bọn họ luôn tin tưởng Lam Sở có thể dẫn bọn họ an toàn rời khỏi đây, nhưng hiện tại xem ra, Lam Sở không những không mang bọn họ rời đi mà còn đưa bọn họ vào chỗ chết.

“Lam Sở, ngươi lập tức mang các đệ tử quay về, chúng ta sẽ không báo cho Long Thiên đại nhân biết chuyện ngày hôm nay.” Hai vị lão sư khác trước giờ vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, bọn họ luôn nhẫn nhịn, chỉ tiếc là Lam Sở lại không quý trọng thời cơ.

Lam Sở không thèm để ý mấy lão sư phía sau gọi, tiếp tục cúi đầu khom lưng với Mộ Dung Phượng Minh, chẳng khác gì mấy con chó săn.

“Mộ Dung công tử, ta có ý này, không biết có nên nói hay không?” Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, Lam Sở này là muốn để tất cả bọn họ chết hết không chừa một ai ở đây, thật là một lão sư tốt a, người này làm chỉ huy, lần này cái lão đầu thích sĩ diện kia hẳn là mặt mũi mất hết.

“Cô nương có ý kiến gì?” Mộ Dung Phượng Minh coó chút không rõ, vừa rồi nàng còn là một dáng xa cách, hiện tại lại vì sao…

Tất cả mọi người đều đặt mắt trên người Quân Mộ Khuynh, lúc này ánh mắt của họ không còn chán ghét, không có đố kỵ, chỉ có vẻ chờ đợi.

“Ngươi đưa chúng ta đến đây là vì muốn hái dược liệu xuống, đã Lam Sở lão sư nhiệt tình như thế, sao ngươi không thành toàn cho hắn?” Quân Mộ Khuynh tươi cười nhìn về phía Lam Sở, nếu hắn nghĩ muốn đưa mình vào chỗ chết, thì cũng nên ra tay trước khi hắn hạ thủ.

Mộ Dung Phượng Minh nghe ra ý tứ của Quân Mộ Khuynh, nàng là muốn để Lam Sở đi trước, cái chủ ý này không tồi.

Mộ Dung Phượng Minh có thể nghe ra ý tứ của Quân Mộ Khuynh, Lam Sở sao lại không, hắn lập tức nói: “Mộ Dung công tử, ở đây nhiều người như vậy, ngươi có thể tùy tiện chọn một.” Quân Mộ Khuynh bất quá cũng chỉ là một nha đầu ngu ngốc, có tư cách gì mà dám mở miệng ở đây.

“Tùy tiện chọn?” Mộ Dung Phượng Minh mỉm cười, người này thoạt nhìn đúng là rất ngứa mắt.

“Phải phải phải.” Lam Sở vội vàng trả lời, hắn sợ mình nói chậm một chút sẽ bị Mộ Dung Phượng Minh chọn trúng.

Mấy đệ tử lập tức lui về sau mấy bước, vốn tưởng rằng được cứu, thật không ngờ Lam Sở lại đưa bọn họ tới gần tử thần hơn, hắn ta vậy mà vì bản thân không đếm xỉa đến tính mạng của bọn họ.

“Có điều, ta thấy ngươi là người thích hợp nhất.” Mộ Dung Phượng Minh quét mắt một vòng mấy đệ tử đang kinh hoảng lùi bước kia, nhìn Lam Sở cười nói cứ như là đang kể một chuyện cười chứ không phải là chuyện liên quan đến mạng người.

Lam Sở lảo đảo lui về phía sau một bước, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh chỉ vào nàng: “Mộ Dung công tử, nàng là người thích hợp nhất, nàng là Quân Mộ Khuynh, là tiểu thư ngu ngốc của Quân gia, nàng là người thích hợp nhất, ta không được đâu, không được đâu.” Lam Sở bị doa sợ đến mức nói năng lộn xộn.

“Không cần, liền ngươi đi.” Mộ Dung Phượng Minh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Lam Sở, tiện tay đem một viên dược ném vào trong miệng Lam Sở.

“Đây là một viên độc dược, nếu ngươi hái được dược liệu mang về sẽ có thuốc giải, nếu ngươi không hái được, đương nhiên sẽ mất mạng, giải dược cũng chẳng cần dùng tới.” Tóm lại là kiểu gì cũng chết, ngươi đi cũng chết mà không đi cũng chết.



Quân Mộ Khuynh vui vẻ, người Mộ Dung thành ít ra cũng không tệ, có điều cái loại ép buộc người khác như vậy mà ở đây cũng có thể thấy.

Lam Sở vẻ mặt âm trầm, dù gì cũng chết, đi thì còn có cơ hội sống, không đi, người Mộ Dung thành nhất định sẽ không cho thuốc giải, nhưng nếu đi lỡ tính mạng cũng không còn thì làm sao bây giờ?

“Lam Sở lão sư nên đi nhanh đi, thuốc này sẽ phát tác trong vòng nửa giờ tới, một khi phát tác, cho dù có giải dược cũng không thể nào cứu được.” Mộ Dung Phượng Minh lạnh lùng nói, bộ dáng hoàn toàn đối lập với nam tử ôn nhã ban đầu.

Lam Sở nghe nói như thế không kịp suy nghĩ gì thêm, đi thẳng hướng mà Mộ Dung Phượng Minh đã chỉ, hắn chỉ có nửa giờ, dù có thành công hay không, cũng sẽ chết, sẽ chết…

Trên mặt Kiếm Phi lộ ra một mạt châm chọc, lại càng thêm lo lắng, nếu như Lam Sở không thành công có nghĩa là sẽ đến lượt bọn họ, Lam Sở dù chết cũng không hết tội, nhưng đệ tử của Nam Ngưng học viện không thể có bất cứ chuyện gì xảy ra với họ, tuyệt đối không.

Quân Mộ Khuynh nhìn phương hướng Lam Sở đi, lùi về chỗ cũ, phấn hoa có độc, vậy rễ hoa chắc là thuốc giải đi.

“Cô nương nhìn ra được đầu mối gì sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Phượng Minh vẫn không rời khỏi người Quân Mộ Khuynh, dược liệu này hắn nhất định phải có được, dù cho phải trả bất cứ giá nào.

“Ta làm sao biết.” Quân Mộ Khuynh liếc Mộ Dung Phượng Minh một cái, thứ này có vẻ không tệ, nàng muốn.

Mọi người xem thường liếc Quân Mộ Khuynh một cái, bọn họ còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh sẽ có biện pháp gì cơ, nguyên lai chẳng qua chỉ là can thiệp một chút. Thật không biết cái tin đồn Quân Mộ Khuynh đem cắt mất giống của tiền bối là thật hay giả, có lẽ là người ta nói quá đi. (Đây là thể loại ăn cháo đá bát nè)

Không có một ai đồng tình với Lam Sở, một lão sư không chút do dự liền bán đệ tử của mình, còn có gì hắn không dám làm? Người như vậy, chết cũng đáng.

“A… Cứu mạng a! Cứu mạng!” Tiếng gào của Lam Sở đột nhiên vang lên, thân ảnh của Mộ Dung Phượng Minh biến mất trong nháy mắt.

Mấy lão sư cùng đệ tử lập tức hướng chung quanh nhìn lại, mọi người đều hi vọng Lam Sở có thể hái bông hoa đó xuống, như vậy bọn họ sẽ không phải mạo hiểm, ai biết trong đó có thứ gì, bọn họ chưa muốn chết, đối diện với cái chết, mọi người đều ích kỷ.

Kiếm Phi nhấc chân lên, vừa định đuổi theo thì nhìn thấy một thân ảnh còn nhanh hơn so với hắn, Quân Mộ Khuynh đã lập tức chạy theo, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi đứng lại đó cho ta!” Kiếm Phi vội vàng kêu lên, gặp phải chuyện này bọn họ đã không thể trở thành đội rèn luyện đứng nhất, bây giờ còn bị thiếu một lão sư, nếu như còn bị thiếu một đệ tử nữa, Long Thiên đại nhân nhất định sẽ rút da bọn họ.

Quân Mộ Khuynh nghiêng mặt liếc Kiếm Phi một cái, bước chân cũng nhanh hơn, nàng cười như có như không bước vào trong.

Lòng Kiếm Phi lập tức lạnh đi một nữa, hắn vịn vào thân đại thụ bên cạnh, ngây ngốc nhìn hướng Quân Mộ Khuynh rời đi, cái này không đơn giản là bị lột da không đâu.

Nhìn thấy bộ dáng của Kiếm Phi, Lạc Tuyệt Tình đi tới bên cạnh hắn: “Kiếm Phi lão sư, Quân Mộ Khuynh là tự ý đi vào, không nghe theo lời của chúng ta, cùng chúng ta không có quan hệ.” Nói thì như vậy thôi, nhưng nếu Quân Mộ Khuynh có việc gì, thì thanh danh của Nam Ngưng học viện sau này cũng sẽ mất hết.

Từ trước tới giờ, Nam Ngưng học viện lịch luyện chưa bao giờ có đệ tử bị thương, đây là việc không được phép, chỉ cần bọn họ dựa theo tuyến đường đã được định sẵn thì sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không đụng phải người ngoài, vậy mà từ lúc bắt đầu tuyến đường đã bị làm cho rối loạn, thanh danh của Nam Ngưng học viện vậy mà bị hủy trong tay bọn họ.

Lạc Tuyệt Tình thở dài, có chút bất đắc dĩ, lịch luyện lần này phát sinh ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ đến cả hiệu trưởng cũng sẽ bị kinh động.

“Nàng không thể có việc gì, không thể, ngươi có hiểu hay không hả?” Kiếm Phi giận dữ hét, nhìn mấy người bảo hộ của Mộ Dung Phượng Minh chắn trước mặt bọn họ, trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng lại không thể rời đi nửa bước.

Lạc Tuyệt Tình sắc mặt cứng đờ nhưng cũng không nói gì thêm, hắn không rõ Kiếm Phi vì sao lại kích động đến vậy. Quân Mộ Khuynh cũng chỉ là một tiểu thư ngu ngốc, mấy ngày trước nàng làm Ninh Kiền bị thương, dù rằng Ninh Kiền không phải là đệ tử xuất sắc nhất của học viện, nhưng cũng không thể thay đổi việc Quân Mộ Khuynh là người không thể ngưng tụ nguyên tố, không có đấu kỹ, nàng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.

Kiếm Phi nhắm mắt lại, hắn đương nhiên biết Lạc Tuyệt Tình nghĩ gì, bọn họ sao không suy nghĩ một chút, một người không thể ngưng tụ nguyên tố sao trên tay có thể xuất hiện một cây đao, đem Ninh Kiền bị thương? Xem nhẹ ai cũng có thể nhưng xem nhẹ Quân Mộ Khuynh, chính là một sai lầm nghiêm trọng.

Kiếm Phi mỗi lần nghĩ tới trận đấu ngày đó đều khóc không ra nước mắt, hắn cho tới giờ cũng chưa thấy một đệ tử nào vô sỉ như vậy.

Mộ Dung Phượng Minh cùng Quân Mộ Khuynh vội vã chạy tới liền nhìn thấy trong tay Lam Sở đang nắm một đóa hoa đỏ rực. đóa hoa chỉ có hai cánh lại giống như hai bàn tay, trên đỉnh cánh hoa hơi tách ra, nhị hoa màu vàng giống như cái lưỡi, dính sát vào trên cánh tay Lam Sở, điên cuồng hút máu hắn, Lam Sở đã sớm rơi vào trạng thái điên cuồng, trên mặt trên người có rất nhiều vết thương bị hoại tử, phát ra mùi hôi thối, chỉ mới qua một ít thời gian mà Lam Sở đã biến thành một bộ dáng kinh dị như vậy.

Ánh mắt Mộ Dung Phượng Minh nóng cháy nhìn Lam Sở, chính xác là nhìn bông hoa trên tay Lam Sở.

“Đây là hoa gì?” Quân Mộ Khuynh cau mày hỏi, nàng đã thấy qua rất nhiều loại hoa nhưng loại hoa như thế này là lần đầu tiên nàng thấy.

“Thánh nữ hoa.” Mộ Dung Phượng Minh thành thật trả lời, ở đây không có người khác, hắn tự tin Quân Mộ Khuynh không thể cướp được thứ gì từ trên tay hắn.

“Chưa từng nghe qua, nó có tác dụng gì?” Thánh nữ hoa sao?



Mộ Dung Phượng minh liếc Quân Mộ Khuynh một cái, thấy sự tò mò trong mắt nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Thánh nữ hoa, là loại hoa thuần khiết nhất, chỉ có người có tâm linh thuần khiết nhất mới có thể tiếp xúc mới không có việc gì, người như Lam Sở thì sẽ bị như vậy!” Không ai có thể tới gần thánh nữ hoa, trên thế giới này không ai là không ích kỷ.

“Vậy hắn tháo xuống cũng không có tác dụng, các ngươi cũng đâu có chạm vào được.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay lại, nhìn chăm chăm vào bông hoa trên tay Lam Sở, nàng đi đâu tìm được người thuần khiết đây, không đúng, Mộ Dung Phượng Minh nhất định còn chưa nói hết.

“Nói cho ngươi biết nhiều như vậy, chỉ là muốn cho ngươi chết minh bạch một chút.” Mộ Dung Phượng Minh bình tĩnh nói, cứ như việc lấy đi mạng người trong mắt hắn còn đơn giản hơn một bữa cơm.

“Thủy sát!” Hoa văn dưới chân chậm rãi hiện lên, ba hành tinh bao quanh ngân kiếm, trên đỉnh của ba hành tinh chuyển động bảy viên ngũ giác màu lam.

Bảy cấp kỹ linh sư thủy nguyên tố, Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, đối mặt với đấu kỹ thủy nguyên tố đang bay tới nhanh chóng né tránh.

“Ngươi chính là đồ điên!” Quân Mộ Khuynh căm giận châm chọc, dựa vào, hắn vì dược liệu mà ai cũng dám giết, mạng người trong mắt hắn còn không bằng một viên dược: “Hừ, hỏa vũ!” trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia cười lạnh, ba viên ngũ giác trong nháy mắt triển khai.

Ba cấp kỹ linh sư hỏa nguyên tố, đây là nàng mới tấn chức không được bao lâu, từ sau khi ra khỏi Long khóa tháp nàng vẫn luôn có dấu hiệu muốn tấn chức, nàng là ở trên lưng ưng sư thú tấn chức.

Nếu Hỏa Liêm lúc này ở đây nhìn thấy cấp bậc của nàng chỉ sợ rất kinh hãi, chỉ mới có nửa tháng mà Quân Mộ Khuynh từ nhất cấp kỹ linh sư lên thẳng tới ba cấp kỹ linh sư, đây là chuyện biến thái kiểu gì.

“Ba cấp kỹ linh sư mà thôi! Thủy lá chắn.” mặc dù Mộ Dung Phượng Minh là bảy cấp kỹ linh sư, cũng không có tinh thần biến thái như Quân Mộ Khuynh, không dám mạo hiểm tiếp tục công kích, chỉ có thể phòng ngự.

Ngay lúc Mộ Dung Phượng Minh triển khai phòng ngự, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia tươi cười: “Ngưng!” hỏa vũ khắp bầu trời trong nháy mắt biến thành hai hỏa tiễn, một cái tiếp tục bắn tới người Mộ Dung Phượng Minh, còn cái kia lại hướng tới thánh nữ hoa trên tay Lam Sở bay tới.

“Không muốn!” Mộ Dung Phượng Minh luôn tin tưởng mình có thể đánh bại Quân Mộ Khuynh, nhưng từ sau khi nàng đem hỏa vũ khắp bầu trời ngưng tụ lại trong lòng hắn liền có một cỗ bất an, nàng vậy mà… nàng vậy mà có thể đem đấu kỹ dùng như thế. Sao có thể? Sao có thể như vậy?

Không muốn sao? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đã như vậy thì: “Phá hủy nó cho ta!” vẻ mặt Quân Mộ Khuynh đầy thú vị nhìn hỏa tiễn bay tới, càng nhìn càng thoải mái, người Mộ Dung thành nàng chưa từng nghe qua, nhưng người mà nàng nhìn không thuận mắt sẽ không khách khí với bọn họ.

Hai hỏa tiễn đồng thời bay tới mục tiêu của mình, một cái đụng vào lá chắn của Mộ Dung Phượng Minh, một cái trực tiếp bắn thủng thánh nữ hoa, cánh hoa đỏ rực lập tức héo rũ.

“Ngươi…” Mộ Dung Phượng Minh nổi giận, dược liệu hắn mất bao nhiêu tâm tư mới đoạt được liền bị hỏa tiễn của nàng một phát bắn héo. “Lam thủy chi triều!” ba cơn sóng mãnh liệt từ bốn phương tám hướng vọt tới, sóng triều không ngừng tuôn ra từ trong đấu kỹ trận, đánh tới người Quân Mộ Khuynh.

“Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh nhanh chóng ngưng tụ hỏa lá chắn, đem sóng triều ngăn bên ngoài, nhưng sau đó một lần ba con sóng đập tới lá chắn của nàng, lại tiếp một lần,…

Người điên! Quân Mộ Khuynh một lần nữa mắng thầm trong lòng, người của Mộ Dung thành toàn bộ đều là người điên! Vì một đóa hoa có thể hại chết nhiều người như vậy.

“Lam triều xé nát lá chắn của nàng cho ta, xé nát nàng cho ta!” trong đầu Mộ Dung Phượng Minh vẫn còn phảng phất một màn kia, hỏa tiễn của Quân Mộ Khuynh cứ như vậy mà vô tình bắn héo thánh nữ hoa.

“Hỏa lá chắn kiên trì trụ! Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh lại tiếp tục ngưng tụ ra một đấu kỹ khác, hỏa diễm không ngừng tuôn ra, công kích thủy triều của Mộ Dung Phượng Minh.

Cái gì? Mộ Dung Phượng Minh sửng sốt một chút, nàng thế nào có thể cùng một lúc vừa phòng ngự vừa ngưng tụ một đấu kỹ khác, nàng không sợ bị tinh thần lực phản hệ sao?

Đấu kỹ sư khi ngưng tụ một loại đấu kỹ không dám ngưng tụ thêm một loại đấu kỹ khác, một là do tinh thần lực không đủ, hai là dù có cưỡng ép ngưng tụ thì sẽ bị tinh thần lực phản hệ, cuối cùng nếu không phải bị mất máu mà chết thì cũng sẽ bị đần độn. (kiểu như tẩu hỏa nhập ma.)

Tinh thần lực của Quân Mộ Khuynh như một cái động không đáy, vĩnh viễn không thể nhìn thấy điểm cuối, nếu không phải sợ những người này bị dọa phát điên nàng còn muốn ngưng tụ đồng thời ba đấu kỹ kia.

Nước lửa chạm vào nhau, chúng nó vốn là hai loại nguyên tố xung khắc, không đội trời chung, ai thắng ai thua chỉ có thể xem đấu kỹ của ai lợi hai hơn, ai kiên trì hơn mà thôi.

“Tinh thần lực của ngươi còn đủ sao?” Quân Mộ Khuynh cười cười, tinh thần lực vĩnh viễn là đồ tốt.

“Không ai nói cho ngươi biết biệt danh của Mộ Dung thành là dược lò sao? Quân Mộ Khuynh, dù tinh thần lực của ngươi so với ta nhiều hơn, nhưng ta lại có đan dược, ai sống ai chết, còn quá sớm để nói.” Mộ Dung Phượng Minh đem một viên dược màu lam nuốt xuống, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Đột nhiên, lực lượng của đấu kỹ của hắn trở nên mạnh hơn, phải mạnh gấp đôi so với ban đầu.

Quân Mộ Khuynh kinh hãi, cũng đem lực lượng mạnh hơn cấp cho đấu kỹ. Dựa vào, không biết xấu hổ.

Một đạo màu tím thoáng qua, một lực cường đại hướng trên người Mộ Dung Phượng Minh đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook