Quyển 3 - Chương 141: Tôn giả, đại thừa giả
Thất Nguyệt Điềm
01/11/2016
Edit : Hoa Thiên
Quân Mộ Khuynh nhìn kim ô hỏa nhào tới trước mặt kia, vừa định ngưng tụ đấu kỹ chống lại, bên tai liền vang lên một giọng nói, một đạo tàn ảnh thoáng qua, lực lượng màu đen trong nháy mắt tuôn ra, đối kháng với kim ô hỏa.
“Hàn Ngạo Thần!” Quân Mộ Khuynh kêu một tiếng, hắn vừa mới nói, kim ô hỏa của mình không thể chống lại người trước mắt này, đây là ý gì? Chẳng lẽ kim ô hỏa cũng có phân biệt đẳng cấp sao? Vì sao trước đây nàng không có nghe nói qua, Hàn Ngạo Thần cũng không có nói qua với nàng.
“Đừng tới đây.” Hàn Ngạo Thần vội vàng nói, trên tay tuôn ra hắc ám lực càng thêm cường thịnh.
Hai người đứng ở đối diện, kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, âm ngoan chờ Quân Mộ Khuynh nói, “Quân Mộ Khuynh, ngươi dám cả gan kết bạn với người Hắc Ám thần điện, hôm nay, chúng ta liền giết hai người các ngươi!”
Hắc Ám thần điện?
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, chỉ vào hai người trước mắt nói, “Hắc Ám thần điện thì thế nào, Quang Minh thánh điện thì như thế nào, Quân Mộ Khuynh ta nhận định người, cho dù thần cũng không thể làm gì hắn, Hắc Dực!” Âm thanh lạnh như băng một chữ phát ra, hiện ra vô cùng hữu lực.
Hàn Ngạo Thần ngửa đầu cười to, lời của tiểu Khuynh Khuynh hắn đều nghe được, mặc dù lời giống vậy nàng cũng đã nói một lần, nhưng chưa từng nói trước mặt người khác, hiện tại nàng nói với người khác như vậy, dường như không thoải mái trong lòng, đều bị quét sạch.
Quân Chấn kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đã sớm biết người trước mắt là người của Hắc Ám thần điện, thế nhưng nàng vẫn lựa chọn như cũ, tính tình giống y như phụ thân của nàng, biết rõ ràng là không thể, vẫn cương quyết muốn lấy Mi nhi.
Hắc Dực rất nhanh triển khai, đột nhiên ma thú nhỏ ở trên tay Quân Mộ Khuynh trở nên thật lớn, đồng thời Hắc Dực cũng nhảy xuống khỏi bàn tay của Quân Mộ Khuynh, nó hung ác nhìn hai nhân loại trước mặt, lớn tiếng rống giận.
Dám có chút sát ý với chủ nhân của nó, Hắc Dực nó cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là cao thủ mạnh hơn nữa, nó cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thương tổn đến chủ nhân!
“Hắc Dực, ra tay không cần quá khách khí.” Môi đỏ mọng hơi giương lên, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.
Hàn Ngạo Thần thiếu chút nữa không bật cười, ra tay không cần quá khách khí, Quân Mộ Khuynh nàng ra tay lúc nào thì khách khí qua, ý tứ của những lời này không phải là ngươi hung hăng đánh, đánh chết tính của nàng, khụ khụ… chuyện của Tiểu Khuynh Khuynh chính là chuyện của hắn, đương nhiên cũng coi như hắn.
“Dạ, chủ nhân.” Hắc Dực trầm giọng đáp, mắt chống lại đấu kỹ sư thủy nguyên tố kia.
“Thủy hoa tứ tiên!” Bọt nước như thủy triều dâng trào, tản ra ở xung quanh, trực tiếp đánh về phía Hắc Dực bên này.
Quân Mộ Khuynh híp mắt, nhìn đấu kỹ sư thủy nguyên tố kia, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ, vừa rồi nàng thấy rõ ràng, đấu kỹ sư này không phải là không có đấu kỹ trận, mà là bọn hắn che giấu đấu kỹ trận, làm không có khác biệt gì, nhưng mới vừa rồi, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nàng vẫn là thấy rõ ràng, tôn giả thủy nguyên tố, hắn vậy mà đã là cấp bậc tôn giả, thảo nào dám kiêu ngạo như thế.
Quân Chấn nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, hắn mới vừa rồi không có nghe lầm, Hắc Dực quả thực gọi nàng là chủ nhân, là Xích Quân đem con ma thú này đưa cho nàng sao?
Bây giờ cũng không phải là thời điểm quản chuyện này, quan trọng nhất là để cho những người này nhanh cút đi!
“Tiểu tử thối, ngươi tránh ra, để lão phu.” Quân Chấn trầm giọng nói, ngân kiếm triển khai dưới chân, bảy hành tinh huyễn màu chói mắt, tám khối hồng sắc ngũ giác tinh óng ánh vờn quanh.
Đây là đấu kỹ trận đại thừa đấu kỹ sư!
Quân Mộ Khuynh quay đầu liền nhìn thấy một màn chấn động vô cùng kia, còn chưa có lấy lại tinh thần, thân ảnh Quân Chấn đã vọt đến trước mặt Hàn Ngạo Thần, đánh nhau với hỏa nguyên tố đấu kỹ sư kia.
Hàn Ngạo Thần trở về trước mặt Quân Mộ Khuynh, tỏ ra có chút thở hồng hộc, hắn thấy Quân Mộ Khuynh bình an vô sự, khẽ cười, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không sao chứ?” Quân Mộ Khuynh lúc này đã không để ý tới đẳng cấp của Quân Chấn, nàng đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, thuận thế đỡ lấy thân thể hắn, lo lắng hỏi.
Tôn giả đấu kỹ sư thì như thế nào, Hắc Dực đối phó hắn cũng đủ rồi, còn có một người khác, nàng không có bỏ qua kinh ngạc trong mắt người nọ, người nọ hiển nhiên cũng không ngờ rằng Quân Chấn đã là cấp tám đại thừa đấu kỹ sư, cách tôn thần, chỉ thiếu chút xíu nữa.
“Ta không sao, chỉ là không ngờ, hôm nay cùng lúc gặp được hai tôn giả.” Tôn giả ở trong mắt của đại thừa giả, cũng chỉ thường thôi, có Quân Chấn ở đây, sẽ không có chuyện gì.
Quân Mộ Khuynh gật đầu, cùng Hàn Ngạo Thần nhìn ánh lửa khắp bầu trời kia, còn có cột nước ngút trời, đấu kỹ sư ở trước mặt ma thú gặp nhiều thua thiệt, cho dù là tôn giả cũng không có ngoại lệ, ma thú không chỉ am hiểu công kích cự ly xa, ngay cả lực lượng công kích gần cũng am hiểu, toàn bộ nhân loại, ở trong mắt Hắc Dực, cũng không tính là cái gì.
“Hắc Dực, nuốt hắn!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, tuyệt đối không thể để cho hai người kia trở lại, chỉ là hai người cũng đã là tôn giả, nếu như bọn hắn trở lại, đem chuyện ngày hôm nay nói ra, đây không phải là sẽ đến nhiều tôn giả hơn sao, nói không chừng còn có đại thừa giả, còn có tôn thần, cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể trở về.
“Dạ!” Hắc Dực lại lần nữa trầm giọng đáp, trong mắt cũng lộ ra khát vọng, chủ nhân đối với nó thật tốt, nhân loại trước mắt, nó nuốt, đương nhiên nhất định là có lợi, hiện tại chủ nhân để nó nuốt đối thủ của nó, thật sự là quá tốt.
Dù sao không phải mỗi nhân loại đều nguyện ý để ma thú cắn nuốt nhân loại, mà ma thú cũng sẽ không dễ dàng cắn nuốt.
“Trâng tráo!” Thủy nguyên tố đấu kỹ sư biết rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của thần thú, lại không chịu nhận thua, hắn ngưng tụ ra một con ma thú, cũng chỉ là cấp bậc linh thú, không cần thần thú ra tay, ma thú ngưng tụ kia cũng sẽ tự động tan đi.
Đáng ghét! Quân Mộ Khuynh vậy mà lại có ma thú, đây là chuyện bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ đến, nếu Quân Mộ Khuynh có thần thú, vậy tuyệt đối không thể giết, bọn họ phải đem tin tức này đưa trở về, nếu không hai người bọn họ chưa có đi trở về, bọn họ sẽ lại phái ra sát thủ, giết Quân Mộ Khuynh.
Tôn giả ở trong mắt bọn họ không tính là cái gì, nhưng cũng không thể để ma thú của Quân Mộ Khuynh chiếm được tiện nghi!
Còn có Quân Chấn, lão già này, vậy mà đã là cấp bậc đại thừa giả, đại thừa giả cũng chính là tên gọi tắt của đại thừa đấu kỹ sư, so với bọn họ cũng cao hơn một tầng cấp, bọn họ đều xem thường Quân Chấn, đều cho rằng thực lực của hắn, cũng chỉ là tôn giả mà thôi, hiện tại xem ra, lão già Quân Chấn này bình thường nóng nảy như sấm, tùy tiện, tâm tư lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, hắn che giấu thực lực của chính mình, chính là vì có một ngày hoa lệ phản kích lại.
Bọn họ cũng biết nhìn thấy thực lực của Quân Chấn, Quân Chấn sẽ không cho phép bọn họ trở lại, nhưng vì tộc nhân của bọn họ, bọn họ nhất định phải trở lại, cho dù phải chết!
“Phượng hoàng giương cánh!” Quân Chấn lạnh lùng phun ra bốn chữ, phượng hoàng ưu nhã tôn quý, trên không trung giương cánh bay lượn, vàng óng đỏ mắt thoáng qua một tia kim quang, phượng hoàng rất nhanh bay về hướng hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bên kia.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư muốn chống lại, đã không có biện pháp, cấp bậc của hắn không như Quân Chấn, mà hắn cũng không phải là Quân Mộ Khuynh.
Lần trước đối chiến với Quân Mộ Khuynh, Quân Chấn thế nhưng đã rất thủ hạ lưu tình, mặc dù hắn tức giận, nhưng dù sao Quân Mộ Khuynh cũng là cháu gái của hắn, như thế nào đi nữa, cũng sẽ không hạ sát thủ, nếu không Quân Mộ Khuynh đốt thư phòng của hắn, hắn sao có thể cái gì cũng không có nói, hắn thế nào tức giận, trong lòng vẫn là thật đau lòng cháu gái từ nhỏ đã rời nhà này
Mặc dù ở trong mắt mọi người, Quân Mộ Khuynh là phế vật ngu ngốc, tình thương của hắn cũng chưa từng giảm bớt, hắn là gia chủ Quân gia, không thể lấy toàn bộ Quân gia đổi lấy một mình nàng, cho nên năm đó mới có thể để cả nhà bọn họ đi Phù Thủy trấn.
Bầu trời xuất hiện ngũ sắc quang mang, phượng hoàng hỏa hồng kia, giống như tia chớp bay qua, linh vũ hỏa hồng mềm nhẹ phiêu động trên không trung, lông vũ mềm mại ở trong gió thổi qua, chẳng qua là ngưng tụ ra ma thú, lại giống như ma thú thực sự vậy.
“Phượng hoàng, ăn hắn!” Quân Chấn cũng ngưng tụ ma thú chính mình làm như vậy, vừa rồi lời của nha đầu kia, khiến hắn cảm thấy chủ ý này thật sự cũng không tệ, để ma thú ăn bọn người kia, dù sao cũng có lợi, mặc dù hắn chỉ là ngưng tụ ma thú, vậy vẫn có thể “Ăn” như thường không phải sao.
Phượng hoàng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, kêu gào kia thuộc về vương giả, trên không trung vang lên, đỏ rực trong mắt lại lần nữa thoáng qua kim quang, phượng hoàng lập tức bay về hướng hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bên kia, đem hắn nuốt vào trong bụng, cuối cùng nó giương cánh bay ở trên không trung, ngao du bầu trời, linh vũ ưu nhã phi rơi kia, một màn trước mắt, giống như là một bức họa đẹp mắt, xinh đẹp không chân thực như vậy.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bị phượng hoàng nuốt vào trong bụng, còn chưa kịp phản ứng, cũng đã không vào trong bụng phượng hoàng.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư ngay cả mảnh vụn cũng không còn, một trận khói đen bay qua, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, phượng hoàng vỗ hai cánh, từ từ biến mất trên không trung, nó xuất hiện với biến mất, đều hoa lệ không gì sánh được.
Hắc Dực rống lớn một tiếng, âm thanh kinh thiên động địa vang lên, người Quân gia không dám đến gần nửa bước, thời điểm Quân Chấn tiến vào phòng này, cũng đã nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận một bước, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể, bọn họ không dám cãi lại.
Thủy nguyên tố đấu kỹ sư thấy đồng bọn bị phượng hoàng nuốt, trên đầu trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, hắn kinh hoảng nhìn thần thú trước mặt, hoảng hốt đã sớm khiến hắn rối loạn trình tự.Dựa vào, không cần biến thái như vậy chứ, người Quân gia đều là người điên, Quân Mộ Khuynh có thần thú còn chư tính, ngay cả Quân Chấn cũng đã là đại thừa đấu kỹ sư, này còn để cho người khác sống hay không, ở Thương khung đại lục, có thành tựu như vậy, cũng đã là chuyện không dễ dàng gì, Quân gia một đám biến thái như thế, đều làm được.
Thần thú, đại thừa đấu kỹ sư, ngay cả bọn họ ở chỗ đó từ tôn giả đột phá đại thừa giả, cũng hết sức khó khăn, lão già Quân Chấn này vậy mà lại làm được! Thật là bất khả tư nghị! (bất khả tư nghị: không thể nghĩ được, không thể hiểu được)
Quân Mộ Khuynh nhìn người nọ, trong mắt lạnh lùng cười, “Hắc Dực, thừa dịp hiện tại!”
Hắc Dực đương nhiên cũng nhận thấy được thủy nguyên tố đấu kỹ sư hoảng loạn, nó rất nhanh biến lớn thân thể của mình, không đợi thủy nguyên tố đấu kỹ sư thoát khỏi hoang mang, nó mở rộng miệng, trong nháy mắt, thủy nguyên tố đấu kỹ sư cũng đi vào trong miệng ma thú, Hắc Dực lập tức nhỏ lại thân thể.
Một loạt động tác này, hoàn thành trong nháy mắt, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Người Quân gia kinh hoảng vây quanh ở bên ngoài viện, bọn họ cũng nghe được âm thanh đánh nhau, hoài nghi nhìn trong sân.
Đây không phải sẽ là gia chủ cùng tôn tiểu thư đánh nhau chứ? Nhìn động tĩnh kia, là đến tám phần.
Mọi người 囧 囧 nhìn bên trong, rõ ràng hai người có cảm tình, còn muốn đánh kịch liệt như thế, đã hủy hoại một gian thư phòng, lần này chẳng lẽ lại muốn hủy hoại thứ gì, chuyện bi kịch như thế, sẽ phát sinh lần thứ hai?
Người đứng ở ngoài viện hoài nghi cũng không sai, trải qua đánh nhau vừa rồi, Quân gia lại bị hủy một tòa viện, chỉ để lại một mảnh phế tích, còn có đầu gỗ khói đen bốc lên.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn phế tích trước mặt, lần này so với lần trước còn muốn kịch liệt hơn, lần trước chỉ là hủy một gian phòng, lần này ngay cả nhà gian phòng của không có.
“Hắc Dực.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu một tiếng thân thể Hắc Dực còn đang giãn ra.
Hắc Dực lập tức nhỏ lại thân thể, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lại biến thành một con tiểu hắc mã, còn không quên thỉnh thoảng vỗ hai cánh nhỏ của mình.
Quân Chấn lấy lại tinh thần, đen mặt, nhìn phế tích xung quanh, hắn thật không rõ, một lần nha đầu này trở về, sẽ làm trong nhà chướng khí mù mịt.
Quên đi, lần này cũng không thể trách nàng, hai người kia chết là tốt rồi, nếu để cho bọn họ trở về, chỉ sợ tai họa vô cùng.
“Lão già, thực lực ngươi cũng không tệ lắm.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Quân Chấn, cấp tám đại thừa đấu kỹ sư, cũng chính là cái gọi là đại thừa giả, còn kém một chút xíu nữa là tôn thần.
“Nha đầu, ngươi thật giống như có chuyện gì đó giấu giếm ta.” Nàng thực sự liền ăn Xích Quân, hắn cư nhiên bị một tiểu nha đầu lừa, việc này nói ra, nhiều chuyện mất mặt, rất mất mặt!
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nàng có thể có chuyện gì gạt hắn, hắn không hỏi, chẳng lẽ nàng còn có nghĩa vụ nói cho mọi người, nàng chính là Xích Quân, sau đó gọi tới vô tận họa sát thân.
“Nhiều chuyện của ta cũng không bằng một chuyện của lão đầu ngươi, ngươi thẳng thắn ta cũng không để ý nói cho ngươi biết.” Đây gọi là trao đổi, chuyện của nàng đâu phải là bạch nghe.
Quân Chấn mặt đỏ lên, hắn nhanh một chút đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Gia gia hỏi chuyện ngươi, ngươi liền có thái độ này sao?” Đây rốt cuộc là cháu gái gì, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng điều kiện trao đổi, có rất nhiều chuyện hắn cũng không nói gì, thế nhưng việc này, hắn còn chưa từng có ai biết.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Quân Chấn, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, gia gia, thực sự là dễ nghe, nàng lúc nào đã gọi hắn là gia gia?
Hàn Ngạo Thần đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy trào phúng trong mắt nàng, trong lòng hung hăng đau nhói một cái, là dạng tình huống gì, mới khiến cho nàng đõi đãi người như vậy, xem ra người Quân giai, thực sự đã tổn thương nàng rất sâu.
“Được rồi được rồi, ta cũng không nói, ngươi muốn biết cái gì, ta muốn biết cái gì, đi ra ngoài trước lại nói.” Quân Chấn bất đắc dĩ nói, nàng đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận chính mình, hi vọng là sau khi nàng tất cả mọi chuyện, trong lòng sẽ dễ chịu một chút.
Hắn cũng không yêu cầu xa với nàng có thể tha thứ cho hắn, chỉ hi vọng nàng có thể không còn hận nữa, hắn nợ nàng thật sự là quá nhiều.
Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, vừa mở cửa viện ra, bóng đen ùn ùn kéo đến, Hàn Ngạo Thần vội vàng kéo Quân Mộ Khuynh trở lại, lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn những người đó.
Còn người ở ngoài cửa đang nghe trộm, phịch một tiếng, như là người chồng người vậy toàn bộ ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh ai ô, toàn bộ rên rỉ nằm trên mặt đất.
Quân Chấn đen mặt, nhìn người Quân gia không ra thể thống gì té trên mặt đất, thoáng cái cơn tức giận toàn bộ xông ra.
“Toàn bộ đi trở về diện bích cho lão tử!” Tiếng rống kinh thiên vang lên.
Người té trên mặt đất đầu tiên là thân thể cứng đờ, trong nháy mắt mạnh ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn Quân Chấn, một màn đập vào mi mắt lại khiến cho bọn họ không dám tin tưởng, mắt trừng lớn giống như chuông lớn vậy, nhìn một mảnh hỗn độn kia, tất cả mọi người nuốt nuốt nước miếng, hóa đá ở tại chỗ.
Tình huống gì đây? Lần trước, cả một gian phòng không còn, hiện tại, viện cũng không còn, gia chủ cùng tôn tiểu thư rốt cuộc đã làm gì? Hai người chạm mặt nhau một lần, chính là hủy thiên diệt địa, vậy lần sau có phải hay không là cả gian viện?
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn phía sau, sắc mặt hơi cứng đờ, nàng ho nhẹ một tiếng, không nhìn tới người Quân gia.
Nàng tuyệt đối có thể bảo đảm, đây là ngoài ý muốn, nàng không động một chút xíu đến việc hủy diệt viện này, lúc đó nàng đã nghĩ không thể để cho người trước mắt đi, cũng không nghĩ qua cái gì khác, thẳng thắn để Hắc Dực ra tay còn nàng đứng ở bên cạnh, kết quả lão già kia cũng ra tay, lực lượng cường đại đánh tới, liền đem viện làm hỏng.
Một trận tang thương gió mát mơn trớn, mọi người đều rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy sắc mặt Quân Chấn, lập tức đứng lên.
“Còn chưa cút đi diện bích!” Quân Chấn quát, lá gan của bọn họ thật lớn, dám nghe trộm bọn hắn nói chuyện.
“Vâng!” Người Quân gia nhanh chân bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút, sẽ bị phạt nặng thêm.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Gia Cát Dung Dung bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình của Chấn lúc nào mới có thể sửa đây, hắn còn nói Khuynh nhi, chính mình cũng giống vậy, khi ánh mắt nhu hòa nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia, ngay cả Gia Cát Dung Dung cũng ngây ngốc sửng sốt một chút, mới lại nâng bước đi vào bên trong.
“Khuynh nhi.” Gia Cát Dung Dung nhẹ giọng kêu lên, nhìn thấy cánh tay Hàn Ngạo Thần còn đặt ở ngang hông Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một nụ cười hòa nhã.
Chắc hẳn đây là người ngưỡng mộ trong lòng của Khuynh nhi, ánh mắt của Khuynh nhi thực sự là không tệ, nam tử tuyệt mỹ như thế, ngay cả nàng cũng chưa từng gặp qua.
“Nãi nãi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt kêu lên, trong âm thanh không có phập phồng nào, cũng không có nửa điểm cảm xúc.
Quân Chấn ở bên cạnh, sắc mặt xoát một cái liền thay đổi, hắn liều mạng ngừng lại một hơi, để mình không muốn tính toán, nha đầu này vẫn luôn có thành kiến, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó nàng sẽ gọi mình một tiếng gia gia, sẽ, nhất định.
Vị gia chủ nào đó chỉ có thể ở một bên an ủi chính mình như vậy, hi vọng trong lòng mình có thể cân bằng một chút, kết quả càng điều chỉnh, trong lòng hắn lại càng không thăng bằng.
Hàn Ngạo Thần lộ ra một nụ cười ôn hòa, hướng về phía Gia Cát Dung Dung nhẹ giọng kêu lên, “Hàn Ngạo Thần gặp qua Quân gia chủ mẫu.” Thật ra hắn cũng muốn kêu nãi nãi, vì không muốn tiểu Khuynh Khuynh không để ý tới hắn, hắn vẫn là đem hai chữ này nuốt xuống, kêu một tiếng Quân gia chủ mẫu.
Trong lòng Quân Chấn càng không thăng bằng, tiểu tử này từ khi nhìn thấy mình cho đến bây giờ, cũng không kêu lên mình một tiếng, hiện tại phu nhân mình tới, liền kêu Quân gia chủ mẫu, hắn rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ hắn không biết muốn lấy cháu gái nhà bọn họ, hắn còn phải được gia gia này gật đầu sao!
“Ừ.” Gia Cát Dung Dung mỉm cười gật đầu, mặc dù nàng rất muốn để cho người trước mắt gọi mình một tiếng nãi nãi, nhưng dù sao bây giờ vẫn không phải lúc, bát tự còn chưa có lấy, kêu một tiếng nãi nãi, có vẻ có chút quá sớm.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn gò má Hàn Ngạo Thần, mới vừa rồi, nàng thậm chí còn có chút khẩn trương, nàng ở trong lòng suy đoán Hàn Ngạo Thần rốt cuộc sẽ kêu nãi nãi, hay là cái khác, nhưng mà may mắn là không phải.
Quân Mộ Khuynh nhìn kim ô hỏa nhào tới trước mặt kia, vừa định ngưng tụ đấu kỹ chống lại, bên tai liền vang lên một giọng nói, một đạo tàn ảnh thoáng qua, lực lượng màu đen trong nháy mắt tuôn ra, đối kháng với kim ô hỏa.
“Hàn Ngạo Thần!” Quân Mộ Khuynh kêu một tiếng, hắn vừa mới nói, kim ô hỏa của mình không thể chống lại người trước mắt này, đây là ý gì? Chẳng lẽ kim ô hỏa cũng có phân biệt đẳng cấp sao? Vì sao trước đây nàng không có nghe nói qua, Hàn Ngạo Thần cũng không có nói qua với nàng.
“Đừng tới đây.” Hàn Ngạo Thần vội vàng nói, trên tay tuôn ra hắc ám lực càng thêm cường thịnh.
Hai người đứng ở đối diện, kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, âm ngoan chờ Quân Mộ Khuynh nói, “Quân Mộ Khuynh, ngươi dám cả gan kết bạn với người Hắc Ám thần điện, hôm nay, chúng ta liền giết hai người các ngươi!”
Hắc Ám thần điện?
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, chỉ vào hai người trước mắt nói, “Hắc Ám thần điện thì thế nào, Quang Minh thánh điện thì như thế nào, Quân Mộ Khuynh ta nhận định người, cho dù thần cũng không thể làm gì hắn, Hắc Dực!” Âm thanh lạnh như băng một chữ phát ra, hiện ra vô cùng hữu lực.
Hàn Ngạo Thần ngửa đầu cười to, lời của tiểu Khuynh Khuynh hắn đều nghe được, mặc dù lời giống vậy nàng cũng đã nói một lần, nhưng chưa từng nói trước mặt người khác, hiện tại nàng nói với người khác như vậy, dường như không thoải mái trong lòng, đều bị quét sạch.
Quân Chấn kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đã sớm biết người trước mắt là người của Hắc Ám thần điện, thế nhưng nàng vẫn lựa chọn như cũ, tính tình giống y như phụ thân của nàng, biết rõ ràng là không thể, vẫn cương quyết muốn lấy Mi nhi.
Hắc Dực rất nhanh triển khai, đột nhiên ma thú nhỏ ở trên tay Quân Mộ Khuynh trở nên thật lớn, đồng thời Hắc Dực cũng nhảy xuống khỏi bàn tay của Quân Mộ Khuynh, nó hung ác nhìn hai nhân loại trước mặt, lớn tiếng rống giận.
Dám có chút sát ý với chủ nhân của nó, Hắc Dực nó cũng sẽ không bỏ qua, cho dù là cao thủ mạnh hơn nữa, nó cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thương tổn đến chủ nhân!
“Hắc Dực, ra tay không cần quá khách khí.” Môi đỏ mọng hơi giương lên, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.
Hàn Ngạo Thần thiếu chút nữa không bật cười, ra tay không cần quá khách khí, Quân Mộ Khuynh nàng ra tay lúc nào thì khách khí qua, ý tứ của những lời này không phải là ngươi hung hăng đánh, đánh chết tính của nàng, khụ khụ… chuyện của Tiểu Khuynh Khuynh chính là chuyện của hắn, đương nhiên cũng coi như hắn.
“Dạ, chủ nhân.” Hắc Dực trầm giọng đáp, mắt chống lại đấu kỹ sư thủy nguyên tố kia.
“Thủy hoa tứ tiên!” Bọt nước như thủy triều dâng trào, tản ra ở xung quanh, trực tiếp đánh về phía Hắc Dực bên này.
Quân Mộ Khuynh híp mắt, nhìn đấu kỹ sư thủy nguyên tố kia, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ, vừa rồi nàng thấy rõ ràng, đấu kỹ sư này không phải là không có đấu kỹ trận, mà là bọn hắn che giấu đấu kỹ trận, làm không có khác biệt gì, nhưng mới vừa rồi, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nàng vẫn là thấy rõ ràng, tôn giả thủy nguyên tố, hắn vậy mà đã là cấp bậc tôn giả, thảo nào dám kiêu ngạo như thế.
Quân Chấn nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, hắn mới vừa rồi không có nghe lầm, Hắc Dực quả thực gọi nàng là chủ nhân, là Xích Quân đem con ma thú này đưa cho nàng sao?
Bây giờ cũng không phải là thời điểm quản chuyện này, quan trọng nhất là để cho những người này nhanh cút đi!
“Tiểu tử thối, ngươi tránh ra, để lão phu.” Quân Chấn trầm giọng nói, ngân kiếm triển khai dưới chân, bảy hành tinh huyễn màu chói mắt, tám khối hồng sắc ngũ giác tinh óng ánh vờn quanh.
Đây là đấu kỹ trận đại thừa đấu kỹ sư!
Quân Mộ Khuynh quay đầu liền nhìn thấy một màn chấn động vô cùng kia, còn chưa có lấy lại tinh thần, thân ảnh Quân Chấn đã vọt đến trước mặt Hàn Ngạo Thần, đánh nhau với hỏa nguyên tố đấu kỹ sư kia.
Hàn Ngạo Thần trở về trước mặt Quân Mộ Khuynh, tỏ ra có chút thở hồng hộc, hắn thấy Quân Mộ Khuynh bình an vô sự, khẽ cười, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không sao chứ?” Quân Mộ Khuynh lúc này đã không để ý tới đẳng cấp của Quân Chấn, nàng đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, thuận thế đỡ lấy thân thể hắn, lo lắng hỏi.
Tôn giả đấu kỹ sư thì như thế nào, Hắc Dực đối phó hắn cũng đủ rồi, còn có một người khác, nàng không có bỏ qua kinh ngạc trong mắt người nọ, người nọ hiển nhiên cũng không ngờ rằng Quân Chấn đã là cấp tám đại thừa đấu kỹ sư, cách tôn thần, chỉ thiếu chút xíu nữa.
“Ta không sao, chỉ là không ngờ, hôm nay cùng lúc gặp được hai tôn giả.” Tôn giả ở trong mắt của đại thừa giả, cũng chỉ thường thôi, có Quân Chấn ở đây, sẽ không có chuyện gì.
Quân Mộ Khuynh gật đầu, cùng Hàn Ngạo Thần nhìn ánh lửa khắp bầu trời kia, còn có cột nước ngút trời, đấu kỹ sư ở trước mặt ma thú gặp nhiều thua thiệt, cho dù là tôn giả cũng không có ngoại lệ, ma thú không chỉ am hiểu công kích cự ly xa, ngay cả lực lượng công kích gần cũng am hiểu, toàn bộ nhân loại, ở trong mắt Hắc Dực, cũng không tính là cái gì.
“Hắc Dực, nuốt hắn!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, tuyệt đối không thể để cho hai người kia trở lại, chỉ là hai người cũng đã là tôn giả, nếu như bọn hắn trở lại, đem chuyện ngày hôm nay nói ra, đây không phải là sẽ đến nhiều tôn giả hơn sao, nói không chừng còn có đại thừa giả, còn có tôn thần, cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể trở về.
“Dạ!” Hắc Dực lại lần nữa trầm giọng đáp, trong mắt cũng lộ ra khát vọng, chủ nhân đối với nó thật tốt, nhân loại trước mắt, nó nuốt, đương nhiên nhất định là có lợi, hiện tại chủ nhân để nó nuốt đối thủ của nó, thật sự là quá tốt.
Dù sao không phải mỗi nhân loại đều nguyện ý để ma thú cắn nuốt nhân loại, mà ma thú cũng sẽ không dễ dàng cắn nuốt.
“Trâng tráo!” Thủy nguyên tố đấu kỹ sư biết rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của thần thú, lại không chịu nhận thua, hắn ngưng tụ ra một con ma thú, cũng chỉ là cấp bậc linh thú, không cần thần thú ra tay, ma thú ngưng tụ kia cũng sẽ tự động tan đi.
Đáng ghét! Quân Mộ Khuynh vậy mà lại có ma thú, đây là chuyện bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ đến, nếu Quân Mộ Khuynh có thần thú, vậy tuyệt đối không thể giết, bọn họ phải đem tin tức này đưa trở về, nếu không hai người bọn họ chưa có đi trở về, bọn họ sẽ lại phái ra sát thủ, giết Quân Mộ Khuynh.
Tôn giả ở trong mắt bọn họ không tính là cái gì, nhưng cũng không thể để ma thú của Quân Mộ Khuynh chiếm được tiện nghi!
Còn có Quân Chấn, lão già này, vậy mà đã là cấp bậc đại thừa giả, đại thừa giả cũng chính là tên gọi tắt của đại thừa đấu kỹ sư, so với bọn họ cũng cao hơn một tầng cấp, bọn họ đều xem thường Quân Chấn, đều cho rằng thực lực của hắn, cũng chỉ là tôn giả mà thôi, hiện tại xem ra, lão già Quân Chấn này bình thường nóng nảy như sấm, tùy tiện, tâm tư lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, hắn che giấu thực lực của chính mình, chính là vì có một ngày hoa lệ phản kích lại.
Bọn họ cũng biết nhìn thấy thực lực của Quân Chấn, Quân Chấn sẽ không cho phép bọn họ trở lại, nhưng vì tộc nhân của bọn họ, bọn họ nhất định phải trở lại, cho dù phải chết!
“Phượng hoàng giương cánh!” Quân Chấn lạnh lùng phun ra bốn chữ, phượng hoàng ưu nhã tôn quý, trên không trung giương cánh bay lượn, vàng óng đỏ mắt thoáng qua một tia kim quang, phượng hoàng rất nhanh bay về hướng hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bên kia.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư muốn chống lại, đã không có biện pháp, cấp bậc của hắn không như Quân Chấn, mà hắn cũng không phải là Quân Mộ Khuynh.
Lần trước đối chiến với Quân Mộ Khuynh, Quân Chấn thế nhưng đã rất thủ hạ lưu tình, mặc dù hắn tức giận, nhưng dù sao Quân Mộ Khuynh cũng là cháu gái của hắn, như thế nào đi nữa, cũng sẽ không hạ sát thủ, nếu không Quân Mộ Khuynh đốt thư phòng của hắn, hắn sao có thể cái gì cũng không có nói, hắn thế nào tức giận, trong lòng vẫn là thật đau lòng cháu gái từ nhỏ đã rời nhà này
Mặc dù ở trong mắt mọi người, Quân Mộ Khuynh là phế vật ngu ngốc, tình thương của hắn cũng chưa từng giảm bớt, hắn là gia chủ Quân gia, không thể lấy toàn bộ Quân gia đổi lấy một mình nàng, cho nên năm đó mới có thể để cả nhà bọn họ đi Phù Thủy trấn.
Bầu trời xuất hiện ngũ sắc quang mang, phượng hoàng hỏa hồng kia, giống như tia chớp bay qua, linh vũ hỏa hồng mềm nhẹ phiêu động trên không trung, lông vũ mềm mại ở trong gió thổi qua, chẳng qua là ngưng tụ ra ma thú, lại giống như ma thú thực sự vậy.
“Phượng hoàng, ăn hắn!” Quân Chấn cũng ngưng tụ ma thú chính mình làm như vậy, vừa rồi lời của nha đầu kia, khiến hắn cảm thấy chủ ý này thật sự cũng không tệ, để ma thú ăn bọn người kia, dù sao cũng có lợi, mặc dù hắn chỉ là ngưng tụ ma thú, vậy vẫn có thể “Ăn” như thường không phải sao.
Phượng hoàng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, kêu gào kia thuộc về vương giả, trên không trung vang lên, đỏ rực trong mắt lại lần nữa thoáng qua kim quang, phượng hoàng lập tức bay về hướng hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bên kia, đem hắn nuốt vào trong bụng, cuối cùng nó giương cánh bay ở trên không trung, ngao du bầu trời, linh vũ ưu nhã phi rơi kia, một màn trước mắt, giống như là một bức họa đẹp mắt, xinh đẹp không chân thực như vậy.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư bị phượng hoàng nuốt vào trong bụng, còn chưa kịp phản ứng, cũng đã không vào trong bụng phượng hoàng.
Hỏa nguyên tố đấu kỹ sư ngay cả mảnh vụn cũng không còn, một trận khói đen bay qua, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, phượng hoàng vỗ hai cánh, từ từ biến mất trên không trung, nó xuất hiện với biến mất, đều hoa lệ không gì sánh được.
Hắc Dực rống lớn một tiếng, âm thanh kinh thiên động địa vang lên, người Quân gia không dám đến gần nửa bước, thời điểm Quân Chấn tiến vào phòng này, cũng đã nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận một bước, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể, bọn họ không dám cãi lại.
Thủy nguyên tố đấu kỹ sư thấy đồng bọn bị phượng hoàng nuốt, trên đầu trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, hắn kinh hoảng nhìn thần thú trước mặt, hoảng hốt đã sớm khiến hắn rối loạn trình tự.Dựa vào, không cần biến thái như vậy chứ, người Quân gia đều là người điên, Quân Mộ Khuynh có thần thú còn chư tính, ngay cả Quân Chấn cũng đã là đại thừa đấu kỹ sư, này còn để cho người khác sống hay không, ở Thương khung đại lục, có thành tựu như vậy, cũng đã là chuyện không dễ dàng gì, Quân gia một đám biến thái như thế, đều làm được.
Thần thú, đại thừa đấu kỹ sư, ngay cả bọn họ ở chỗ đó từ tôn giả đột phá đại thừa giả, cũng hết sức khó khăn, lão già Quân Chấn này vậy mà lại làm được! Thật là bất khả tư nghị! (bất khả tư nghị: không thể nghĩ được, không thể hiểu được)
Quân Mộ Khuynh nhìn người nọ, trong mắt lạnh lùng cười, “Hắc Dực, thừa dịp hiện tại!”
Hắc Dực đương nhiên cũng nhận thấy được thủy nguyên tố đấu kỹ sư hoảng loạn, nó rất nhanh biến lớn thân thể của mình, không đợi thủy nguyên tố đấu kỹ sư thoát khỏi hoang mang, nó mở rộng miệng, trong nháy mắt, thủy nguyên tố đấu kỹ sư cũng đi vào trong miệng ma thú, Hắc Dực lập tức nhỏ lại thân thể.
Một loạt động tác này, hoàn thành trong nháy mắt, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Người Quân gia kinh hoảng vây quanh ở bên ngoài viện, bọn họ cũng nghe được âm thanh đánh nhau, hoài nghi nhìn trong sân.
Đây không phải sẽ là gia chủ cùng tôn tiểu thư đánh nhau chứ? Nhìn động tĩnh kia, là đến tám phần.
Mọi người 囧 囧 nhìn bên trong, rõ ràng hai người có cảm tình, còn muốn đánh kịch liệt như thế, đã hủy hoại một gian thư phòng, lần này chẳng lẽ lại muốn hủy hoại thứ gì, chuyện bi kịch như thế, sẽ phát sinh lần thứ hai?
Người đứng ở ngoài viện hoài nghi cũng không sai, trải qua đánh nhau vừa rồi, Quân gia lại bị hủy một tòa viện, chỉ để lại một mảnh phế tích, còn có đầu gỗ khói đen bốc lên.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn phế tích trước mặt, lần này so với lần trước còn muốn kịch liệt hơn, lần trước chỉ là hủy một gian phòng, lần này ngay cả nhà gian phòng của không có.
“Hắc Dực.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu một tiếng thân thể Hắc Dực còn đang giãn ra.
Hắc Dực lập tức nhỏ lại thân thể, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lại biến thành một con tiểu hắc mã, còn không quên thỉnh thoảng vỗ hai cánh nhỏ của mình.
Quân Chấn lấy lại tinh thần, đen mặt, nhìn phế tích xung quanh, hắn thật không rõ, một lần nha đầu này trở về, sẽ làm trong nhà chướng khí mù mịt.
Quên đi, lần này cũng không thể trách nàng, hai người kia chết là tốt rồi, nếu để cho bọn họ trở về, chỉ sợ tai họa vô cùng.
“Lão già, thực lực ngươi cũng không tệ lắm.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Quân Chấn, cấp tám đại thừa đấu kỹ sư, cũng chính là cái gọi là đại thừa giả, còn kém một chút xíu nữa là tôn thần.
“Nha đầu, ngươi thật giống như có chuyện gì đó giấu giếm ta.” Nàng thực sự liền ăn Xích Quân, hắn cư nhiên bị một tiểu nha đầu lừa, việc này nói ra, nhiều chuyện mất mặt, rất mất mặt!
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nàng có thể có chuyện gì gạt hắn, hắn không hỏi, chẳng lẽ nàng còn có nghĩa vụ nói cho mọi người, nàng chính là Xích Quân, sau đó gọi tới vô tận họa sát thân.
“Nhiều chuyện của ta cũng không bằng một chuyện của lão đầu ngươi, ngươi thẳng thắn ta cũng không để ý nói cho ngươi biết.” Đây gọi là trao đổi, chuyện của nàng đâu phải là bạch nghe.
Quân Chấn mặt đỏ lên, hắn nhanh một chút đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Gia gia hỏi chuyện ngươi, ngươi liền có thái độ này sao?” Đây rốt cuộc là cháu gái gì, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng điều kiện trao đổi, có rất nhiều chuyện hắn cũng không nói gì, thế nhưng việc này, hắn còn chưa từng có ai biết.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Quân Chấn, ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, gia gia, thực sự là dễ nghe, nàng lúc nào đã gọi hắn là gia gia?
Hàn Ngạo Thần đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy trào phúng trong mắt nàng, trong lòng hung hăng đau nhói một cái, là dạng tình huống gì, mới khiến cho nàng đõi đãi người như vậy, xem ra người Quân giai, thực sự đã tổn thương nàng rất sâu.
“Được rồi được rồi, ta cũng không nói, ngươi muốn biết cái gì, ta muốn biết cái gì, đi ra ngoài trước lại nói.” Quân Chấn bất đắc dĩ nói, nàng đến bây giờ vẫn không thể tiếp nhận chính mình, hi vọng là sau khi nàng tất cả mọi chuyện, trong lòng sẽ dễ chịu một chút.
Hắn cũng không yêu cầu xa với nàng có thể tha thứ cho hắn, chỉ hi vọng nàng có thể không còn hận nữa, hắn nợ nàng thật sự là quá nhiều.
Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, vừa mở cửa viện ra, bóng đen ùn ùn kéo đến, Hàn Ngạo Thần vội vàng kéo Quân Mộ Khuynh trở lại, lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn những người đó.
Còn người ở ngoài cửa đang nghe trộm, phịch một tiếng, như là người chồng người vậy toàn bộ ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh ai ô, toàn bộ rên rỉ nằm trên mặt đất.
Quân Chấn đen mặt, nhìn người Quân gia không ra thể thống gì té trên mặt đất, thoáng cái cơn tức giận toàn bộ xông ra.
“Toàn bộ đi trở về diện bích cho lão tử!” Tiếng rống kinh thiên vang lên.
Người té trên mặt đất đầu tiên là thân thể cứng đờ, trong nháy mắt mạnh ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn Quân Chấn, một màn đập vào mi mắt lại khiến cho bọn họ không dám tin tưởng, mắt trừng lớn giống như chuông lớn vậy, nhìn một mảnh hỗn độn kia, tất cả mọi người nuốt nuốt nước miếng, hóa đá ở tại chỗ.
Tình huống gì đây? Lần trước, cả một gian phòng không còn, hiện tại, viện cũng không còn, gia chủ cùng tôn tiểu thư rốt cuộc đã làm gì? Hai người chạm mặt nhau một lần, chính là hủy thiên diệt địa, vậy lần sau có phải hay không là cả gian viện?
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn phía sau, sắc mặt hơi cứng đờ, nàng ho nhẹ một tiếng, không nhìn tới người Quân gia.
Nàng tuyệt đối có thể bảo đảm, đây là ngoài ý muốn, nàng không động một chút xíu đến việc hủy diệt viện này, lúc đó nàng đã nghĩ không thể để cho người trước mắt đi, cũng không nghĩ qua cái gì khác, thẳng thắn để Hắc Dực ra tay còn nàng đứng ở bên cạnh, kết quả lão già kia cũng ra tay, lực lượng cường đại đánh tới, liền đem viện làm hỏng.
Một trận tang thương gió mát mơn trớn, mọi người đều rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy sắc mặt Quân Chấn, lập tức đứng lên.
“Còn chưa cút đi diện bích!” Quân Chấn quát, lá gan của bọn họ thật lớn, dám nghe trộm bọn hắn nói chuyện.
“Vâng!” Người Quân gia nhanh chân bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút, sẽ bị phạt nặng thêm.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Gia Cát Dung Dung bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình của Chấn lúc nào mới có thể sửa đây, hắn còn nói Khuynh nhi, chính mình cũng giống vậy, khi ánh mắt nhu hòa nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia, ngay cả Gia Cát Dung Dung cũng ngây ngốc sửng sốt một chút, mới lại nâng bước đi vào bên trong.
“Khuynh nhi.” Gia Cát Dung Dung nhẹ giọng kêu lên, nhìn thấy cánh tay Hàn Ngạo Thần còn đặt ở ngang hông Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một nụ cười hòa nhã.
Chắc hẳn đây là người ngưỡng mộ trong lòng của Khuynh nhi, ánh mắt của Khuynh nhi thực sự là không tệ, nam tử tuyệt mỹ như thế, ngay cả nàng cũng chưa từng gặp qua.
“Nãi nãi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt kêu lên, trong âm thanh không có phập phồng nào, cũng không có nửa điểm cảm xúc.
Quân Chấn ở bên cạnh, sắc mặt xoát một cái liền thay đổi, hắn liều mạng ngừng lại một hơi, để mình không muốn tính toán, nha đầu này vẫn luôn có thành kiến, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó nàng sẽ gọi mình một tiếng gia gia, sẽ, nhất định.
Vị gia chủ nào đó chỉ có thể ở một bên an ủi chính mình như vậy, hi vọng trong lòng mình có thể cân bằng một chút, kết quả càng điều chỉnh, trong lòng hắn lại càng không thăng bằng.
Hàn Ngạo Thần lộ ra một nụ cười ôn hòa, hướng về phía Gia Cát Dung Dung nhẹ giọng kêu lên, “Hàn Ngạo Thần gặp qua Quân gia chủ mẫu.” Thật ra hắn cũng muốn kêu nãi nãi, vì không muốn tiểu Khuynh Khuynh không để ý tới hắn, hắn vẫn là đem hai chữ này nuốt xuống, kêu một tiếng Quân gia chủ mẫu.
Trong lòng Quân Chấn càng không thăng bằng, tiểu tử này từ khi nhìn thấy mình cho đến bây giờ, cũng không kêu lên mình một tiếng, hiện tại phu nhân mình tới, liền kêu Quân gia chủ mẫu, hắn rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ hắn không biết muốn lấy cháu gái nhà bọn họ, hắn còn phải được gia gia này gật đầu sao!
“Ừ.” Gia Cát Dung Dung mỉm cười gật đầu, mặc dù nàng rất muốn để cho người trước mắt gọi mình một tiếng nãi nãi, nhưng dù sao bây giờ vẫn không phải lúc, bát tự còn chưa có lấy, kêu một tiếng nãi nãi, có vẻ có chút quá sớm.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn gò má Hàn Ngạo Thần, mới vừa rồi, nàng thậm chí còn có chút khẩn trương, nàng ở trong lòng suy đoán Hàn Ngạo Thần rốt cuộc sẽ kêu nãi nãi, hay là cái khác, nhưng mà may mắn là không phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.