Chương 2157: Chân Tướng (4)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
“...” Vân Triệt mấp máy môi, hắn muốn lên tiếng hết lần này đến lần khác, nhưng lại không muốn ngắt lời Thủy Mị Âm.
Kỳ thực những lời nói như thế này, Hạ Khuynh Nguyệt năm đó hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp đã nói với hắn không chỉ một lần.
“Trái tim của ngươi trở nên dịu dàng là bởi vì nữ nhi sao?” Nàng từng nói với hắn bằng giọng điệu mang theo chút thở dài.
Thủy Mị Âm tiếp tục nói: “Không lâu sau, Kiếp Thiên Ma Đế phá giới trở về, ngươi đã ngăn chặn thành công cơn giận ma quỷ của nàng, cũng có được một chỗ dựa lớn vô cùng vững chắc, được chúng Giới Vương và Thần Đế cảm kích tôn sùng, được tôn là thần tử cứu thế...”
“Sau đó, ngươi lại tìm được Mạt Lỵ tỷ tỷ sở hữu sức mạnh Tà Anh, chẳng những bù đắp được khoảng trống trong sinh mệnh mà còn có thêm được một chỗ dựa lớn mạnh vững chắc.”
“Nhưng mà... Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói, Kiếp Thiên Ma Đế cũng được, Tà Anh cũng được, các nàng có lớn mạnh thì chung quy lại cũng không phải là sức mạnh của ngươi, ngược lại... hoàn toàn khiến ngươi không có cảm giác nguy cơ và dã tâm.”
Vân Triệt sao có thể không nhớ rõ, hắn khi đó trong đầu đều là sau khi đưa Kiếp Thiên Ma Đế đi, hắn sẽ mang theo công lao danh vọng của “thần tử cứu thế” để chính miệng đưa ra lời hứa hẹn với Trụ Thiên Thần Đế, cùng với Mạt Lỵ quy ẩn Lam Cực Tinh.
Hắn khi đó thân gánh truyền thừa của Tà Thần, chuyện hắn là chủ nhân của Thiên Độc Châu đều đã công khai. Sau khi trải qua kiếp nạn, chúng Giới Vương và Thần Đế đối với hắn trước ngạo mạn sau cung kính. Ít nhất, trên danh vọng bên ngoài, hắn đã đã đứng ở độ cao ngang hàng với Thần Đế, thậm chí còn cao hơn.
Với danh là người truyền thừa duy nhất của Thần Sáng Thế, ai có thể lường trước được giới hạn mà hắn có thể đạt được trong tương lai chắc chắn vượt qua tất cả các Thần Đế đương thời.
Thế nhưng sức mạnh tự thân của hắn khi đó mới chỉ là một Thần Vương.
Từ lập trường “Vân Đế” của hắn hiện tại, nếu trên thế giới này có một người trẻ tuổi lập được kỳ tích vượt qua mình, được công khai biết đến, tương lai nhất định sẽ vượt qua mình, nhưng trước mắt vẫn còn là một chú chim non...
Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để âm thầm trừ khử!
Lúc này nghĩ lại, sự kiêu ngạo, thỏa mãn, hài lòng, an tâm, khát khao khi đó... yếu ớt đến mức nào, ngây thơ và buồn cười đến mức nào.
“Nàng nói, sau khi Kiếp Thiên Ma Đế rời đi, tuy ngươi có Mạt Lỵ tỷ tỷ bên cạnh, nhưng dã tâm làm Đế Vương là điều vĩnh viễn không thể lường được. Cộng thêm thời điểm đó, nàng đã nhận ra được sát ý của Long Bạch đối với ngươi... Còn nữa, nếu như phía Mạt Lỵ tỷ tỷ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như không khống chế được sức mạnh Tà Anh, ví dụ như...”
“Khi đó, một khi bên cạnh đã không có gì đủ để uy hiếp, sẽ gặp phải tai nạn không chỉ có Vân Triệt ca ca, mà còn cả Lam Cực Tinh.”
Thủy Mị Âm nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó:
“Hắn đang mong chờ và tin tưởng vào tương lai tốt đẹp với tất cả sức lực của mình, ta không thể không dốc hết sức tính toán và chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất đối với hắn.”
“...” Vân Triệt nghiến răng, ngón tay trên đầu gối cũng vô thức siết chặt, suýt chút nữa đã găm vào trong da thịt.
“Ma quỷ chân chính, cho tới hiện tại đều không phải là Ma Nhân hắc ám, mà nó là sự tồn tại ẩn sâu trong linh hồn mỗi sinh linh. Thế nên, vĩnh viễn đừng bao giờ hy vọng dùng thiện ý của mình để đổi lấy thiện ý của người khác, càng đừng bao giờ đánh giá cao giới hạn cuối cùng của nhân tính.”
Giọng nói Thủy Mị Âm hơi ngừng lại, nói: “Vân Triệt ca ca, những lời này, năm đó ta nói cho ngươi đó là do Kiếp Thiên Ma Đế nói với ta, thực ra... là do Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói.”
“... Nói tiếp.” Hai hàm răng của Vân Triệt vẫn không tự chủ được mà nghiến chặt. Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói một cách vô cùng khó khăn.
“Khi lấy được Càn Khôn Thứ do Kiếp Thiên Ma Đế đưa cho, đồng thời sau khi có thể hoàn toàn điều khiển nó, Khuynh Nguyệt tỷ tỷ bắt đầu bí mật tìm kiếm tinh cầu có thể thay thế Lam Cực Tinh... Cho dù vào thời điểm đó, Kiếp Thiên Ma Đế và Mạt Lỵ tỷ tỷ vẫn chưa rời khỏi, tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.”
Vân Triệt đương nhiên biết Hạ Khuynh Nguyệt nhất định đã bắt đầu tìm kiếm tinh cầu thích hợp từ rất sớm... Gần như có vẻ bề ngoài giống nhau như đúc, khí tức tương tự, hơn nữa còn sở hữu số lượng lớn sinh linh, sao có thể tìm được trong lúc vội vàng chứ.
Hắn đang ngẩng đầu nhìn lên tương lai bình yên.
Nhưng lại không biết có một người đang âm thầm dốc hết sức lực để lấp đầy vực thẳm dưới chân hắn.
Cho dù vào thời điểm đó, khả năng vực thẳm đó sụp đổ là cực kỳ cực kỳ nhỏ.
Phía sau sự phòng ngừa chu đáo... là tình yêu còn sâu hơn cả vực thẳm.
Năm ngón tay siết chặt cực độ đã hoàn toàn trắng bệch.
Thế mà ta lại giết nàng...
Ta... lại... giết... nàng...
“Kiếp Thiên Ma Đế... đã giao Càn Khôn Thứ cho Khuynh Nguyệt từ khi nào?” Vân Triệt chịu đựng cơn đau đớn đến mức như lồng ngực sắp bị đâm thủng, hỏi bằng giọng hết sức bình tĩnh.
Thủy Mị Âm trả lời không hề suy nghĩ: “Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói, là ngày mà ngươi vừa mới hạ nô ấn thành công cho Thiên Ảnh tỷ tỷ.”
Kỳ thực những lời nói như thế này, Hạ Khuynh Nguyệt năm đó hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp đã nói với hắn không chỉ một lần.
“Trái tim của ngươi trở nên dịu dàng là bởi vì nữ nhi sao?” Nàng từng nói với hắn bằng giọng điệu mang theo chút thở dài.
Thủy Mị Âm tiếp tục nói: “Không lâu sau, Kiếp Thiên Ma Đế phá giới trở về, ngươi đã ngăn chặn thành công cơn giận ma quỷ của nàng, cũng có được một chỗ dựa lớn vô cùng vững chắc, được chúng Giới Vương và Thần Đế cảm kích tôn sùng, được tôn là thần tử cứu thế...”
“Sau đó, ngươi lại tìm được Mạt Lỵ tỷ tỷ sở hữu sức mạnh Tà Anh, chẳng những bù đắp được khoảng trống trong sinh mệnh mà còn có thêm được một chỗ dựa lớn mạnh vững chắc.”
“Nhưng mà... Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói, Kiếp Thiên Ma Đế cũng được, Tà Anh cũng được, các nàng có lớn mạnh thì chung quy lại cũng không phải là sức mạnh của ngươi, ngược lại... hoàn toàn khiến ngươi không có cảm giác nguy cơ và dã tâm.”
Vân Triệt sao có thể không nhớ rõ, hắn khi đó trong đầu đều là sau khi đưa Kiếp Thiên Ma Đế đi, hắn sẽ mang theo công lao danh vọng của “thần tử cứu thế” để chính miệng đưa ra lời hứa hẹn với Trụ Thiên Thần Đế, cùng với Mạt Lỵ quy ẩn Lam Cực Tinh.
Hắn khi đó thân gánh truyền thừa của Tà Thần, chuyện hắn là chủ nhân của Thiên Độc Châu đều đã công khai. Sau khi trải qua kiếp nạn, chúng Giới Vương và Thần Đế đối với hắn trước ngạo mạn sau cung kính. Ít nhất, trên danh vọng bên ngoài, hắn đã đã đứng ở độ cao ngang hàng với Thần Đế, thậm chí còn cao hơn.
Với danh là người truyền thừa duy nhất của Thần Sáng Thế, ai có thể lường trước được giới hạn mà hắn có thể đạt được trong tương lai chắc chắn vượt qua tất cả các Thần Đế đương thời.
Thế nhưng sức mạnh tự thân của hắn khi đó mới chỉ là một Thần Vương.
Từ lập trường “Vân Đế” của hắn hiện tại, nếu trên thế giới này có một người trẻ tuổi lập được kỳ tích vượt qua mình, được công khai biết đến, tương lai nhất định sẽ vượt qua mình, nhưng trước mắt vẫn còn là một chú chim non...
Hắn nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để âm thầm trừ khử!
Lúc này nghĩ lại, sự kiêu ngạo, thỏa mãn, hài lòng, an tâm, khát khao khi đó... yếu ớt đến mức nào, ngây thơ và buồn cười đến mức nào.
“Nàng nói, sau khi Kiếp Thiên Ma Đế rời đi, tuy ngươi có Mạt Lỵ tỷ tỷ bên cạnh, nhưng dã tâm làm Đế Vương là điều vĩnh viễn không thể lường được. Cộng thêm thời điểm đó, nàng đã nhận ra được sát ý của Long Bạch đối với ngươi... Còn nữa, nếu như phía Mạt Lỵ tỷ tỷ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như không khống chế được sức mạnh Tà Anh, ví dụ như...”
“Khi đó, một khi bên cạnh đã không có gì đủ để uy hiếp, sẽ gặp phải tai nạn không chỉ có Vân Triệt ca ca, mà còn cả Lam Cực Tinh.”
Thủy Mị Âm nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó:
“Hắn đang mong chờ và tin tưởng vào tương lai tốt đẹp với tất cả sức lực của mình, ta không thể không dốc hết sức tính toán và chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất đối với hắn.”
“...” Vân Triệt nghiến răng, ngón tay trên đầu gối cũng vô thức siết chặt, suýt chút nữa đã găm vào trong da thịt.
“Ma quỷ chân chính, cho tới hiện tại đều không phải là Ma Nhân hắc ám, mà nó là sự tồn tại ẩn sâu trong linh hồn mỗi sinh linh. Thế nên, vĩnh viễn đừng bao giờ hy vọng dùng thiện ý của mình để đổi lấy thiện ý của người khác, càng đừng bao giờ đánh giá cao giới hạn cuối cùng của nhân tính.”
Giọng nói Thủy Mị Âm hơi ngừng lại, nói: “Vân Triệt ca ca, những lời này, năm đó ta nói cho ngươi đó là do Kiếp Thiên Ma Đế nói với ta, thực ra... là do Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói.”
“... Nói tiếp.” Hai hàm răng của Vân Triệt vẫn không tự chủ được mà nghiến chặt. Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói một cách vô cùng khó khăn.
“Khi lấy được Càn Khôn Thứ do Kiếp Thiên Ma Đế đưa cho, đồng thời sau khi có thể hoàn toàn điều khiển nó, Khuynh Nguyệt tỷ tỷ bắt đầu bí mật tìm kiếm tinh cầu có thể thay thế Lam Cực Tinh... Cho dù vào thời điểm đó, Kiếp Thiên Ma Đế và Mạt Lỵ tỷ tỷ vẫn chưa rời khỏi, tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.”
Vân Triệt đương nhiên biết Hạ Khuynh Nguyệt nhất định đã bắt đầu tìm kiếm tinh cầu thích hợp từ rất sớm... Gần như có vẻ bề ngoài giống nhau như đúc, khí tức tương tự, hơn nữa còn sở hữu số lượng lớn sinh linh, sao có thể tìm được trong lúc vội vàng chứ.
Hắn đang ngẩng đầu nhìn lên tương lai bình yên.
Nhưng lại không biết có một người đang âm thầm dốc hết sức lực để lấp đầy vực thẳm dưới chân hắn.
Cho dù vào thời điểm đó, khả năng vực thẳm đó sụp đổ là cực kỳ cực kỳ nhỏ.
Phía sau sự phòng ngừa chu đáo... là tình yêu còn sâu hơn cả vực thẳm.
Năm ngón tay siết chặt cực độ đã hoàn toàn trắng bệch.
Thế mà ta lại giết nàng...
Ta... lại... giết... nàng...
“Kiếp Thiên Ma Đế... đã giao Càn Khôn Thứ cho Khuynh Nguyệt từ khi nào?” Vân Triệt chịu đựng cơn đau đớn đến mức như lồng ngực sắp bị đâm thủng, hỏi bằng giọng hết sức bình tĩnh.
Thủy Mị Âm trả lời không hề suy nghĩ: “Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói, là ngày mà ngươi vừa mới hạ nô ấn thành công cho Thiên Ảnh tỷ tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.