Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2156: Chân Tướng (3)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

“Quả nhiên.” Nàng ngẩng mặt, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống: “Phụ thân đã hoàn toàn khỏe rồi, ta thực sự rất muốn... có thể đứng trước mặt Khuynh Nguyệt tỷ tỷ để nói chuyện này cho nàng.”

Vân Triệt nhẹ giọng hỏi: “Năm đó, sau khi nàng bắt ngươi... đưa tới Nguyệt Thần Giới đã nói tất cả cho ngươi, đúng không?”

“Ừ!” Thủy Mị Âm gật đầu: “Nàng chủ động truyền tin tức và trừng phạt Lưu Quang Giới ra ngoài, nguyên nhân thứ yếu là bảo vệ Lưu Quang Giới, mà điều nàng muốn làm nhất chính là có thể danh chính ngôn thuận đưa ta đến bên cạnh nàng. Sau đó, bên trong Nguyệt Ngục ở tầng thấp nhất của Nguyệt Thần Giới, nàng đã đưa ta Càn Khôn Thứ của nàng, sau đó nói cho ta... tất cả mọi chuyện.”

Hơi thở của Vân Triệt lập tức ngừng lại.

“Vân Triệt ca ca, rất nhiều điều trước đây ngươi đoán đều không sai. Hình ảnh trong bốn viên Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc kia đều là do Khuynh Nguyệt tỷ tỷ âm thầm khắc ấn. Chỉ là khi nàng khắc ấn, thứ nàng sử dụng không phải là Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc, mà là Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu.”

Vân Triệt không hề cảm thấy bất ngờ, hắn nhẹ giọng nói: “Là một loại Huyền Ảnh Thạch quý giá giống như Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc, có thể im hơi lặng tiếng khi khắc ấn sao?”

Sở dĩ nhắc tới Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc là vì để hợp lý hóa chuyện Thủy Mị Âm khắc ấn.

“Phương diện ẩn giấu khí tức của Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu không giống như Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc của Lưu Quang Giới bọn ta. Nhưng nàng là Nguyệt Thần Đế, khí tức thoát ra ngoài khi khắc ấn Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu có thể hoàn toàn dung hòa với khí tức Nguyệt Thần của nàng. Đối với nàng, việc này còn kín đáo hơn so với việc sử dụng Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc.”

“Hơn nữa, Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu mà nàng khắc không phải chỉ có bốn viên, mà là năm viên.”

“Viên thứ năm... có phải chính là hình ảnh ngày đó Kiếp Thiên Ma Đế rời đi?” Vân Triệt nghiêng người về phía trước, giọng nói dồn dập.

“Ừ.” Thủy Mị Âm gật đầu: “Nhưng... lúc Kiếp Thiên Ma Đế rời đi ta cũng không có ở đó, cho nên... những hình ảnh này càng không cách nào sử dụng được.”



“Nó có ở trên người ngươi không?” Vân Triệt vội vàng nói.

Hình ảnh ngày đó đương nhiên hiện tại đã không dùng được. Nhưng mà.. nếu như không bị dùng tới, nói không chừng hình ảnh trong đó cũng không bị việc khắc ấn làm tiêu tan.

Tuy rằng trong những gì mà Hạ Khuynh Nguyệt khắc ấn tất nhiên không có hình ảnh của nàng... nhưng ít ra còn có thể có giọng nói của nàng.

Cho dù là giọng nói cũng được...

Thủy Mị Âm lại khẽ lắc đầu: “Cái đó đã bị bị Khuynh Nguyệt tỷ tỷ... phá hủy rồi.”

“...” Ánh mắt Vân Triệt trở nên mất mát.

“Những hình ảnh được chuyển khắc tới Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc đều đã bị Khuynh Nguyệt tỷ tỷ xử lý rồi, đã xóa hình ảnh có ta tồn tại, xóa giọng nói của chính nàng và tất cả những hình ảnh có thể làm bại lộ dấu vết.”

“Sau đó, năm viên Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu đã bị nàng phá hủy toàn bộ... Nàng không muốn lưu lại bất cứ sơ hở nào.”

Nói cách khác, từ thời điểm đó, Hạ Khuynh Nguyệt đã quyết định chuyển hết tất cả những gì nàng đã làm lên người Thủy Mị Âm.

Vân Triệt vô cùng nóng lòng muốn biết rốt cuộc tại sao nàng lại làm như vậy, nhưng hắn cố gắng kìm nén cơn sóng lòng đang dâng trào không ngơi, chăm chú lắng nghe lời kể của Thủy Mị Âm, không muốn bỏ sót bất cứ chữ nào.

“Ta biết những hình ảnh này có ý nghĩa gì đối với Vân Triệt ca ca. Vào thời điểm thích hợp trong tương lai, ta sẽ công bố chúng. Như vậy, về tình về lý, về lập trường, khí thế, đều sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho ngươi.”



“Lúc ấy ta hỏi nàng, tại sao lại không dùng Ẩn Nguyệt Phù Ảnh Châu quý giá để khắc những hình ảnh đó từ sớm trước khi tất cả chưa được phát hiện, có phải từ rất lâu trước đó nàng đã nhận thấy được dấu vết gì không?”

Năm đó Thủy Mị Âm giải thích là, Vô Cấu Thần Hồn của nàng biết trước được mối nguy hiểm nào đó, cho nên mới âm thầm dùng Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc để khắc nên những hình ảnh đó, để chuẩn bị khi cần thiết.

Vậy thì Khuynh Nguyệt, nàng...

“Khuynh Nguyệt tỷ tỷ nói cho ta biết là bởi vì... ngươi khi đó khiến cho nàng quá lo lắng.”

“...” Ánh mắt Vân Triệt hỗn loạn.

“Nàng nói, Vân Triệt ca ca khi đó niết bàn trọng sinh, trở về Thần Giới. Nhưng rõ ràng đã trải qua một trận tử kiếp, mà ánh mắt của ngươi không những không trở nên sắc bén, mà ngược lại còn càng dịu dàng hơn, khí tức của ngươi cũng không hề tăng thêm sát khí, ngược lại lại thiếu đi mấy phần nghiêm nghị.”

Vân Triệt: “...”

“Sau đó, nàng dần dần hiểu rõ, những năm ngươi trở lại Lam Cực Tinh đó, chẳng những niết bàn trọng sinh, mà còn tìm được Nguyệt Thuyền tỷ tỷ đã đánh mất mười mấy năm và nữ nhi của ngươi và nàng.”

“Ngươi từng hoàn toàn mất hết huyền lức, trở thành phế nhân, mà Vô Tâm – nữ nhi của ngươi đã hiến tế thiên phú Tà Thần của mình để sức mạnh của ngươi có thể hồi phục...”

“Vì vậy, trong lòng ngươi tràn đầy thành kính đối với trời cao, cảm kích số mệnh, hướng về tương lai, khát khao làm bạn, bù đắp cho nữ nhi... Chỉ có điều, nó lại làm mờ đi dã tâm mà ngươi nên có nhất.”

“Đối với một người có được truyền thừa của Tà Thần, có được bích ngọc như ngươi, đó chính là một loại trạng thái nguy hiểm nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook