Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2159: Chân Tướng (6)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

“Sau đó, ở trước Lam Cực Tinh, Khuynh Nguyệt tỷ tỷ đã dùng lời nói và lập trường đặc thù của mình dần dắt tất cả các Thần Đế đạt được sự đồng thuận rằng, kẻ nào bắt được Vân Triệt ca ca trước thì sẽ giao cho kẻ đó xử trí.”

“Rồi sau đó, Vân Triệt ca ca quả nhiên đã điều khiển được Độn Nguyệt Tiên Cung. Mà Khuynh Nguyệt tỷ tỷ là Nguyệt Thần Đế, có thể cưỡng ép đoạt lại quyền kiểm soát Độn Nguyệt Tiên Cung.”

“Trước tiên điều khiển Độn Nguyệt Tiên Cung, sau đó để cho Nguyệt Vô Cực ra tay... Khuynh Nguyệt tỷ tỷ là người đầu tiên kiểm soát ngươi giống như nàng muốn, rồi sau đó hủy diệt Lam Cực Tinh trước mặt ngươi.”

Nhưng thứ nàng hủy diệt không phải là Lam Cực Tinh.

Mà là tất cả sự sơ hở, yếu đuối, vướng bận, khờ dại, tốt bụng, do dự, quyến luyến,... của Vân Triệt.

Trái lại, chỉ một mình nàng đã giấu giếm tất cả thế gian, hoàn toàn cứu vớt được Lam Cực Tinh.

“Lần thứ hai Khuynh Nguyệt tỷ tỷ ‘xử quyết’ ngươi trước mặt công chúng hoàn toàn giống như lần đầu tiên.” Thủy Mị Âm nhẹ giọng nói: “Nàng muốn để mọi người nghĩ rằng ngươi đã chết. Mà lúc này, dưới Thần Mang Tử Khuyết, Càn Khôn Thứ sẽ trực tiếp truyền tống ngươi đến Bắc Thần Vực xa xôi.”

“Sau khi ngươi tới Bắc Thần Vực, ngươi sẽ biết được Khuynh Nguyệt tỷ tỷ đã cứu ngươi... Nhưng, việc nàng cứu mạng ngươi vĩnh viễn không đủ để đánh tan nỗi hận của ngươi khi nàng hủy diệt Lam Cực Tinh. Mà ngươi đã không còn sơ hở và vướng bận, chỉ còn oán hận, ngươi nhất định sẽ có thể lột xác, trưởng thành với tốc độ nhanh chóng ở một nơi nào đó.”

“Tất cả mọi chuyện đều như mong muốn của Khuynh Nguyệt tỷ tỷ. Nhưng mà, trong khoảnh khắc cuối cùng kia, tất cả...”

Mộc Huyền Âm - bóng ngươi vẫn luôn ẩn nấp, đã đâm một kiếm về phía Hạ Khuynh Nguyệt trong khoảnh khắc tử quang bao phủ Vân Triệt.



Cuối cùng hắn trốn thoát, Mộc Huyền Âm lại hồn tiêu ngọc vẫn.

“Là ý trời sao?” Năm ấy, dưới tàn dư hủy diệt “Lam Cực Tinh”, Thần Kiếm Tử Khuyết trong tay Hạ Khuynh Nguyệt mệt mỏi buông xuống, đôi môi thở ra tiếng thở dài mất mát.

“Những năm mà ngươi ở Bắc Thần Vực, Khuynh Nguyệt tỷ tỷ đã âm thầm làm rất nhiều rất nhiều chuyện, chờ đợi một ngày nào đó ngươi trở lại. Hơn nữa...”

“Mị Âm.” Vân Triệt im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, sự cấp thiết trong lòng đã tích tụ đến một mức độ nào đó, rốt cuộc biến thành nỗi day dứt khó có thể chịu đựng được: “Trước tiên ngươi nói cho ta biết, sau khi nàng trở về, tại sao lại không chịu nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, ngược lại lại đổ tất cả mọi chuyện lên người ngươi... Rốt cuộc là tại sao?”

Hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Mị Âm, trong ánh mắt là sự khát vọng vô cùng muốn biết đáp án.

Nhưng, Thủy Mị Âm trong tầm mắt hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta không biết.” Nàng bất lực khẽ than.

“... Không biết?” Đồng tử Vân Triệt giãn ra, giọng nói khẩn thiết trở nên có chút nóng nảy hỗn loạn: “Sao ngươi có thể không biết được? Không phải là nàng đã nói tất cả mọi chuyện cho ngươi sao?... Sao ngươi lại không biết chứ?”

Thủy Mị Âm bất lực lắc đầu. Trong thời gian ở Nguyệt Ngục, nàng thường xuyên đối mặt với Hạ Khuynh Nguyệt, tất cả chân tướng nàng cũng biết sớm hơn Vân Triệt rất rất lâu... Sự giày vò trong linh hồn nàng cũng càng hơn xa Vân Triệt.

...



Dưới đáy Nguyệt Ngục của Nguyệt Thần Giới, Hạ Khuynh Nguyệt đặt Càn Khôn Thứ vào tay nàng, khiến Càn Khôn Thứ đang ngủ say đắm chìm trong sự dịu dàng không tiếng động đến từ Vô Cấu Thần Hồn.

“...Ta biết, thỉnh cầu này rất tàn nhẫn đối với ngươi, nhưng trên đời này, trừ ngươi ra, không còn ai có thể giúp ta, ta chỉ có thể... ích kỷ nhờ cậy ngươi chuyện này.”

“Không, ta không hiểu, ta không hiểu.” Nàng mờ mịt không biết làm sao, lắc đầu: “Nếu ngươi tin rằng hắn nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở thành Đế Vương thực sự của thế giới này, vậy thì tại sao không chờ hắn trở về rồi trực tiếp nói tất cả cho hắn, lại muốn ta nói cho hắn tất cả những chuyện này là do ta làm... Ta không hiểu, ta thực sự không hiểu.”

“Ta muốn hắn giống như trước kia, hận ta giống như giờ khắc này.” Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt rất bình tĩnh, ánh mắt dường như hiện lên ánh trăng tĩnh lặng: “Chỉ có hận ta mới khiến cho hình tượng của ta ở trong lòng hắn dừng lại ở người phụ nữ tuyệt tình độc ác kia. Sau khi ta chết, hắn sẽ không đau khổ, sẽ không nhớ, càng sẽ không trở thành sự tiếc nuối cả đời của linh hồn quanh quẩn.”

“Chết?” Nàng lắc đầu: “Ngươi là Nguyệt Thần Đế, ngươi lớn mạnh như vậy, thông minh như vậy, sao ngươi có thể chết được? Ai có thể khiến ngươi chết? Lời mà ngươi nói... ta hoàn toàn không hiểu.”

“Ta không thể khiến ngươi hiểu.” Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, trên đời này, có rất nhiều thứ thực sự không thể chống lại.”

“Khi hắn vững vàng bước tới đỉnh cao thì cái chết chính là sự lựa chọn tốt nhất của ta, cũng là điểm đến tốt nhất.”

“...” Nàng vẫn lắc đầu, trong lòng vô cùng mờ mịt, một chữ cũng không hiểu được.

“Mị Âm, ngươi thích hắn như vậy, nhất định sẽ không hy vọng quãng đời còn lại hắn sẽ đau khổ vì cái chết của ta, đúng không... Để ta làm một ác nhân chết đi, khiến hắn báo được mối thù lớn, lại mất mà được... Đã không còn kết cục nào hoàn hảo hơn thế này nữa.”

“Ta và hắn là phu thê, ta làm những chuyện này vì hắn, xem như đã không phụ chữ ‘thê’. Chỉ là... chỉ là có lỗi với ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook