Chương 2160: Chân Tướng (7)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
“Ân tình này, còn cả lời xin lỗi, có lẽ chỉ có kiếp sau ta mới có thể...”
“Kiếp sau...” Giọng nói của nàng đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, đôi mắt như ánh trăng trở nên thê lương.
...
Khoảng thời gian ở Nguyệt Thần Giới kia, Vô Cấu Thần Hồn của Thủy Mị Âm dần dần xây dựng được sự liên kết linh hồn với Càn Khôn Thứ. Chỉ cần Hạ Khuynh Nguyệt tách khỏi Càn Khôn Thứ, nàng sẽ trở thành chủ nhân mới của nó bất cứ lúc nào.
Nhưng mãi đến khi Vân Triệt quay về Đông Thần Vực, nàng dùng Càn Khôn Thứ “trốn” sang Nguyệt Thần Giới, cũng vẫn không biết tại sao Hạ Khuynh Nguyệt lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Việc Thủy Mị Âm có thể làm chỉ là thừa hưởng mọi thứ từ nàng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.
Mãi đến khi...
“... Nàng nói, nàng hy vọng ngươi hận nàng, như vậy ngươi sẽ không đau khổ vì cái chết của nàng. Nàng thà để ngươi hận nàng, sau đó vĩnh viễn quên đi nàng, chứ nàng không muốn mình trở thành dấu vết đau xót lưu lại trong trái tim ngươi.”
“Vậy tại sao nàng lại lựa chọn cái chết? Tại sao?” Hai mắt Vân Triệt đỏ sậm, ngay cả Thủy Mị Âm cũng không biết đáp án, trái tim hắn gần như co rút muốn nứt ra: “Khi ta trở về, nàng chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã đủ để khiến ta tin tưởng tất cả... Rốt cuộc tại sao nàng lại tình nguyện chọn cái chết...”
“Ta đã hỏi nàng rất nhiều rất nhiều lần, cũng đã khuyên nàng rất nhiều lần, thế nhưng...” Thủy Mị Âm khẽ nấc: “Nàng luôn trả lời, nguyên nhân trong đó nàng thế nào cũng không thể nói ra. Mà cái chết là thứ mà cuối cùng nàng phải lựa chọn, cũng là...”
“... Sự đấu tranh thay đổi vận mệnh cuối cùng của nàng sau khi thuận theo số mệnh.”
Vân Triệt sững sờ: “Thuận theo... vận mệnh... đấu tranh?”
“Khuynh Nguyệt tỷ tỷ không giải thích ý nghĩa của những lời này cho ta. Hơn nữa, thời điểm thỉnh thoảng nàng thất thần, đã lẩm bẩm rất nhiều lời kỳ quái.” Thủy Mị Âm nhẹ nhàng nói: “Nàng từng nói... nàng là tội nhân không thể tha thứ, hại đệ đệ của mình, còn hại chết phụ mẫu mình...”
“...” Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Nguyên Bá năm đó được ta cứu khỏi kiếp nạn chết người kia thì vẫn rất tốt mà! Hắn trở thành chủ nhân Thánh Vực ở đại lục Thiên Huyền, hiện tại lại bắt đầu thăm thú Thần Giới, nàng nào có hại hắn!”
“Phụ thân của nàng hiện tại đang yên ổn ở thương hội Hắc Nguyệt, tuy rằng cô đơn, nhưng lại bình an vô sự... Mẫu thân nàng bị Thiên Ảnh làm hại... Nàng đâu có hại bọn họ? Nàng đang nói mấy lời quái lạ gì vậy?”
“Ta không biết.” Thủy Mị Âm lắc đầu, cứ luôn lặp lại ba chữ đó: “Nàng còn nói... hy vọng cái chết của mình có thể khiến Nguyệt Thần Giới bình an vô sự.”
“Nhưng mà...”
“...” Thân thể Vân Triệt run rẩy dữ dội, ánh mắt lập tức thay đổi.
Nguyệt Thần Giới, đó là tinh giới đầu tiên, cũng là tinh giới duy nhất mà hắn hủy diệt hoàn toàn.
Sự quyết tuyệt và tàn nhẫn của hắn đối với Nguyệt Thần Giới đã vượt qua bất kỳ tinh giới nào.
Hắn mang theo mối hận quá sâu, khi gặp lại Hạ Khuynh Nguyệt cô độc một mình tới một lần nữa, hắn đã dùng tất cả những Ma Tinh Vĩnh Ám trong Cốt Hải Vĩnh Ám để phá hủy Nguyệt Thần Giới thành ngôi sao đổ nát ngay trước mắt nàng...
Khoảnh khắc đó, hắn sung sướng biết bao!
Càng sung sướng hơn chính là, bên trong ánh sáng tan biến của Nguyệt Thần Giới, hắn nhìn thấy đôi mắt hoàn toàn trống rỗng của Hạ Khuynh Nguyệt... không hề có một chút tử quang nào.
Hắn cũng nghe thấy giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ như trong giấc mộng của nàng:
“Số mệnh... đúng là như thế... không thể chống lại sao...”
...
Cuối cùng ta...
Ta đã... làm ra những... chuyện... gì...
Lồng ngực Vân Triệt giống như bị vô số ngọn núi đè xuống, lại bị vô số lưỡi kiếm lạnh lẽo đục khoét. Năm ngón tay hắn run rẩy túm lấy đầu mình, những ngón tay trắng bệch vặn vẽo như sắp gãy.
Hắn đã cố gắng hết sức để khống chế, cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh... Nhưng câu nói cuối cùng của Thủy Mị Âm kia vẫn khiến trái tim hắn hoàn toàn tan vỡ.
Đôi đồng tử vỡ tan cùng khí tức vô cùng hỗn loạn của Vân Triệt khiến Thủy Mị Âm sợ hãi, nàng hoảng hốt nói: “Vân Triệt ca ca, ngươi... đừng làm ta sợ. Đây không phải là lỗi của ngươi, thực sự không phải là lỗi của ngươi... Cứ coi như, cứ coi như là vì hoàn thành tâm nguyện của Khuynh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng nhất định phải đối xử tử tế với mình...”
Một cánh tay của Vân Triệt không thể ngừng run rẩy vươn ra, chậm rãi mà cứng ngắc đẩy Thủy Mị Âm ra.
Vân Triệt đứng dậy, nhìn về phía trước bằng đôi mắt vô hồn.
“Để một mình ta... yên lặng một lát.”
Một câu nói không lưu loát đến mức khiến người ta như thắt lại... Vân Triệt cất bước, đờ đẫn bước về phía trước.
“Vân Triệt ca ca!”
Thủy Mị Âm vội vàng đứng dậy, muốn đi theo hắn, nhưng một bàn tay trắng như tuyết rơi xuống vai nàng, cũng ngăn cản thân thể nàng.
Thủy Mị Âm ngoái đầu nhìn lại, khóc thút thít nói: “Huyền Âm tỷ tỷ...”
“Để hắn một mình đi.” Mộc Huyền Âm nhìn bóng dáng Vân Triệt bước đi ngày một xa, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Hắn... sẽ đi đâu chứ?” Hai mắt Thủy Mị Âm đẫm lệ, mờ mịt nói.
“Đừng lo lắng, hắn sẽ về ngay thôi. Dù sao hắn đã không còn là hắn của năm đó...”
“Kiếp sau...” Giọng nói của nàng đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, đôi mắt như ánh trăng trở nên thê lương.
...
Khoảng thời gian ở Nguyệt Thần Giới kia, Vô Cấu Thần Hồn của Thủy Mị Âm dần dần xây dựng được sự liên kết linh hồn với Càn Khôn Thứ. Chỉ cần Hạ Khuynh Nguyệt tách khỏi Càn Khôn Thứ, nàng sẽ trở thành chủ nhân mới của nó bất cứ lúc nào.
Nhưng mãi đến khi Vân Triệt quay về Đông Thần Vực, nàng dùng Càn Khôn Thứ “trốn” sang Nguyệt Thần Giới, cũng vẫn không biết tại sao Hạ Khuynh Nguyệt lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Việc Thủy Mị Âm có thể làm chỉ là thừa hưởng mọi thứ từ nàng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.
Mãi đến khi...
“... Nàng nói, nàng hy vọng ngươi hận nàng, như vậy ngươi sẽ không đau khổ vì cái chết của nàng. Nàng thà để ngươi hận nàng, sau đó vĩnh viễn quên đi nàng, chứ nàng không muốn mình trở thành dấu vết đau xót lưu lại trong trái tim ngươi.”
“Vậy tại sao nàng lại lựa chọn cái chết? Tại sao?” Hai mắt Vân Triệt đỏ sậm, ngay cả Thủy Mị Âm cũng không biết đáp án, trái tim hắn gần như co rút muốn nứt ra: “Khi ta trở về, nàng chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã đủ để khiến ta tin tưởng tất cả... Rốt cuộc tại sao nàng lại tình nguyện chọn cái chết...”
“Ta đã hỏi nàng rất nhiều rất nhiều lần, cũng đã khuyên nàng rất nhiều lần, thế nhưng...” Thủy Mị Âm khẽ nấc: “Nàng luôn trả lời, nguyên nhân trong đó nàng thế nào cũng không thể nói ra. Mà cái chết là thứ mà cuối cùng nàng phải lựa chọn, cũng là...”
“... Sự đấu tranh thay đổi vận mệnh cuối cùng của nàng sau khi thuận theo số mệnh.”
Vân Triệt sững sờ: “Thuận theo... vận mệnh... đấu tranh?”
“Khuynh Nguyệt tỷ tỷ không giải thích ý nghĩa của những lời này cho ta. Hơn nữa, thời điểm thỉnh thoảng nàng thất thần, đã lẩm bẩm rất nhiều lời kỳ quái.” Thủy Mị Âm nhẹ nhàng nói: “Nàng từng nói... nàng là tội nhân không thể tha thứ, hại đệ đệ của mình, còn hại chết phụ mẫu mình...”
“...” Vân Triệt đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Nguyên Bá năm đó được ta cứu khỏi kiếp nạn chết người kia thì vẫn rất tốt mà! Hắn trở thành chủ nhân Thánh Vực ở đại lục Thiên Huyền, hiện tại lại bắt đầu thăm thú Thần Giới, nàng nào có hại hắn!”
“Phụ thân của nàng hiện tại đang yên ổn ở thương hội Hắc Nguyệt, tuy rằng cô đơn, nhưng lại bình an vô sự... Mẫu thân nàng bị Thiên Ảnh làm hại... Nàng đâu có hại bọn họ? Nàng đang nói mấy lời quái lạ gì vậy?”
“Ta không biết.” Thủy Mị Âm lắc đầu, cứ luôn lặp lại ba chữ đó: “Nàng còn nói... hy vọng cái chết của mình có thể khiến Nguyệt Thần Giới bình an vô sự.”
“Nhưng mà...”
“...” Thân thể Vân Triệt run rẩy dữ dội, ánh mắt lập tức thay đổi.
Nguyệt Thần Giới, đó là tinh giới đầu tiên, cũng là tinh giới duy nhất mà hắn hủy diệt hoàn toàn.
Sự quyết tuyệt và tàn nhẫn của hắn đối với Nguyệt Thần Giới đã vượt qua bất kỳ tinh giới nào.
Hắn mang theo mối hận quá sâu, khi gặp lại Hạ Khuynh Nguyệt cô độc một mình tới một lần nữa, hắn đã dùng tất cả những Ma Tinh Vĩnh Ám trong Cốt Hải Vĩnh Ám để phá hủy Nguyệt Thần Giới thành ngôi sao đổ nát ngay trước mắt nàng...
Khoảnh khắc đó, hắn sung sướng biết bao!
Càng sung sướng hơn chính là, bên trong ánh sáng tan biến của Nguyệt Thần Giới, hắn nhìn thấy đôi mắt hoàn toàn trống rỗng của Hạ Khuynh Nguyệt... không hề có một chút tử quang nào.
Hắn cũng nghe thấy giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ như trong giấc mộng của nàng:
“Số mệnh... đúng là như thế... không thể chống lại sao...”
...
Cuối cùng ta...
Ta đã... làm ra những... chuyện... gì...
Lồng ngực Vân Triệt giống như bị vô số ngọn núi đè xuống, lại bị vô số lưỡi kiếm lạnh lẽo đục khoét. Năm ngón tay hắn run rẩy túm lấy đầu mình, những ngón tay trắng bệch vặn vẽo như sắp gãy.
Hắn đã cố gắng hết sức để khống chế, cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh... Nhưng câu nói cuối cùng của Thủy Mị Âm kia vẫn khiến trái tim hắn hoàn toàn tan vỡ.
Đôi đồng tử vỡ tan cùng khí tức vô cùng hỗn loạn của Vân Triệt khiến Thủy Mị Âm sợ hãi, nàng hoảng hốt nói: “Vân Triệt ca ca, ngươi... đừng làm ta sợ. Đây không phải là lỗi của ngươi, thực sự không phải là lỗi của ngươi... Cứ coi như, cứ coi như là vì hoàn thành tâm nguyện của Khuynh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi cũng nhất định phải đối xử tử tế với mình...”
Một cánh tay của Vân Triệt không thể ngừng run rẩy vươn ra, chậm rãi mà cứng ngắc đẩy Thủy Mị Âm ra.
Vân Triệt đứng dậy, nhìn về phía trước bằng đôi mắt vô hồn.
“Để một mình ta... yên lặng một lát.”
Một câu nói không lưu loát đến mức khiến người ta như thắt lại... Vân Triệt cất bước, đờ đẫn bước về phía trước.
“Vân Triệt ca ca!”
Thủy Mị Âm vội vàng đứng dậy, muốn đi theo hắn, nhưng một bàn tay trắng như tuyết rơi xuống vai nàng, cũng ngăn cản thân thể nàng.
Thủy Mị Âm ngoái đầu nhìn lại, khóc thút thít nói: “Huyền Âm tỷ tỷ...”
“Để hắn một mình đi.” Mộc Huyền Âm nhìn bóng dáng Vân Triệt bước đi ngày một xa, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Hắn... sẽ đi đâu chứ?” Hai mắt Thủy Mị Âm đẫm lệ, mờ mịt nói.
“Đừng lo lắng, hắn sẽ về ngay thôi. Dù sao hắn đã không còn là hắn của năm đó...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.