Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2162: Đoạn Hồn (2)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

Nhưng những ngón tay dần dần bất lực, bất kể thế nào cũng không thể chạm vào dù chỉ là khí tức nhỏ nhất của nàng.

Thân thể hắn lại lang thang, trong lúc mất hồn, không biết lại trôi qua bao lâu, hắn dừng lại ở một tinh vực trống trải khác.

Nơi này là nơi mà năm đó hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi quyết chiến với Hạ Khuynh Nguyệt, những ngôi sao lớn nhỏ từng tồn tại trong không gian này đều đã bị hắn phá hủy.

“Khuynh Nguyệt ta đây dốc sức diệt họa thay trăm họ.”

Năm đó, Hạ Khuynh Nguyệt vừa đi lên đã trực tiếp thiêu cháy mệnh nguyên, phô ra sức mạnh Thần Lực Tử Khuyết không gì sánh được, dồn hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi vào thế hạ phong.

Lúc sau, gần như toàn bộ sức mạnh dồn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Ban đầu, nàng đã tự đưa mình vào chỗ chết... cuối cùng dùng tất cả sức mạnh mà nàng đã đốt cháy chỉ để giết Thiên Diệp Ảnh Nhi.

...

“Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện tại là nô bộc của ngươi, ngươi có thể tùy ý sử dụng, lợi dụng, trút hận, dâm nhục, chà đạp... nàng. Ngươi muốn làm gì nàng, đều do ý muốn của ngươi. Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ!”

“Nàng là người ta phải giết! Lần này ta bố trí để nàng làm nô bộc của ngươi, không phải là không muốn giết nàng, mà là tạm thời không thể giết nàng! Ngươi và nàng có phát sinh chuyện gì cũng đều không liên quan đến ta. Nhưng... tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm! Càng không thể sinh con cái gì đó! Hiểu chưa?”

“...”

“Còn có một chuyện khác, ngươi tốt nhất nên ghi nhớ trước... Sau ngàn năm nữa, Thiên Diệp nhất định phải do ta giết!”

...

Ngày hôm đó, trận chiến đó, Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Hạ Khuynh Nguyệt đẩy vào lồng giam Tử Nguyệt. Sau đó, Thần Kiếm Tử Khuyết đâm thẳng giữa lưng nàng... Một kiếm này đủ khiến nàng bị thương nặng, thậm chí có thể giết chết nàng.

Nhưng hắn dùng chính thân thể mình để đỡ kiếm cho Thiên Diệp Ảnh Nhi. Bên hông hắn bị đâm một nhát, hắn thuận theo lực lượng phản công, khiến Hạ Khuynh Nguyệt bị thương nặng, máu vẩy đầy trời...

Ánh trăng hủy diệt của Nguyệt Thần Giới chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Hạ Khuynh Nguyệt, cánh tay ngọc nắm Thần Kiếm Tử Khuyết ấn sâu vào vết máu do chính tay hắn gây nên, nàng dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ khẽ kêu lên một tiếng lạnh nhạt như mộng:



“Vân Triệt, ngươi còn nhớ lời thề năm đó ngươi đã thề với ta không?”

...

Nguyệt Thần Giới nàng muốn bảo vệ nhất...

Thiên Diệp Ảnh Nhi nàng muốn giết nhất...

Mọi ngóc ngách trong tâm hồn dường như bị xé rách, bị cắn xé một cách tàn nhẫn.

“A... a... a...”

Giữa hai kẽ răng chảy ra vết máu, đồng tử của hắn thi thoảng co rút lại, cổ họng không ngừng tràn ra tiếng nức nở đau đớn không giống tiếng người.

Năm đó, sức mạnh của Hạ Khuynh Nguyệt khi không ngừng bị trọng thương... mỗi luồng, mỗi kiếm, lúc này đều trở thành cực hình cực hạn nhất thế gian, cắn xé trái tim và linh hồn Vân Triệt, khiến cho hắn đau đớn.

Hắn đau đớn câm lặng ngẩng đầu, tầm mắt u ám, hắn dường như thấy được bóng dáng đẫm máu của Hạ Khuynh Nguyệt năm đó... Máu tươi thấm đẫm hồng y của nàng, cô độc và thê lương vô tận.

Bước chân hắn bước về phía trước, đi tìm kiếm, chạm vào quỹ đạo mà năm đó bóng dáng nàng từng lướt qua.

Cho đến khi rời khỏi Đông Thần Vực, đến tận Thái Sơ Thần Cảnh.

... Vực sâu vô tận, sương trắng mờ mịt.

Hắn đứng bên vực thẳm, nhìn vực thẳm vô tận đem mọi thứ trả về hư vô.

Nơi này là nơi kết thúc mà nàng đã chọn vì mình.

Hắn và Hạ Khuynh Nguyệt lớn lên ở Lưu Vân Thành.

Nhưng trong trí nhớ của hắn, hình ảnh rõ ràng nhất sớm nhất về nàng chính là dáng người mặc giá y đỏ thẫm đó.



Trước năm mười sáu tuổi... tuổi nhỏ, tất cả những gì liên quan đến thời niên thiếu của nàng đều đã trở nên mơ hồ như vậy.

Trong trí nhớ, bóng dáng cuối cùng của nàng cũng là một bộ xiêm y đỏ thẫm.

Một cảnh tượng tuyệt đẹp và choáng ngợp, một cảnh tượng đẹp thê lương đến mức tan vỡ trái tim.

“... Vân Triệt, ngươi nhớ kỹ, ngươi cuối cùng không phải chết trong tay ngươi!”

Phịch!

Vân Triệt vô lực quỳ gối trên mặt đất, trong con ngươi của hắn ngay cả bóng tối cũng đang lui về phía sau, chỉ còn lại sự vô hồn yếu ớt.

Ngươi ngờ đến, hoặc là có chút khả năng, tương lai ta sẽ biết tất cả những chuyện này... thế nên, sức mạnh cuối cùng của ngươi, là giải thoát ta, tự kết liễu mình.

Mãi đến khoảnh khắc cuối cùng, ngươi vẫn nghĩ cho ta...

Ta...

“Vân... Triệt?”

Trong thế giới mờ mịt, dường như có một giọng nói nữ tử mang theo sự ngạc nhiên và nghi ngờ truyền tới.

Quân Tích Lệ đứng cách hắn không xa, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ánh kiếm ngẩn ra nhìn Vân Triệt đang quỳ trên mặt đất, toàn thân đang không ngừng run rẩy, thật lâu không thể tin vào hai mắt và tri giác của mình.

Nhưng mà hắn không hề phản ứng với sự xuất hiện và giọng nói của nàng.

Tay hắn vẫn ôm chặt lấy ngực mình, năm ngón tay vặn vẹo muốn gãy... Dường như hắn đang muốn dùng ngón tay để móc ra trái tim mình.

“Ngươi... không sao chứ?” Quân Tích Lệ lại thử thăm dò tiến về phía trước hai bước, lúc chạm vào khí tức của hắn thì lập tức ngừng lại giống như bị kinh hãi.

Rõ ràng không có bị thương, nhưng khí tức của hắn lại hỗn loạn đến mức hoàn toàn mất trật tự, mà khuôn mặt hắn... thực sự là tái nhợt đến mức kiến người ta sợ hãi, giống như giấy dầu, hoàn toàn không nhìn ra được một chút huyết sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook