Chương 2163: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (1)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Quân Tích Lệ hoảng sợ tại chỗ.
Hắn hiện giờ chính là Vân Đế nhìn xuống chúng sinh bốn vực, sao hắn lại...
Đúng lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Vân Triệt đột nhiên đỏ bừng lên.
Phụt.
Một dòng máu tươi từ trong miệng Vân Triệt điên cuồng phun ra, phun về phía vực sâu vô tận phía trước.
Đồng tử của hắn không còn màu sắc, thân hình đang quỳ trên mặt đất không còn chút sức lực ngã về phía trước.
“Vân Triệt!”
Quân Tích Lệ kêu lên một tiếng, bất chấp chuyện khác, nàng nhanh chóng lao tới, ôm lấy thân hình đã ngã xuống của Vân Triệt.
Hành động dưới cơn hoảng loạn, khuôn mặt Vân Triệt nặng nề vùi vào ngực nàng... Thân thể Quân Tích Lệ bỗng chốc cứng lại, đầu óc thoáng xuất hiện một khoảng trống rỗng ngắn ngủi. Lúc nàng đẩy hắn ra theo bản năng, lại phát hiện nam nhân trên người không hề nhúc nhích.
Nàng có chút bối rối, dời Vân Triệt từ trước ngực xuống đầu gối... Đúng là hắn đã hôn mê, nhưng trong cơn hôn mê, hắn lại nghiến chặt hai hàm răng, ngũ quan không ngừng vặn vẹo đau đớn.
Từng vết máu trên khóe miệng lại càng thêm ghê người.
Phía sau, một hơi thở già nua chậm rãi tiến đến.
“Sư tôn.” Quân Tích Lệ mờ mịt nói: “Hắn... bị làm sao vậy?”
Quân Vô Danh khẽ thở dài, nói: “Đau đến mất hồn, thương đến thiêu tâm. Hắn nhất định đã gặp phải một chuyện đau thấu tâm can.”
“Đau... thấu tâm can?” Quân Tích Lệ cụp mắt nhìn nam tử trong vòng tay mình, trong lòng trào dâng từng trận đau đớn lạ thường.
“Với vị trí của hắn hiện tại, cùng với kinh nghiệm cả đời, người có thể ép hắn đến tận tình cảnh này, chỉ có chính hắn.” Giọng nói Quân Vô Danh khàn khàn: “Xem ra trong cuộc đời của hắn đã xuất hiện một chuyện khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình.”
Không thể... tha thứ cho mình?
Nàng bất giác vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, muốn xoa dịu những đau đớn không ngừng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Nàng không hiểu...
Sức mạnh của hắn, địa vị của hắn, tất cả đều đã đạt đến tối đa. Còn có chuyện gì có thể khiến hắn đau khổ như vậy, khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình...
Trong thế giới xám xịt vô biên, truyền đến tiếng thở dài xa xăm như một mộng:
“Không ngờ chân tướng mọi chuyện lại tổn thương ngươi đến mức này.”
Ý thức của Vân Triệt liên tục chìm trong thế giới xám xịt, rồi lại chìm xuống, tưởng như vô tận không ngừng.
“Là… ngươi.”
Giọng nói của nữ tử ở từ xa vang tới lại chậm rãi khôi phục vẻ quen thuộc.
Hắn đã sớm nghe giọng nói này không chỉ một lần, nhưng mỗi lần rời khỏi thế giới linh hồn kỳ lạ này, hắn đều sẽ quên hết toàn bộ, nhưng mỗi lần trở lại thế giới này đều sẽ lại nhớ lại một lần nữa.
“Ta không nên cưỡng ép xuất hiện, nhưng trong lòng của ngươi xuất hiện quá nhiều vết nứt, cứ tiếp tục như thế, cái tên Hạ Khuynh Nguyệt này sẽ trở thành nỗi đau đáu cả đời ngươi, tổn thương cả đời ngươi.”
“Đây là kết quả nàng nhất định không thể chấp nhận, cũng sẽ trở thành tổn thương cả đời nàng.”
“Cho nên ta không thể không can thiệp.”
Khuynh… Nguyệt…
Không ngờ ở thế giới này, hắn cũng nghe đến cái tên này.
Ở thế giới này, nỗi đau vẫn rõ ràng như vậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai… Chuyện ngươi nói là gì đây?” Hắn hỏi.
“Ngươi sẽ biết ta là ai. Tuy còn hơi sớm, nhưng việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể cho ngươi biết tất cả, có điều trước đó ngươi còn có một lựa chọn khác.”
“Để ta hoàn toàn xóa đi đoạn ký ức này cho ngươi.”
“Từ đó, ngươi sẽ mãi mãi quên đi Hạ Khuynh Nguyệt cùng với tất cả đau khổ và hối hận. Như vậy, ngươi sẽ không còn đau lòng và khổ sở nữa, từ nay về sau vô ưu vô lo, cả đời an ổn và như ý.”
Mãi mãi… quên đi Hạ Khuynh Nguyệt?
Không…
Không…
Không…
“Không được… Không được!!”
Tiếng gầm mãnh liệt này gần như đánh gãy tất cả từng sợi dây linh hồn của hắn.
“Ta không thể quên nàng… Tuyệt đối không thể!”
Linh hồn rung động và giãy dụa quá mức kịch liệt khiến cho thế giới xám xịt hơi méo mó: “Mọi thứ ta có về nàng… cũng chỉ còn lại những ký ức đó, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
“Một câu trả lời không có gì bất ngờ.”
Giọng nữ tử xa xăm mờ ảo vang lên, mang theo tiếng thở dài khe khẽ: “Đây là tình cảm của sinh linh, dù có chứng kiến ngàn đời thì vẫn huyền diệu đến mức khiến người khác khó hiểu.”
“Nhưng ta làm gì có tư cách mà than thở về kẻ khác chứ.”
“Vân Triệt.” Nàng gọi tên hắn: “Ta sẽ nói cho ngươi tất cả nhân quả cuốn vào Hạ Khuynh Nguyệt. Ta không thể phán đoán được đến cuối cùng ngươi có thể xóa nhòa vết thương lòng đến từ nàng không, ta chỉ hy vọng sau khi biết tất cả, ngươi không đến mức cứ đau đáu trong lòng mãi.”
“Nếu không sau này chắc chắn nàng không thể tha thứ cho chính mình.”
“Ngươi… biết… mọi thứ về Khuynh Nguyệt sao?” Hắn hỏi… mang theo mong mỏi và khát vọng bắt đầu cuộn trào dữ dội.
“Ta có thể trực tiếp khắc ấn tất cả nhân quả và chân tướng vào hồn ngươi, nhưng ta nghĩ đối với ngươi mà nói, ngươi sẽ càng mong muốn dùng ngũ cảm của mình, tự mình trải nghiệm quá khứ mà ngươi không biết của nàng.”
“Trên người nàng, cũng có ‘ấn ký hư vô’, chẳng qua không thuần túy như của ngươi, cho nên thông qua khí tức hư vô nhiễm lên đồ vật nàng để lại cũng đủ để tiến hành một lần ‘truy ức hư vô’.”
“Vậy thì, nếu ngươi muốn tận mắt nhìn và nghe về quá khứ của nàng, ngươi phải tìm được một di vật trên ba năm của nàng.”
“Ngươi sẽ tìm được thôi.”
…
Hắn hiện giờ chính là Vân Đế nhìn xuống chúng sinh bốn vực, sao hắn lại...
Đúng lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Vân Triệt đột nhiên đỏ bừng lên.
Phụt.
Một dòng máu tươi từ trong miệng Vân Triệt điên cuồng phun ra, phun về phía vực sâu vô tận phía trước.
Đồng tử của hắn không còn màu sắc, thân hình đang quỳ trên mặt đất không còn chút sức lực ngã về phía trước.
“Vân Triệt!”
Quân Tích Lệ kêu lên một tiếng, bất chấp chuyện khác, nàng nhanh chóng lao tới, ôm lấy thân hình đã ngã xuống của Vân Triệt.
Hành động dưới cơn hoảng loạn, khuôn mặt Vân Triệt nặng nề vùi vào ngực nàng... Thân thể Quân Tích Lệ bỗng chốc cứng lại, đầu óc thoáng xuất hiện một khoảng trống rỗng ngắn ngủi. Lúc nàng đẩy hắn ra theo bản năng, lại phát hiện nam nhân trên người không hề nhúc nhích.
Nàng có chút bối rối, dời Vân Triệt từ trước ngực xuống đầu gối... Đúng là hắn đã hôn mê, nhưng trong cơn hôn mê, hắn lại nghiến chặt hai hàm răng, ngũ quan không ngừng vặn vẹo đau đớn.
Từng vết máu trên khóe miệng lại càng thêm ghê người.
Phía sau, một hơi thở già nua chậm rãi tiến đến.
“Sư tôn.” Quân Tích Lệ mờ mịt nói: “Hắn... bị làm sao vậy?”
Quân Vô Danh khẽ thở dài, nói: “Đau đến mất hồn, thương đến thiêu tâm. Hắn nhất định đã gặp phải một chuyện đau thấu tâm can.”
“Đau... thấu tâm can?” Quân Tích Lệ cụp mắt nhìn nam tử trong vòng tay mình, trong lòng trào dâng từng trận đau đớn lạ thường.
“Với vị trí của hắn hiện tại, cùng với kinh nghiệm cả đời, người có thể ép hắn đến tận tình cảnh này, chỉ có chính hắn.” Giọng nói Quân Vô Danh khàn khàn: “Xem ra trong cuộc đời của hắn đã xuất hiện một chuyện khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình.”
Không thể... tha thứ cho mình?
Nàng bất giác vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, muốn xoa dịu những đau đớn không ngừng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Nàng không hiểu...
Sức mạnh của hắn, địa vị của hắn, tất cả đều đã đạt đến tối đa. Còn có chuyện gì có thể khiến hắn đau khổ như vậy, khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình...
Trong thế giới xám xịt vô biên, truyền đến tiếng thở dài xa xăm như một mộng:
“Không ngờ chân tướng mọi chuyện lại tổn thương ngươi đến mức này.”
Ý thức của Vân Triệt liên tục chìm trong thế giới xám xịt, rồi lại chìm xuống, tưởng như vô tận không ngừng.
“Là… ngươi.”
Giọng nói của nữ tử ở từ xa vang tới lại chậm rãi khôi phục vẻ quen thuộc.
Hắn đã sớm nghe giọng nói này không chỉ một lần, nhưng mỗi lần rời khỏi thế giới linh hồn kỳ lạ này, hắn đều sẽ quên hết toàn bộ, nhưng mỗi lần trở lại thế giới này đều sẽ lại nhớ lại một lần nữa.
“Ta không nên cưỡng ép xuất hiện, nhưng trong lòng của ngươi xuất hiện quá nhiều vết nứt, cứ tiếp tục như thế, cái tên Hạ Khuynh Nguyệt này sẽ trở thành nỗi đau đáu cả đời ngươi, tổn thương cả đời ngươi.”
“Đây là kết quả nàng nhất định không thể chấp nhận, cũng sẽ trở thành tổn thương cả đời nàng.”
“Cho nên ta không thể không can thiệp.”
Khuynh… Nguyệt…
Không ngờ ở thế giới này, hắn cũng nghe đến cái tên này.
Ở thế giới này, nỗi đau vẫn rõ ràng như vậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai… Chuyện ngươi nói là gì đây?” Hắn hỏi.
“Ngươi sẽ biết ta là ai. Tuy còn hơi sớm, nhưng việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể cho ngươi biết tất cả, có điều trước đó ngươi còn có một lựa chọn khác.”
“Để ta hoàn toàn xóa đi đoạn ký ức này cho ngươi.”
“Từ đó, ngươi sẽ mãi mãi quên đi Hạ Khuynh Nguyệt cùng với tất cả đau khổ và hối hận. Như vậy, ngươi sẽ không còn đau lòng và khổ sở nữa, từ nay về sau vô ưu vô lo, cả đời an ổn và như ý.”
Mãi mãi… quên đi Hạ Khuynh Nguyệt?
Không…
Không…
Không…
“Không được… Không được!!”
Tiếng gầm mãnh liệt này gần như đánh gãy tất cả từng sợi dây linh hồn của hắn.
“Ta không thể quên nàng… Tuyệt đối không thể!”
Linh hồn rung động và giãy dụa quá mức kịch liệt khiến cho thế giới xám xịt hơi méo mó: “Mọi thứ ta có về nàng… cũng chỉ còn lại những ký ức đó, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
“Một câu trả lời không có gì bất ngờ.”
Giọng nữ tử xa xăm mờ ảo vang lên, mang theo tiếng thở dài khe khẽ: “Đây là tình cảm của sinh linh, dù có chứng kiến ngàn đời thì vẫn huyền diệu đến mức khiến người khác khó hiểu.”
“Nhưng ta làm gì có tư cách mà than thở về kẻ khác chứ.”
“Vân Triệt.” Nàng gọi tên hắn: “Ta sẽ nói cho ngươi tất cả nhân quả cuốn vào Hạ Khuynh Nguyệt. Ta không thể phán đoán được đến cuối cùng ngươi có thể xóa nhòa vết thương lòng đến từ nàng không, ta chỉ hy vọng sau khi biết tất cả, ngươi không đến mức cứ đau đáu trong lòng mãi.”
“Nếu không sau này chắc chắn nàng không thể tha thứ cho chính mình.”
“Ngươi… biết… mọi thứ về Khuynh Nguyệt sao?” Hắn hỏi… mang theo mong mỏi và khát vọng bắt đầu cuộn trào dữ dội.
“Ta có thể trực tiếp khắc ấn tất cả nhân quả và chân tướng vào hồn ngươi, nhưng ta nghĩ đối với ngươi mà nói, ngươi sẽ càng mong muốn dùng ngũ cảm của mình, tự mình trải nghiệm quá khứ mà ngươi không biết của nàng.”
“Trên người nàng, cũng có ‘ấn ký hư vô’, chẳng qua không thuần túy như của ngươi, cho nên thông qua khí tức hư vô nhiễm lên đồ vật nàng để lại cũng đủ để tiến hành một lần ‘truy ức hư vô’.”
“Vậy thì, nếu ngươi muốn tận mắt nhìn và nghe về quá khứ của nàng, ngươi phải tìm được một di vật trên ba năm của nàng.”
“Ngươi sẽ tìm được thôi.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.