Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 93: Hổ Phách

Hỏa Tinh Dẫn Lực

27/06/2021

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: .

Kho bảo vật rất lớn khoảng chừng vài nghìn mét vuông, Vân Triệt đi thẳng tới khu vực tồn trữ dược thảo, đứng ở bên cạnh một dãy lớn ngăn tủ Hắc Mộc, mũi khẽ ngửi trực tiếp mở miệng nói:

- Phía trước cái ngăn kéo thứ tư tính từ trên xuống dưới, kéo ra. Sát ở bên cạnh phải có hai miếng chính là Huyết Quỳ Tinh ba mươi sáu năm, cầm một miếng ra.

Tiêu Bách Thảo trợn mắt há mồm ngay tại chỗ. Những cái ngăn tủ Hắc Mộc chứa đựng dược liệu này đều được đánh dấu bằng thẻ bài giấu ở trên cùng. Không dùng tay kéo thẻ bài xuống thì không thể nhìn thấy trên đó viết cái gì. Nơi này chủng loại dược liệu có hơn một ngàn, dù cho người ra vào kho bảo vật nhiều lần nhất là Tiêu Bách Thảo, đối với phần lớn dược liệu cũng chỉ biết được vị trí đại khái, không xem thẻ bài cũng rất khó mà tìm được chính xác. Vậy mà thần y lại đứng ở khoảng cách cỡ hai bước chân, hướng một đống lớn ngăn tủ Hắc Mộc đang đóng chặt, chỉ một hơi hô lên danh tự của dược liệu trong đó.

Tiêu Bách Thảo tiến lên kéo ngăn tủ ra, chứa đựng bên trong quả nhiên chính là Huyết Quỳ Tinh. Mặc dù hắn biết “Tà tâm thánh thủ” này có y thuật thông thiên, nhưng vẫn bị hung hăng chấn kinh một phen, càng là tâm phục tới cực điểm. Thầm than thần y quả là thần y, cả đời này của mình khó có khả năng đạt tới cảnh giới này.

Vân Triệt đi non nửa vòng tại khu vực tồn trữ dược liệu đã đem dược liệu cần thiết chủ yếu thu thập bảy tám phần. Trong lúc đó chưa từng mở ra một cái ngăn tủ nhưng đối với vị trí và năm của dược liệu lại không nói sai một chút nào. Khiến cho Tiêu Bách Thảo mỗi khi lấy một phần dược liệu nội tâm khâm phục và chấn kinh càng sâu sắc hơn một phần. Hắn đường đường là thủ tịch trưởng lão Đan Dược đường của nhất đại tông môn tại Tân Nguyệt thành khom lưng, lon ton theo sau Vân Triệt, dựa theo chỉ thị của Vân Triệt mà thận trọng lấy thuốc. Nhưng chính hắn lại không có chút nào cho rằng có gì bất ổn, ngược lại càng cảm thấy đây là một loại vinh hạnh.

- Dược liệu không sai biệt lắm, Linh Ngọc được tồn trữ ở đâu?

Kiểm tra dược liệu xong, Vân Triệt mở miệng nói.

Tiêu Bách Thảo ôm hộp Hắc Mộc đựng đầy dược liệu đi đến trước người Vân Triệt, cung kính nói:

- Linh Ngọc bình thường đều đặt chung một chỗ với các loại bảo khí ở tận cùng bên trong kho bảo vật.

Nói xong, Tiêu Bách Thảo liền dẫn Vân Triệt đi đến chỗ sâu trong kho bảo vật. Càng vào sâu, nồng độ linh khí lại càng nồng hậu dày đặc. Chứa đựng bảo ngọc không còn là Hắc Mộc nữa mà là Hàn Ngọc so với Hắc Mộc còn phải quý hiếm và đáng giá hơn mấy chục lần. Hiện ra trước mặt Vân Triệt là khoảng chừng trên trăm cái tủ Hàn Ngọc. Chỉ là hơn trăm cái tủ Hàn Ngọc này đã là giá trị liên thành.

- Không ngờ là có hương vị của Tử Mạch Thiên Tinh, độ tinh khiết cùng với cái trong đường trước đó hẳn là cùng một khối đi.

- Đúng vậy, chính là cùng một khối. Tông ta chỉ là một tiểu tông môn, có thể có được một khối nhỏ Tử Mạch Thiên Tinh đã là cực kỳ khó khăn.

Tiêu Bách Thảo gật đầu nói, trong lòng càng kính nể tột đỉnh. Dược liệu dù sao vẫn có hương vị có khả năng nhận biết được, nhưng bảo tinh và linh ngọc linh khí lại không có được hương vị cụ thể như dược liệu. Thần y này cái mũi chỉ cần khẽ ngửi, chẳng những biết được kia là Tử Mạch Thiên Tinh thậm chí ngay cả độ tinh khiết cũng phân biệt được... Cùng thần y này tiếp xúc càng lâu, Tiêu Bách Thảo càng có một loại cảm giác tự ti. Cảm thấy sâu sắc thần y trước mặt này quả thực chính là một tòa núi lớn không thấy đỉnh, mình ở trước mặt hắn ngay cả một đống bùn nhão cũng không bằng.

- Khối Tử Mạch Thiên Tinh này vốn là chuẩn bị dùng để cuối năm cung phụng cho tổng tông, Thiếu tông chủ xảy ra chuyện không thể không đem ra. May mắn được tiền bối xuất thủ, chẳng những đã cứu Thiếu tông chủ của tông ta mà còn tiết kiệm thiên địa chí bảo bậc này. Đại ân của tiền bối, thật không biết nên báo đáp như thế nào.

Tiêu Bách Thảo cực kỳ kích động nói.

- Ồ? Hàng năm các người đều phải cung phụng cho tổng tông bảo vật quý giá như vậy?

Vân Triệt hỏi. Hắn biết phân tông cần phải đều đặn hướng tổng tông cung phụng. Nhưng Tử Mạch Thiên Tinh, thiên địa chí bảo bậc này cho dù là bốn đại tông môn cũng rất khó đạt được. Nếu như hàng năm đều phải cung phụng loại đồ vật đẳng cấp này, vậy thì cũng có chút quá mức hà khắc.

- Vậy thì cũng không phải là như thế. Tổng tông hạn định hàng năm không ít hơn mười vạn tử huyền tệ là đủ. Tổng tông mỗi năm sẽ ban cho chúng ta cực phẩm đan dược do tổng tông luyện chế. Chúng ta cung phụng càng nhiều, tổng tông hồi đáp cũng sẽ càng nhiều, có khi còn sẽ có huyền kỹ và bảo khí đẳng cấp cao.

Một năm. . . Mười vạn tử huyền tệ? Vân Triệt âm thầm hít sâu một hơi. Cái Tiêu tông này, mẹ nó quả thực chính là hấp huyết quỷ a. Nhưng những phân tông này còn không thành thành thật thật nộp lên trên sao. Bằng không, không có đan dược và huyền công huyền kỹ của tổng tông hồi đáp, tông môn sẽ dần dần suy sụp.



Nếu như ngay cả cái danh hiệu "Tiêu tông phân tông" này cũng bị bỏ, như vậy những phân tông này liền ngay cả chỗ dựa cũng bị mất.

Nói đến bảo khí đẳng cấp cao, Tiêu Bách Thảo như nhớ ra cái gì đó, quay người chỉ vào giá binh khí ở sau lưng, trung tâm có một thanh trường kiếm nhợt nhạt, mặt mũi tràn đầy tự hào nói:

- Tiền bối mời xem, thanh kiếm này tên là “Hổ phách” là đệ nhất trọng bảo tổng tông mấy năm gần đây ban tặng, cũng là một kiện Địa Huyền khí duy nhất ở Tân Nguyệt thành này, cho dù ở tổng tông cũng là cực kỳ khó có được. Nghe đồn nó là do đúc kiếm thủ tịch trưởng lão Khí tông ở tổng tông tự tay tạo thành, thân kiếm dung hợp lực lượng Huyền đan của một con Địa Huyền Bạch Hổ chưa tán hồn phách, có thể tuỳ tiện trảm phá hộ thân Huyền khí của Địa Huyền cảnh trở xuống, lúc vung vẩy trút vào huyền lực còn có thể thoáng nghe được tiếng hổ gầm. Tông chủ mấy năm nay một mực đem nó coi là một trong những bảo vật tối cao trong tông, ngay cả mình cũng không dám sử dụng, chỉ mong tại ngày đại hôn của Thiếu tông chủ, đem nó tặng cho Thiếu tông chủ để Thiếu tông chủ như hổ thêm cánh.

Thanh "Hổ phách" kiếm này độ dài ba thước ba tấc, toàn thân màu trắng, nhưng lại không phải trắng muốt như ngọc thạch, mà là một loại màu nhợt nhạt quái dị, thân kiếm cũng không có quy tắc, hơi vặn vẹo, nhìn kỹ phía dưới, giống như là từng khối hổ cốt hợp lại tạo thành, mặc dù cách rất xa, nhưng lại mơ hồ có thể cảm giác được trên thân kiếm phóng thích ra một loại lệ khí khiến cho người ta rất không thoải mái.

Mà cái này, lại là một thanh kiếm Địa Huyền!

- Đích thật là một thanh kiếm không tệ.

Vân Triệt nhìn chằm chằm Hổ Phách kiếm, chậm rãi gật đầu.

- Ngay cả tiền bối cũng nói như thế, nếu như tông chủ nghe được nhất định cực kì thích.

Tiêu Bách Thảo nói.

Để Tiêu Bách Thảo lấy một khối Xích Linh Ngọc độ tinh khiết cực cao cùng với một khối Thủy Linh Ngọc, đến lúc này vật liệu cần thiết đã thu thập xong. Vân Triệt đối với những bảo vật này trong kho không có lộ ra nửa điểm dáng vẻ hứng thú, một đường đi ra cửa của kho bảo vật. . . Mà toàn bộ quá trình hai tay của hắn một mực để ở sau lưng, tất cả mọi thứ đều là do Tiêu Bách Thảo đi lấy, hắn ngay cả hộp cũng không có đụng chạm qua.

Ra khỏi kho bảo vật, Vân Triệt liền đi thẳng đến Đan Dược đường để luyện dược. Tiêu Bách Thảo canh giữ ở bên ngoài đem sự tình trong kho bảo vật từ đầu đến cuối hướng Tiêu Thiên Nam tự thuật một lần, đối với thần kỹ cách tủ biết thuốc của hắn và phong thái "Có đức độ" không chút động chạm khen không dứt miệng, nhìn mà than thở.

Tiêu Thiên nam lại là rất bình tĩnh cười một tiếng, nói:

- Đây mới là phong phạm của cao nhân. Huống hồ với đẳng cấp và lịch duyệt của Hoàng Phủ Hạc, toàn bộ kho bảo vật ngoại trừ Tử Mạch Thiên Tinh, nói không chừng căn bản không có đồ vật khiến hắn có thể để mắt. Ai, nhắc đến lúc trước ta còn hoài nghi thân phận Hoàng Phủ Hạc của hắn, hiện tại, coi như ngươi nói với ta hắn không phải Hoàng Phủ Hạc, ta cũng tuyệt đối không tin tưởng.

—— —— —— —— —— —— ——

Trong lúc bất tri bất giác, Vân thần y đã ở lại Tiêu tông phân tông được ba ngày. Ba ngày này, Tiêu Thiên Nam cùng Tiêu Lạc Thành mỗi ngày đều trải qua trong khiếp sợ và vui mừng. Kinh mạch đứt đoạn muốn chữa trị hoàn toàn, vốn là không dựa vào Tử Mạch Thiên Tinh căn bản là chuyện không thể xảy ra. Mà cho dù có Tử Mạch Thiên Tinh, cũng gần như không có khả năng làm được không chút tỳ vết nào, về thời gian cũng phải mất đến mấy tháng.

Nhưng lúc này mới ba ngày, vẻn vẹn ba ngày! Tất cả kinh mạch đứt gãy của Tiêu Lạc Thành đều một lần nữa gắn kết, đồng thời sức sống càng ngày càng tràn đầy, tốc độ khôi phục cực cao, để bọn hắn cho dù nhìn tận mắt vẫn không thể tin được.

Đối với cái thần y từ trên trời giáng xuống này, bọn hắn càng ngày tôn thờ như thần linh. "Gia gia" trong miệng Tiêu Lạc Thành càng kêu càng ngày càng tự nhiên, càng lúc càng thân thiết. . . Quả thực là so với gọi gia gia ruột còn muốn thâm tình hơn.

Những ngày gần đây, Vân Triệt mỗi ngày đều phải đi ít nhất ba chuyến kho bảo vật, mỗi lần đều phải gọi Tiêu Bách Thảo đi cùng, mỗi lần đều như nhau tuyệt đối không đụng chạm, lấy xong liền đi.

- Tiền bối, người xem, kinh mạch của con ta thương thế đã dần dần bình ổn, tin tưởng có tiền bối ở đây không đến một tháng kinh mạch đứt gãy sẽ toàn bộ khép lại. . . Chỉ là tổn thương huyền mạch này. . . Không biết tiền bối có tính toán gì không?

Liên tục ba ngày, Vân Triệt chữa trị đều là tổn thương cánh tay và kinh mạch của Tiêu Lạc Thành, nhưng thủy chung không để ý đến huyền mạch bị đánh rách tả tơi. Huyền mạch nếu không được chữa trị, Tiêu Lạc Thành cũng chỉ có thể là một phế nhân. Mà thời gian kéo dài càng lâu, độ khó chữa trị sẽ càng lớn hơn. Mặc dù hiện tại hắn đối với y thuật của "Hoàng Phủ thần y" này đã không chút hoài nghi, nhưng thấy thần y chậm chạp không trị huyền mạch, nội tâm của hắn cũng nhịn không được bắt đầu thấp thỏm không yên.

Nghe Tiêu Thiên Nam nói Vân Triệt hơi trầm ngâm, nói:

- Tiêu Tông chủ, lúc đầu suy nghĩ của ta là ngay ngày đầu tiên sẽ bắt đầu trị liệu huyền mạch của hắn. Nhưng mà lúc Lạc Thành nhận ta làm gia gia. Hắn trở thành tôn nhi của ta, sự tình huyền mạch này, ta còn phải lo lắng thêm một phen.



- Lo lắng thêm một phen? Không biết ý của tiền bối là?

Tiêu Thiên nam nội tâm khẽ động.

Vân Triệt tay vân vê râu, liếc mắt nhìn sang, đối với Tiêu Lạc Thành vẻ mặt ôn hòa nói:

- Tôn nhi của ta, ngươi có muốn trở thành tuyệt thế cường giả hay không?

Vừa nghe câu này, bất kể Tiêu Lạc Thành hay là Tiêu Thiên Nam trong nội tâm đều đột nhiên nhảy lên một cái, thiếu chút nữa là kích động đến ngay cả người cũng nhảy dựng lên. Tiêu Lạc Thành luống cuống gật đầu:

- Muốn! Đương nhiên muốn! Tôn nhi nằm mơ cũng nghĩ tới!

Vân Triệt chậm rãi gật đầu, nói ra:

- Dựa vào tình trạng huyền mạch của ngươi trước mắt mà nói, lúc trước đẳng cấp huyền lực của ngươi hẳn là Nhập Huyền cảnh cấp mười đúng không? Thực lực như vậy tại tòa thành nhỏ này bên trong những người đồng lứa cũng tính là không tệ. Nhưng so với cấp độ tuyệt thế cường giả mà nói lại là cách xa vạn dặm! Ta cả đời này thấy qua vô số thiếu niên cường giả, niên kỷ giống như ngươi có người thậm chí đã đạt đến cảnh giới Linh Huyền. . . Thậm chí là Địa Huyền cảnh!

Nghe Vân Triệt nói phét vài câu, Tiêu Lạc Thành và Tiêu Thiên Nam hít một hơi lớn khí lạnh. . . Mười sáu mười bảy tuổi đạt tới Linh Huyền cảnh cùng Địa Huyền cảnh? Dạng người này thật sự tồn tại? Cái đó còn có thể được gọi là người sao? Quả thực chính là quái vật!

- Ta muốn chữa trị huyền mạch của ngươi có thể nói dễ như trở bàn tay. Nhưng về sau, ngươi sẽ phải từ Sơ Huyền cảnh tu luyện lại một lần nữa. Nhưng mà, gia gia ở đây lại có một cái phương pháp, có thể để cho ngươi sau khi huyền mạch được chữa trị, trực tiếp bước vào Địa. . . Huyền. . . Cảnh!

Mấy câu nói lúc sau của Vân Triệt, làm cho lỗ tai của cha con nhà họ Tiêu tựa như vang lên từng tiếng sấm nổ, khiến cho bọn họ chết lặng.

Mười sáu tuổi. . . Lên một cái chính là Địa Huyền cảnh! Lời nói như vậy nếu là do người khác nói ra, cha con họ Tiêu tuyệt đối sẽ coi hắn thành tên điên! Nhưng, người này là ai? Hắn chính là Tà tâm thánh thủ! Có thể xưng là kỳ nhân, đệ nhất thần y của Thiên Huyền Đại Lục! Những ngày qua hắn biểu hiện ra thực lực đều khiến bọn họ nhìn trố mắt. Lời nói của hắn sẽ là giả?

Tiêu Lạc Thành cảm thấy mình hạnh phúc đến mức muốn ngất đi, run rẩy bờ môi nói:

- Gia gia, thật. . . Thật sự có phương pháp như vậy?

- Ha ha, gia gia của ngươi là loại người nói năng tùy tiện hay sao?

Vân Triệt "Hiền từ" cười nói:

- Phương pháp này, trong thiên hạ chỉ có một mình ta có thể hoàn thành. Mà để hoàn thành phương pháp này, cần có hai điều kiện. Thứ nhất, chính là huyền mạch tan vỡ, thứ hai là. . .

- Là. . . Là cái gì?

Tiêu Thiên nam bước tới trước một bước, không kịp chờ đợi nói. Mười sáu tuổi đạt Địa Huyền cảnh, cái này tại Thương Phong đế quốc chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy. Nếu như quả thật làm được, vậy thì con của hắn Tiêu Lạc Thành, tuyệt đối sẽ là đệ nhất nhân trong toàn bộ thế hệ trẻ tuổi ở Thương Phong đế quốc, mà còn là vô tiền khoáng hậu. . . Chỉ là suy nghĩ một chút, hắn đã kích động đến toàn thân phát run.

- Một viên. . . Long Đan.

Vân Triệt chậm rãi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook