Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 92: Kho Bảo Vật Của Tông Môn

Hỏa Tinh Dẫn Lực

27/06/2021

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: .

Ông cháu này vừa nhận, chuyện còn lại liền dễ làm hơn nhiều. Vốn là làm bộ muốn vỗ mông rời đi, lúc này thần y lại một phen nghiêm túc xem xét tình trạng kinh mạch của Tiêu Lạc Thành, sau đó vẻ mặt thận trọng nói:

- Trải qua giày vò như thế, chữa trị cũng phiền phức hơn một chút. Đi gọi những người lấy thuốc trước kia tới đây, ta cần phải luyện dược một lần nữa.

- Vãn bối chính là thủ tịch trưởng lão của Đan Dược đường này, trong tông các loại dược liệu vãn bối đều quen thuộc nhất, tiền bối cứ việc phân phó ta là được rồi.

Tiêu Bách Thảo khom người nói. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, muốn ở chỗ này làm “Trợ thủ”, có thể được tận mắt nhìn thấy một lần y thuật của thần y, nói không chừng đối phương còn có thể thuận tay chỉ điểm một chút.

- Ừm.

Vân Triệt gật đầu.

- Vậy ngươi nhớ cho kỹ… Ba lạng Tử Tâm Vụ Hoa Mộc bốn mươi năm, một khối Huyết Quỳ Tinh ba mươi sáu năm, một khối Xích Linh Ngọc độ tinh khiết trên chín phần, hai gốc Băng Hàn Tuyết Sâm một trăm tám mươi năm, ba cây Phần Lạc Lan mười hai năm…

Vân Triệt nói một hơi mười sáu loại dược liệu, mỗi khi nói một loại, Tiêu Bách Thảo lại sững sờ hơn một chút, đợi lúc Vân Triệt nói xong, hắn đã hoàn toàn nghệch mặt ra tại đó, gật đầu cũng không được, mà không gật đầu cũng không xong. Những dược liệu này mặc dù đều được coi là trân quý, nhưng tông môn của hắn tích lũy nhiều năm như vậy cũng có thể nhẹ nhõm mang ra. Nhưng vấn đề là toàn bộ những dược liệu mà Vân Triệt muốn còn có quy định năm.

Thấy Tiêu Bách Thảo đứng ở đó dáng vẻ đờ đẫn, Vân Triệt liếc mắt nói:

- Làm sao? Những thứ này cũng không phải là đồ vật hiếm lạ gì, đối với một cái tông môn vượt qua ngàn năm mà nói, hẳn là có thể lấy ra được đi.

- Có thể lấy ra được, đương nhiên là có thể lấy ra được rồi.

Tiêu Bách Thảo vội vàng nói:

- Chỉ là, về năm…

- A! Ta đây thiếu chút nữa quên nhắc nhở ngươi.

Vân Triệt thần sắc trở nên nghiêm túc, chân thành nói:

- Những dược liệu ta vừa yêu cầu, về năm không được có bất kỳ sai sót nào. . . À, nếu như thực sự không tìm được, sai lệch một hai năm cũng là có thể miễn cưỡng, nhưng hiệu quả sẽ bị kém hơn rất nhiều. Năm của dược liệu khác biệt, nhìn qua tựa hồ cũng không có cái gì khác nhau, nhưng dù cho chêch lệch chỉ một tháng, thừa nhận thiên địa khí tức liền sẽ có khác biệt tương đối lớn. Luyện dược ở đẳng cấp cao, đối với năm của dược liệu đều có yêu cầu cực kỳ hà khắc. Những cái kỳ dược rất khó luyện chế kia, yêu cầu đối với dược liệu càng là phải nghiêm khắc đến tháng. Mau đi đi.

Vân Triệt một phen bịa chuyện, trực tiếp đem Tiêu Bách Thảo hù cho sửng sốt, thầm nghĩ cái trình độ này của tà tâm thánh thủ thật là không tầm thường, đối với yêu cầu của dược liệu vậy mà hà khắc như thế, nếu mà so sánh, mình quả thực chính là dong y. Hắn hơi hơi khom người, vẻ mặt hổ thẹn nói:

- Tiền bối dạy bảo, vãn bối khắc ghi trong lòng. . . Chỉ là, chỉ là vãn bối mặc dù đối với thuật hái thuốc luyện dược có biết một hai, đối với dự trữ dược liệu trong tông môn cũng là nghe nhiều nên thuộc, nhưng việc phân biệt năm dược liệu này. . .

Đừng nói hắn, ngay cả Tiêu Thiên Nam ở bên cạnh cũng nghe mà một hồi sững sờ. . . Sử dụng dược liệu yêu cầu chính xác đến từng năm, cái này mẹ nó ai có thể biết được! Ngàn năm, trăm năm, vài chục năm còn có thể nhận biết, nhưng vài chục năm cùng mấy chục năm, không phải đều là cùng một dạng hay sao? Chớ nói chi là chính xác đến từng năm.



Vân Triệt trừng mắt, cau mày nói:

- Ngươi không phải tự xưng là thủ tịch trưởng lão Đan Dược đường của tông môn này sao? Thế mà ngay cả cái đạo lý y dược trình độ cơ bản nhất này cũng không biết.

Tiêu Bách Thảo cúi đầu, cười khổ nói:

- Tiền bối, ngươi chính là y đạo hàng đầu đại lục này, vãn bối tuyệt đối không thể so sánh cùng người. Năm tuổi này khoảng cách đủ lớn, vãn bối còn có thể miễn cưỡng phân biệt nhưng chính xác đến một năm thậm chí mấy tháng, vãn bối thực sự không có khả năng làm được.

Vân Triệt nghĩ nghĩ, đứng dậy:

- Ai, cũng được, vẫn là ta tự mình đi lấy vậy. . .

Nói xong, ngữ khí hắn khựng lại, khoát tay áo:

- Mà thôi được rồi. Một cái địa phương chứa đựng dược liệu của tông môn, tất nhiên là trọng địa số một của tông môn, ngay cả ở trong tông môn cũng không có mấy người có tư cách đi vào, người ngoài thì càng không thể vào. Chút ấy quy củ ta vẫn còn hiểu. . .

Lúc đầu, đối với việc thần y đề xuất muốn đích thân đi vào kho bảo vật của tông môn, Tiêu Thiên Nam theo bản năng có chút mâu thuẫn. Bởi vì kho bảo vật tông môn chính là một trong những bí địa lớn nhất tông môn. Nội bộ phân tông cũng chỉ có năm người có tư cách tiến vào mà thôi. Kho bảo vật có hết thảy hai cái chìa khoá, một cái trên người Tiêu Bách Thảo, một cái trên người Tiêu Thiên Nam. Nhưng vừa nghe Vân Triệt nói như vậy, mâu thuẫn của hắn trái lại thoáng cái biến mất không còn tăm tích.

Nghĩ thầm người ta chính là Tà tâm thánh thủ! Đó là cái cảnh giới gì! Bảo vật của mình trong kho bảo vật, trong mắt hắn đoán chừng cùng một đống rác rưởi không có cái gì khác biệt. Vả lại hắn đi kho bảo vật cũng là vì cứu Tiêu Lạc Thành. . . Hơn nữa, không hổ là cao nhân, đối với cái tông môn nho nhỏ này của mình mà vẫn tôn trọng như thế, quả nhiên phong phạm của cao nhân, để cho người ta kính nể.

Lập tức hắn vội vàng nói:

- Không không! Tiền bối nói quá lời. Kho bảo vật tuy là trọng địa của tông môn, nhưng chỉ đề phòng tiểu nhân. Tiền bối cao nhân như thế, sao có thể lại ngấp nghé đồ vật của một cái nho nhỏ phân tông chúng ta. Lại nói, con ta Lạc Thành vừa bái tiền bối làm gia gia nuôi, như vậy cũng đã là thành người một nhà cùng tông chúng ta. Nếu đã là người một nhà, lại là vì con ta Lạc Thành, vào kho bảo vật của chúng ta thì có sao.

- Đúng vậy đó, đúng vậy đó.

Tiêu Bách Thảo cũng đáp lời:

- Vãn bối vô năng, nếu như tiền bối không tự mình đi, đoán chừng những dược liệu này, đến ngày mai cũng gom góp không xong. Vừa để tiền bối uổng công ngồi đợi, lại chậm trễ thương thế của Thiếu tông chủ."

Kho bảo vật trọng địa, trước kia cho dù người tiến vào là cấp bậc trưởng lão, cũng nhất định phải có sự cho phép của Tiêu Thiên Nam và có Tiêu Bách Thảo đi theo. Đây là lần đầu tiên hai người cùng cầu xin một ngoại nhân tiến vào kho bảo vật, mà chính bọn hắn lại không có chút nào cảm thấy khó chịu và không ổn. . . Dù sao, người ta chính là Tà tâm thánh thủ, tiến vào kho bảo vật của ngươi cũng là coi trọng ngươi.

Vân Triệt làm bộ suy tư một hồi, nhẹ gật đầu:

- Cũng được. Nhưng mà mặc dù các ngươi tín nhiệm ta khiến cho ta ít nhiều có chút cảm kích. Nhưng có câu nói, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ: Ý đề phòng người khác, vĩnh viễn không thể không có! Ta chẳng qua chỉ mới đến tông môn của các ngươi một ngày, các ngươi lại muốn mặc kệ ta, để cho ta tiến vào kho bảo vật của các ngươi, mặc dù là vì bệnh tình tôn nhi này của ta, nhưng quả thực cũng quá qua loa lỗ mãng! Như vậy đi, Bách Thảo, ngươi đi cùng với ta, chứng kiến toàn bộ quá trình ta lấy thuốc. . . Mặt khác, ta mặc dù sống mấy trăm tuổi, nhưng chưa tu cái gì huyền lực, đến nay chẳng qua cũng chỉ là Nhập Huyền cảnh. Trên người càng không có mang theo bất cứ cái gì không gian giới chỉ, Tiêu tông dùng huyền lực tìm tòi có thể dễ dàng nhận biết. Ta nói những lời này là để các ngươi yên tâm, chính ta cũng an tâm.

Nhập huyền cảnh, không có không gian giới chỉ. . . Giả dụ hắn thực sự muốn trộm đồ vật ở trong kho bảo vật, cũng không thể. Coi như thật sự lấy được, huyền lực cấp thấp như vậy cũng căn bản không có khả năng không bị phát giác, càng không có khả năng đào tẩu. Lời này nói ra Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo trong lòng đầy cảm động, đối thần y có đức độ như vậy càng là khâm phục đến cực điểm. Tiêu Thiên Nam cảm động nói:

- Mặc dù chỉ là lần đầu quen biết, nhưng vãn bối đối với tiền bối khâm phục và cảm kích còn hơn bất kỳ người nào trong đời. Vãn bối coi như không tin mình, cũng sẽ không tin tiền bối. . .

- Không cần nói! Bách Thảo, ngươi nhất định phải đi theo toàn bộ quá trình, không được phép rời khỏi ta trong vòng ba bước. Cả đời này của ta mặc dù thường xuyên điên điên khùng khùng nhưng cũng thanh thanh bạch bạch, tuyệt đối không cho phép có một chút vết nhơ. Thương thế tôn nhi của ta không thể kéo dài thêm nữa, bây giờ chúng ta đi.



- Đúng đúng!

Tiêu Bách Thảo đáp ứng sau đó dẫn Vân Triệt đến thẳng kho bảo vật phân tông.

Tiêu Bách Thảo cùng thần y vừa đi, Tiêu Thiên Nam ngồi xuống bên giường Tiêu Lạc Thành. Lúc này nhìn thấy hình dạng thê thảm của Tiêu Lạc Thành, hắn đã không có nửa phần lo lắng, ngược lại vẻ mặt tươi cười:

- Lạc Thành! Lần này, ngươi cần phải “Tạ ơn” thật tốt Vân Triệt kia! Ngươi có biết thần y này là nhân vật nào không? Nói ra cũng đủ để hù chết ngươi! Hắn có thể nói là đệ nhất thần y Thiên huyền đại lục! Hắn mặc dù không tông không môn, nhưng cả đời đã cứu siêu cấp cường giả vô số, người khác thiếu nhân tình, người muốn nịnh bợ hắn, cộng lại tuyệt đối không thua gì bất cứ một cái tông môn nào ở Thương Phong đại lục! Ngươi nhận hắn làm gia gia nuôi, về sau hắn tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ dựa. Đến lúc đó cho dù đến tổng tông, bọn họ cũng sẽ coi ngươi như bảo bối! Bởi vì nếu có thể có quan hệ thân thiết cùng Tà tâm thánh thủ này, vậy coi như là có nhiều một cái. . . À không! Không chỉ là nhiều hơn một cái mạng!

Tiêu Lạc Thành lúc này vẻ mặt vô cùng kích động, ngay cả thống khổ trên người cũng cảm thấy đau đến thoải mái, hắn bóp bóp tay phải, cắn răng nói:

- Phụ thân yên tâm, dáng dấp của ta nếu đã giống cháu trai của hắn, như vậy Hoàng Phủ Hạc này ta có biện pháp cắn chặt. Về phần Vân Triệt kia. . . Hắc! Ta đích xác sẽ tạ ơn hắn thật tốt! Phụ thân nói rất đúng, ta cần phải tự mình báo thù. Đến lúc đó, ta muốn phế tay chân của hắn, đánh gãy tất cả xương cốt của hắn! Hủy toàn bộ kinh mạch huyền mạch của hắn! Để hắn sống không bằng chết!

Tiêu Lạc Thành từ nhỏ đã là trung tâm, lớn lên trong sự ngưỡng vọng của người khác, chưa từng thừa nhận thống khổ và khuất nhục như vậy. Dù rằng tình trạng bây giờ của hắn hoàn toàn là gieo gió gặt bão nhưng cũng không làm giảm bớt sự thù hận sâu tận xương tủy của hắn đối với Vân Triệt . . . Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vân Triệt hạ nặng tay mà không có để hắn chết, lại tìm đến cửa để triệt tiêu hậu hoạ.

Đánh rắn không chết ba phần tội, thả hổ về rừng hại nhà mình. Đây điều mà hắn sau khi trải qua vô số lần sinh tử một mực khắc vào trong lòng tín điều nhân sinh.

Phân tông kho bảo vật ẩn dấu ở phía dưới Đan Dược đường, không những ẩn nấp mà còn có hẳn bảy đạo phòng thủ. Đại môn của kho bảo vật là một cái cửa đá cao hơn ba mét, Tiêu Bách Thảo đem một cái mâm tròn có đường vân kỳ dị đè vào trên lỗ hổng bên cạnh cửa đá, chậm rãi xoay một cái, cửa đá lập tức nâng lên kèm theo âm thanh "Ầm ầm" điếc tai. Thanh âm này đủ để truyền rõ ràng lên mặt đất, cảnh báo cho người ở phụ cận rằng có người tiến vào kho bảo vật.

Mà cửa đá như vậy lại có tới ba cái, mỗi một cái đều dày gần một thước. m thanh mở ra cái sau lại càng vang hơn cái trước. Nếu như ngoại nhân tiến vào, chỉ là mở cửa đã đủ làm cho gần phân nửa cái tông môn này kinh động mấy lần.

Ba cánh cửa mở ra, một cái thông đạo rộng lớn liền xuất hiện trước mắt, Tiêu Bách Thảo khom người nói:

- Hoàng Phủ tiền bối, mời.

Vân Triệt cũng không khách khí, sải bước đi ở phía trước, đồng thời vẫn không quên nhắc nhở một câu:

- Không cho phép rời khỏi ta trong vòng ba bước. Hừ, ta cũng không muốn bị người ta nói ra nói vào.

Tiêu Bách Thảo ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại cười khổ một tiếng. . . Nghĩ thầm ngài là ai đây? Lại lén lút trộm những thứ kia? Coi như thật sự là có suy nghĩ đó, thứ nhất không có huyền lực, thứ hai lại chẳng có không gian giới chỉ, cũng không thể cầm được cái gì đi.

Tiến vào kho bảo vật của Tiêu tông, từng dãy ngăn tủ làm từ Hắc Mộc xuất hiện trong tầm mắt. Tiêu Bách Thảo tiến lên giới thiệu nói:

- Những cái tủ Hắc Mộc này đều là dùng để cất giữ các loại dược liệu. Dược liệu tiền bối yêu cầu, ở chỗ này đều có thể tìm được. Hơn nữa tông môn mấy năm nay thu thập một ít linh đan, kỳ trân, huyền đan, còn có các loại Tử Tinh, kim loại hiếm, bảo ngọc, vũ khí, hộ thân giáp, thậm chí công pháp tông môn. . . Có thể nói là ngàn năm tích lũy của tông ta đều bí mật cất giấu ở chỗ này.

Khi nói chuyện, trên mặt Tiêu Bách Thảo hiện ra nồng đậm dày đặc cảm giác tự hào.

Vân Triệt vuốt ve sợi râu, thản nhiên nói:

- Lấy quy mô tông môn các ngươi, có thể có tích lũy có như thế cũng là tương đối khá.

Ừm, đích thật là coi như không tệ. . . Lão tử chỉ có một thân bản lĩnh luyện dược thông thiên triệt địa và pháp bảo, lại bị chuyện dược liệu làm cho sầu đến khóc không ra nước mắt. . . Chậc chậc, một cái tông môn ngàn năm tích lũy nha, quả nhiên không có uổng công đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook