Chương 2166: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (4)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Tuy chưa trưởng thành, nhưng Uy Nhi đã có thể cảm nhận được bi thương và bất đắc dĩ ẩn sâu trong lời nói của tỷ tỷ, qua một lát, nàng lại hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn nhớ… Nguyệt Thần Đế sao?”
“…” Bước chân của Cẩn Nguyệt khựng lại, không nói gì hồi lâu.
Uy Nhi nói: “Bây giờ mọi người đều nói thật ra Vân Đế là một người rất tốt, hắn từng cứu Thần Giới khỏi nguy hiểm. Mà sau khi trở thành Vân Đế, giữa thù hận và tha thứ, hắn đã lựa chọn tha thứ… Mọi người cũng nói, tương lai của Thần Giới, dưới sự dẫn dắt của Vân Đế nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hắn… vốn dĩ là một người rất tốt.” Cẩn Nguyệt thất thần khẽ nói: “Chỉ là…”
“Nhưng.” Giọng của Uy Nhi nhỏ đi vài phần: “Bọn họ đều nói Nguyệt Thần Đế là kẻ ác. Năm đó lúc Vân Đế nguy khốn, nàng lựa chọn tuyệt tình phụ nghĩa, cuối cùng hại Nguyệt Thần Giới, ma kiếp đánh xuống lúc Vân Đế báo thù, nàng cũng là một trong những nguyên nhân, cho nên tinh giới đã bị hủy kia, những người đã bị giết kia, nàng là một trong những thủ phạm…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Cẩn Nguyệt cắt ngang lời của Uy Nhi, nàng đưa mắt nhìn về phía trước, không cho muội muội nhìn thấy đôi mắt đầy đau khổ của nàng: “Uy Nhi, ngươi nhớ kỹ, cho dù người đời nhìn nhận nàng hay phê bình nàng như thế nào, nàng cũng là người ta tôn kính nhất cả đời này.”
“Tuy sau này nàng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí dần dần không cho ta đến gần nàng, nhưng từng được hầu hạ bên cạnh nàng vẫn luôn là may mắn lớn nhất cả đời ta.”
Dưới đôi mắt dần mông lung và thê lương, nàng nhìn vào khoảng không phía xa, lẩm bẩm một mình: “Những năm đó, ta luôn cảm thấy… dường như nàng đang che giấu bí mật và khổ tâm nào đó…”
“Hai năm nay, thậm chí ta thường suy nghĩ, nàng đuổi ta đi có phải… là vì bảo vệ ta…”
Ầm ầm…
Âm thanh trầm đục từ xa truyền đến, sau đó một dòng khí lưu bất thường cuốn theo khí tức đáng sợ nhanh chóng đến gần.
Nội tâm Cẩn Nguyệt run rẩy dữ dội, đẩy thiếu nữ bên cạnh ra xa: “Uy Nhi, chạy mau!”
Xoạt!
Tốc độ nhanh đến mức nứt gãy không gian, trước người Cẩn Nguyệt đã xuất hiện bóng dáng nàng sợ nhìn thấy nhất.
Toàn thân Cẩn Nguyệt toátmồ hôi lạnh, cánh tay sắp đẩy đi của nàng nhanh chóng khẽ thu lại, vững vàng bảo vệ Uy Nhi sau lưng: “Vân… Đế.”
Vân Triệt không nói một lời dư thừa, trực tiếp vươn tay ra với nàng: “Gương đồng nàng để lại kia… đưa cho ta!”
Trái tim Cẩn Nguyệt như rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt của nam tử trước mặt âm u, nhưng dường như lại mang theo chút run rẩy khác thường. Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn kỳ lạ, nhưng giọng điệu ra lệnh không thể từ chối, uy áp nặng nề tự nhiên phát ra khiến nàng hoảng sợ đến nghẹt thở.
Gương đồng mà Hạ Khuynh Nguyệt bảo nàng phá hủy kia, nàng biết là do mẫu thân để lại, nàng lo sau này Hạ Khuynh Nguyệt sẽ hối hận, cho nên đã yên lặng trái lệnh lần đầu tiên, không phá hủy… không ngờ đây lại trở thành vật tưởng niệm duy nhất trên người nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt bị Vân Triệt giết chết… Bây giờ Vân Triệt lại muốn cướp đi vật tưởng niệm cuối cùng này của nàng.
Nhưng nàng không thể từ chối.
Bên cạnh nàng còn có Uy Nhi, sau lưng nàng còn có gia tộc.
Nàng không dám do dự quá lâu, càng đừng nói đến phản kháng, chỉ có thể gian nan vươn tay, trong tay là vật quan trọng nhất đối với nàng.
Năm ngón tay siết chặt còn chưa mở ra, một luồng huyền khí đột nhiên ập tới, gương đồng trong lòng bàn tay đã rơi vào trong tay Vân Triệt.
Nước mắt của Cẩn Nguyệt lập tức ứa ra, trái tim như bị khoét sống một khối, khoảng trống để lại vô cùng khó chịu, nàng nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng nấc mất kiểm soát.
Gương đồng đơn giản nhỏ nhắn, chẳng qua chất liệu kim loại là loại không thể phổ biến hơn ở hạ giới. Bàn tay Vân Triệt cẩn thận nắm lấy, trái tim thoáng chốc hưng phấn và vui sướng, sau đó là áp lực và bi thương càng sâu hơn.
Thế giới vô biên mênh mông,đều đã ở dưới chân hắn.
Nhưng thứ thuộc về Hạ Khuynh Nguyệt lại chỉ còn chiếc gương đồng nho nhỏ này.
Hắn từ tốn mà cẩn thận nắm chặt lấy, xoay người qua, huyền khí bắt đầu dao động, chuẩn bị rời đi.
“Vân công tử!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng nấc của nữ tử. Vì quá mức sốt ruột, thứ nàng gọi theo bản năng không phải là “Vân Đế”, không phải “Ma Chủ”, mà là xưng hô năm đó.
Có lẽ, Vân Triệt nàng mong muốn lưu giữ trong tim đều là “Vân công tử” năm đó.
“Ta… ta biết chủ nhân có lỗi với ngươi, nhưng… nhưng đây thật sự là vật cuối cùng chủ nhân để lại trên đời, xin ngươi… xin ngươi dù thế nào… đừng phá hủy nó!”
Trong tiếng cầu xin bi thương vô tận, cơ thể nàng mềm nhũn đi, quỳ một gối xuống đất, bật ra tiếng nức nở đau thương không thể ngừng.
Vân Triệt dừng ở đó, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi trở lại.
“Nàng không có lỗi với ta… chưa từng có.”
Giọng nói bên tai không có một chút âm u hung ác nào, rất dễ nghe, cũng có vài phần ảm đạm và đau lòng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen nhánh… lại không có chút âm u và uy lăng nào.
“Cẩn Nguyệt.” Hắn nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, gần như tất cả mọi người đều ghét nàng, sỉ nhục nàng, giễu cợt lựa chọn của nàng, châm chọc kết cục của nàng. Chỉ có ngươi, một mực nhớ nàng trong lòng, cũng bảo vệ vật quan trọng nàng để lại.”
“…” Bước chân của Cẩn Nguyệt khựng lại, không nói gì hồi lâu.
Uy Nhi nói: “Bây giờ mọi người đều nói thật ra Vân Đế là một người rất tốt, hắn từng cứu Thần Giới khỏi nguy hiểm. Mà sau khi trở thành Vân Đế, giữa thù hận và tha thứ, hắn đã lựa chọn tha thứ… Mọi người cũng nói, tương lai của Thần Giới, dưới sự dẫn dắt của Vân Đế nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hắn… vốn dĩ là một người rất tốt.” Cẩn Nguyệt thất thần khẽ nói: “Chỉ là…”
“Nhưng.” Giọng của Uy Nhi nhỏ đi vài phần: “Bọn họ đều nói Nguyệt Thần Đế là kẻ ác. Năm đó lúc Vân Đế nguy khốn, nàng lựa chọn tuyệt tình phụ nghĩa, cuối cùng hại Nguyệt Thần Giới, ma kiếp đánh xuống lúc Vân Đế báo thù, nàng cũng là một trong những nguyên nhân, cho nên tinh giới đã bị hủy kia, những người đã bị giết kia, nàng là một trong những thủ phạm…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Cẩn Nguyệt cắt ngang lời của Uy Nhi, nàng đưa mắt nhìn về phía trước, không cho muội muội nhìn thấy đôi mắt đầy đau khổ của nàng: “Uy Nhi, ngươi nhớ kỹ, cho dù người đời nhìn nhận nàng hay phê bình nàng như thế nào, nàng cũng là người ta tôn kính nhất cả đời này.”
“Tuy sau này nàng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí dần dần không cho ta đến gần nàng, nhưng từng được hầu hạ bên cạnh nàng vẫn luôn là may mắn lớn nhất cả đời ta.”
Dưới đôi mắt dần mông lung và thê lương, nàng nhìn vào khoảng không phía xa, lẩm bẩm một mình: “Những năm đó, ta luôn cảm thấy… dường như nàng đang che giấu bí mật và khổ tâm nào đó…”
“Hai năm nay, thậm chí ta thường suy nghĩ, nàng đuổi ta đi có phải… là vì bảo vệ ta…”
Ầm ầm…
Âm thanh trầm đục từ xa truyền đến, sau đó một dòng khí lưu bất thường cuốn theo khí tức đáng sợ nhanh chóng đến gần.
Nội tâm Cẩn Nguyệt run rẩy dữ dội, đẩy thiếu nữ bên cạnh ra xa: “Uy Nhi, chạy mau!”
Xoạt!
Tốc độ nhanh đến mức nứt gãy không gian, trước người Cẩn Nguyệt đã xuất hiện bóng dáng nàng sợ nhìn thấy nhất.
Toàn thân Cẩn Nguyệt toátmồ hôi lạnh, cánh tay sắp đẩy đi của nàng nhanh chóng khẽ thu lại, vững vàng bảo vệ Uy Nhi sau lưng: “Vân… Đế.”
Vân Triệt không nói một lời dư thừa, trực tiếp vươn tay ra với nàng: “Gương đồng nàng để lại kia… đưa cho ta!”
Trái tim Cẩn Nguyệt như rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt của nam tử trước mặt âm u, nhưng dường như lại mang theo chút run rẩy khác thường. Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn kỳ lạ, nhưng giọng điệu ra lệnh không thể từ chối, uy áp nặng nề tự nhiên phát ra khiến nàng hoảng sợ đến nghẹt thở.
Gương đồng mà Hạ Khuynh Nguyệt bảo nàng phá hủy kia, nàng biết là do mẫu thân để lại, nàng lo sau này Hạ Khuynh Nguyệt sẽ hối hận, cho nên đã yên lặng trái lệnh lần đầu tiên, không phá hủy… không ngờ đây lại trở thành vật tưởng niệm duy nhất trên người nàng.
Hạ Khuynh Nguyệt bị Vân Triệt giết chết… Bây giờ Vân Triệt lại muốn cướp đi vật tưởng niệm cuối cùng này của nàng.
Nhưng nàng không thể từ chối.
Bên cạnh nàng còn có Uy Nhi, sau lưng nàng còn có gia tộc.
Nàng không dám do dự quá lâu, càng đừng nói đến phản kháng, chỉ có thể gian nan vươn tay, trong tay là vật quan trọng nhất đối với nàng.
Năm ngón tay siết chặt còn chưa mở ra, một luồng huyền khí đột nhiên ập tới, gương đồng trong lòng bàn tay đã rơi vào trong tay Vân Triệt.
Nước mắt của Cẩn Nguyệt lập tức ứa ra, trái tim như bị khoét sống một khối, khoảng trống để lại vô cùng khó chịu, nàng nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng nấc mất kiểm soát.
Gương đồng đơn giản nhỏ nhắn, chẳng qua chất liệu kim loại là loại không thể phổ biến hơn ở hạ giới. Bàn tay Vân Triệt cẩn thận nắm lấy, trái tim thoáng chốc hưng phấn và vui sướng, sau đó là áp lực và bi thương càng sâu hơn.
Thế giới vô biên mênh mông,đều đã ở dưới chân hắn.
Nhưng thứ thuộc về Hạ Khuynh Nguyệt lại chỉ còn chiếc gương đồng nho nhỏ này.
Hắn từ tốn mà cẩn thận nắm chặt lấy, xoay người qua, huyền khí bắt đầu dao động, chuẩn bị rời đi.
“Vân công tử!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng nấc của nữ tử. Vì quá mức sốt ruột, thứ nàng gọi theo bản năng không phải là “Vân Đế”, không phải “Ma Chủ”, mà là xưng hô năm đó.
Có lẽ, Vân Triệt nàng mong muốn lưu giữ trong tim đều là “Vân công tử” năm đó.
“Ta… ta biết chủ nhân có lỗi với ngươi, nhưng… nhưng đây thật sự là vật cuối cùng chủ nhân để lại trên đời, xin ngươi… xin ngươi dù thế nào… đừng phá hủy nó!”
Trong tiếng cầu xin bi thương vô tận, cơ thể nàng mềm nhũn đi, quỳ một gối xuống đất, bật ra tiếng nức nở đau thương không thể ngừng.
Vân Triệt dừng ở đó, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi trở lại.
“Nàng không có lỗi với ta… chưa từng có.”
Giọng nói bên tai không có một chút âm u hung ác nào, rất dễ nghe, cũng có vài phần ảm đạm và đau lòng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen nhánh… lại không có chút âm u và uy lăng nào.
“Cẩn Nguyệt.” Hắn nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, gần như tất cả mọi người đều ghét nàng, sỉ nhục nàng, giễu cợt lựa chọn của nàng, châm chọc kết cục của nàng. Chỉ có ngươi, một mực nhớ nàng trong lòng, cũng bảo vệ vật quan trọng nàng để lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.