Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2165: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (3)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

“…” Cơ thể Vân Triệt cứng đờ, hai mắt nhanh chóng mờ đi, nhưng ngay lập tức, hắn chợt nghĩ ra gì đó, đột nhiên quay sang Sở Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly! Ngươi từng là sư phụ của Khuynh Nguyệt, trên người ngươi nhất định có đồ vật nàng để lại, hoặc liên quan đến nàng, đúng không!”

“Không có.” Sở Nguyệt Ly lắc đầu: “Mấy năm nay, ta thường xuyên nhớ Khuynh Nguyệt, chuyện tiếc nuối nhất đó là không vật tưởng niệm.”

“…” Hai tay Vân Triệt chậm rãi buông thõng, khẽ thở hắt một hơi, sau đó vô lực ngã ngồi xuống nền băng tuyết lạnh như băng.

Nhà… Băng Vân Tiên Cung… Nguyệt Thần Giới…

Đây là quỹ đạo trong cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Khuynh Nguyệt, ba nơi nàng đã từng ở lại trong một thời gian dài.

Trong nhà trống trải không một vật.

Nguyệt Thần giới bị hắn phá hủy.

Ngay cả Băng Vân Tiên Cung…

Trên đời này, ngoài ký ức về nàng, dường như không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy nàng từng tồn tại.

Không…

Sẽ không như vậy… Nhất định ta còn để sót gì đó!

Bình tĩnh… Bình tĩnh lại!

Sở Nguyệt Ly nhìn Vân Triệt, lại nhìn về phía tỷ tỷ, nhất thời không dám nói.

Sở Nguyệt Thuyền chậm rãi cúi người trước mặt Vân Triệt: “Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là về… chuyện của Khuynh Nguyệt sao?”



Vân Triệt không trả lời, hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, liều mạng bình tĩnh lại.

Nhưng suy nghĩ hỗn loạn hoàn toàn không thể dừng lại, mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều điên cuồng tìm kiếm nơi có thể tồn tại di vật của Hạ Khuynh Nguyệt.

Lúc này, một nữ tử nhỏ nhắn hoạt bát mang theo vẻ mặt vui mừng, sôi nổi chạy tới, trong miệng phát ra giọng nói nữ tính non nớt: “Đại cung chủ, nhìn xem! Gương Băng Lăng ta tự mình ngưng kết!”

Đây là nữ tử bơ vơ mà Sở Nguyệt Ly nhặt từ bên ngoài về ba tháng trước, nàng mới tu Băng Vân Quyết, lần đầu tiên có thể hóa huyền thành băng, việc này đối với nàng mà nói, chắc chắn là thời khắc đủ để khắc ghi cả đời.

Giọng nói nữ tử mang theo một loại kỳ ảo tự nhiên, tràn đầy trong hồn hải cực kỳ hỗn loạn của Vân Triệt.

Gương… Băng… Lăng…

Gương…

Gương…!!

Vân Triệt như linh quang xuyên thấu linh hồn, như sấm sét đùng đoàng quanh thân. Hắn đột ngột ngẩng đầu, khí tức xao động quanh thân cuốn lấy gió lốc đầy trời của Băng Cực Tuyết Vực, cũng dẫn đến tiếng hô kinh ngạc thất thố của nữ tử.

Chiếc gương đồng đó!!

Vân Triệt không dừng lại bao lâu, thậm chí không kịp giải thích một lời với Sở Nguyệt Thuyền, chỉ lập tức bay đi, để lại Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng kinh hãi hồi lâu.

Nam Thần Vực, Thất tinh giới.

Dương liễu rủ trong gió, nước chảy róc rách. Cẩn Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội, chậm rãi đi bộ trên bờ đê phủ kín màu xanh.

Ma Nhân hắc ám lân cận không đáng sợ như dự đoán, lệnh cấm của Vân Đế cũng được thực thi cực kỳ nghiêm minh và khắc nghiệt, sự tồn tại của Duy Tự Giả đồng thời ràng buộc, nhưng cũng mang đến công chính và yên bình còn tốt hơn trước.

Khủng hoảng tan đi, bầu không khí của Thất tinh giới cũng đã xảy ra thay đổi to lớn trong vài năm ngắn ngủi này.



“Tỷ tỷ, phụ thân và gia gia đều đã hẹn ngày trở lại Đông Thần Vực, ngươi… thật sự không đi cùng bọn họ sao?”

Uy Nhi đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ hoạt bát, khuôn mặt tinh xảo như tỷ tỷ, nhiều nét trẻ con cũng đã sớm phai mờ. Nhưng điều chưa bao giờ thay đổi lại là nàng luôn thích dính lấy Cẩn Nguyệt, nắm tay Cẩn Nguyệt, nhìn nụ cười dịu dàng của Cẩn Nguyệt và đau thương dường như vĩnh viễn không biến mất đằng sau nụ cười ấy.

Cẩn Nguyệt nhìn về phía trước như không có điểm kết thúc, khẽ lắc đầu: “Thất tinh giới là một nơi rất yên bình, tuy chỉ có vài năm ngắn ngủi, nhưng ta rất thích nơi này, ở đây cả đời cũng không tệ.”

Không phải nàng không muốn rời đi, mà là không thể rời đi, không dám rời đi.

“Nghe đây, ngươi phải giữ Hắc Ám Đồ Đằng cho tốt, nhất định không được thử xóa bỏ. Nếu có một ngày bản Ma Chủ không cảm nhận được sự tồn tại của nó… ta chắn chắn sẽ chém toàn tộc ngươi!”

Đôi mắt từng ấm áp khiến tim người khác đập nhanh đã trở nên thô bạo đáng sợ như vậy, Vân công tử nàng từng có thể mềm giọng khẽ gọi, nay biến thành Ma Chủ hủy diệt Nguyệt Thần Giới… Hắn tàn nhẫn đặt ấn ký hắc ám trên người nàng, nguyền rủa cả đời này nàng đừng hòng trốn thoát.

Gia tộc rời đi rồi cũng tốt, cách nàng bị trúng “hắc ám nguyền rủa” càng xa càng tốt.

“Vậy… ta ở lại với tỷ tỷ được không?”

Uy Nhi rất nghiêm túc nói, dường như sớm đã có quyết định chứ không phải lời nói xúc động nhất thời.

“Không được.” Cẩn Nguyệt không chút do dự từ chối, đôi mắt xinh đẹp của nàng đảo qua, ánh mắt dịu dàng mang theo kiên định không thể nghi ngờ: “Uy Nhi, dù gì nơi ở của thái ngoại công cũng là tinh giới thượng vị. Môi trường rất quan trọng với sự trưởng thành của một người, nhất là tuổi này của Uy Nhi. Chuyện này ngươi không thể tự ý, không chỉ tỷ tỷ, mọi người trong gia tộc cũng đều sẽ không đồng ý.”

Từ lời nói của tỷ tỷ, Uy Nhi không tìm được một chút cơ hội nào, nàng có chút mất mát cụp mắt, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tỷ tỷ… sẽ xuất giá sao?”

“…” Cẩn Nguyệt lắc đầu, nụ cười có chút thê lương: “Không đâu.”

“Vậy cứ ở một mình sẽ không cô đơn sao?”

“Quen là ổn thôi.” Nàng nhẹ nhàng đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook