Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2168: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (6)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

“Xuy! Câm cái miệng của ngươi lại, lời nói khinh nhờn mức này, nếu không cẩn thận bị ai nghe thấy, chúng ta nhất định sẽ chết.” Nam tử bên trái dữ tợn mắng một câu, sau đó khóe miệng lại giật mạnh, ha ha cười nói: “Mỹ nhân nhìn thấy nhiều rồi, nhưng cực phẩm đến trình độ này… E là Thần Đế kia nhìn thấy cũng không giữ được.”

“Nếu là ngày trước thì ít nhất nàng ta cũng là đồ độc chiếm của Giới Vương một phương, chúng ta nhìn thêm một cái thôi cũng đã là phạm tội. Bây giờ nàng bị chúng ta bắt gặp, tu vi chỉ là Bá Huyền Phàm Đạo, rõ ràng cũng không có chỗ dựa…” Hắn quay đầu híp mắt: “Ngươi thật sự cam lòng dâng cho tông chủ?”

“Nếu ngươi không nỡ, ta đương nhiên cũng luyến tiếc.”

Hai người cười với nhau, đồng thời lộ ra vẻ hưng phấn cùng nụ cười âm hiểm cực kỳ xấu xí.

Lời nói của bọn họ lọt vào tai Hạ Khuynh Nguyệt không sót một chữ, cũng lọt vào hồn hải của Vân Triệt.

Lúc này, thần thức của hắn quấn chặt lấy hai người này, khắc sâu từng đặc trưng trên người bọn họ.

Hắn thậm chí mong đợi hai người này còn sống trên đời!

Cho dù phải tự hạ mình, hắn cũng muốn tự tay, cho bọn họ nếm hết tất cả khổ hình tàn nhẫn nhất trên đời này.

Cánh tay nhiễm máu chậm rãi nâng lên, thanh kiếm trong tay ngưng tụ tuyết vụ băng quang.

“Ồ? Vậy mà lại còn vọng tưởng chống cự?”

Huyền Giả áo xanh bên phải vô cùng tùy ý vươn ngón tay, khẽ búng một cái như trêu đùa.

Keng!

Băng quang tan vỡ, tuyết kiếm đứt đoạn, nhưng kiếm gãy trên tay Hạ Khuynh Nguyệt lại theo luồng sức mạnh quá mức đáng sợ kia, cắt về phía cần cổ như tuyết của mình!

Đồng thời, toàn bộ huyền khí quanh thân cũng dâng trào trở lại, dứt khoát phá vỡ tâm mạch của mình.



Dị biến đột ngột khiến hai Huyền Giả áo xanh đều cực kỳ kinh hãi, bọn họ không ngờ tính tình của nữ tử tuyết y này lại kiên cường đến mức này.

Bọn họ đồng thời hét lên một tiếng, nhào về phía trước… Nhưng mọi thứ nhanh như tia chớp, dù bọn họ có thực lực Thần Nguyên cũng hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Mà lúc này, một âm thanh trầm đục vô cùng nặng nề lại vô cùng khủng bố truyền đến từ phía xa.

Đó là âm thanh không gian bị chuyển dời.

Mà uy áp đồng thời phủ xuống, mạnh mẽ đến mức khiến cả thế giới đều giống như rơi vào phong bế.

Thanh kiếm trong tay Hạ Khuynh Nguyệt ngừng lại trước cổ, huyền khí muốn hủy diệt tâm mạch cũng ngừng dâng trào… Đó là một loại khí tràng khủng bố mà nàng không thể diễn tả bằng lời, cơ thể và hơi thở của nàng đều hoàn toàn ngừng lại, dù có ngưng tụ toàn lực cũng không thể nhúc nhích một chút.

Hai tên Huyền Giả áo xanh cũng đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước, chỉ thấy được một huyền thuyền loại nhỏ dài trăm trượng.

Ngay trước huyền thuyền, một nam tử trung niên chắp tay đứng đó, mắt nhìn phía trước, mặc y phục màu tím nhạt, gương mặt bình lặng như đá bên trong kình phong do huyền thuyền cuốn lên. Tất cả ánh sáng giữa trời đất đều giống như tụ trên người hắn, dần trôi theo hắn.

Tuy ánh mắt chỉ mới nhìn đến sườn mặt hắn, nhưng uy lăng vô hình lại khiến bọn họ gần như muốn quỳ gối xuống mặt đất, cúi đầu vái lạy.

Mà phía trên huyền thuyền, ấn ký huyền quang chợt lóe qua kia càng khiến đồng tử của bọn họ suýt chút nữa vỡ vụn.

Bởi vì đó là Thần Nguyệt Đồ Đằng của Nguyệt Thần Giới!

Vậy mà lại có một ngày, bọn họ tự mình đến gần vương giới trên trời cao kia!

Trong cơn kinh hoảng ấy, nam tử ở mũi huyền thuyền bỗng nhiên liếc mắt.

Một tia thần quang bắn xuống gần như xé nát linh hồn người khác.



Sau đó, tia thần quang này lại ngừng lại trong thời gian ngắn, huyền thuyền đột nhiên ngưng lại trên không trung.

Bên trong không gian ngưng kết, một bóng người chậm rãi đáp xuống, đứng trên mảnh đất vốn thấp kém không xứng để hắn đặt chân.

Sau lưng hắn, ba bóng người cũng đáp xuống, cung kính đứng sau, chẳng qua bên trong ánh mắt đều mang theo ngạc nhiên như nhau.

Trái tim của hai Huyền Giả áo xanh đã kinh hãi đến mức không thể đập nữa, máu cũng ngừng chảy. Ý chí còn sót lại duy nhất của bọn họ khiến bọn họ chậm rãi quỳ gối xuống đất, run rẩy hành lễ: “Bái… bái kiến… Nguyệt Thần… tôn giả.”

Chẳng qua có đánh chết bọn họ cũng không thể tin được, nam tử trước mặt chính là Thần Đế của Nguyệt Thần Giới… Nguyệt Vô Nhai.

Ba Nguyệt Vệ phía sau cũng không hiểu, với địa vị Nguyệt Thần Đế, vì sao lại dừng lại hạ mình, đi quản chuyện nhỏ có thể nhìn thấy khắp nơi này.

Bọn họ nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc… Nhưng bọn họ biết rõ, Nguyệt Thần Đế không ham mê nữ sắc, nhất là sau khi việc năm đó xảy ra, hắn gần như chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào.

Nhưng nhìn một lúc lâu, trong lòng bọn họ đột nhiên khẽ lộp bộp.

Đợi đã! Nữ tử này…

“Tướng mạo của nàng, dường như có chút giống…”

“Im lặng!” Hai Nguyệt Vệ khác đồng thời cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Nguyệt Vô Nhai không liếc mắt dù chỉ một chút tới hai tên Huyền Giả áo xanh kia, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt, thanh kiếm gãy trong tay nàng cũng đã bị hắn phong bế trên không, cũng cắt đứt ý nghĩ tự sát của nàng.

“Ngươi tên gì?” Hắn hỏi.

Giọng nói bình thản, không giận mà uy. Nhưng không ai biết được, linh hồn hắn lại đang trào dâng một cơn rung động vô cùng bất thường, ngay cả dòng máu chảy khắp cơ thể đều rối loạn khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook