Chương 2169: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (7)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
“…” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt nhìn nhân vật từ trên trời rơi xuống này, chỉ với khí thế đã có thể khiến hai tên xấu xa này sợ hãi đến mức này, không thể nghi ngờ, ở thế giới này, hắn là nhân vật có địa vị cực cao.
Trong mắt hắn có uy lăng của Thượng Vị Giả, nhưng không thể nhận thấy được nguy hiểm, ngược lại khiến nàng có một loại… cảm giác tín nhiệm không biết bắt đầu từ đâu.
“Hạ Khuynh Nguyệt.” Lần đầu tiên nàng nói ra tên mình trong thế giới xa lạ này.
Một cái tên xa lạ, khí tức huyền lực chưa vào Thần Đạo. Nguyệt Vô Nhai khẽ nhíu màu, vừa muốn hỏi lại gì đó, bỗng nhiên đồng tử co lại.
“Lưu Ly Tâm!”
Với trình độ của Nguyệt Vô Nhai, trong bất kỳ trường hợp nào đều ít khi thất thố, nhưng “ba chữ” này lại kinh ngạc phát ra từ trong miệng hắn, cũng dọa cho sắc mặt ba Nguyệt Vệ phía sau lập tức thay đổi.
Nhưng lời tiếp theo Nguyệt Vô Nhai nói ra lại không liên quan đến Lưu Ly Tâm, mà bước lên trước một bước, mang theo kích động rõ ràng nói: “Có phải ngươi năm nay hai mươi hai tuổi không!”
“?” Trong đồng tử của Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Trả lời ta, phải hay không phải!” Giọng Nguyệt Vô Nhai cao lên, thần quang trong mắt cũng mang theo một chút run rẩy.
“Phải.” Hạ Khuynh Nguyệt đáp.
Câu trả lời này khiến cho lồng ngực Nguyệt Vô Nhai lập tức phập phồng nặng nề.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng: “Giết.”
Khoảnh khắc âm thanh vang lên, Nguyệt Vệ ở giữa đã ra tay, hào quang chói mắt lặng lẽ chụp xuống, hai Huyền Giả áo xanh ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra, đã hóa thành tro tàn bên trong hào quang nở rộ, sau đó theo sự tiêu tán của hào quang mà hoàn toàn biến mất giữa trời đất.
Nguyệt Vô Nhai không quay đầu lại: “Các ngươi tự sát đi.”
Giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc khiến ba Nguyệt Vệ đồng thời sững sờ, sau đó lại quỳ xuống, Nguyệt Vệ bên phải hoảng sợ nói: “Thần Đế, bọn ta hết sức trung thành với Nguyệt Thần Giới…”
Hắn còn chưa nói xong, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề, Nguyệt Vệ ra tay lúc trước đã tự bạo mệnh mạch, ngã xuống đất mà chết.
“Trên đời này, kẻ thật sự biết giữ bí mật chỉ có người chết.” Nguyệt Vô Nhai chậm rãi nhắm mắt lại: “Là Nguyệt Vệ của Nguyệt Thần Giới ta, ngay cả đạo xử thế đơn giản như thế ngươi cũng không hiểu sao?”
Cơ thể hai Nguyệt Vệ còn lại run lên, lại không lên tiếng nữa… Thần Đế muốn bọn họ chết, bọn họ sao có thể không chết.
Ngu xuẩn kháng lệnh chẳng những chết thảm hơn, còn có thể gây họa cho tông tộc.
Ầm!
Bọn họ phóng ra thứ hào quang cuối cùng của cuộc đời, tự đoạn tâm mạch mà chết.
Ba Nguyệt Vệ - ba Thần Quân mạnh mẽ đủ để làm mưa làm gió ở Thần Giới trung vệ, thế nhưng lại vì một lời như vậy mà chết.
Mọi chuyện diễn ra trước mắt không phải thứ Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó có thể hiểu được. Nàng chậm rãi đứng dậy, ngưng tụ huyền khí khó khăn lắm mới có thể vận chuyển trên đầu ngón tay: “Ngươi là… ai?”
“Giống nhau bốn phần… Tuổi tác không sai… Huyền khí vẩn đục, rõ ràng là vừa đến từ hạ giới.”
Hắn không trả lời câu hỏi của Hạ Khuynh Nguyệt, mà có chút thất thần than nhẹ: “Nếu thế gian tái hiện Lưu Ly Tâm, cũng chỉ có thể… là nàng sinh ra…”
Vẻ mặt của hắn không biết là kích động, hay là đau khổ.
“Trả lời câu hỏi cuối cùng của ta.” Hắn hỏi lại: “Có phải mẫu thân của ngươi rời đi lúc ngươi bốn tuổi không?”
“!?” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt chấn động kịch liệt.
“Thôi, không cần trả lời.” Lúc này, Nguyệt Vô Nhai xoay người lại, không biết là sợ nhận được câu trả lời, hay là sợ nhận được câu trả lời không mong muốn: “Theo ta tới một nơi, đi gặp một người.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi. Nếu ta muốn làm hại ngươi, dù ngươi có ngàn vạn cái mạng cũng không thoát khỏi tầm tay của ta.”
“Ngược lại, nếu như ngươi từ chối, với tu vi và Lưu Ly Tâm của ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chết trên thế giới này.”
…
Lúc này, hình ảnh trở nên mơ hồ, chuyển sang màu xám nhạt ban đầu.
Ngày đầu tiên nàng bị truyền tống đến Thần Giới đã gặp Nguyệt Vô Nhai… Chuyện này Hạ Khuynh Nguyệt đã từng nói với hắn.
Bây giờ tận mắt chứng kiến tình cảnh năm đó, Vân Triệt vẫn lo lắng thật lâu.
Tu vi còn chưa bước vào Thần Đạo, lại đứng trên Thần Giới, dung mạo của nàng chắc chắn sẽ trở thành một mối họa khổng lồ.
Hệt như từ bước đường cùng bị đưa đến vực thẳm đáng sợ hơn.
Rồi lại vô cùng may mắn, có thể nói là như kỳ tích mà gặp được Nguyệt Vô Nhai, bị hắn đưa đến Nguyệt Thần Giới.
Nhưng…
Từ hình ảnh bên trong truy ức hư vô, phản ứng lúc Nguyệt Vô Nhai mới gặp Hạ Khuynh Nguyệt khiến lòng hắn sinh ra nghi hoặc sâu sắc.
Tuy rằng Vân Triệt chưa từng gặp Nguyệt Vô Cấu, nhưng từ chỗ Mộc Huyền Âm biết được, tướng mạo của Hạ Khuynh Nguyệt và Nguyệt Vô Cấu nhiều nhất cũng chỉ giống nhau ba bốn phần, ít nhất không đến mức khiến người khác liếc mắt một cái đã liên tưởng đến mẫu tử.
Vì sao hắn chỉ dựa vào một cái liếc mắt trong phút chốc, còn với địa vị Thần Đế, bỗng nhiên đáp xuống trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt?
Tuổi tác, Lưu Ly Tâm, đến từ hạ giới…
Với cảm quan của Vân Triệt, dường như Nguyệt Vô Nhai không thông qua những thứ đó mà đoán rằng nàng có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, mà càng giống như… ngay từ đầu đã đoán có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, còn sau đó là bằng chứng và suy luận.
Trong mắt hắn có uy lăng của Thượng Vị Giả, nhưng không thể nhận thấy được nguy hiểm, ngược lại khiến nàng có một loại… cảm giác tín nhiệm không biết bắt đầu từ đâu.
“Hạ Khuynh Nguyệt.” Lần đầu tiên nàng nói ra tên mình trong thế giới xa lạ này.
Một cái tên xa lạ, khí tức huyền lực chưa vào Thần Đạo. Nguyệt Vô Nhai khẽ nhíu màu, vừa muốn hỏi lại gì đó, bỗng nhiên đồng tử co lại.
“Lưu Ly Tâm!”
Với trình độ của Nguyệt Vô Nhai, trong bất kỳ trường hợp nào đều ít khi thất thố, nhưng “ba chữ” này lại kinh ngạc phát ra từ trong miệng hắn, cũng dọa cho sắc mặt ba Nguyệt Vệ phía sau lập tức thay đổi.
Nhưng lời tiếp theo Nguyệt Vô Nhai nói ra lại không liên quan đến Lưu Ly Tâm, mà bước lên trước một bước, mang theo kích động rõ ràng nói: “Có phải ngươi năm nay hai mươi hai tuổi không!”
“?” Trong đồng tử của Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Trả lời ta, phải hay không phải!” Giọng Nguyệt Vô Nhai cao lên, thần quang trong mắt cũng mang theo một chút run rẩy.
“Phải.” Hạ Khuynh Nguyệt đáp.
Câu trả lời này khiến cho lồng ngực Nguyệt Vô Nhai lập tức phập phồng nặng nề.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng: “Giết.”
Khoảnh khắc âm thanh vang lên, Nguyệt Vệ ở giữa đã ra tay, hào quang chói mắt lặng lẽ chụp xuống, hai Huyền Giả áo xanh ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra, đã hóa thành tro tàn bên trong hào quang nở rộ, sau đó theo sự tiêu tán của hào quang mà hoàn toàn biến mất giữa trời đất.
Nguyệt Vô Nhai không quay đầu lại: “Các ngươi tự sát đi.”
Giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc khiến ba Nguyệt Vệ đồng thời sững sờ, sau đó lại quỳ xuống, Nguyệt Vệ bên phải hoảng sợ nói: “Thần Đế, bọn ta hết sức trung thành với Nguyệt Thần Giới…”
Hắn còn chưa nói xong, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề, Nguyệt Vệ ra tay lúc trước đã tự bạo mệnh mạch, ngã xuống đất mà chết.
“Trên đời này, kẻ thật sự biết giữ bí mật chỉ có người chết.” Nguyệt Vô Nhai chậm rãi nhắm mắt lại: “Là Nguyệt Vệ của Nguyệt Thần Giới ta, ngay cả đạo xử thế đơn giản như thế ngươi cũng không hiểu sao?”
Cơ thể hai Nguyệt Vệ còn lại run lên, lại không lên tiếng nữa… Thần Đế muốn bọn họ chết, bọn họ sao có thể không chết.
Ngu xuẩn kháng lệnh chẳng những chết thảm hơn, còn có thể gây họa cho tông tộc.
Ầm!
Bọn họ phóng ra thứ hào quang cuối cùng của cuộc đời, tự đoạn tâm mạch mà chết.
Ba Nguyệt Vệ - ba Thần Quân mạnh mẽ đủ để làm mưa làm gió ở Thần Giới trung vệ, thế nhưng lại vì một lời như vậy mà chết.
Mọi chuyện diễn ra trước mắt không phải thứ Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó có thể hiểu được. Nàng chậm rãi đứng dậy, ngưng tụ huyền khí khó khăn lắm mới có thể vận chuyển trên đầu ngón tay: “Ngươi là… ai?”
“Giống nhau bốn phần… Tuổi tác không sai… Huyền khí vẩn đục, rõ ràng là vừa đến từ hạ giới.”
Hắn không trả lời câu hỏi của Hạ Khuynh Nguyệt, mà có chút thất thần than nhẹ: “Nếu thế gian tái hiện Lưu Ly Tâm, cũng chỉ có thể… là nàng sinh ra…”
Vẻ mặt của hắn không biết là kích động, hay là đau khổ.
“Trả lời câu hỏi cuối cùng của ta.” Hắn hỏi lại: “Có phải mẫu thân của ngươi rời đi lúc ngươi bốn tuổi không?”
“!?” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt chấn động kịch liệt.
“Thôi, không cần trả lời.” Lúc này, Nguyệt Vô Nhai xoay người lại, không biết là sợ nhận được câu trả lời, hay là sợ nhận được câu trả lời không mong muốn: “Theo ta tới một nơi, đi gặp một người.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi. Nếu ta muốn làm hại ngươi, dù ngươi có ngàn vạn cái mạng cũng không thoát khỏi tầm tay của ta.”
“Ngược lại, nếu như ngươi từ chối, với tu vi và Lưu Ly Tâm của ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chết trên thế giới này.”
…
Lúc này, hình ảnh trở nên mơ hồ, chuyển sang màu xám nhạt ban đầu.
Ngày đầu tiên nàng bị truyền tống đến Thần Giới đã gặp Nguyệt Vô Nhai… Chuyện này Hạ Khuynh Nguyệt đã từng nói với hắn.
Bây giờ tận mắt chứng kiến tình cảnh năm đó, Vân Triệt vẫn lo lắng thật lâu.
Tu vi còn chưa bước vào Thần Đạo, lại đứng trên Thần Giới, dung mạo của nàng chắc chắn sẽ trở thành một mối họa khổng lồ.
Hệt như từ bước đường cùng bị đưa đến vực thẳm đáng sợ hơn.
Rồi lại vô cùng may mắn, có thể nói là như kỳ tích mà gặp được Nguyệt Vô Nhai, bị hắn đưa đến Nguyệt Thần Giới.
Nhưng…
Từ hình ảnh bên trong truy ức hư vô, phản ứng lúc Nguyệt Vô Nhai mới gặp Hạ Khuynh Nguyệt khiến lòng hắn sinh ra nghi hoặc sâu sắc.
Tuy rằng Vân Triệt chưa từng gặp Nguyệt Vô Cấu, nhưng từ chỗ Mộc Huyền Âm biết được, tướng mạo của Hạ Khuynh Nguyệt và Nguyệt Vô Cấu nhiều nhất cũng chỉ giống nhau ba bốn phần, ít nhất không đến mức khiến người khác liếc mắt một cái đã liên tưởng đến mẫu tử.
Vì sao hắn chỉ dựa vào một cái liếc mắt trong phút chốc, còn với địa vị Thần Đế, bỗng nhiên đáp xuống trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt?
Tuổi tác, Lưu Ly Tâm, đến từ hạ giới…
Với cảm quan của Vân Triệt, dường như Nguyệt Vô Nhai không thông qua những thứ đó mà đoán rằng nàng có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, mà càng giống như… ngay từ đầu đã đoán có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, còn sau đó là bằng chứng và suy luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.