Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2170: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (8)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

07/02/2022

Lúc này, màu tro xám lần nữa tản ra, một thế giới mới khác mở ra trong hồn hải của Vân Triệt.

Đây là một tiểu thế giới nhỏ bé xinh đẹp với cỏ xanh che phủ, gấm hoa rực rỡ, nước chảy róc rách, ánh trăng sáng trong dịu nhẹ lại bao phủ một tầng huyền ảo thần bí.

Đây là Thần Nguyệt Thành của Nguyệt Thần Giới, một tiểu thế giới độc lập không ai biết đến, càng không ai có thể bước vào.

Hạ Khuynh Nguyệt đứng dưới một cây xanh cao lớn, trước mặt nàng là hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.

Một người là Nguyệt Thần Đế Nguyệt Vô Nhai, một người… là một nữ tử mặc y phục đỏ, khuôn mặt tái nhợt.

Ngón tay vươn về phía trước của Nguyệt Vô Nhai chỉ vào ngực của nữ tử, mà nơi đó chính là tâm mạch.

Hai mắt nhắm lại, tập trung tinh thần… không biết qua bao lâu, trên mặt hắn mơ hồ hiện lên vẻ đau đớn.

Phụt!

Hắn mở mắt ra, thân thể run lên, dù đã cưỡng ép đè nén, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tanh, nhiễm đỏ một mảng đất lớn.

“Vô Nhai!” Nữ tử áo đỏ vội vàng vươn tay lên, giọng nói yếu ớt mang theo kinh hoảng thật sâu.

Nguyệt Vô Nhai lại đảo tay đỡ lấy nàng, mỉm cười nói: “Không sao không sao, chút máu cỏn con mà thôi, ta không có gì đáng ngại.”

Máu của Thần Đế… trong thiên hạ, ai dám dùng hai chữ “cỏn con” để miêu tả?



Sắc mặt nữ tử áo đỏ tái nhợt mà tiều tụy, ngay cả đồng tử cũng hiện ra một loại tan rã mơ hồ. Vì bệnh nặng, khuôn mặt của nàng cũng đã hiện ra vẻ già nua.

Nhưng dù vậy, bất kỳ ai nhìn thấy nàng đều tuyệt đối không nghi ngờ lúc khỏe mạnh nàng chắc chắn phong hoa khuynh thành.

Vân Triệt biết, nàng ắt hẳn là mẫu thân của Hạ Khuynh Nguyệt, Nguyệt Vô Cấu.

Không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu từng khiến Thần Giới chấn động, thân thế dị thường đau khổ này, lại là trong tình cảnh này.

Nguyệt Vô Nhai đứng dậy, ý cười dịu dàng: “Mấy lần này khôi phục càng thuận lợi hơi. Vô Cấu, mười hai canh giờ tới hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng động huyền khí, chắc chắn ngươi sẽ càng ngày càng tốt.”

Dáng vẻ của hắn rất thoải mái, lúc ánh mắt lướt qua, đáy mắt lại hiện lên một tia đau xót kín đáo.

Nguyệt Vô Cấu biết hắn đang trấn an mình, khẽ cười báo bình yên: “Vô Nhai, ngươi yên tâm, ta sẽ hồi phục thật tốt, dù sao ta còn muốn nữ nhi của ta có thể bầu bạn với ta thêm vài năm.”

“Tiền bối, làm phiền rồi.”

Tình huống tương tự mấy năm nay diễn ra quá nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều khiến Hạ Khuynh Nguyệt xúc động.

Năm đó, mẫu thân lưu lạc Lưu Vân Thành bỗng nhiên khôi phục ký ức và một chút huyền lực, thế nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu trước khi sinh mệnh kết thúc.

Nàng muốn tự sát, nhưng cuối cùng lại lựa chọn dùng hết tất cả sức mạnh để trở lại Nguyệt Thần Giới, chỉ để gặp Nguyệt Vô Nhai lần cuối, cho dù sẽ bị hắn trách mắng, bị hắn nhục nhã… cho dù chết trên tay hắn.

Nhưng Nguyệt Vô Nhai lại gần như dùng tất cả mọi thứ, cưỡng ép kéo dài mạng sống cho nàng đến bây giờ… thậm chí không tiếc hết lần này đến lần khác hao tổn tinh huyết Thần Đế của mình.

Dường như một chút thương xót vẫn còn giữ lại bên trong ông trời tàn khốc đã khiến cuộc đời của mẫu thân bất hạnh lại có một chút may mắn bi tình như vậy.



Bên ngoài hình ảnh, Vân Triệt vô cùng xúc động.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy tướng mạo, nhưng Nguyệt Vô Cấu trong mắt hắn rõ ràng đã là đèn cạn trong gió.

Mà một Đế Vương của vương giới, vậy mà hắn lại không tiếc dùng chính máu của mình để cưỡng ép kéo dài mạng sống cho nàng… hơn nữa rõ ràng hắn cũng không phải lần đầu tiên làm.

Đối với bất kỳ ai mà nói, chắc chắn đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn bỗng nghĩ đến năm đó các vương giới của Đông Vực bao vây tấn công Mạt Lỵ, chỉ duy nhất Nguyệt Vô Nhai chết trên tay Mạt Lỵ… Ngoại trừ ý hận tột cùng của Mạt Lỵ đối với hắn, có lẽ việc hao tổn tinh huyết trường kỳ của hắn cũng là một trong những nguyên nhân.

“Khuynh Nguyệt.” Nguyệt Vô Nhai đưa mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt: “Ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

“Tiền bối, mời nói.” Nàng thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Nhai hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Sau khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi như đang sắp xếp từ ngữ thích hợp, cuối cùng hắn nói một cách thẳng thắn nhất: “Ta hy vọng ngươi có thể trở thành Thần Hậu của Nguyệt Thần Giới.”

Vì đã biết rõ mọi chuyện năm đó, cho nên lúc Vân Triệt nghe thấy lời này, trong lòng không còn dậy sóng nữa. Nhưng đối với Hạ Khuynh Nguyệt khi đó mà nói, chắc chắn là sấm chớp trời giáng.

“Ngươi nói cái gì!?” Lông mày nàng chợt nhíu xuống, đôi mắt vốn tràn đầy cảm kích của nàng bắt đầu nhuộm vẻ lạnh lẽo, ngay cả cơ thể cũng lui về phía sau một bước.

“Lời này không phải ý ngươi nghĩ, nghe ta nói hết.” Nguyệt Vô Nhai không hề bất ngờ với phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Hai chữ ‘Thần Hậu’ đối với ngươi mà nói chỉ là một danh hiệu, một hư danh không có thật.”

“Hư danh?” Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lạnh lùng nhíu mày: “Với khả năng của tiền bối, danh phận phi tần còn có thể là giả, nhưng sau khi làm Thần Hậu của Thần Đế phải thông báo rộng rãi cho cả thiên hạ, tổ chức hôn lễ, vạn giới đến chúc mừng, sao có thể là ‘hư danh’!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook