Chương 2182: Lựa Chọn (1)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
“Càn Khôn Thứ vốn là vật của Nghịch Huyền, lúc ta đính ước với hắn, hắn đưa ta Càn Khôn Thứ, ta đưa hắn Thiên Độc Châu.” Kiếp Thiên Ma Đế nhẹ giọng nói: “Là nó khiến ta sống sót ngoài hỗn độn trong thời gian dài, cũng là nó khiến ta chống đỡ mấy trăm vạn năm nay mà chưa từng nát tâm.”
“Tình nếu may mắn, đến chết không đổi; tình nếu đau thương, mười thế xuyên hồn; tình nếu là kiếp, thần phật khó độ… Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi đã thấy được lựa chọn của ta, hãy để Càn Khôn Thứ của ta chứng kiến sự lựa chọn của ngươi.”
“Về phần Nghịch Thế Thiên Thư này, ta vốn định giao cho Vân Triệt, nhưng sự tồn tại của ngươi khiến ta bỗng nhiên không muốn hắn thấy rõ tất cả ‘sự thật’ quá sớm, cho nên, vẫn giữ lại sau ‘lựa chọn’ của ngươi đi.”
Ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, Kiếp Thiên Ma Đế và Hạ Khuynh Nguyệt đã biến mất trong hình ảnh.
Vân Triệt sững sờ đối diện với bóng tối vô tận hệt như lạc vào ảo mộng mê man.
Sau khi nhận được Càn Khôn Thứ, điểm đến mà Hạ Khuynh Nguyệt lần đầu tiên sử dụng Càn Khôn Thứ để truyền tống chính là Long Thần Giới.
Giây phút đứng trước Luân Hồi Cấm Địa, đối mặt kết giới ngăn cách mà Long Hoàng tự tay thiếp lập, nàng lấy Càn Khôn Thứ không dấu vết xuyên qua, bước vào Luân Hồi Cấm Địa đã từng chỉ thuộc về Thần Hi.
Luân Hồi Cấm Địa khi đó đã mất hết thánh quang, chỉ còn lại cỏ cây khô héo.
Nàng lặng lẽ bước đi, mãi cho đến nơi Thần Hi đã từng ở.
Phía trước chỉ có một nơi rực rỡ cỏ hoa đặc biệt bắt mắt.
Mà trung tâm của bụi hoa này là một vũng máu vương vãi. Đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng vũng máu này vẫn không hề khô đi, vẫn tỏa ra khí tức Quang Minh mỏng manh.
“Mọi thứ đều không phải là ảo giác và suy đoán.” Nàng nhẹ giọng tự nói: “Hận thù của Long Bạch đối với hắn… tình hình xấu hơn dự đoán của ta nhiều.”
“Nếu không có Kiếp Thiên Ma Đế quy thế, hắn có lẽ đã sớm…” Nàng nhắm mắt lại, nhất thời tập trung, thứ quanh quẩn trong trái tim là sợ hãi lạnh như băng.
Đúng vậy, nếu không có đại kiếp Phi Hồng này, với mối hận nhắm vào Vân Triệt, chắc chắn Long Bạch đã sớm ra tay giết Vân Triệt… ai cũng không thể ngăn cản.
“Cũng may còn có Tà Anh.”
Đây là an ủi lớn nhất, cũng là lá bùa hộ mệnh lớn nhất bên cạnh Vân Triệt ngoại trừ Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thần thức của nàng chậm rãi quét qua vùng đất cằn cỗi này, trong chốc lát, ánh mắt nàng dừng trên một bụi trúc gãy.
Đó là gian phòng trúc chỉ thuộc về Thần Hi, cũng là nơi và Vân Triệt se duyên, chẳng qua nó đã trở thành một khóm trúc đổ nát.
Bóng dáng Hạ Khuynh Nguyệt đi qua, ngón tay gõ nhẹ, một miếng trúc bài khá nguyên vẹn bay ra khỏi bụi trúc gãy, rơi vào tay Hạ Khuynh Nguyệt.
Trên trúc bài khắc hai hàng chữ viết tinh xảo vô song:
Mây lạ gió loạn lướt qua làn khói sáng,
Ánh sáng mặt trời rực rỡ ngủ với muôn hoa.
“…” Vẻ mặt của Vân Triệt thay đổi… Đây là câu thơ năm đó hắn thuận miệng mà ngâm sau một lần ân ái với Thần Hi, lúc ấy Thần Hi chỉ cười, không nói thích hay không.
Không ngờ nàng lại lặng lẽ viết lên trúc bài, hơn nữa hẳn là sau khi hắn rời khỏi Luân Hồi Cấm Địa.
Khi đó nàng đang… nhớ hắn sao?
Nhưng mà sau khi tiến vào Luân Hồi Cấm Địa, hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề phát hiện ra trúc bài này, chỉ thấy nó vùi sâu dưới đất, hai trúc bài rõ ràng do Thần Hi chôn xuống.
Một cái khắc “Hi”, một cái khắc “Vân”.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt dừng trên trúc bài một lúc lâu, nhưng không đặt lại, mà là cất đi.
Vân Triệt: “…?”
Hạ Khuynh Nguyệt không dừng lại lâu lắm mà lập tức xoay người, Càn Khôn Thứ trong tay khẽ hiện ra thứ thần quang đỏ thẫm… Đột nhiên, thần quang tản đi, nàng lại lần nữa hoàn hồn, ánh mắt dừng trên vũng máu Thần Hi để lại kia.
Nàng nâng tay lên, năm ngón tay khẽ khép lại, một tia tử quang phủ về phía vũng máu, mang lên mười mấy giọt máu, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi bọc trong tử quang, rồi biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Vết máu trên mặt đất vẫn còn, chỉ là có vẻ đã “khô” hơn rất nhiều.
“Hi vọng… vĩnh viễn không cần dùng đến.” Nàng nhẹ giọng nói, sau đó bóng dáng biến mất trong Luân Hồi Cấm Địa.
Không hề để lại dấu vết đã từng xuất hiện.
…
Phía nam của Nam Thần Vực, trong không gian hạ giới xa xôi.
Hạ Khuynh Nguyệt đứng trong không gian vũ trụ mênh mông, trước tầm mắt là một tinh cầu nhỏ tràn đầy lam quang mộng ảo.
“Một tinh cầu lấy nước làm chủ, bề ngoài và khí tức tương tự, hoàn cảnh tinh vực tương tự.” Nàng nhìn phía xa, môi khẽ đọc tên của nó: “Thiên Thủy Tinh…”
“Lựa chọn hoàn hảo.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhắm lại, giọng nói hơi khàn: “Chẳng qua đối với các ngươi mà nói, điều này quá tàn nhẫn và bất công.”
“Chỉ mong… mọi thứ chỉ là lo lắng vô cớ của ta.”
…
Hình ảnh của truy ức hư vô sau khi mãnh liệt thay đổi.
Vân Triệt nhìn thấy bên bờ vực hỗn độn, sau khi mình rơi vào bước đường cùng bị truyền tống đi, Hạ Khuynh Nguyệt gần như phát điên tìm kiếm. Sau khi trốn tránh tai mắt của mọi người, nàng lấy Càn Khôn Thứ tiến hành xuyên qua không gian mấy chục lần, thần thức quét qua khắp mấy chục tinh vực.
Nàng hết lần này đến lần khác không tìm kiếm được gì, mà lần cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng kìm nén được xúc động muốn tiếp tục tìm kiếm.
“Tình nếu may mắn, đến chết không đổi; tình nếu đau thương, mười thế xuyên hồn; tình nếu là kiếp, thần phật khó độ… Hạ Khuynh Nguyệt, ngươi đã thấy được lựa chọn của ta, hãy để Càn Khôn Thứ của ta chứng kiến sự lựa chọn của ngươi.”
“Về phần Nghịch Thế Thiên Thư này, ta vốn định giao cho Vân Triệt, nhưng sự tồn tại của ngươi khiến ta bỗng nhiên không muốn hắn thấy rõ tất cả ‘sự thật’ quá sớm, cho nên, vẫn giữ lại sau ‘lựa chọn’ của ngươi đi.”
Ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, Kiếp Thiên Ma Đế và Hạ Khuynh Nguyệt đã biến mất trong hình ảnh.
Vân Triệt sững sờ đối diện với bóng tối vô tận hệt như lạc vào ảo mộng mê man.
Sau khi nhận được Càn Khôn Thứ, điểm đến mà Hạ Khuynh Nguyệt lần đầu tiên sử dụng Càn Khôn Thứ để truyền tống chính là Long Thần Giới.
Giây phút đứng trước Luân Hồi Cấm Địa, đối mặt kết giới ngăn cách mà Long Hoàng tự tay thiếp lập, nàng lấy Càn Khôn Thứ không dấu vết xuyên qua, bước vào Luân Hồi Cấm Địa đã từng chỉ thuộc về Thần Hi.
Luân Hồi Cấm Địa khi đó đã mất hết thánh quang, chỉ còn lại cỏ cây khô héo.
Nàng lặng lẽ bước đi, mãi cho đến nơi Thần Hi đã từng ở.
Phía trước chỉ có một nơi rực rỡ cỏ hoa đặc biệt bắt mắt.
Mà trung tâm của bụi hoa này là một vũng máu vương vãi. Đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng vũng máu này vẫn không hề khô đi, vẫn tỏa ra khí tức Quang Minh mỏng manh.
“Mọi thứ đều không phải là ảo giác và suy đoán.” Nàng nhẹ giọng tự nói: “Hận thù của Long Bạch đối với hắn… tình hình xấu hơn dự đoán của ta nhiều.”
“Nếu không có Kiếp Thiên Ma Đế quy thế, hắn có lẽ đã sớm…” Nàng nhắm mắt lại, nhất thời tập trung, thứ quanh quẩn trong trái tim là sợ hãi lạnh như băng.
Đúng vậy, nếu không có đại kiếp Phi Hồng này, với mối hận nhắm vào Vân Triệt, chắc chắn Long Bạch đã sớm ra tay giết Vân Triệt… ai cũng không thể ngăn cản.
“Cũng may còn có Tà Anh.”
Đây là an ủi lớn nhất, cũng là lá bùa hộ mệnh lớn nhất bên cạnh Vân Triệt ngoại trừ Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thần thức của nàng chậm rãi quét qua vùng đất cằn cỗi này, trong chốc lát, ánh mắt nàng dừng trên một bụi trúc gãy.
Đó là gian phòng trúc chỉ thuộc về Thần Hi, cũng là nơi và Vân Triệt se duyên, chẳng qua nó đã trở thành một khóm trúc đổ nát.
Bóng dáng Hạ Khuynh Nguyệt đi qua, ngón tay gõ nhẹ, một miếng trúc bài khá nguyên vẹn bay ra khỏi bụi trúc gãy, rơi vào tay Hạ Khuynh Nguyệt.
Trên trúc bài khắc hai hàng chữ viết tinh xảo vô song:
Mây lạ gió loạn lướt qua làn khói sáng,
Ánh sáng mặt trời rực rỡ ngủ với muôn hoa.
“…” Vẻ mặt của Vân Triệt thay đổi… Đây là câu thơ năm đó hắn thuận miệng mà ngâm sau một lần ân ái với Thần Hi, lúc ấy Thần Hi chỉ cười, không nói thích hay không.
Không ngờ nàng lại lặng lẽ viết lên trúc bài, hơn nữa hẳn là sau khi hắn rời khỏi Luân Hồi Cấm Địa.
Khi đó nàng đang… nhớ hắn sao?
Nhưng mà sau khi tiến vào Luân Hồi Cấm Địa, hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề phát hiện ra trúc bài này, chỉ thấy nó vùi sâu dưới đất, hai trúc bài rõ ràng do Thần Hi chôn xuống.
Một cái khắc “Hi”, một cái khắc “Vân”.
Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt dừng trên trúc bài một lúc lâu, nhưng không đặt lại, mà là cất đi.
Vân Triệt: “…?”
Hạ Khuynh Nguyệt không dừng lại lâu lắm mà lập tức xoay người, Càn Khôn Thứ trong tay khẽ hiện ra thứ thần quang đỏ thẫm… Đột nhiên, thần quang tản đi, nàng lại lần nữa hoàn hồn, ánh mắt dừng trên vũng máu Thần Hi để lại kia.
Nàng nâng tay lên, năm ngón tay khẽ khép lại, một tia tử quang phủ về phía vũng máu, mang lên mười mấy giọt máu, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi bọc trong tử quang, rồi biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Vết máu trên mặt đất vẫn còn, chỉ là có vẻ đã “khô” hơn rất nhiều.
“Hi vọng… vĩnh viễn không cần dùng đến.” Nàng nhẹ giọng nói, sau đó bóng dáng biến mất trong Luân Hồi Cấm Địa.
Không hề để lại dấu vết đã từng xuất hiện.
…
Phía nam của Nam Thần Vực, trong không gian hạ giới xa xôi.
Hạ Khuynh Nguyệt đứng trong không gian vũ trụ mênh mông, trước tầm mắt là một tinh cầu nhỏ tràn đầy lam quang mộng ảo.
“Một tinh cầu lấy nước làm chủ, bề ngoài và khí tức tương tự, hoàn cảnh tinh vực tương tự.” Nàng nhìn phía xa, môi khẽ đọc tên của nó: “Thiên Thủy Tinh…”
“Lựa chọn hoàn hảo.” Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhắm lại, giọng nói hơi khàn: “Chẳng qua đối với các ngươi mà nói, điều này quá tàn nhẫn và bất công.”
“Chỉ mong… mọi thứ chỉ là lo lắng vô cớ của ta.”
…
Hình ảnh của truy ức hư vô sau khi mãnh liệt thay đổi.
Vân Triệt nhìn thấy bên bờ vực hỗn độn, sau khi mình rơi vào bước đường cùng bị truyền tống đi, Hạ Khuynh Nguyệt gần như phát điên tìm kiếm. Sau khi trốn tránh tai mắt của mọi người, nàng lấy Càn Khôn Thứ tiến hành xuyên qua không gian mấy chục lần, thần thức quét qua khắp mấy chục tinh vực.
Nàng hết lần này đến lần khác không tìm kiếm được gì, mà lần cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng kìm nén được xúc động muốn tiếp tục tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.