Chương 2183: Lựa Chọn (2)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Bởi vì nàng phải bảo tồn Thần Lực không gian của Càn Khôn Thứ.
Nàng đi phía đông Đông Thần Vực, đến quê hương của nàng… Lam Cực Tinh.
Tay cầm Càn Khôn Thứ, tử quang dày đặc trong mắt biến đôi đồng tử của nàng thành ngọc bích tĩnh mịch.
Toàn bộ sức mạnh toàn thân điên cuồng dâng trào, không chút lưu giữ xông vào Càn Khôn Thứ trong tay.
“Càn Khôn Chi Linh… Xin ngươi… thức tỉnh!”
Một tức… hai tức… mười tức… Cuối cùng, Càn Khôn Thứ phát ra một tiếng ngâm như than khóc, hào quang đỏ thẫm tượng trưng cho Thần Lực không gian mạnh nhất trên đời đổ xuống, bao phủ cả Lam Cực Tinh.
Một thông đạo không gian vượt qua gần một nửa hỗn độn cũng chậm rãi bị mở ra lúc này.
Đầu kia của thông đạo không gian là phía nam Nam Thần Vực, chỗ của Thiên Thủy Tinh.
Ngay lúc toàn bộ Lam Cực Tinh hoàn toàn bị hào quang đỏ thẫm bao phủ, Càn Khôn Thứ đột nhiên run rẩy kịch liệt, thanh âm kêu khóc cũng càng lúc càng yếu ớt và khó hiểu.
Thủy Mị Âm từng nói với Vân Triệt, dùng sức mạnh Hồng Mông làm môi giới cưỡng ép thức tỉnh Thứ Linh ngủ say, sau đó thông qua Thứ Linh tạm thời thức tỉnh cưỡng ép thúc giục Thần Lực không gian của Càn Khôn Thứ sẽ tạo ra tổn thương rất lớn đối với Càn Khôn Thứ Linh vốn đã cực kỳ yếu ớt.
Nhưng ngay cả cái giá như vậy… vượt qua gần một nửa hỗn độn để hoán đổi không gian của hai tinh cầu vẫn quá khó khăn, là “thần tích” có lẽ không thể tái hiện nữa mà Thủy Mị Âm đã nói.
Mà lúc này, Vân Triệt mới thực sự chứng kiến… cái giá của thần tích này đâu chỉ là tổn thương nặng nề đến Càn Khôn Thứ Linh.
Tiếng than khóc của Càn Khôn Thứ dần trở nên sắc bén đến xuyên hồn, một khi lần hoán đổi tinh cầu này thất bại thì sẽ không thể có lần thứ hai. Đôi mắt màu tím của Hạ Khuynh Nguyệt sắc lạnh, mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên trên Càn Khôn Thứ.
Đồng thời, thân thể của nàng cũng tách rời như tử tinh, tan vỡ thành hàng vạn hàng nghìn chùm tử quang dày đặc… dày đặc đến mức xuyên thấu hào quang đỏ thẫm của Càn Khôn Thứ.
Mà đây chính là Thần Mang Tử Khuyết chợt lóe qua mà Hằng Ảnh Thạch khắc ấn.
Tuy tử quang lạnh lẽo ác liệt chỉ lóe lên, nhưng lại khiến Thần Lực không gian của Càn Khôn Thứ nháy mắt tăng vọt… Cùng lúc đó, khí tức của Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên tán loạn.
Tinh vực chấn động, hào quang đỏ thẫm nhanh chóng tiêu tán, không gian phía trước vẫn là một tinh cầu màu lam, nhưng đã không còn là Lam Cực Tinh nữa.
Chẳng qua nhìn từ xa, Lam Cực Tinh và Thiên Tinh Thủy thật sự quá giống nhau, dù là Hạ Khuynh Nguyệt cũng hốt hoảng vì cho rằng chuyển dời thất bại.
Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy, thậm chí thân thể không thể chống đỡ gió lốc không gian ập tới, không ngừng lắc lư run rẩy, vết máu nhanh chóng loang ra trên chiếc váy màu tím, trong nháy mắt nhiễm đỏ hơn một nửa.
Tử quang trong mắt nàng nhanh chóng nhạt đi, đôi môi khẽ phát ra tiếng nói yếu ớt: “Tội nghiệt này… không thể tha thứ… Chỉ có quãng đời còn lại… cố hết sức trả lại cho hắn…”
Nàng đã hết cách chống đỡ, Càn Khôn Thứ lóe lên ánh sáng đỏ mỏng manh, đưa nàng về Nguyệt Thần Giới.
Phịch!!
Lúc trở lại tẩm cung ở Nguyệt Thần Giới, nàng quỳ xuống đất, vạt váy màu tím đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, không tìm được chút màu sắc trước kia.
Nàng thở dốc một hồi lâu, sau đó mới chật vật đứng dậy, khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên, một huyền trận màu tím đã sớm chuẩn bị xong sáng rực dưới người nàng, sau đó cả người đều chìm trong tử quang.
Nhưng lần nghỉ ngơi này của nàng chưa đến mười canh giờ đã bị cưỡng ép gián đoạn.
Khí tức của Lân Nguyệt nhanh chóng đến gần… Mệnh lệnh lúc trước của nàng, trừ khi có tin tức của Vân Triệt, nếu không thì không thể quấy rầy.
Bên trong huyền trận, tuy trên người nàng dính máu lộn xộn, nhưng băng cơ ngọc cốt xinh đẹp vô song vẫn lập tức hiện ra, được một bộ váy áo màu tím mới giấu đi.
Thứ mà Lân Nguyệt mang đến là tin tức Trụ Thiên Thần Đế và Long Hoàng cùng đưa quân đến Lam Cực Tinh.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to, bên trong đồng tử lại xuất hiện tử quang.
Huyền trận tan biến, nàng đứng dậy: “Truyền lệnh cho Nguyệt Vô Cực, bảo hắn lập tức theo bổn vương ra ngoài!”
Tai họa này thật sự đến quá nhanh.
Thần Lực Tử Khuyết chỉ thoáng khôi phục đã bị nàng dùng chống đỡ ngoài thân, tình thế bây giờ của nàng tuyết đối không thể để người khác nhìn ra mình đang cực kỳ yếu ớt.
Mà Vân Triệt có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bên ngoài “Lam Cực Tinh” đã bị phá hủy năm đó, Hạ Khuynh Nguyệt mà hắn đối mặt lại ở trong trạng thái suy yếu cực độ như vậy.
Lam Cực Tinh diệt vong, Huyền Âm thất thủ, Vân Triệt trốn thoát theo cách ngoài kế hoạch của nàng… Nàng quay về Nguyệt Thần Giới, nhưng lại không thể tìm thấy tung tích của Vân Triệt nữa.
“Ta cần bế quan một thời gian, trước khi ta xuất quan, tất cả mọi chuyện đều do Dao Nguyệt và Nguyệt Vô Cực quyết định, không phải chuyện lớn thì không được quấy rầy.”
“Vâng.” Cẩn Nguyệt bên cạnh nàng vẫn trước sau như một khéo léo trả lời.
Chẳng qua lần này nhìn bóng lưng của Hạ Khuynh Nguyệt, nàng rõ ràng ngây người một lúc lâu.
Nàng cảm thấy dường như Hạ Khuynh Nguyệt vô cùng mệt mỏi… một loại mệt mỏi đến cả người mạnh mẽ như nàng cũng không thể che giấu được.
…
Nàng đi phía đông Đông Thần Vực, đến quê hương của nàng… Lam Cực Tinh.
Tay cầm Càn Khôn Thứ, tử quang dày đặc trong mắt biến đôi đồng tử của nàng thành ngọc bích tĩnh mịch.
Toàn bộ sức mạnh toàn thân điên cuồng dâng trào, không chút lưu giữ xông vào Càn Khôn Thứ trong tay.
“Càn Khôn Chi Linh… Xin ngươi… thức tỉnh!”
Một tức… hai tức… mười tức… Cuối cùng, Càn Khôn Thứ phát ra một tiếng ngâm như than khóc, hào quang đỏ thẫm tượng trưng cho Thần Lực không gian mạnh nhất trên đời đổ xuống, bao phủ cả Lam Cực Tinh.
Một thông đạo không gian vượt qua gần một nửa hỗn độn cũng chậm rãi bị mở ra lúc này.
Đầu kia của thông đạo không gian là phía nam Nam Thần Vực, chỗ của Thiên Thủy Tinh.
Ngay lúc toàn bộ Lam Cực Tinh hoàn toàn bị hào quang đỏ thẫm bao phủ, Càn Khôn Thứ đột nhiên run rẩy kịch liệt, thanh âm kêu khóc cũng càng lúc càng yếu ớt và khó hiểu.
Thủy Mị Âm từng nói với Vân Triệt, dùng sức mạnh Hồng Mông làm môi giới cưỡng ép thức tỉnh Thứ Linh ngủ say, sau đó thông qua Thứ Linh tạm thời thức tỉnh cưỡng ép thúc giục Thần Lực không gian của Càn Khôn Thứ sẽ tạo ra tổn thương rất lớn đối với Càn Khôn Thứ Linh vốn đã cực kỳ yếu ớt.
Nhưng ngay cả cái giá như vậy… vượt qua gần một nửa hỗn độn để hoán đổi không gian của hai tinh cầu vẫn quá khó khăn, là “thần tích” có lẽ không thể tái hiện nữa mà Thủy Mị Âm đã nói.
Mà lúc này, Vân Triệt mới thực sự chứng kiến… cái giá của thần tích này đâu chỉ là tổn thương nặng nề đến Càn Khôn Thứ Linh.
Tiếng than khóc của Càn Khôn Thứ dần trở nên sắc bén đến xuyên hồn, một khi lần hoán đổi tinh cầu này thất bại thì sẽ không thể có lần thứ hai. Đôi mắt màu tím của Hạ Khuynh Nguyệt sắc lạnh, mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên trên Càn Khôn Thứ.
Đồng thời, thân thể của nàng cũng tách rời như tử tinh, tan vỡ thành hàng vạn hàng nghìn chùm tử quang dày đặc… dày đặc đến mức xuyên thấu hào quang đỏ thẫm của Càn Khôn Thứ.
Mà đây chính là Thần Mang Tử Khuyết chợt lóe qua mà Hằng Ảnh Thạch khắc ấn.
Tuy tử quang lạnh lẽo ác liệt chỉ lóe lên, nhưng lại khiến Thần Lực không gian của Càn Khôn Thứ nháy mắt tăng vọt… Cùng lúc đó, khí tức của Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên tán loạn.
Tinh vực chấn động, hào quang đỏ thẫm nhanh chóng tiêu tán, không gian phía trước vẫn là một tinh cầu màu lam, nhưng đã không còn là Lam Cực Tinh nữa.
Chẳng qua nhìn từ xa, Lam Cực Tinh và Thiên Tinh Thủy thật sự quá giống nhau, dù là Hạ Khuynh Nguyệt cũng hốt hoảng vì cho rằng chuyển dời thất bại.
Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy, thậm chí thân thể không thể chống đỡ gió lốc không gian ập tới, không ngừng lắc lư run rẩy, vết máu nhanh chóng loang ra trên chiếc váy màu tím, trong nháy mắt nhiễm đỏ hơn một nửa.
Tử quang trong mắt nàng nhanh chóng nhạt đi, đôi môi khẽ phát ra tiếng nói yếu ớt: “Tội nghiệt này… không thể tha thứ… Chỉ có quãng đời còn lại… cố hết sức trả lại cho hắn…”
Nàng đã hết cách chống đỡ, Càn Khôn Thứ lóe lên ánh sáng đỏ mỏng manh, đưa nàng về Nguyệt Thần Giới.
Phịch!!
Lúc trở lại tẩm cung ở Nguyệt Thần Giới, nàng quỳ xuống đất, vạt váy màu tím đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ, không tìm được chút màu sắc trước kia.
Nàng thở dốc một hồi lâu, sau đó mới chật vật đứng dậy, khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên, một huyền trận màu tím đã sớm chuẩn bị xong sáng rực dưới người nàng, sau đó cả người đều chìm trong tử quang.
Nhưng lần nghỉ ngơi này của nàng chưa đến mười canh giờ đã bị cưỡng ép gián đoạn.
Khí tức của Lân Nguyệt nhanh chóng đến gần… Mệnh lệnh lúc trước của nàng, trừ khi có tin tức của Vân Triệt, nếu không thì không thể quấy rầy.
Bên trong huyền trận, tuy trên người nàng dính máu lộn xộn, nhưng băng cơ ngọc cốt xinh đẹp vô song vẫn lập tức hiện ra, được một bộ váy áo màu tím mới giấu đi.
Thứ mà Lân Nguyệt mang đến là tin tức Trụ Thiên Thần Đế và Long Hoàng cùng đưa quân đến Lam Cực Tinh.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to, bên trong đồng tử lại xuất hiện tử quang.
Huyền trận tan biến, nàng đứng dậy: “Truyền lệnh cho Nguyệt Vô Cực, bảo hắn lập tức theo bổn vương ra ngoài!”
Tai họa này thật sự đến quá nhanh.
Thần Lực Tử Khuyết chỉ thoáng khôi phục đã bị nàng dùng chống đỡ ngoài thân, tình thế bây giờ của nàng tuyết đối không thể để người khác nhìn ra mình đang cực kỳ yếu ớt.
Mà Vân Triệt có nằm mơ cũng không ngờ rằng, bên ngoài “Lam Cực Tinh” đã bị phá hủy năm đó, Hạ Khuynh Nguyệt mà hắn đối mặt lại ở trong trạng thái suy yếu cực độ như vậy.
Lam Cực Tinh diệt vong, Huyền Âm thất thủ, Vân Triệt trốn thoát theo cách ngoài kế hoạch của nàng… Nàng quay về Nguyệt Thần Giới, nhưng lại không thể tìm thấy tung tích của Vân Triệt nữa.
“Ta cần bế quan một thời gian, trước khi ta xuất quan, tất cả mọi chuyện đều do Dao Nguyệt và Nguyệt Vô Cực quyết định, không phải chuyện lớn thì không được quấy rầy.”
“Vâng.” Cẩn Nguyệt bên cạnh nàng vẫn trước sau như một khéo léo trả lời.
Chẳng qua lần này nhìn bóng lưng của Hạ Khuynh Nguyệt, nàng rõ ràng ngây người một lúc lâu.
Nàng cảm thấy dường như Hạ Khuynh Nguyệt vô cùng mệt mỏi… một loại mệt mỏi đến cả người mạnh mẽ như nàng cũng không thể che giấu được.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.