Chương 2184: Lựa Chọn (3)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Hình ảnh lại thay đổi, Hạ Khuynh Nguyệt đang bế quan tỉnh lại từ trong mơ, trên mặt đầy nước mắt.
“Không… đây không phải sự thật… không thể là thật!” Nàng vươn tay nhéo mi tâm, giọng nói cực kỳ đau đớn.
Nàng… đã mơ thấy gì?
“Chỉ là… mơ mà thôi.”
Nước mắt trôi đi, nàng tự nhủ như vậy.
Nhưng rất nhanh, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Nàng tỉnh dậy từ cùng một giấc mơ, mà giấc mơ mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Mặc dù huyền lực và nội thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng nàng đã sớm kết thúc bế quan trong nỗi kinh hoàng không cách nào xua tan.
Nàng bước ra khỏi kết giới, bên ngoài là Cẩn Nguyệt vẫn luôn canh giữ cho nàng. Nàng hỏi Cẩn Nguyệt vài chuyện gần đây, lại nghe thấy một tiếng kêu khẽ của nàng.
“Chủ nhân, gương của ngươi… nứt ra rồi.”
Nàng cúi mắt nhìn xuống cổ, trên chiếc gương đồng Nguyệt Vô Cấu để lại bỗng xuất hiện một vết nứt dài mảnh.
Nàng giật mình tại chỗ, một lúc lâu sau, nàng cầm gương đồng trong lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng mở ra… Sau đó, cả người nàng như bị điện giật, toàn thân chợt cứng đờ, đồng tử rõ ràng cũng co lại một chút.
Trước kia, huyền ảnh khắc bên trong gương đồng có bốn người, Hạ Hoằng Nghĩa, Nguyệt Vô Cấu, còn có Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá lúc còn nhỏ.
Mà lúc này, huyền ảnh bên trong gương đồng lại chỉ có ba người… mà nàng đã biến mất không thấy đâu.
Vết nứt dài mảnh kia cũng vừa vặn xuyên qua vị trí huyền ảnh của nàng trước kia.
Vô tình chiếu rọi giấc mơ tàn khốc nàng không muốn tin tưởng.
Bàn tay nàng chậm rãi siết chặt, từng tia tử quang trào dâng, cố gắng phá hủy chiếc gương đồng… Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể tự mình ra tay, chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
“Cẩn Nguyệt.” Nàng khép chiếc gương đồng lại, bàn tay trắng nõn vung lên, lại đẩy cho Cẩn Nguyệt: “Giúp ta phá hủy nó.”
Nói xong, bóng dáng của nàng đã đi xa, dường như cũng không muốn tận mắt chứng kiến cảnh nó bị phá hủy.
“Hả?” Cẩn Nguyệt vội vàng nhận lấy, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng hoang mang thật lâu không hết.
…
Lúc giấc mơ và sự thật tương liên, nàng cũng mất đi lý do lừa gạt chính mình cuối cùng.
Nàng quỳ trước mộ của Nguyệt Vô Nhai và Nguyệt Vô Cấu, làm bạn với nàng là tiếng gió tĩnh mịch.
“Là ta… hại các ngươi… là ta.”
Nàng khẽ ngâm những lời mà người khác vĩnh viễn không thể thật sự hiểu được hết lần này đến lần khác.
“Thế giới vì cân bằng mà tồn tại, có sinh sẽ có diệt, có quang sẽ có ám, vận mệnh cũng có cân bằng…” Nàng khẽ đọc những lời Kiếp Thiên Ma Đế từng nói: “Hóa ra ngươi sớm đã nói cho ta đáp án.”
“Khó trách, ngươi nói ta… là ngươi bi ai nhất trên đời này.”
Nàng vươn tay ra, nước mắt nhỏ giọt trên lòng bàn tay, thủy quang khúc xạ thê lương.
“Không ngờ rằng lại có một ngày… ta chán ghét sự tồn tại của mình đến thế…”
“Lưng đeo tội nghiệt của vô số sinh linh Thiên Tinh Thủy, ta cho rằng ta đã không xứng có được tôn nghiêm của con người… Hóa ra, ta lại… ngay cả người cũng không phải… mà chỉ là… một công cụ… một nguyện vọng… một vật dẫn…”
“Ha… ha ha…” Nàng cười, nhưng nụ cười của nàng còn lạnh lẽo bi ai hơn lúc nàng khóc xé ruột xé gan.
Công cụ?
Nguyện vọng?
Vật dẫn?
Vân Triệt ngơ ngác lắng nghe.
Nàng đang… nói cái gì vậy!?
Lòng bàn tay nhiễm nước mắt của nàng xuất hiện Càn Khôn Thứ.
Nàng chậm rãi cầm Càn Khôn Thứ lên, trong đầu hiện ra lời nói của Kiếp Thiên Ma Đế trước khi rời đi:
“Ngươi đã thấy được lựa chọn của ta. Lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, hãy để Càn Khôn Thứ của ta chứng kiến thay!”
Nàng quỳ ở đó suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, gió rền dần ngừng cũng mang đi thê lương quanh thân nàng. Nàng chậm rãi đứng dậy, trong mắt đã không còn nước mắt và đau thương, nỗi buồn vô tận đã chôn sâu trong đáy linh hồn nàng.
Nàng đối mặt với Càn Khôn Thứ, chậm rãi nói: “Tiền bối, ta đã đưa ra lựa chọn.”
“Ta xin lỗi phụ mẫu, xin lỗi sư môn, xin lỗi Nguyên Bá… Kết cục đã vậy, ta và hắn dù gì cũng là phu thê, ít nhất để trên đời này còn có một người ta có thể chân chính không thấy hổ thẹn.
“Chẳng qua thứ ta thuận theo không phải vận mệnh, mà là tâm linh của ta!”
Càn Khôn Thứ biến mất khỏi tay, nàng vừa rơi vào ranh giới sụp đổ lúc trước, ánh mắt lúc này lại có thanh tỉnh và kiên nghị chưa từng có.
“Lúc đến gần ‘kết cục’, ta sẽ dùng cách của ta phản kháng! Nhưng trước đó…”
Càn Khôn Thứ biến mất, mắt nàng hướng về phương bắc, bầu trời xa xăm phản chiếu trong đôi mắt màu tím sâu thẳm của nàng.
“Ta ghét vận mệnh đáng buồn này, lại… không thể từ chối ‘nguyện vọng’ bi thương này.”
“Vân Triệt, bây giờ ngươi đang ở Bắc Thần Vực, đã không còn sơ hở và vướng bận nữa, chỉ có hận thù sẽ bức ép ngươi nhanh chóng trưởng thành… Trước khi ngươi trở về, ta sẽ dần dần trải đường cho ngươi.”
“Chỉ cần lúc trở về, ngươi có thể ngạo nghễ đứng nơi chí cao của thế giới này, đòi lại mọi thứ ngươi nên đòi lại, không ai có thể phá hủy ngươi, tổn thương ngươi nữa…”
“Cho dù chỉ là vì… không phụ lòng… một đời sắp nghênh đón kết cục của ta.”
…
Nguyệt Thần Giới sau đó không hề yên bình như bề ngoài.
“Không… đây không phải sự thật… không thể là thật!” Nàng vươn tay nhéo mi tâm, giọng nói cực kỳ đau đớn.
Nàng… đã mơ thấy gì?
“Chỉ là… mơ mà thôi.”
Nước mắt trôi đi, nàng tự nhủ như vậy.
Nhưng rất nhanh, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Nàng tỉnh dậy từ cùng một giấc mơ, mà giấc mơ mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Mặc dù huyền lực và nội thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng nàng đã sớm kết thúc bế quan trong nỗi kinh hoàng không cách nào xua tan.
Nàng bước ra khỏi kết giới, bên ngoài là Cẩn Nguyệt vẫn luôn canh giữ cho nàng. Nàng hỏi Cẩn Nguyệt vài chuyện gần đây, lại nghe thấy một tiếng kêu khẽ của nàng.
“Chủ nhân, gương của ngươi… nứt ra rồi.”
Nàng cúi mắt nhìn xuống cổ, trên chiếc gương đồng Nguyệt Vô Cấu để lại bỗng xuất hiện một vết nứt dài mảnh.
Nàng giật mình tại chỗ, một lúc lâu sau, nàng cầm gương đồng trong lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng mở ra… Sau đó, cả người nàng như bị điện giật, toàn thân chợt cứng đờ, đồng tử rõ ràng cũng co lại một chút.
Trước kia, huyền ảnh khắc bên trong gương đồng có bốn người, Hạ Hoằng Nghĩa, Nguyệt Vô Cấu, còn có Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá lúc còn nhỏ.
Mà lúc này, huyền ảnh bên trong gương đồng lại chỉ có ba người… mà nàng đã biến mất không thấy đâu.
Vết nứt dài mảnh kia cũng vừa vặn xuyên qua vị trí huyền ảnh của nàng trước kia.
Vô tình chiếu rọi giấc mơ tàn khốc nàng không muốn tin tưởng.
Bàn tay nàng chậm rãi siết chặt, từng tia tử quang trào dâng, cố gắng phá hủy chiếc gương đồng… Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể tự mình ra tay, chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
“Cẩn Nguyệt.” Nàng khép chiếc gương đồng lại, bàn tay trắng nõn vung lên, lại đẩy cho Cẩn Nguyệt: “Giúp ta phá hủy nó.”
Nói xong, bóng dáng của nàng đã đi xa, dường như cũng không muốn tận mắt chứng kiến cảnh nó bị phá hủy.
“Hả?” Cẩn Nguyệt vội vàng nhận lấy, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng hoang mang thật lâu không hết.
…
Lúc giấc mơ và sự thật tương liên, nàng cũng mất đi lý do lừa gạt chính mình cuối cùng.
Nàng quỳ trước mộ của Nguyệt Vô Nhai và Nguyệt Vô Cấu, làm bạn với nàng là tiếng gió tĩnh mịch.
“Là ta… hại các ngươi… là ta.”
Nàng khẽ ngâm những lời mà người khác vĩnh viễn không thể thật sự hiểu được hết lần này đến lần khác.
“Thế giới vì cân bằng mà tồn tại, có sinh sẽ có diệt, có quang sẽ có ám, vận mệnh cũng có cân bằng…” Nàng khẽ đọc những lời Kiếp Thiên Ma Đế từng nói: “Hóa ra ngươi sớm đã nói cho ta đáp án.”
“Khó trách, ngươi nói ta… là ngươi bi ai nhất trên đời này.”
Nàng vươn tay ra, nước mắt nhỏ giọt trên lòng bàn tay, thủy quang khúc xạ thê lương.
“Không ngờ rằng lại có một ngày… ta chán ghét sự tồn tại của mình đến thế…”
“Lưng đeo tội nghiệt của vô số sinh linh Thiên Tinh Thủy, ta cho rằng ta đã không xứng có được tôn nghiêm của con người… Hóa ra, ta lại… ngay cả người cũng không phải… mà chỉ là… một công cụ… một nguyện vọng… một vật dẫn…”
“Ha… ha ha…” Nàng cười, nhưng nụ cười của nàng còn lạnh lẽo bi ai hơn lúc nàng khóc xé ruột xé gan.
Công cụ?
Nguyện vọng?
Vật dẫn?
Vân Triệt ngơ ngác lắng nghe.
Nàng đang… nói cái gì vậy!?
Lòng bàn tay nhiễm nước mắt của nàng xuất hiện Càn Khôn Thứ.
Nàng chậm rãi cầm Càn Khôn Thứ lên, trong đầu hiện ra lời nói của Kiếp Thiên Ma Đế trước khi rời đi:
“Ngươi đã thấy được lựa chọn của ta. Lựa chọn cuối cùng của ngươi là gì, hãy để Càn Khôn Thứ của ta chứng kiến thay!”
Nàng quỳ ở đó suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, gió rền dần ngừng cũng mang đi thê lương quanh thân nàng. Nàng chậm rãi đứng dậy, trong mắt đã không còn nước mắt và đau thương, nỗi buồn vô tận đã chôn sâu trong đáy linh hồn nàng.
Nàng đối mặt với Càn Khôn Thứ, chậm rãi nói: “Tiền bối, ta đã đưa ra lựa chọn.”
“Ta xin lỗi phụ mẫu, xin lỗi sư môn, xin lỗi Nguyên Bá… Kết cục đã vậy, ta và hắn dù gì cũng là phu thê, ít nhất để trên đời này còn có một người ta có thể chân chính không thấy hổ thẹn.
“Chẳng qua thứ ta thuận theo không phải vận mệnh, mà là tâm linh của ta!”
Càn Khôn Thứ biến mất khỏi tay, nàng vừa rơi vào ranh giới sụp đổ lúc trước, ánh mắt lúc này lại có thanh tỉnh và kiên nghị chưa từng có.
“Lúc đến gần ‘kết cục’, ta sẽ dùng cách của ta phản kháng! Nhưng trước đó…”
Càn Khôn Thứ biến mất, mắt nàng hướng về phương bắc, bầu trời xa xăm phản chiếu trong đôi mắt màu tím sâu thẳm của nàng.
“Ta ghét vận mệnh đáng buồn này, lại… không thể từ chối ‘nguyện vọng’ bi thương này.”
“Vân Triệt, bây giờ ngươi đang ở Bắc Thần Vực, đã không còn sơ hở và vướng bận nữa, chỉ có hận thù sẽ bức ép ngươi nhanh chóng trưởng thành… Trước khi ngươi trở về, ta sẽ dần dần trải đường cho ngươi.”
“Chỉ cần lúc trở về, ngươi có thể ngạo nghễ đứng nơi chí cao của thế giới này, đòi lại mọi thứ ngươi nên đòi lại, không ai có thể phá hủy ngươi, tổn thương ngươi nữa…”
“Cho dù chỉ là vì… không phụ lòng… một đời sắp nghênh đón kết cục của ta.”
…
Nguyệt Thần Giới sau đó không hề yên bình như bề ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.