Chương 2190: Mở Đầu
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
Thủy Mị Âm dựa vào vai Mộc Huyền Âm, dáng vẻ Vân Triệt đau khổ khiến cho nàng đau lòng khóc không thành tiếng.
Nàng đã không thể bảo vệ được bí mật, nàng chỉ có thể thẳng thắn nói hết tất cả với các nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc một lúc lâu sau muốn tiến về phía trước... Nhưng lập tức, nàng bị một cánh tay giữ chặt.
“Đừng quấy rầy hắn.” Gi nói thấp lạnh của Mộc Huyền Âm vang lên phía sau.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhắm chặt mắt lại, khí tức trên người dần dần hoàn toàn hạ xuống.
Nàng xoay người lại, giờ phút này không hề nhìn dáng vẻ Vân Triệt, cánh môi lẩm bẩm một tiếng như tự nói với chính mình: “Tại sao người chết đi lại không phải là ta.”
Trì Vũ Dao nhướng mày, vươn tay ra cầm lấy tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, xúc cảm lạnh như băng truyền thẳng đến tận đáy lòng nàng.
“Có thể nghĩ được như vậy đã chứng minh ngươi hiện tại không phải là Thần Nữ Phạm Đế tội ác chồng chất của năm đó... Quá khứ đã qua không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng kích thích lòng bàn tay lạnh như băng của nàng, Trì Vũ Dao nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi còn sống thì nhất định sẽ có một ngày, ngươi có thể tìm được phương pháp tha thứ chính mình... bất kể phải tốn bao nhiêu thời gian, bất kể phải tốn bao nhiêu nỗ lực hay bồi thường.”
“Khi cuộc sống của hắn trở nên u ám nhất, ngươi đã cùng hắn vượt qua. Hiện giờ, còn có về sau, cuộc sống của hắn tuyệt đối không thể không có ngươi... Chuyện này ta rất tin tưởng, chính bản thân ngươi cũng nên tin tưởng.”
Bàn tay của Trì Vũ Dao bị hất ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề xoay người lại, nhưng giọng nói lại trở nên có chút không lưu loát: “Ngươi nghĩ rằng ta là ai... Ta không phải là người yếu ớt như ngươi nghĩ.”
“Tội ác của ta, cho dù chết bao nhiêu lần cũng không đáng tiếc, sao lại có thể vì một người như nàng... mà chú ý tới! Thật là... buồn cười!”
Trì Vũ Dao nhìn bóng dáng của nàng, khóe miệng hiện lên ý cười nho nhỏ, sau đó ánh mắt nhìn xuống, trong lòng thầm than một tiếng thật dài.
Đau đi.
Đây là những gì ngươi nên chịu đựng ...
Nàng trả giá tất cả…
Nàng cứu vớt ngươi...
Cho dù đau như vạn kiếm xuyên tim, ta cũng không hi vọng ngươi vĩnh viễn không biết tất cả những chuyện đã xảy ra.
...
Vân Triệt cũng không biết truy ức hư vô diễn ra bao lâu.
Nó giống như một giấc mơ thật dài lâu, cũng thật tàn nhẫn.
Hắn đã chìm đắm trong vòng xoáy của sự đau đớn bao lâu, đến hắn cũng không biết. Mà khi cuối cùng tâm hồn lấy lại được chút thanh tỉnh, hắn phát ra một tiếng tuy run rẩy, nhưng vô cùng quyết liệt:
“Không...”
Hắn đáp lại, trả lời cho câu hỏi có xoá bỏ phần ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt trong đầu hắn hay không.
“Quả nhiên câu trả lời vẫn là như cũ.” Giọng nói của nữ tử kia vẫn không hề có một chút tình cảm nào, nhưng trong lúc này lại giống như đang khẽ thở dài.
Vân Triệt điều chỉnh hô hấp, chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của hắn dày đặc tơ máu, hệt như một đôi mắt bị nhuốm máu.
Hiện tại, suy nghĩ của hắn khôi phục được một chút tỉnh táo, cổ họng phát ra âm thanh vô cùng đục ngầu: “Ngươi đã nói ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả.”
“Vận mệnh bị can thiệp của nàng... Lý do nàng lựa chọn kết thúc chính mình... Cuối cùng là vì sao! Nói cho ta biết... Nói cho ta biết!!”
“Như ngươi mong muốn.”
Nữ tử trực tiếp đồng ý với hắn, không hề do dự hay từ chối.
Ánh sáng biến mất, không gian trước mắt Vân Triệt tối xuống rất nhanh, ý thức của hắn lại tiến vào thế giới vô tận màu xám lần thứ hai.
Bên trong hồn hải, âm thanh xa xôi huyền ảo của nàng vang lên:
“Ở thời không vô cùng xa xôi, hỗn độn vốn là một khối vẩn đục, cho đến khi trải diễn biến lâu dài, nó dần dần phân hóa thành hai cực âm dương.”
Vân Triệt: “??”
“Sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, thời không lại phân hoá thành hai cấp trung tâm hỗn độn, sinh ra sinh linh đầu tiên.”
“Đó là mở đầu của tất cả các loài trong hỗn độn, người đời sau gọi là… Thần Thủy Tổ.”
“Từ từ!” Vân Triệt thốt lên xen ngang giọng nói của nàng: “Ta muốn biết được những chuyện đã xảy ra với Khuynh Nguyệt chứ không phải mở đầu của hỗn độn!”
“Vận mệnh và sự tồn tại của nàng cần ngược dòng tìm hiểu từ khi hỗn độn bắt đầu.”
“...” Vân Triệt sửng sốt, suy nghĩ vừa mới thanh tỉnh một chút lại trở nên hỗn loạn một lần nữa.
Vận mệnh của Khuynh Nguyệt...
Dòng chảy hỗn độn!?
Mỗi một chữ hắn đều nghe rõ ràng, nhưng gắn liền chúng với nhau thì hắn lại không thể hiểu được.
Vân Triệt tâm trung tinh thần không lên tiếng nữa, yên lặng lắng nghe giọng nói bên trong hồn hải.
“Nàng được người đời sau tôn là Thần Thủy Tổ, dần dần có được đầy đủ ý thức và trí tuệ. Nàng sáng tạo ngôn ngữ, sáng tạo ra huyền lực huyền công... Thế nhưng ý thức càng đầy đủ, nàng sẽ càng cảm nhận được cô độc vô tận.”
“Nàng được sinh ra trong hỗn độn, sức mạnh và sức sống gắn liền với hai cực của hỗn độn. Nếu nàng tồn tại, tất cả sức sống của hỗn độn hội tụ trong thân thể của nàng, vĩnh viễn không có khả năng sinh ra sinh mệnh khác.”
“Cuối cùng đến một ngày, nàng quyết định tự chôn vùi sự tồn tại của chính mình, giúp cho hỗn độn biến thành một thế giới thuộc về chúng sinh. Vì thế, nàng cải tạo kết cấu hỗn độn, định đoạt cách nó vận hành.”
Nàng đã không thể bảo vệ được bí mật, nàng chỉ có thể thẳng thắn nói hết tất cả với các nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc một lúc lâu sau muốn tiến về phía trước... Nhưng lập tức, nàng bị một cánh tay giữ chặt.
“Đừng quấy rầy hắn.” Gi nói thấp lạnh của Mộc Huyền Âm vang lên phía sau.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhắm chặt mắt lại, khí tức trên người dần dần hoàn toàn hạ xuống.
Nàng xoay người lại, giờ phút này không hề nhìn dáng vẻ Vân Triệt, cánh môi lẩm bẩm một tiếng như tự nói với chính mình: “Tại sao người chết đi lại không phải là ta.”
Trì Vũ Dao nhướng mày, vươn tay ra cầm lấy tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, xúc cảm lạnh như băng truyền thẳng đến tận đáy lòng nàng.
“Có thể nghĩ được như vậy đã chứng minh ngươi hiện tại không phải là Thần Nữ Phạm Đế tội ác chồng chất của năm đó... Quá khứ đã qua không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng kích thích lòng bàn tay lạnh như băng của nàng, Trì Vũ Dao nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi còn sống thì nhất định sẽ có một ngày, ngươi có thể tìm được phương pháp tha thứ chính mình... bất kể phải tốn bao nhiêu thời gian, bất kể phải tốn bao nhiêu nỗ lực hay bồi thường.”
“Khi cuộc sống của hắn trở nên u ám nhất, ngươi đã cùng hắn vượt qua. Hiện giờ, còn có về sau, cuộc sống của hắn tuyệt đối không thể không có ngươi... Chuyện này ta rất tin tưởng, chính bản thân ngươi cũng nên tin tưởng.”
Bàn tay của Trì Vũ Dao bị hất ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề xoay người lại, nhưng giọng nói lại trở nên có chút không lưu loát: “Ngươi nghĩ rằng ta là ai... Ta không phải là người yếu ớt như ngươi nghĩ.”
“Tội ác của ta, cho dù chết bao nhiêu lần cũng không đáng tiếc, sao lại có thể vì một người như nàng... mà chú ý tới! Thật là... buồn cười!”
Trì Vũ Dao nhìn bóng dáng của nàng, khóe miệng hiện lên ý cười nho nhỏ, sau đó ánh mắt nhìn xuống, trong lòng thầm than một tiếng thật dài.
Đau đi.
Đây là những gì ngươi nên chịu đựng ...
Nàng trả giá tất cả…
Nàng cứu vớt ngươi...
Cho dù đau như vạn kiếm xuyên tim, ta cũng không hi vọng ngươi vĩnh viễn không biết tất cả những chuyện đã xảy ra.
...
Vân Triệt cũng không biết truy ức hư vô diễn ra bao lâu.
Nó giống như một giấc mơ thật dài lâu, cũng thật tàn nhẫn.
Hắn đã chìm đắm trong vòng xoáy của sự đau đớn bao lâu, đến hắn cũng không biết. Mà khi cuối cùng tâm hồn lấy lại được chút thanh tỉnh, hắn phát ra một tiếng tuy run rẩy, nhưng vô cùng quyết liệt:
“Không...”
Hắn đáp lại, trả lời cho câu hỏi có xoá bỏ phần ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt trong đầu hắn hay không.
“Quả nhiên câu trả lời vẫn là như cũ.” Giọng nói của nữ tử kia vẫn không hề có một chút tình cảm nào, nhưng trong lúc này lại giống như đang khẽ thở dài.
Vân Triệt điều chỉnh hô hấp, chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của hắn dày đặc tơ máu, hệt như một đôi mắt bị nhuốm máu.
Hiện tại, suy nghĩ của hắn khôi phục được một chút tỉnh táo, cổ họng phát ra âm thanh vô cùng đục ngầu: “Ngươi đã nói ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả.”
“Vận mệnh bị can thiệp của nàng... Lý do nàng lựa chọn kết thúc chính mình... Cuối cùng là vì sao! Nói cho ta biết... Nói cho ta biết!!”
“Như ngươi mong muốn.”
Nữ tử trực tiếp đồng ý với hắn, không hề do dự hay từ chối.
Ánh sáng biến mất, không gian trước mắt Vân Triệt tối xuống rất nhanh, ý thức của hắn lại tiến vào thế giới vô tận màu xám lần thứ hai.
Bên trong hồn hải, âm thanh xa xôi huyền ảo của nàng vang lên:
“Ở thời không vô cùng xa xôi, hỗn độn vốn là một khối vẩn đục, cho đến khi trải diễn biến lâu dài, nó dần dần phân hóa thành hai cực âm dương.”
Vân Triệt: “??”
“Sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, thời không lại phân hoá thành hai cấp trung tâm hỗn độn, sinh ra sinh linh đầu tiên.”
“Đó là mở đầu của tất cả các loài trong hỗn độn, người đời sau gọi là… Thần Thủy Tổ.”
“Từ từ!” Vân Triệt thốt lên xen ngang giọng nói của nàng: “Ta muốn biết được những chuyện đã xảy ra với Khuynh Nguyệt chứ không phải mở đầu của hỗn độn!”
“Vận mệnh và sự tồn tại của nàng cần ngược dòng tìm hiểu từ khi hỗn độn bắt đầu.”
“...” Vân Triệt sửng sốt, suy nghĩ vừa mới thanh tỉnh một chút lại trở nên hỗn loạn một lần nữa.
Vận mệnh của Khuynh Nguyệt...
Dòng chảy hỗn độn!?
Mỗi một chữ hắn đều nghe rõ ràng, nhưng gắn liền chúng với nhau thì hắn lại không thể hiểu được.
Vân Triệt tâm trung tinh thần không lên tiếng nữa, yên lặng lắng nghe giọng nói bên trong hồn hải.
“Nàng được người đời sau tôn là Thần Thủy Tổ, dần dần có được đầy đủ ý thức và trí tuệ. Nàng sáng tạo ngôn ngữ, sáng tạo ra huyền lực huyền công... Thế nhưng ý thức càng đầy đủ, nàng sẽ càng cảm nhận được cô độc vô tận.”
“Nàng được sinh ra trong hỗn độn, sức mạnh và sức sống gắn liền với hai cực của hỗn độn. Nếu nàng tồn tại, tất cả sức sống của hỗn độn hội tụ trong thân thể của nàng, vĩnh viễn không có khả năng sinh ra sinh mệnh khác.”
“Cuối cùng đến một ngày, nàng quyết định tự chôn vùi sự tồn tại của chính mình, giúp cho hỗn độn biến thành một thế giới thuộc về chúng sinh. Vì thế, nàng cải tạo kết cấu hỗn độn, định đoạt cách nó vận hành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.