Chương 91: Tôn Nhi Ngoan, Thật Sự Là Tôn Nhi Ngoan Của Ta
Hỏa Tinh Dẫn Lực
27/06/2021
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
Ăn xong cơm trưa, Vân Triệt ở trong phòng khách do Tiêu tông an bài thoải mái ngủ một giấc. Đêm qua giày vò cả đêm không nghỉ ngơi được một chút, cho nên ngủ một giấc cũng đặc biệt dài, ngủ liên tục cho đến khi mặt trời sắp xuống núi. Bởi vì lúc trước hắn đã đặc biệt dặn dò qua, cho nên trong thời gian này không ai đến quấy rầy hắn.
- Y thuật và thuật dịch dung của người là học được từ đâu?
Vân Triệt mới từ trên giường đứng dậy, trong Tâm Hải liền truyền đến thanh âm của Mạt Lỵ.
- Đương nhiên là học từ sư phụ của ta... Sư phụ trước đây…
Nghĩ đến ân sư đã mất, mặc dù đã qua nhiều năm, Vân Triệt vẫn như cũ không thể nguôi ngoai. Tử dục hiếu nhi thân bất tại (1). Hắn vẫn luôn chịu đựng cái cảm giác này. Cái này cũng là điều để hắn suốt đời tiếc nuối và khúc mắc.
- Thuật dịch dung dùng khí hóa hình, có thể qua mặt được cấp độ huyền lực thấp hơn chính mình, gặp phải huyền lực cao hơn mình sẽ lập tức bị nhìn thấu. Ngươi lại có thể qua mắt được cả cái tông môn này?
Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy sự khó hiểu và kinh ngạc.
- Hắc hắc, cái thuật dịch dung này của ta cùng với huyền lực không có nửa điểm quan hệ. Đừng nói Tiêu Thiên Nam là Địa Huyền cảnh, coi như Thiên Huyền Vương Huyền, cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn thấu. Chỉ có điều gặp phải hành gia thì không thể nói trước được.
Vân Triệt bước xuống giường, đứng trước cửa sổ duỗi lưng một cái. Khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười tà dị… Trước hết để cho các người cười thêm mấy ngày, sau đó nha, tự nhiên các ngươi sẽ khóc đến thiên hôn địa ám (2), hắc hắc hắc hắc…
Cho dù đánh chết Tiêu Thiên Nam, hắn cũng không thể nào nghĩ đến Vân Triệt người mà hắn thề phải hành hạ đến chết lại đang ở trong tông môn của hắn, hơn nữa còn đang được hắn xưng hô “Tiền bối”, coi như lão tổ tông mà hầu hạ.
Vân Triệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiêu Thiên Nam đang đi tới đi lui ở một chỗ không xa. Vừa nhìn thấy hắn, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh tới nghênh đón, vô cùng cung kính nói:
- Tiền bối, có nghỉ ngơi tốt không? Nếu như có cái gì cần phân phó xin cứ việc mở miệng?
Vân Triệt liền biết, sau khi nhìn thấy tình trạng của Tiêu Lạc Thành, hắn đối với mình tuyệt đối càng cùng kính hơn so với lúc trước. Hắn cười ha hả, nói:
- Ngủ không tệ, cũng đã lâu rồi không có lên núi, cái không khí này thật là dễ chịu. Đi, đi xem tiểu gia hỏa kia một chút nào.
Tiêu Thiên Nam như nghe được tiên âm, vội vàng đáp ứng, sau đó đi phía trước dẫn đường đến thẳng Đan Dược đường. Trên đường gặp phải đệ tử Tiêu tông, nhao nhao hành lễ đối với Vân Triệt một cách cực kỳ cung kính. Hiển nhiên Tiêu Thiên Nam đã thông báo xuống, đây là một vị siêu cấp khách quý, gặp được nhất định phải hết mực lễ phép. Đương nhiên, thân phận “Thần y” này, hắn tuyệt đối sẽ không để đệ tử biết được… Người biết càng ít càng tốt.
Đến Đan Dược đường, Tiêu Lạc Thành đang ở trạng thái tỉnh táo, nhìn thấy Vân Triệt, mặt hắn lộ vẻ cảm kích, chật vật muốn ngồi dậy hành lễ, trong miệng phát ra âm thanh suy yếu mà chân thành tha thiết:
- Vãn bối Tiêu Lạc Thành… Cảm tạ ơn tái tạo của thần y tiền bối.
- Haha, có lòng là được, thân thể này của ngươi không cần phải lộn xộn.
Vân Triệt rất là “Hiền lành” cười cười, đứng ở bên giường.
- Đến đây, để cho ta xem mạch.
Nói xong, hắn duỗi ngón tay ra ấn ấn cổ tay phải của Tiêu Lạc Thành. Lập tức, nụ cười trên mặt hắn biến mất, sau đó biến thành một mảng âm trầm… Càng âm trầm…
Sắc mặt vừa biến hóa đã làm cho Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo thấy trong lòng bồn chồn một trận. Hắn nhịn không được muốn vừa hỏi, đã thấy thần y bỏ tay ra, chửi ầm lên một trận:
- Lão tử không phải đã đặc biệt dặn dò các ngươi là không có phân phó của ta, tuyệt đối không được cho hắn ăn bất kỳ vật gì sao! Các ngươi xem lời của lão tử như gió thoảng qua tai hay sao!
Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo đồng thời sửng sốt, Tiêu Thiên Nam bước về phía trước một bước nhỏ, nơm nớp lo sợ nói:
- Tiền bối, cái này. . . Cái này. . . Là nội tử(3) của vãn bối lo lắng thương con, cảm thấy hắn trọng thương như vậy, thân thể lại hư nhược, hẳn là bồi bổ một chút, lại thêm Lạc Thành hô đói, cho nên nội tử liền hầm cho hắn một bát canh gà. . .
- Hỗn trướng(4)!
Vân Triệt đột nhiên vung tay, nổi giận nói:
- Cái gì mà lo lắng thương con! Các ngươi đây là muốn giết con! Lão tử bỏ cả buổi trưa nấu thuốc cho hắn, dược lực con mẹ nó bị cái nồi canh gà này của các ngươi làm cho tiêu tán! Còn vì vậy mà làm cho kinh mạch vốn là đã tổn thương không chịu nổi bành trướng, tổn thương tăng gấp đôi, muốn chữa trị mẹ nó phiền phức hơn gấp mười lần! Con mẹ nó lẽ nào lại như vậy! Quên đi, bệnh này lão tử không trị, các ngươi muốn tìm ai trị thì tìm ai đi.
Vân Triệt nói một câu, sắc mặt Tiêu Thiên Nam liền trắng hơn một phần, lúc nghe câu nói sau cùng, Tiêu Thiên Nam toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ, hắn lập tức vội vàng tiến lên giữ chặt Vân Triệt, giọng nói hoảng loạn cầu khẩn:
- Tiền bối. . . Tiền bối xin bớt giận. Là vãn bối vô tri, không thể khuyên được nội tử, ngàn sai vạn sai đều là cái sai của vãn bối, chỉ cần tiền bối có thể bớt giận, vãn bối nguyện tiếp nhận mọi trách phạt. Cam đoan sau này sẽ không còn phát sinh sự tình tương tự. . . Tiền bối, đều là vãn bối vô tri! Nhưng khuyển tử không có sai a, hắn bây giờ trọng thương đến như vậy, nếu như không có tiền bối cứu giúp, cuộc đời này coi như hủy, xin tiền bối đại nhân đại lượng, mau cứu khuyển tử.
- Hừ! Vô tri? Ngươi làm sao có thể gọi là vô tri! Quả thực chính là ngu xuẩn! Còn nói cái gì mà khuyển tử không có sai, ta là đang cứu hắn, người hại hắn là ngươi. . . May mà ta kịp thời phát hiện, nếu như ta không cẩn thận ngủ nhiều thêm mấy canh giờ, nhi tử này của liền triệt để đi đời nhà ma. . . Đến lúc đó tiểu tử này chết rồi, ngươi chính là không bằng súc sinh. . . Đã không muốn nghe lời ta, các ngươi còn xin ta cứu chữa hắn làm gì, sao không tự mình cứu đi. . .
Vân Triệt sắc mặt đỏ bừng, nước miếng tung bay, mang đường đường Tông chủ Tiêu tông phân tông ra mắng như xối máu chó, mỗi câu càng khó nghe, thiếu chút nữa là hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông nhà hắn. Thân là đệ nhất cự đầu(5) của Tân Nguyệt thành, Tiêu Thiên Nam chưa từng bị ai mắng như vậy, nhưng lúc này hắn lại như một đứa cháu trai đứng cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác. . . Lúc trước hắn nghe Tiêu Bách Thảo nói tà tâm thánh thủ này tính tình biến đổi thất thường, lúc này đã hoàn toàn tin. Trước đó tao nhã nho nhã như một thư sinh, hiện tại quả thực giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng, đâu có một chút phong độ của thần y.
Vân Triệt lần này mắng, mắng đến hết thời gian ăn một bữa cơm, mắng toàn thân phải gọi là cực kỳ sảng khoái. Một cái cặn bã Nhập Huyền cảnh cấp một chỉ vào mũi của Tông chủ đại tông môn chửi ầm lên, đối phương còn không dám trả lời một câu, cảm giác sảng khoái này ai thử qua sẽ biết.
"Thần y" này cuối cùng dường như là mắng đến mệt mỏi, cuối cùng cũng khép miệng nghỉ ngơi, nhìn Tiêu Lạc Thành một lúc sau đó bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Mà thôi, ta cùng tiểu tử này, cũng coi như hữu duyên, mặc dù cái đám ngu xuẩn các ngươi để ta rơi xuống đám phân, nếu như bình thường, ta tuyệt đối sẽ phủi mông một cái rời đi, thế nhưng. . . Ai. . .
Vân Triệt yên lặng quan sát Tiêu Lạc Thành, thần sắc có chút đờ đẫn, trong ánh mắt thấp thoáng lộ ra một loại buồn bã, nhưng có chút hiền từ:
- Tiểu tử này, cùng tiểu tôn tử của ta lớn lên quá giống. . . Ai, thật quá giống. . . Tiểu tử, ngươi gọi là. . . Tiêu Lạc Thành?
Tiêu Lạc Thành gật đầu, cung kính nói:
- Vâng, vãn bối gọi là Tiêu Lạc Thành.
- Năm đó, tiểu tôn tử kia của ta cũng gọi là Hoàng Phủ Thành, đều có một chữ 'Thành', thật đúng là khéo. . . Thật khéo a. Đáng tiếc, cho dù ta có thông thiên y thuật, nhưng lại không có cơ hội đi cứu tiểu tôn tử của ta trở về, bây giờ thấy ngươi, ta liền nhớ lại tiểu tôn tử kia của ta, còn có chuyện năm đó. . .
Vân Triệt vừa nói, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ, phảng phất như lâm vào hồi ức xa xưa, nét cũng trở nên ngày càng buồn bã, trong đôi mắt lại chậm rãi xuất hiện một màng hơi nước thật mỏng.
Nghe thấy Vân Triệt đã đáp ứng tiếp tục cứu chữa Tiêu Lạc Thành, Tiêu Thiên Nam lại vui mừng khôn xiết, cảm thấy nghe một trận mắng to cũng không có uổng phí, nghe những câu sau trong lòng của hắn khẽ rung động, sau đó thổn thức nói:
- Tiểu tôn tử của tiền bối. . . Vậy nhất định thiên tài tuyệt thế a?
- Ha ha, đúng vậy a.
Thần y phảng phất như vẫn đang đắm chìm trong trong hồi ức, ánh mắt mông lung, thanh âm thương cảm:
- Chỉ tiếc, trời cao đố kỵ anh tài, tiểu tôn tử của ta năm đó lúc mười sáu tuổi, bị chết yểu. . . Vừa khéo cũng lớn giống tiểu tử này. Cũng là bởi vì tiểu tôn tử chết, ta đau lòng nghiên y thuật, nhưng thật tiếc, thời gian không thể quay lại, hiện nay ta cho dù y thuật lại cao hơn, cũng không có khả năng cứu hắn trở về.
Tiêu Thiên Nam trong lòng rung động mãnh liệt, dùng sức nuốt xuống từng ngụm nước bọt, sau đó cẩn thận thử thăm dò nói:
- Lạc Thành con ta cùng quý tôn tử tướng mạo giống nhau, danh tự cũng giống nhau, ngay cả tuổi cũng giống quý tôn tử lúc trước. . . Đây quả thực là ông trời chú định duyên phận a! Tiền bối đã thương nhớ tôn nhi như vậy, hơn nữa đối với chuyện năm đó vẫn chưa nguôi ngoai, hay là. . . Hay là hãy để Lạc Thành nhận tiền bối làm gia gia, tiền bối thấy sao? Thứ nhất có thể làm vơi bớt nỗi nhớ tôn nhi của tiền bối. Thứ hai Lạc Thành bây giờ cũng đang trọng thương, tiền bối cứu chữa tốt cho hắn, không phải cũng như bù đắp lại tiếc nuối năm đó không cứu chữa được tôn nhi sao? Thứ ba. . . Tiền bối đối với Lạc Thành có ơn tái tạo, tâm địa của Lạc Thành lại lương thiện, nhất định sẽ hiếu thuận ngài như gia gia ruột. Không biết tiền bối. . . Ý như thế nào?
Không phải chứ! Tiêu Thiên Nam này thật hiểu lòng người, nói một câu liền hiểu nha. . . Vân Triệt ở trong lòng cực kỳ tán thưởng.
Nghe nói lời ấy, thần y chấn động toàn thân, tiếp đó toàn bộ thân thể đều kích động khe khẽ run rẩy:
- Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Ngươi nói. . . Thật?
Nhìn phản ứng của thần y, Tiêu Thiên Nam sao còn không hiểu, trong lòng hứng khởi, vội vàng nói:
- Lạc Thành! Còn không mau gọi gia gia!
Tiêu Lạc Thành đương nhiên biết mình hiện tại nên làm cái gì, hắn dùng sức nhỏm dậy, nhìn Vân Triệt, rất là động tình kêu:
- Gia gia.
- Ngươi. . . Ngươi gọi ta cái gì?
Thần y thân thể lần nữa chấn động, bờ môi run lẩy bẩy.
- Gia gia! Chỉ cần gia gia không chê, về sau, ta chính là tôn nhi của ngươi.
Tiêu Lạc Thành tràn đầy chân thành tha thiết nói.
- Tốt! Tốt!
Thần y toàn thân run rẩy dữ dội, trong đôi mắt không thể kìm hãm được rơi xuống hai giọt lão lệ, hắn duỗi tay ra run rẩy đặt trên bờ vai Tiêu Lạc Thành, kích động nói:
Tôn nhi ngoan! Tôn nhi ngoan! Yên tâm, bệnh của ngươi, gia gia nhất định chữa tốt cho ngươi, tuyệt đối sẽ không giống như năm đó! Tôn nhi ngoan. . . Tôn nhi ngoan của ta. . .
Thần y càng nói càng kích động, trên mặt mang theo một hàng nước mắt. . . Nếu như thế giới này có tượng vàng Oscar, không thưởng Vân Triệt quả thực ngay cả lão thiên cũng sẽ không đồng ý.
Kêu cừu nhân của mình là tôn nhi, đối phương liền cung kính gọi ngươi là gia gia, đây là cái cảm giác gì. . . Vẫn là câu nói kia, ai thử qua sẽ biết!
Đồng thời, Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo cũng là một người hài lòng, người kia vui mừng a. Không nghĩ tới Tiêu Lạc Thành vậy mà cùng tôn nhi của tà tâm thánh thủ cháu lớn lên giống nhau, còn vì vậy mà thành công bái gia gia, đây quả thực là thiên đại tạo hóa a. Bái cái gia gia này, vết thương trên người tuyệt đối không hề có một chút vấn đề. Sau khi bình phục, vì Tiêu Lạc Thành thông huyền càng là sự tình thuận lý thành chương. Hơn nữa thần y như thế, năng lực luyện dược của hắn nhất định cũng là thiên hạ vô song, đan dược từ tay hắn, tùy tiện một viên đều không thể nghi ngờ là vạn kim khó cầu, công hiệu nghịch thiên. Có cái tầng quan hệ "Tôn nhi" này của Tiêu Lạc Thành, hắn có thể không ra tay hào phóng sao?
Cả trái tim Tiêu Thiên Nam cũng cười nở hoa, dường như thấy được Tiêu Lạc Thành sau khi bình phục tiếu ngạo tổng tông, mình cũng lên theo như diều gặp gió, thậm chí cái phân tông nho nhỏ này, cũng hoàn toàn nhập vào tổng trong tông. . . Ở chỗ kia, Tiêu Bách Thảo cũng kích động không thôi hưng phấn nói:
- Chúc mừng Tông chủ, chúc mừng Thiếu tông chủ, chúc mừng Hoàng Phủ tiền bối chúc mừng có được tôn nhi. . . Đây thật là một cái đại hỉ sự. Tông chủ, việc vui như thế, đợi sau khi Thiếu tông chủ bình phục, nhất định phải ăn mừng cả ngày.
- Ha ha ha ha! Một ngày làm sao đủ, ít nhất cũng phải là toàn tông chúc cuồn hoan ba ngày, ha ha ha ha.
Tiêu Thiên Nam cười lớn.
- Gia gia, tôn nhi. . . Dập đầu với ngươi.
Tiêu Lạc Thành rất hiểu chuyện, giãy dụa muốn đứng dậy, mặc dù thân thể khẽ động là đau đớn khó chịu, nhưng vẫn cố chấp đem bản thân xếp thành tư thế quỳ lạy.
- Đừng đừng đừng!
Vân Triệt vội vàng đỡ lấy bờ vai của hắn, vẻ mặt đau lòng nói:
- Tôn nhi ngoan, vết thương trên người của ngươi không nhẹ, tuyệt đối không nên loạn động, ngươi có lòng là được rồi, chờ khi bình phục, lại bái cũng không muộn.
- Không. . . Không sao đâu, gia gia yên tâm, tôn nhi mặc dù bị thương nặng nhưng dập đầu với gia gia một cái vẫn là có thể.
Tiêu Lạc Thành cắn răng, vẻ mặt bướng bỉnh nói.
- Ha ha, Hoàng Phủ tiền bối, Lạc Thành một mảng hiếu tâm cũng là muốn cảm kích, hãy để hắn đập đi. Với lại hắn nhận ngươi làm gia gia nên cái dập đầu này là phải có.
Tiêu Thiên Nam vừa nói xong, Tiêu Lạc Thành đã cúi đầu xuống, dùng sức dập đầu một cái với Vân Triệt, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt trắng bệnh đầy vẻ đau đớn.
- Ôi chao ôi chao. . . Tôn nhi ngoan, thật sự là tôn nhi ngoan của ta.
Vân Triệt vội vàng đỡ Tiêu Lạc Thành dậy, vẻ mặt rất là “Đau lòng”.
----------------
(1)Tử dục hiếu nhi thân bất tại: Con muốn báo hiếu nhưng cha không còn
(2)Thiên hôn địa ám: Đất trời mù mịt
(3)Nội tử: Vợ, thê tử…
(4)Hỗn trướng: Khốn khiếp, khốn nạn…
(5)Cự đầu: Đầu sỏ, bá chủ…
Nguồn: .
Ăn xong cơm trưa, Vân Triệt ở trong phòng khách do Tiêu tông an bài thoải mái ngủ một giấc. Đêm qua giày vò cả đêm không nghỉ ngơi được một chút, cho nên ngủ một giấc cũng đặc biệt dài, ngủ liên tục cho đến khi mặt trời sắp xuống núi. Bởi vì lúc trước hắn đã đặc biệt dặn dò qua, cho nên trong thời gian này không ai đến quấy rầy hắn.
- Y thuật và thuật dịch dung của người là học được từ đâu?
Vân Triệt mới từ trên giường đứng dậy, trong Tâm Hải liền truyền đến thanh âm của Mạt Lỵ.
- Đương nhiên là học từ sư phụ của ta... Sư phụ trước đây…
Nghĩ đến ân sư đã mất, mặc dù đã qua nhiều năm, Vân Triệt vẫn như cũ không thể nguôi ngoai. Tử dục hiếu nhi thân bất tại (1). Hắn vẫn luôn chịu đựng cái cảm giác này. Cái này cũng là điều để hắn suốt đời tiếc nuối và khúc mắc.
- Thuật dịch dung dùng khí hóa hình, có thể qua mặt được cấp độ huyền lực thấp hơn chính mình, gặp phải huyền lực cao hơn mình sẽ lập tức bị nhìn thấu. Ngươi lại có thể qua mắt được cả cái tông môn này?
Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy sự khó hiểu và kinh ngạc.
- Hắc hắc, cái thuật dịch dung này của ta cùng với huyền lực không có nửa điểm quan hệ. Đừng nói Tiêu Thiên Nam là Địa Huyền cảnh, coi như Thiên Huyền Vương Huyền, cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn thấu. Chỉ có điều gặp phải hành gia thì không thể nói trước được.
Vân Triệt bước xuống giường, đứng trước cửa sổ duỗi lưng một cái. Khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười tà dị… Trước hết để cho các người cười thêm mấy ngày, sau đó nha, tự nhiên các ngươi sẽ khóc đến thiên hôn địa ám (2), hắc hắc hắc hắc…
Cho dù đánh chết Tiêu Thiên Nam, hắn cũng không thể nào nghĩ đến Vân Triệt người mà hắn thề phải hành hạ đến chết lại đang ở trong tông môn của hắn, hơn nữa còn đang được hắn xưng hô “Tiền bối”, coi như lão tổ tông mà hầu hạ.
Vân Triệt vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiêu Thiên Nam đang đi tới đi lui ở một chỗ không xa. Vừa nhìn thấy hắn, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh tới nghênh đón, vô cùng cung kính nói:
- Tiền bối, có nghỉ ngơi tốt không? Nếu như có cái gì cần phân phó xin cứ việc mở miệng?
Vân Triệt liền biết, sau khi nhìn thấy tình trạng của Tiêu Lạc Thành, hắn đối với mình tuyệt đối càng cùng kính hơn so với lúc trước. Hắn cười ha hả, nói:
- Ngủ không tệ, cũng đã lâu rồi không có lên núi, cái không khí này thật là dễ chịu. Đi, đi xem tiểu gia hỏa kia một chút nào.
Tiêu Thiên Nam như nghe được tiên âm, vội vàng đáp ứng, sau đó đi phía trước dẫn đường đến thẳng Đan Dược đường. Trên đường gặp phải đệ tử Tiêu tông, nhao nhao hành lễ đối với Vân Triệt một cách cực kỳ cung kính. Hiển nhiên Tiêu Thiên Nam đã thông báo xuống, đây là một vị siêu cấp khách quý, gặp được nhất định phải hết mực lễ phép. Đương nhiên, thân phận “Thần y” này, hắn tuyệt đối sẽ không để đệ tử biết được… Người biết càng ít càng tốt.
Đến Đan Dược đường, Tiêu Lạc Thành đang ở trạng thái tỉnh táo, nhìn thấy Vân Triệt, mặt hắn lộ vẻ cảm kích, chật vật muốn ngồi dậy hành lễ, trong miệng phát ra âm thanh suy yếu mà chân thành tha thiết:
- Vãn bối Tiêu Lạc Thành… Cảm tạ ơn tái tạo của thần y tiền bối.
- Haha, có lòng là được, thân thể này của ngươi không cần phải lộn xộn.
Vân Triệt rất là “Hiền lành” cười cười, đứng ở bên giường.
- Đến đây, để cho ta xem mạch.
Nói xong, hắn duỗi ngón tay ra ấn ấn cổ tay phải của Tiêu Lạc Thành. Lập tức, nụ cười trên mặt hắn biến mất, sau đó biến thành một mảng âm trầm… Càng âm trầm…
Sắc mặt vừa biến hóa đã làm cho Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo thấy trong lòng bồn chồn một trận. Hắn nhịn không được muốn vừa hỏi, đã thấy thần y bỏ tay ra, chửi ầm lên một trận:
- Lão tử không phải đã đặc biệt dặn dò các ngươi là không có phân phó của ta, tuyệt đối không được cho hắn ăn bất kỳ vật gì sao! Các ngươi xem lời của lão tử như gió thoảng qua tai hay sao!
Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo đồng thời sửng sốt, Tiêu Thiên Nam bước về phía trước một bước nhỏ, nơm nớp lo sợ nói:
- Tiền bối, cái này. . . Cái này. . . Là nội tử(3) của vãn bối lo lắng thương con, cảm thấy hắn trọng thương như vậy, thân thể lại hư nhược, hẳn là bồi bổ một chút, lại thêm Lạc Thành hô đói, cho nên nội tử liền hầm cho hắn một bát canh gà. . .
- Hỗn trướng(4)!
Vân Triệt đột nhiên vung tay, nổi giận nói:
- Cái gì mà lo lắng thương con! Các ngươi đây là muốn giết con! Lão tử bỏ cả buổi trưa nấu thuốc cho hắn, dược lực con mẹ nó bị cái nồi canh gà này của các ngươi làm cho tiêu tán! Còn vì vậy mà làm cho kinh mạch vốn là đã tổn thương không chịu nổi bành trướng, tổn thương tăng gấp đôi, muốn chữa trị mẹ nó phiền phức hơn gấp mười lần! Con mẹ nó lẽ nào lại như vậy! Quên đi, bệnh này lão tử không trị, các ngươi muốn tìm ai trị thì tìm ai đi.
Vân Triệt nói một câu, sắc mặt Tiêu Thiên Nam liền trắng hơn một phần, lúc nghe câu nói sau cùng, Tiêu Thiên Nam toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ, hắn lập tức vội vàng tiến lên giữ chặt Vân Triệt, giọng nói hoảng loạn cầu khẩn:
- Tiền bối. . . Tiền bối xin bớt giận. Là vãn bối vô tri, không thể khuyên được nội tử, ngàn sai vạn sai đều là cái sai của vãn bối, chỉ cần tiền bối có thể bớt giận, vãn bối nguyện tiếp nhận mọi trách phạt. Cam đoan sau này sẽ không còn phát sinh sự tình tương tự. . . Tiền bối, đều là vãn bối vô tri! Nhưng khuyển tử không có sai a, hắn bây giờ trọng thương đến như vậy, nếu như không có tiền bối cứu giúp, cuộc đời này coi như hủy, xin tiền bối đại nhân đại lượng, mau cứu khuyển tử.
- Hừ! Vô tri? Ngươi làm sao có thể gọi là vô tri! Quả thực chính là ngu xuẩn! Còn nói cái gì mà khuyển tử không có sai, ta là đang cứu hắn, người hại hắn là ngươi. . . May mà ta kịp thời phát hiện, nếu như ta không cẩn thận ngủ nhiều thêm mấy canh giờ, nhi tử này của liền triệt để đi đời nhà ma. . . Đến lúc đó tiểu tử này chết rồi, ngươi chính là không bằng súc sinh. . . Đã không muốn nghe lời ta, các ngươi còn xin ta cứu chữa hắn làm gì, sao không tự mình cứu đi. . .
Vân Triệt sắc mặt đỏ bừng, nước miếng tung bay, mang đường đường Tông chủ Tiêu tông phân tông ra mắng như xối máu chó, mỗi câu càng khó nghe, thiếu chút nữa là hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông nhà hắn. Thân là đệ nhất cự đầu(5) của Tân Nguyệt thành, Tiêu Thiên Nam chưa từng bị ai mắng như vậy, nhưng lúc này hắn lại như một đứa cháu trai đứng cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác. . . Lúc trước hắn nghe Tiêu Bách Thảo nói tà tâm thánh thủ này tính tình biến đổi thất thường, lúc này đã hoàn toàn tin. Trước đó tao nhã nho nhã như một thư sinh, hiện tại quả thực giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng, đâu có một chút phong độ của thần y.
Vân Triệt lần này mắng, mắng đến hết thời gian ăn một bữa cơm, mắng toàn thân phải gọi là cực kỳ sảng khoái. Một cái cặn bã Nhập Huyền cảnh cấp một chỉ vào mũi của Tông chủ đại tông môn chửi ầm lên, đối phương còn không dám trả lời một câu, cảm giác sảng khoái này ai thử qua sẽ biết.
"Thần y" này cuối cùng dường như là mắng đến mệt mỏi, cuối cùng cũng khép miệng nghỉ ngơi, nhìn Tiêu Lạc Thành một lúc sau đó bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Mà thôi, ta cùng tiểu tử này, cũng coi như hữu duyên, mặc dù cái đám ngu xuẩn các ngươi để ta rơi xuống đám phân, nếu như bình thường, ta tuyệt đối sẽ phủi mông một cái rời đi, thế nhưng. . . Ai. . .
Vân Triệt yên lặng quan sát Tiêu Lạc Thành, thần sắc có chút đờ đẫn, trong ánh mắt thấp thoáng lộ ra một loại buồn bã, nhưng có chút hiền từ:
- Tiểu tử này, cùng tiểu tôn tử của ta lớn lên quá giống. . . Ai, thật quá giống. . . Tiểu tử, ngươi gọi là. . . Tiêu Lạc Thành?
Tiêu Lạc Thành gật đầu, cung kính nói:
- Vâng, vãn bối gọi là Tiêu Lạc Thành.
- Năm đó, tiểu tôn tử kia của ta cũng gọi là Hoàng Phủ Thành, đều có một chữ 'Thành', thật đúng là khéo. . . Thật khéo a. Đáng tiếc, cho dù ta có thông thiên y thuật, nhưng lại không có cơ hội đi cứu tiểu tôn tử của ta trở về, bây giờ thấy ngươi, ta liền nhớ lại tiểu tôn tử kia của ta, còn có chuyện năm đó. . .
Vân Triệt vừa nói, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ, phảng phất như lâm vào hồi ức xa xưa, nét cũng trở nên ngày càng buồn bã, trong đôi mắt lại chậm rãi xuất hiện một màng hơi nước thật mỏng.
Nghe thấy Vân Triệt đã đáp ứng tiếp tục cứu chữa Tiêu Lạc Thành, Tiêu Thiên Nam lại vui mừng khôn xiết, cảm thấy nghe một trận mắng to cũng không có uổng phí, nghe những câu sau trong lòng của hắn khẽ rung động, sau đó thổn thức nói:
- Tiểu tôn tử của tiền bối. . . Vậy nhất định thiên tài tuyệt thế a?
- Ha ha, đúng vậy a.
Thần y phảng phất như vẫn đang đắm chìm trong trong hồi ức, ánh mắt mông lung, thanh âm thương cảm:
- Chỉ tiếc, trời cao đố kỵ anh tài, tiểu tôn tử của ta năm đó lúc mười sáu tuổi, bị chết yểu. . . Vừa khéo cũng lớn giống tiểu tử này. Cũng là bởi vì tiểu tôn tử chết, ta đau lòng nghiên y thuật, nhưng thật tiếc, thời gian không thể quay lại, hiện nay ta cho dù y thuật lại cao hơn, cũng không có khả năng cứu hắn trở về.
Tiêu Thiên Nam trong lòng rung động mãnh liệt, dùng sức nuốt xuống từng ngụm nước bọt, sau đó cẩn thận thử thăm dò nói:
- Lạc Thành con ta cùng quý tôn tử tướng mạo giống nhau, danh tự cũng giống nhau, ngay cả tuổi cũng giống quý tôn tử lúc trước. . . Đây quả thực là ông trời chú định duyên phận a! Tiền bối đã thương nhớ tôn nhi như vậy, hơn nữa đối với chuyện năm đó vẫn chưa nguôi ngoai, hay là. . . Hay là hãy để Lạc Thành nhận tiền bối làm gia gia, tiền bối thấy sao? Thứ nhất có thể làm vơi bớt nỗi nhớ tôn nhi của tiền bối. Thứ hai Lạc Thành bây giờ cũng đang trọng thương, tiền bối cứu chữa tốt cho hắn, không phải cũng như bù đắp lại tiếc nuối năm đó không cứu chữa được tôn nhi sao? Thứ ba. . . Tiền bối đối với Lạc Thành có ơn tái tạo, tâm địa của Lạc Thành lại lương thiện, nhất định sẽ hiếu thuận ngài như gia gia ruột. Không biết tiền bối. . . Ý như thế nào?
Không phải chứ! Tiêu Thiên Nam này thật hiểu lòng người, nói một câu liền hiểu nha. . . Vân Triệt ở trong lòng cực kỳ tán thưởng.
Nghe nói lời ấy, thần y chấn động toàn thân, tiếp đó toàn bộ thân thể đều kích động khe khẽ run rẩy:
- Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Ngươi nói. . . Thật?
Nhìn phản ứng của thần y, Tiêu Thiên Nam sao còn không hiểu, trong lòng hứng khởi, vội vàng nói:
- Lạc Thành! Còn không mau gọi gia gia!
Tiêu Lạc Thành đương nhiên biết mình hiện tại nên làm cái gì, hắn dùng sức nhỏm dậy, nhìn Vân Triệt, rất là động tình kêu:
- Gia gia.
- Ngươi. . . Ngươi gọi ta cái gì?
Thần y thân thể lần nữa chấn động, bờ môi run lẩy bẩy.
- Gia gia! Chỉ cần gia gia không chê, về sau, ta chính là tôn nhi của ngươi.
Tiêu Lạc Thành tràn đầy chân thành tha thiết nói.
- Tốt! Tốt!
Thần y toàn thân run rẩy dữ dội, trong đôi mắt không thể kìm hãm được rơi xuống hai giọt lão lệ, hắn duỗi tay ra run rẩy đặt trên bờ vai Tiêu Lạc Thành, kích động nói:
Tôn nhi ngoan! Tôn nhi ngoan! Yên tâm, bệnh của ngươi, gia gia nhất định chữa tốt cho ngươi, tuyệt đối sẽ không giống như năm đó! Tôn nhi ngoan. . . Tôn nhi ngoan của ta. . .
Thần y càng nói càng kích động, trên mặt mang theo một hàng nước mắt. . . Nếu như thế giới này có tượng vàng Oscar, không thưởng Vân Triệt quả thực ngay cả lão thiên cũng sẽ không đồng ý.
Kêu cừu nhân của mình là tôn nhi, đối phương liền cung kính gọi ngươi là gia gia, đây là cái cảm giác gì. . . Vẫn là câu nói kia, ai thử qua sẽ biết!
Đồng thời, Tiêu Thiên Nam và Tiêu Bách Thảo cũng là một người hài lòng, người kia vui mừng a. Không nghĩ tới Tiêu Lạc Thành vậy mà cùng tôn nhi của tà tâm thánh thủ cháu lớn lên giống nhau, còn vì vậy mà thành công bái gia gia, đây quả thực là thiên đại tạo hóa a. Bái cái gia gia này, vết thương trên người tuyệt đối không hề có một chút vấn đề. Sau khi bình phục, vì Tiêu Lạc Thành thông huyền càng là sự tình thuận lý thành chương. Hơn nữa thần y như thế, năng lực luyện dược của hắn nhất định cũng là thiên hạ vô song, đan dược từ tay hắn, tùy tiện một viên đều không thể nghi ngờ là vạn kim khó cầu, công hiệu nghịch thiên. Có cái tầng quan hệ "Tôn nhi" này của Tiêu Lạc Thành, hắn có thể không ra tay hào phóng sao?
Cả trái tim Tiêu Thiên Nam cũng cười nở hoa, dường như thấy được Tiêu Lạc Thành sau khi bình phục tiếu ngạo tổng tông, mình cũng lên theo như diều gặp gió, thậm chí cái phân tông nho nhỏ này, cũng hoàn toàn nhập vào tổng trong tông. . . Ở chỗ kia, Tiêu Bách Thảo cũng kích động không thôi hưng phấn nói:
- Chúc mừng Tông chủ, chúc mừng Thiếu tông chủ, chúc mừng Hoàng Phủ tiền bối chúc mừng có được tôn nhi. . . Đây thật là một cái đại hỉ sự. Tông chủ, việc vui như thế, đợi sau khi Thiếu tông chủ bình phục, nhất định phải ăn mừng cả ngày.
- Ha ha ha ha! Một ngày làm sao đủ, ít nhất cũng phải là toàn tông chúc cuồn hoan ba ngày, ha ha ha ha.
Tiêu Thiên Nam cười lớn.
- Gia gia, tôn nhi. . . Dập đầu với ngươi.
Tiêu Lạc Thành rất hiểu chuyện, giãy dụa muốn đứng dậy, mặc dù thân thể khẽ động là đau đớn khó chịu, nhưng vẫn cố chấp đem bản thân xếp thành tư thế quỳ lạy.
- Đừng đừng đừng!
Vân Triệt vội vàng đỡ lấy bờ vai của hắn, vẻ mặt đau lòng nói:
- Tôn nhi ngoan, vết thương trên người của ngươi không nhẹ, tuyệt đối không nên loạn động, ngươi có lòng là được rồi, chờ khi bình phục, lại bái cũng không muộn.
- Không. . . Không sao đâu, gia gia yên tâm, tôn nhi mặc dù bị thương nặng nhưng dập đầu với gia gia một cái vẫn là có thể.
Tiêu Lạc Thành cắn răng, vẻ mặt bướng bỉnh nói.
- Ha ha, Hoàng Phủ tiền bối, Lạc Thành một mảng hiếu tâm cũng là muốn cảm kích, hãy để hắn đập đi. Với lại hắn nhận ngươi làm gia gia nên cái dập đầu này là phải có.
Tiêu Thiên Nam vừa nói xong, Tiêu Lạc Thành đã cúi đầu xuống, dùng sức dập đầu một cái với Vân Triệt, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt trắng bệnh đầy vẻ đau đớn.
- Ôi chao ôi chao. . . Tôn nhi ngoan, thật sự là tôn nhi ngoan của ta.
Vân Triệt vội vàng đỡ Tiêu Lạc Thành dậy, vẻ mặt rất là “Đau lòng”.
----------------
(1)Tử dục hiếu nhi thân bất tại: Con muốn báo hiếu nhưng cha không còn
(2)Thiên hôn địa ám: Đất trời mù mịt
(3)Nội tử: Vợ, thê tử…
(4)Hỗn trướng: Khốn khiếp, khốn nạn…
(5)Cự đầu: Đầu sỏ, bá chủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.