Chương 11: Càng giấu càng lộ.
Erly
20/07/2023
Người ta vẫn hay nói “Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra” thật sự
không sai. Chỉ đáng sợ ở chỗ, mỗi lần Quách Mẫn Nghi gặp mẹ về đều luôn
bị lộ.
Buổi sáng vừa gặp mẹ, buổi tối lão Quách đã say xỉn đến trước cổng biệt thự náo loạn, mục đích chính của ông ta là ăn vạ đòi tiền, mắng chửi Quách Mẫn Nghi bất hiếu vì chỉ cho tiền mẹ.
Dù từ cổng vào nhà là một khoảng cách xa, thế nhưng trong màn đêm yên tĩnh như tạo cơ hội cho lão Quách ầm ĩ.
Lúc lão Quách đến gây sự, Hắc Phàm chỉ đứng ở trước thềm nhà nhìn ra hướng cổng cao vẫn luôn đóng kín. Còn Quách Mẫn Nghi đứng sau lưng anh sớm đã lạnh toát tay chân.
Phải qua tầm hai mươi phút, khi lão Quách đã hao tốn một sức lực lớn vì la hét, Hắc Phàm lúc này mới ngoắc tay với người trực ở bốt bảo vệ mở cửa cho ông ta vào.
Một trong ba người bảo vệ đại diện mở cửa để lão Quách vào, tuy nhiên anh ta vẫn bám sát theo phía sau canh chừng.
Lão Quách say xỉn đi xiêu vẹo giữa sân cỏ, đầu tóc ông ta đã nhuộm màu muối tiêu, quần áo cũ sờn màu xộc xệch, ông ta vừa tiến tới vừa lè nhè mắng chửi: “Thứ con bất hiếu! Không có tao mày nghĩ mày có mặt trên đời này sao? Không có tao mày có cơ hội vào nhà cao cửa rộng ăn sung mặc sướng sao? Mày không biết ơn tao thì thôi, lại còn lén lút cho mỗi mẹ mày tiền, còn tao là cái thá gì?”
Quách Mẫn Nghi đứng khuất sau lưng Hắc Phàm, cô cúi thấp đầu không phải vì những lời nói kia của lão Quách, mà là vì sợ phản ứng tiếp theo của anh.
Sự ồn ào của lão Quách không chỉ mang phiền hà đến cho Quách Mẫn Nghi và Hắc Phàm, thậm chí còn kéo theo sự hiếu kỳ của bà Hắc, Thanh La cho đến lão Hắc và Hoa Châu cùng những người làm trong biệt thự của bọn họ.
Phía bên này, Hắc Phàm đút hai tay trong quần dài pyjama, từ ánh mắt đến nét mặt hướng về lão Quách đều hờ hững, vô cảm. Khi ông ta bước đến bậc thềm đầu tiên, người vệ sĩ to cao lập tức kéo ông ta giữ lại.
Hắc Phàm khẽ thở ra một hơi, sau đó mới điềm tĩnh cất tiếng: “Ông có biết cái giá của việc làm trái thỏa thuận hợp đồng là gì không?”
Trước lời đe dọa của Hắc Phàm, lão Quách cười hắt ra lớn tiếng, cơ thể không vững hất tay bảo vệ ra, cao giọng đáp trả: “Này cậu thiếu gia, cậu thế này là không công bằng đâu. Cậu cấm người nhà chúng tôi gặp lại, vậy tại sao cậu lại bao che cho Mẫn Nghi gặp riêng, còn cho mẹ nó tiền?”
“Người tôi đã mua, tôi cho cô ấy làm gì là chuyện của tôi. Còn ông, tiền đã cầm thì nên làm đúng thỏa thuận, đừng để tôi phải nhờ bên thứ ba can thiệp.”
Trước thái độ đanh thép pha lẫn sự bất mãn của Hắc Phàm, lão Quách cũng không dại gây sự với người mình không có khả năng đấu lại, mục đích chính của ông ta đến đây cũng chỉ là để vòi thêm một số tiền tiêu xài.
Lão Quách đứng không vững ngồi ạch xuống bậc thềm, cũng không vòng vo nữa nói thẳng vào ý đồ: “Là do Mẫn Nghi nó làm trái thỏa thuận trước, bây giờ cậu đòi lại tiền mẹ nó, hoặc là cho tôi số tiền tương đương. Tôi đảm bảo nếu công bằng, tôi sẽ không làm phiền đến các người nữa.”
Hắc Phàm không đủ nhẫn nại tiếp chuyện thêm, anh hơi nghiêng đầu về sau, hạ thấp giọng yêu cầu: “Em cho mẹ em bao nhiêu tiền, lên phòng lấy bấy nhiêu đưa ông ta.”
Quách Mẫn Nghi căng thẳng đến mức thở không nổi, ngay cả chân lúc này cũng vô cùng nặng nề. Chần chừ vài giây, cô vội chạy đi lấy tiền, trong lòng chỉ mong chuyện đang diễn ra có thể nhanh chóng trôi qua.
Ngay khi tiếng bước chân gấp gáp của Quách Mẫn Nghi xa dần, Hắc Phàm bất ngờ thay đổi thái độ trở nên phẫn nộ. Anh dứt khoát bước đến, túm lấy cổ áo lão Quách xách đứng lên đối diện, đay nghiến giận dữ: “Cái mạng già này của ông tồn tại đúng là dư thừa. Lát nữa cầm tiền về, tìm món ngon mà ăn, ba ngày nữa sẽ có đội mai táng đến đưa tiễn.”
Lão Quách nhất thời ngớ người tỉnh rượu trước phản ứng khác thường của Hắc Phàm, tuy nhiên ông ta còn chưa kịp hiểu vấn đề thì anh đã nhìn qua bảo vệ đứng gần đó, ẩn ý nhắc nhở: “Khi nào ra khỏi cổng tiễn ông ta một đoạn, giúp ông ta nằm yên một chỗ tránh đi làm phiền người khác.”
Bảo vệ vừa đáp “Vâng” một tiếng, Hắc Phàm đã hất cổ áo lão Quách ra, lạnh lùng trở vào trong nhà.
Khi Quách Mẫn Nghi cầm tiền chạy ra tới, vừa thấy Hắc Phàm lướt qua mình, cô lo lắng vội đưa tiền cho lão Quách rồi vào nhà đóng cửa chính, kéo rèm che đi ánh nhìn của những người bên ngoài.
Ngay khi khóa cửa đóng rèm, Quách Mẫn Nghi vội vội vàng vàng chạy theo sau Hắc Phàm trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Hai bàn tay cô đã liên tục co chặt, mỗi lần buông ra đều run cầm cập, từ hành động đến suy nghĩ dường như chưa một phút nào yên.
Lên phòng, còn chưa đặt chân vào cửa Quách Mẫn Nghi đã nhìn thấy Hắc Phàm đứng trước cửa sổ sát sàn nhà, quay lưng về phía bên này. Cô lặng lẽ hít sâu vài lần cố níu lấy chút dũng khí, rón rén bước đến gần chỗ anh không dám để phát ra tiếng động.
Nhưng phản chiếu qua tấm kính trước trước mặt, mọi cử chỉ của Quách Mẫn Nghi đều bị Hắc Phàm thu vào tầm mắt. Khi khoảng cách giữa cả hai còn vài bước chân, anh không nhanh không chậm cất tiếng ngăn cô tiến tới gần: “Em biết rõ anh sẽ không đành lòng trách phạt em, thế nên đối với em việc làm trái ý anh cũng không sợ hậu quả đúng không?”
“Thiếu gia...” Quách Mẫn Nghi bất an thở không nổi, những đầu ngón tay vô thức bấu víu vào nhau. Phải hít sâu mấy lần, cô mới có can đảm nói ra: “Em thật sự không cố tình gặp mẹ, là do buổi sáng lúc đi chợ tình cờ gặp nên có nói chuyện vài câu. Thấy bà ấy gầy guộc xanh xao, nên em... em mới cho bà ấy ít tiền.”
Sau khi nghe giải bày, Hắc Phàm chợt thở ra một hơi nặng nề, thái độ từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ khó chịu: “Nếu như bà ấy đối với em còn quan trọng như vậy, trước đây em còn hứa hẹn với anh làm gì?”
Quách Mẫn Nghi đứng trân trân nhìn thẳng vào tấm lưng lạnh lùng của Hắc Phàm, hai mắt cô đột nhiên cay xè rưng rưng. Hình ảnh của nhiều năm trước hiện về rõ đến mức như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Chỉ vì Quách Mẫn Nghi lén đi gặp mẹ, chỉ vì Hắc Phàm không nỡ phạt cô, cuối cùng anh lại tự dùng bình hoa đập vào đầu mình đến đổ máu. Trong tình cảnh đó, ngoài việc thuận theo ý anh, cô không còn lựa chọn nào khác.
Chính Hắc Phàm đã nói, bà Quách vì không thương yêu Quách Mẫn Nghi nên mới để chồng bán con đi, anh cấm cô và gia đình gặp lại nhau cũng là vì muốn bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương thêm bất kỳ lần nào nữa.
Nhưng máu mủ ruột rà, không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, huống chi Quách Mẫn Nghi từ bé đã khao khát tình cảm gia đình. Có điều so với họ, Hắc Phàm mới là người quan trọng trong cuộc đời cô.
Dù vô tình hay cố tình mọi chuyện không hay đã xảy ra, Quách Mẫn Nghi nghiêm chỉnh hối lỗi. Cô cúi sâu đầu, đè nén cảm xúc dâng trào giữa lồng ngực, nghẹn ngào mở lời: “Em biết sai rồi... em tuyệt đối không để chuyện này diễn ra một lần nào nữa, kể cả... có tình cờ gặp họ trên đường, em cũng sẽ xem như người lạ...”
Hắc Phàm liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của Quách Mẫn Nghi trên tấm kính, dù lòng dạ đã bớt giận nhưng lời anh nói ra vẫn vô cùng cứng rắn: “Trên đời này anh chỉ tin tưởng duy nhất một mình em, nhưng việc em làm khiến anh rất thất vọng. Lời hứa đó, em nên giữ lại để hỏi bản thân, bao năm qua anh đối với em tốt, hay là những kẻ em gọi là cha mẹ kia đối với em tốt.”
Buổi sáng vừa gặp mẹ, buổi tối lão Quách đã say xỉn đến trước cổng biệt thự náo loạn, mục đích chính của ông ta là ăn vạ đòi tiền, mắng chửi Quách Mẫn Nghi bất hiếu vì chỉ cho tiền mẹ.
Dù từ cổng vào nhà là một khoảng cách xa, thế nhưng trong màn đêm yên tĩnh như tạo cơ hội cho lão Quách ầm ĩ.
Lúc lão Quách đến gây sự, Hắc Phàm chỉ đứng ở trước thềm nhà nhìn ra hướng cổng cao vẫn luôn đóng kín. Còn Quách Mẫn Nghi đứng sau lưng anh sớm đã lạnh toát tay chân.
Phải qua tầm hai mươi phút, khi lão Quách đã hao tốn một sức lực lớn vì la hét, Hắc Phàm lúc này mới ngoắc tay với người trực ở bốt bảo vệ mở cửa cho ông ta vào.
Một trong ba người bảo vệ đại diện mở cửa để lão Quách vào, tuy nhiên anh ta vẫn bám sát theo phía sau canh chừng.
Lão Quách say xỉn đi xiêu vẹo giữa sân cỏ, đầu tóc ông ta đã nhuộm màu muối tiêu, quần áo cũ sờn màu xộc xệch, ông ta vừa tiến tới vừa lè nhè mắng chửi: “Thứ con bất hiếu! Không có tao mày nghĩ mày có mặt trên đời này sao? Không có tao mày có cơ hội vào nhà cao cửa rộng ăn sung mặc sướng sao? Mày không biết ơn tao thì thôi, lại còn lén lút cho mỗi mẹ mày tiền, còn tao là cái thá gì?”
Quách Mẫn Nghi đứng khuất sau lưng Hắc Phàm, cô cúi thấp đầu không phải vì những lời nói kia của lão Quách, mà là vì sợ phản ứng tiếp theo của anh.
Sự ồn ào của lão Quách không chỉ mang phiền hà đến cho Quách Mẫn Nghi và Hắc Phàm, thậm chí còn kéo theo sự hiếu kỳ của bà Hắc, Thanh La cho đến lão Hắc và Hoa Châu cùng những người làm trong biệt thự của bọn họ.
Phía bên này, Hắc Phàm đút hai tay trong quần dài pyjama, từ ánh mắt đến nét mặt hướng về lão Quách đều hờ hững, vô cảm. Khi ông ta bước đến bậc thềm đầu tiên, người vệ sĩ to cao lập tức kéo ông ta giữ lại.
Hắc Phàm khẽ thở ra một hơi, sau đó mới điềm tĩnh cất tiếng: “Ông có biết cái giá của việc làm trái thỏa thuận hợp đồng là gì không?”
Trước lời đe dọa của Hắc Phàm, lão Quách cười hắt ra lớn tiếng, cơ thể không vững hất tay bảo vệ ra, cao giọng đáp trả: “Này cậu thiếu gia, cậu thế này là không công bằng đâu. Cậu cấm người nhà chúng tôi gặp lại, vậy tại sao cậu lại bao che cho Mẫn Nghi gặp riêng, còn cho mẹ nó tiền?”
“Người tôi đã mua, tôi cho cô ấy làm gì là chuyện của tôi. Còn ông, tiền đã cầm thì nên làm đúng thỏa thuận, đừng để tôi phải nhờ bên thứ ba can thiệp.”
Trước thái độ đanh thép pha lẫn sự bất mãn của Hắc Phàm, lão Quách cũng không dại gây sự với người mình không có khả năng đấu lại, mục đích chính của ông ta đến đây cũng chỉ là để vòi thêm một số tiền tiêu xài.
Lão Quách đứng không vững ngồi ạch xuống bậc thềm, cũng không vòng vo nữa nói thẳng vào ý đồ: “Là do Mẫn Nghi nó làm trái thỏa thuận trước, bây giờ cậu đòi lại tiền mẹ nó, hoặc là cho tôi số tiền tương đương. Tôi đảm bảo nếu công bằng, tôi sẽ không làm phiền đến các người nữa.”
Hắc Phàm không đủ nhẫn nại tiếp chuyện thêm, anh hơi nghiêng đầu về sau, hạ thấp giọng yêu cầu: “Em cho mẹ em bao nhiêu tiền, lên phòng lấy bấy nhiêu đưa ông ta.”
Quách Mẫn Nghi căng thẳng đến mức thở không nổi, ngay cả chân lúc này cũng vô cùng nặng nề. Chần chừ vài giây, cô vội chạy đi lấy tiền, trong lòng chỉ mong chuyện đang diễn ra có thể nhanh chóng trôi qua.
Ngay khi tiếng bước chân gấp gáp của Quách Mẫn Nghi xa dần, Hắc Phàm bất ngờ thay đổi thái độ trở nên phẫn nộ. Anh dứt khoát bước đến, túm lấy cổ áo lão Quách xách đứng lên đối diện, đay nghiến giận dữ: “Cái mạng già này của ông tồn tại đúng là dư thừa. Lát nữa cầm tiền về, tìm món ngon mà ăn, ba ngày nữa sẽ có đội mai táng đến đưa tiễn.”
Lão Quách nhất thời ngớ người tỉnh rượu trước phản ứng khác thường của Hắc Phàm, tuy nhiên ông ta còn chưa kịp hiểu vấn đề thì anh đã nhìn qua bảo vệ đứng gần đó, ẩn ý nhắc nhở: “Khi nào ra khỏi cổng tiễn ông ta một đoạn, giúp ông ta nằm yên một chỗ tránh đi làm phiền người khác.”
Bảo vệ vừa đáp “Vâng” một tiếng, Hắc Phàm đã hất cổ áo lão Quách ra, lạnh lùng trở vào trong nhà.
Khi Quách Mẫn Nghi cầm tiền chạy ra tới, vừa thấy Hắc Phàm lướt qua mình, cô lo lắng vội đưa tiền cho lão Quách rồi vào nhà đóng cửa chính, kéo rèm che đi ánh nhìn của những người bên ngoài.
Ngay khi khóa cửa đóng rèm, Quách Mẫn Nghi vội vội vàng vàng chạy theo sau Hắc Phàm trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Hai bàn tay cô đã liên tục co chặt, mỗi lần buông ra đều run cầm cập, từ hành động đến suy nghĩ dường như chưa một phút nào yên.
Lên phòng, còn chưa đặt chân vào cửa Quách Mẫn Nghi đã nhìn thấy Hắc Phàm đứng trước cửa sổ sát sàn nhà, quay lưng về phía bên này. Cô lặng lẽ hít sâu vài lần cố níu lấy chút dũng khí, rón rén bước đến gần chỗ anh không dám để phát ra tiếng động.
Nhưng phản chiếu qua tấm kính trước trước mặt, mọi cử chỉ của Quách Mẫn Nghi đều bị Hắc Phàm thu vào tầm mắt. Khi khoảng cách giữa cả hai còn vài bước chân, anh không nhanh không chậm cất tiếng ngăn cô tiến tới gần: “Em biết rõ anh sẽ không đành lòng trách phạt em, thế nên đối với em việc làm trái ý anh cũng không sợ hậu quả đúng không?”
“Thiếu gia...” Quách Mẫn Nghi bất an thở không nổi, những đầu ngón tay vô thức bấu víu vào nhau. Phải hít sâu mấy lần, cô mới có can đảm nói ra: “Em thật sự không cố tình gặp mẹ, là do buổi sáng lúc đi chợ tình cờ gặp nên có nói chuyện vài câu. Thấy bà ấy gầy guộc xanh xao, nên em... em mới cho bà ấy ít tiền.”
Sau khi nghe giải bày, Hắc Phàm chợt thở ra một hơi nặng nề, thái độ từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ khó chịu: “Nếu như bà ấy đối với em còn quan trọng như vậy, trước đây em còn hứa hẹn với anh làm gì?”
Quách Mẫn Nghi đứng trân trân nhìn thẳng vào tấm lưng lạnh lùng của Hắc Phàm, hai mắt cô đột nhiên cay xè rưng rưng. Hình ảnh của nhiều năm trước hiện về rõ đến mức như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Chỉ vì Quách Mẫn Nghi lén đi gặp mẹ, chỉ vì Hắc Phàm không nỡ phạt cô, cuối cùng anh lại tự dùng bình hoa đập vào đầu mình đến đổ máu. Trong tình cảnh đó, ngoài việc thuận theo ý anh, cô không còn lựa chọn nào khác.
Chính Hắc Phàm đã nói, bà Quách vì không thương yêu Quách Mẫn Nghi nên mới để chồng bán con đi, anh cấm cô và gia đình gặp lại nhau cũng là vì muốn bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương thêm bất kỳ lần nào nữa.
Nhưng máu mủ ruột rà, không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, huống chi Quách Mẫn Nghi từ bé đã khao khát tình cảm gia đình. Có điều so với họ, Hắc Phàm mới là người quan trọng trong cuộc đời cô.
Dù vô tình hay cố tình mọi chuyện không hay đã xảy ra, Quách Mẫn Nghi nghiêm chỉnh hối lỗi. Cô cúi sâu đầu, đè nén cảm xúc dâng trào giữa lồng ngực, nghẹn ngào mở lời: “Em biết sai rồi... em tuyệt đối không để chuyện này diễn ra một lần nào nữa, kể cả... có tình cờ gặp họ trên đường, em cũng sẽ xem như người lạ...”
Hắc Phàm liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của Quách Mẫn Nghi trên tấm kính, dù lòng dạ đã bớt giận nhưng lời anh nói ra vẫn vô cùng cứng rắn: “Trên đời này anh chỉ tin tưởng duy nhất một mình em, nhưng việc em làm khiến anh rất thất vọng. Lời hứa đó, em nên giữ lại để hỏi bản thân, bao năm qua anh đối với em tốt, hay là những kẻ em gọi là cha mẹ kia đối với em tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.