Chương 10: Không kịp trở tay.
Erly
20/07/2023
Bất ngờ bị kéo đi, Quách Mẫn Nghi theo phản xạ vùng tay phản kháng. Tuy
nhiên khi ngoái đầu nhìn lại, phát hiện người đang nắm tay mình là mẹ
ruột, cô thoáng giật mình vội nhìn khắp nơi như sợ bị bắt gặp, nhanh
chóng đổi ngược lại kéo bà đến nơi khuất người.
Kể từ ngày bị bán đi, số lần Quách Mẫn Nghi gặp mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp đều phải lén lút như làm chuyện phạm pháp.
Đơn giản vì Hắc Phàm không nói đùa, việc anh cấm không cho cô gặp lại gia đình đã từng để lại hậu quả không hề nhẹ nhàng khi cô làm trái.
Lần gặp gần nhất của Quách Mẫn Nghi và mẹ cũng đã hơn hai năm, tương đương trước ngày Hắc Phàm về nước cai nghiện.
Lần này gặp lại, dáng vẻ của bà Quách đã đỡ gầy guộc hơn trước, sắc mặt cũng bớt khắc khổ hơn xưa.
Đến khi tận mắt thấy, tận tay sờ vào được Quách Mẫn Nghi, bà Quách vui mừng đến rưng rưng nước mắt: “Dạo này con thế nào, sao mặt mũi nhìn có vẻ không khỏe vậy?”
“Con không sao, do trong nhà xảy ra chút chuyện nên con lo lắng thôi.” Quách Mẫn Nghi điềm đạm đáp, sau đó hỏi sang chuyện khác: “Còn mẹ, dạo này nhà cửa có ổn không?”
Nhắc đến bà Quách không khỏi thở dài, nét mặt cũng hiện lên đầy sự rầu lo: “Chị con vừa sinh em bé, anh con cũng sắp lấy vợ rồi, chỉ có lão ác nhân kia vẫn suốt ngày cờ bạc rượu chè.”
Vốn không còn xa lạ với con người của lão Quách, thế nên Quách Mẫn Nghi không lấy làm lạ. Có điều, vấn đề duy nhất cô quan tâm chỉ là mẹ: “Anh chị kết hôn ra ngoài sống riêng, mẹ sống với ông ta cũng chẳng vui vẻ. Mẹ ra ngân hàng mở thẻ tài khoản, qua tuần tới con chuyển tiền cho mẹ, mẹ về quê ngoại hoặc đi nơi khác sống cho yên ổn.”
“Không được!” Vừa nghe qua lời đề nghị của Quách Mẫn Nghi, bà Quách vội vàng từ chối: “Ngày trước ông ta bán con, đến giờ mẹ còn chưa có khả năng chuộc con về, làm sao mẹ có thể cầm lấy đồng tiền cực khổ của con mà sống thoải mái. Hơn nữa, nếu cậu thiếu gia đó biết con cho tiền mẹ, ngày tháng sau đó của con phải làm thế nào đây?”
Quách Mẫn Nghi ngoài mặt ngập ngừng phân vân, dẫu vậy trong lòng vẫn vô cùng kiên quyết: “Dù có bao nhiêu tiền, mẹ cũng không chuộc con được. Vậy chi bằng mẹ sống tốt cho mẹ, con ở nơi xa cũng có thể yên tâm mà sống cho mình.”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi lục ví lấy tiền, nhét vài tờ có mệnh giá cao vào tay bà Quách, thận trọng dặn dò: “Ở đây đông người, nhỡ có người thấy con gặp mẹ lại đến tai thiếu gia thì không hay. Mẹ cầm ít tiền này mua đồ ăn ngon tẩm bổ cho bản thân, có cơ hội con sẽ tìm thăm mẹ, giờ con phải đi đây.”
“Mẫn Ngh...”
Dứt câu Quách Mẫn Nghi đã gấp gáp rời khỏi, bà Quách dù muốn níu giữ thêm một chút cũng không thể. Trong ánh mắt bà ngập tràn sự nuối tiếc, sự dằn vặt cũng bao trùm lấy chính mình. Giá như ngày đó bà có tiền, giá như ngày đó bà có thời gian quan tâm đến con cái nhiều hơn thì Quách Mẫn Nghi đã không bị chính cha ruột bắt đem đi bán.
Đáng tiếc, quá khứ là thứ không bao giờ quay trở lại.
Sau khi đi chợ về, Quách Mẫn Nghi tiếp tục bận rộn bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa, thành thục với những công việc hàng ngày.
Cũng bởi bận chăm sóc Hắc Phàm và nhà cửa, dường như Quách Mẫn Nghi đã sớm từ bỏ giấc mơ riêng của chính mình, cánh cửa đại học năm mười tám tuổi cô mong đợi vào hai năm trước, giờ đây đã xa đến mức không dám nghĩ tới.
Nhưng tất cả thuộc về cá nhân Quách Mẫn Nghi đã không còn xem trọng nữa, bởi không có Hắc Phàm sẽ không có cô ngày hôm nay. Vậy nên giữa ước mơ riêng và Hắc Phàm, cô chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà chọn anh.
Hơn hết, Hắc Phàm chỉ có Quách Mẫn Nghi là người duy nhất anh tin tưởng và dựa dẫm ở hiện tại, người không có tài năng cũng không giỏi giang như cô, tốt nhất vẫn nên ở phía sau hậu thuẫn cho anh.
Trong lúc Quách Mẫn Nghi vừa nấu ăn vừa nghĩ ngợi về cuộc sống, Hắc Phàm từ ngoài vào bất ngờ ôm chầm ôm lấy cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô thỏ thẻ: “Có cơm chưa? Anh đói rồi.”
“Đợi em nêm canh nữa là xong.” Quách Mẫn Nghi vừa lên tiếng đáp, vừa cầm mui khuấy nồi canh súp hầm xương đang sôi.
Mùi thơm của thức ăn sớm đã khiến bụng của Hắc Phàm réo gọi, anh vòng hai tay ôm chặt eo Quách Mẫn Nghi, vùi mặt vào cổ cô hít thở sâu, sau đó lại tự giác phụ một tay dọn đồ ăn ra bàn.
Giữa lúc ăn cơm, thi thoảng Quách Mẫn Nghi lén liếc trộm Hắc Phàm, một phần vì lo sợ chuyện gặp lại mẹ bị anh phát hiện, phần còn lại là vì lo cho anh.
Không khó để Hắc Phàm nhận ra thái độ khác thường của Quách Mẫn Nghi, từ đầu đến cuối anh vẫn thong thả ăn cơm, tuy nhiên bất ngờ hỏi úp khiến cô không kịp phòng bị: “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Quách Mẫn Nghi có hơi giật mình chột dạ, dẫu vậy cũng không ngốc đến mức chưa đánh mà khai, cô đành viện cớ nhắc nhở: “Mấy ngày nay không uống thuốc, ngưng ngang có hơi nguy hiểm, nếu anh cảm thấy không ổn phải nói với em liền, đừng có tự mình chịu đựng.”
Đến đây Hắc Phàm bỗng khựng lại, anh khẽ xoay đầu nhìn Quách Mẫn Nghi ngồi bên cạnh, từ tốn hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, đây đâu phải chuyện đùa, là sức khỏe của anh mà!”
Nghe thấy giọng điệu hùng hồn của Quách Mẫn Nghi, mi mắt Hắc Phàm bỗng híp nhẹ hoài nghi, giọng điệu cũng đầy ý chỉ trích: “Vậy ai là người nói với anh sáng sớm có lên cơn cũng ráng dồn về buổi tối rồi giải quyết một lần?”
“Em...” Quách Mẫn Nghi theo phản xạ muốn biện minh nhưng không kịp soạn văn chương, cuối cùng chỉ có thể tỏ ra thua thiệt trốn tránh: “Anh cũng đồng ý rồi mà...”
“Tại anh biết em chê anh phiền nên thôi, em cũng biết anh đâu nhẫn tâm ép uổng em.”
Ngoài mặt Hắc Phàm tỏ ra là nạn nhân bị hắt hủi, ý tứ lại như mũi tên nhọn đâm thẳng vào điểm yếu trong lòng của Quách Mẫn Nghi. Quả nhiên, chỉ qua vài lời vu vơ của anh cũng đủ khiến cô áy náy không dám ngẩng đầu.
Được vài giây yên ắng, Quách Mẫn Nghi kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh Hắc Phàm, nghiêm túc giãi bày: “Chuyện đó, em cũng có nỗi khổ tâm... Từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối phải lo chuyện nhà cửa, nấu nướng. Sau bảy giờ tối phải kè kè bên cạnh phục vụ anh, đến nửa đêm mới có thể đi ngủ trong tình trạng kiệt quệ sức lực. Bây giờ anh còn muốn em giúp anh cai nghiện vào buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều... chắc em phải đi gặp tổ tiên sớm.”
“Ồ, ra là vậy à.” Hắc Phàm thốt lên trông có vẻ ngạc nhiên, thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình thản. Trái với biểu tình khổ sở của Quách Mẫn Nghi, anh điềm tĩnh đưa ra hướng giải quyết: “Vậy nếu có người thay em làm việc nhà, em sẽ sẵn sàng giúp anh cai nghiện bất kỳ lúc nào đúng không?”
Quách Mẫn Nghi hé môi nhưng thốt không nên lời, không rõ vì sao nghe Hắc Phàm hỏi xong hai tai cô chợt ù lên, trước mắt cũng xẹt qua một mảng đen. Bỗng chốc cô rơi vào hoang mang tột độ, trước ánh mắt chờ đợi của anh, cô chỉ biết vô thức lắc đầu: “Không đúng, em... em... không...”
“Được rồi, anh hiểu rồi.” Hắc Phàm nhanh chóng ngắt lời Quách Mẫn Nghi, anh khẽ giơ tay khều đầu mũi cô yêu chiều, tiếp theo là nở nụ cười ẩn ý: “Anh biết là em không đành lòng để anh vật vã khi cơn nghiện tái phát đâu.”
Hắc Phàm vừa nói dứt câu, Quách Mẫn Nghi đã gấp gáp muốn phản bác, nhưng một lần nữa bị anh nhanh hơn áp đảo cướp lời: “À, em yên tâm, anh đang ở độ tuổi sung mãn, sinh lý cực kỳ tốt, chỉ có em yếu thôi nên không cần lấy lý do vì lo lắng cho tuổi tác hay sức khỏe của anh mà trốn tránh. Thế nhé, sóc con.”
Quách Mẫn Nghi: “...”
Kể từ ngày bị bán đi, số lần Quách Mẫn Nghi gặp mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp đều phải lén lút như làm chuyện phạm pháp.
Đơn giản vì Hắc Phàm không nói đùa, việc anh cấm không cho cô gặp lại gia đình đã từng để lại hậu quả không hề nhẹ nhàng khi cô làm trái.
Lần gặp gần nhất của Quách Mẫn Nghi và mẹ cũng đã hơn hai năm, tương đương trước ngày Hắc Phàm về nước cai nghiện.
Lần này gặp lại, dáng vẻ của bà Quách đã đỡ gầy guộc hơn trước, sắc mặt cũng bớt khắc khổ hơn xưa.
Đến khi tận mắt thấy, tận tay sờ vào được Quách Mẫn Nghi, bà Quách vui mừng đến rưng rưng nước mắt: “Dạo này con thế nào, sao mặt mũi nhìn có vẻ không khỏe vậy?”
“Con không sao, do trong nhà xảy ra chút chuyện nên con lo lắng thôi.” Quách Mẫn Nghi điềm đạm đáp, sau đó hỏi sang chuyện khác: “Còn mẹ, dạo này nhà cửa có ổn không?”
Nhắc đến bà Quách không khỏi thở dài, nét mặt cũng hiện lên đầy sự rầu lo: “Chị con vừa sinh em bé, anh con cũng sắp lấy vợ rồi, chỉ có lão ác nhân kia vẫn suốt ngày cờ bạc rượu chè.”
Vốn không còn xa lạ với con người của lão Quách, thế nên Quách Mẫn Nghi không lấy làm lạ. Có điều, vấn đề duy nhất cô quan tâm chỉ là mẹ: “Anh chị kết hôn ra ngoài sống riêng, mẹ sống với ông ta cũng chẳng vui vẻ. Mẹ ra ngân hàng mở thẻ tài khoản, qua tuần tới con chuyển tiền cho mẹ, mẹ về quê ngoại hoặc đi nơi khác sống cho yên ổn.”
“Không được!” Vừa nghe qua lời đề nghị của Quách Mẫn Nghi, bà Quách vội vàng từ chối: “Ngày trước ông ta bán con, đến giờ mẹ còn chưa có khả năng chuộc con về, làm sao mẹ có thể cầm lấy đồng tiền cực khổ của con mà sống thoải mái. Hơn nữa, nếu cậu thiếu gia đó biết con cho tiền mẹ, ngày tháng sau đó của con phải làm thế nào đây?”
Quách Mẫn Nghi ngoài mặt ngập ngừng phân vân, dẫu vậy trong lòng vẫn vô cùng kiên quyết: “Dù có bao nhiêu tiền, mẹ cũng không chuộc con được. Vậy chi bằng mẹ sống tốt cho mẹ, con ở nơi xa cũng có thể yên tâm mà sống cho mình.”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi lục ví lấy tiền, nhét vài tờ có mệnh giá cao vào tay bà Quách, thận trọng dặn dò: “Ở đây đông người, nhỡ có người thấy con gặp mẹ lại đến tai thiếu gia thì không hay. Mẹ cầm ít tiền này mua đồ ăn ngon tẩm bổ cho bản thân, có cơ hội con sẽ tìm thăm mẹ, giờ con phải đi đây.”
“Mẫn Ngh...”
Dứt câu Quách Mẫn Nghi đã gấp gáp rời khỏi, bà Quách dù muốn níu giữ thêm một chút cũng không thể. Trong ánh mắt bà ngập tràn sự nuối tiếc, sự dằn vặt cũng bao trùm lấy chính mình. Giá như ngày đó bà có tiền, giá như ngày đó bà có thời gian quan tâm đến con cái nhiều hơn thì Quách Mẫn Nghi đã không bị chính cha ruột bắt đem đi bán.
Đáng tiếc, quá khứ là thứ không bao giờ quay trở lại.
Sau khi đi chợ về, Quách Mẫn Nghi tiếp tục bận rộn bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa, thành thục với những công việc hàng ngày.
Cũng bởi bận chăm sóc Hắc Phàm và nhà cửa, dường như Quách Mẫn Nghi đã sớm từ bỏ giấc mơ riêng của chính mình, cánh cửa đại học năm mười tám tuổi cô mong đợi vào hai năm trước, giờ đây đã xa đến mức không dám nghĩ tới.
Nhưng tất cả thuộc về cá nhân Quách Mẫn Nghi đã không còn xem trọng nữa, bởi không có Hắc Phàm sẽ không có cô ngày hôm nay. Vậy nên giữa ước mơ riêng và Hắc Phàm, cô chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà chọn anh.
Hơn hết, Hắc Phàm chỉ có Quách Mẫn Nghi là người duy nhất anh tin tưởng và dựa dẫm ở hiện tại, người không có tài năng cũng không giỏi giang như cô, tốt nhất vẫn nên ở phía sau hậu thuẫn cho anh.
Trong lúc Quách Mẫn Nghi vừa nấu ăn vừa nghĩ ngợi về cuộc sống, Hắc Phàm từ ngoài vào bất ngờ ôm chầm ôm lấy cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô thỏ thẻ: “Có cơm chưa? Anh đói rồi.”
“Đợi em nêm canh nữa là xong.” Quách Mẫn Nghi vừa lên tiếng đáp, vừa cầm mui khuấy nồi canh súp hầm xương đang sôi.
Mùi thơm của thức ăn sớm đã khiến bụng của Hắc Phàm réo gọi, anh vòng hai tay ôm chặt eo Quách Mẫn Nghi, vùi mặt vào cổ cô hít thở sâu, sau đó lại tự giác phụ một tay dọn đồ ăn ra bàn.
Giữa lúc ăn cơm, thi thoảng Quách Mẫn Nghi lén liếc trộm Hắc Phàm, một phần vì lo sợ chuyện gặp lại mẹ bị anh phát hiện, phần còn lại là vì lo cho anh.
Không khó để Hắc Phàm nhận ra thái độ khác thường của Quách Mẫn Nghi, từ đầu đến cuối anh vẫn thong thả ăn cơm, tuy nhiên bất ngờ hỏi úp khiến cô không kịp phòng bị: “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Quách Mẫn Nghi có hơi giật mình chột dạ, dẫu vậy cũng không ngốc đến mức chưa đánh mà khai, cô đành viện cớ nhắc nhở: “Mấy ngày nay không uống thuốc, ngưng ngang có hơi nguy hiểm, nếu anh cảm thấy không ổn phải nói với em liền, đừng có tự mình chịu đựng.”
Đến đây Hắc Phàm bỗng khựng lại, anh khẽ xoay đầu nhìn Quách Mẫn Nghi ngồi bên cạnh, từ tốn hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, đây đâu phải chuyện đùa, là sức khỏe của anh mà!”
Nghe thấy giọng điệu hùng hồn của Quách Mẫn Nghi, mi mắt Hắc Phàm bỗng híp nhẹ hoài nghi, giọng điệu cũng đầy ý chỉ trích: “Vậy ai là người nói với anh sáng sớm có lên cơn cũng ráng dồn về buổi tối rồi giải quyết một lần?”
“Em...” Quách Mẫn Nghi theo phản xạ muốn biện minh nhưng không kịp soạn văn chương, cuối cùng chỉ có thể tỏ ra thua thiệt trốn tránh: “Anh cũng đồng ý rồi mà...”
“Tại anh biết em chê anh phiền nên thôi, em cũng biết anh đâu nhẫn tâm ép uổng em.”
Ngoài mặt Hắc Phàm tỏ ra là nạn nhân bị hắt hủi, ý tứ lại như mũi tên nhọn đâm thẳng vào điểm yếu trong lòng của Quách Mẫn Nghi. Quả nhiên, chỉ qua vài lời vu vơ của anh cũng đủ khiến cô áy náy không dám ngẩng đầu.
Được vài giây yên ắng, Quách Mẫn Nghi kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh Hắc Phàm, nghiêm túc giãi bày: “Chuyện đó, em cũng có nỗi khổ tâm... Từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối phải lo chuyện nhà cửa, nấu nướng. Sau bảy giờ tối phải kè kè bên cạnh phục vụ anh, đến nửa đêm mới có thể đi ngủ trong tình trạng kiệt quệ sức lực. Bây giờ anh còn muốn em giúp anh cai nghiện vào buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều... chắc em phải đi gặp tổ tiên sớm.”
“Ồ, ra là vậy à.” Hắc Phàm thốt lên trông có vẻ ngạc nhiên, thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình thản. Trái với biểu tình khổ sở của Quách Mẫn Nghi, anh điềm tĩnh đưa ra hướng giải quyết: “Vậy nếu có người thay em làm việc nhà, em sẽ sẵn sàng giúp anh cai nghiện bất kỳ lúc nào đúng không?”
Quách Mẫn Nghi hé môi nhưng thốt không nên lời, không rõ vì sao nghe Hắc Phàm hỏi xong hai tai cô chợt ù lên, trước mắt cũng xẹt qua một mảng đen. Bỗng chốc cô rơi vào hoang mang tột độ, trước ánh mắt chờ đợi của anh, cô chỉ biết vô thức lắc đầu: “Không đúng, em... em... không...”
“Được rồi, anh hiểu rồi.” Hắc Phàm nhanh chóng ngắt lời Quách Mẫn Nghi, anh khẽ giơ tay khều đầu mũi cô yêu chiều, tiếp theo là nở nụ cười ẩn ý: “Anh biết là em không đành lòng để anh vật vã khi cơn nghiện tái phát đâu.”
Hắc Phàm vừa nói dứt câu, Quách Mẫn Nghi đã gấp gáp muốn phản bác, nhưng một lần nữa bị anh nhanh hơn áp đảo cướp lời: “À, em yên tâm, anh đang ở độ tuổi sung mãn, sinh lý cực kỳ tốt, chỉ có em yếu thôi nên không cần lấy lý do vì lo lắng cho tuổi tác hay sức khỏe của anh mà trốn tránh. Thế nhé, sóc con.”
Quách Mẫn Nghi: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.