Chương 18: 3 Phần Bất Lực, 7 Phần Như 3.
Kim Sứa
15/12/2024
Chẳng ngồi chăm chú được lâu Thiên Di lại quay sang hỏi Hàng Dương.
" Tết anh có lì xì cho Thiên Di không dạ? "
" Anh lì xì anh cho Thiên Di nhé? " #Hàng Dương
Thiên Di dùng ánh mắt không thể nào phán xét hơn nữa để nhìn anh và trả lời.
" Không lấy đâu. "
" Em nhé, bây giờ học thói phũ anh rồi đấy à. " - Hàng Dương khỏ nhẹ vào trán của Thiên Di.
" Hí hí. " #Thiên Di
Chọc nhau xong Thiên Di lại chăm chú làm bài tập còn Hàng Dương ngồi cạnh nhìn em, góc nghiêng cậu vẫn rất đẹp, người đẹp hoàn mỹ không góc chết là đây sao.
Bờ môi đỏ và mềm mại, đôi mi cong đầy mỹ lệ, cậu là ai, có phải thiên thần đáp xuống nơi đây thiêu đốt bao trái tim đang mềm yêu hay không.
Ánh mắt của Hàng Dương ẩn chứa nhiều sự cưng chiều dành cho Thiên Di, yêu chiều cậu vô đối, đợi chờ thật lâu ánh mắt ấy vẫn không hề lay động.
.
.
.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều, học đã qua bao lâu mà giờ đã thấy Thiên Di nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, kế bên là Hàng Dương ngồi trên ghế xem điện thoại.
Một thiên thần ngủ quên đang ôm chú gấu bông nhỏ vào lòng, hơi thở phì phào từng nhịp, từng nhịp đều đặn. Mi mắt di chuyển dường như thiên thần đang tỉnh giấc.
Chớp chớp đôi mắt trong sáng của mình, Thiên Di đã thức giấc sao một giấc ngủ quên nhưng lại ngon lành cành đào, ngồi dậy dụi mắt cậu không biết sao mình lại nằm trên giường liệu có phải bản thân vừa ngủ quên hay không. Bỗng có một tiếng nói.
" Tiểu Đào Nhỏ, em dậy rồi đấy à? " - Hàng Dương tắt điện thoại và chú ý đến Thiên Di ngay sau đó.
" Em đã ngủ quên ạ? " - Thiên Di vẫn còn lim dim buồn ngủ và chưa kịp tỉnh táo.
Hàng Dương gật đầu và bảo cậu đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn cơm thôi, bụng nhỏ đã đói rồi, chẳng kịp để Thiên Di từ chối bản thân đói thì bụng cậu đã kêu lên ọt ọt.
Không còn bao lâu nữa là ba mẹ Thiên Di sẽ về đến nhà nhiệm vụ của Hàng Dương cũng sắp hoàn thành.
Tối hôm qua anh nhận được một cuộc gọi đó là Ông Đường đã gọi nhờ anh qua chăm sóc Thiên Di giúp ông một ngày, Hàng Dương vui vẻ đồng ý. Thật to gan, giao đứa con trai duy nhất của mình lại còn là Omega cho một nam Alpha đúng thật là chơi đùa với nguy hiểm.
Ăn cơm đã xong, bụng nhỏ của Thiên Di đã no nê rồi cậu cũng tỉnh táo hơn sau bữa ăn, háo hức chờ đợi ba mẹ về nhà lòng cậu mong chờ không biết ba mẹ có mua quà gì cho cậu hay không khiến Hàng Dương cũng phải bất lực, hầu như là anh bất lực toàn tập.
Tuyết đã tan bớt sau trận nắng của buổi trưa vừa rồi, Thiên Di lon ton đi xem hai bạn người tuyết của mình còn không, thật may là vẫn còn một chút.
" Tưởng hai bạn xẹp lép rồi, hên quá đi." #Thiên Di
Hàng Dương cũng phải nhịn cười với mức độ vô tri của Thiên Di, thật dễ thương, hồn nhiên và ngây thơ đó là những thứ vốn có của một đứa trẻ. Trên trời cao những chú chim đang tung tăng bay lượn đón nhận bầu trời ấm áp khi tuyết đang dần bị xóa bỏ.
Bầy cá bơi lội trong hồ cùng đàn chim bay lượn trên cao trông thật tự do tự tại, sống cuộc sống hồn nhiên đùa vui với những nụ hoa vừa mới chớm nở, ngắm nhìn những gì mình trải qua và thiết tha những điều hạnh phúc.
Một âm thanh vang lên, Ông Đường và bà Thẩm đã về đến nhà, Thiên Di chạy ra để đón ba mẹ cậu cũng với Hàng Dương đi theo phía sau. Chiếc xe chạy vào trong sân và dừng lại, bước xuống xe đầu tiên là ông Đường và mở cửa cho bà Thẩm.
" Ba mẹ về rồi! " - Thiên Di vui vẻ nói.
Nói thì bản thân không nhớ nhưng chỉ là dối lòng, một phần nhớ ba mẹ một phần nôn nóng và háo hức chờ đợi xem bản thân có quà hay không.
Một ngôi sao lấp lánh dưới ánh chiều tà rực rỡ, nơi bầu trời đang vô cùng đẹp mắt cùng những ngọn gió mát mẻ. Tất cả cùng đi vào trong nhà, Thiên Di nũng nịu ôm lấy tay bà Thẩm khi cả hai ngồi xuống.
" Ây da, mẹ quên mua quà cho Thiên Di mất rồi. " - Bà Thẩm nhìn Thiên Di và nói.
Thiên Di đã ngơ ngác lòng bàng hoàng khi nghe tin mình không có quà nhưng giây sao cậu lại hiểu chuyện đến thấy thương.
" Dạ không sao ạ. " - Thiên Di cười, tay cậu vẫn ôm lấy mẹ mình.
Bà Thẩm bất lực và kêu quản gia ra xe lấy quà của Thiên Di vào giúp bà, làm sao bà có thể quên cậu con trai cưng của mình được chứ. Khi Thiên Di ở cạnh Bà Thẩm thì Ông Đường và Hàng Dương chỉ còn là cái tên, họ bây giờ như người vô hình mà ngồi nói chuyện với nhau.
Quản gia đi vào nhà, trên tay là một chiếc hộp khá to trong thật bắt mắt thu hút ánh nhìn của Thiên Di, chiếc hộp hình vuông với bao bì hình quả đào nhỏ, nhìn vào đã biết tặng cho ai rồi.
Hộp quà được trao đến tay Thiên Di.
" Oa, con cảm ơn ba mẹ ạ! " - Thiên Di cười tít mắt, giống như bao lần khác, Ông Đường đi công tác cũng sẽ mua quà về cho cậu, nên việc trông chờ quà đã lưu sâu vào sở thích của cậu mất rồi.
" Tết anh có lì xì cho Thiên Di không dạ? "
" Anh lì xì anh cho Thiên Di nhé? " #Hàng Dương
Thiên Di dùng ánh mắt không thể nào phán xét hơn nữa để nhìn anh và trả lời.
" Không lấy đâu. "
" Em nhé, bây giờ học thói phũ anh rồi đấy à. " - Hàng Dương khỏ nhẹ vào trán của Thiên Di.
" Hí hí. " #Thiên Di
Chọc nhau xong Thiên Di lại chăm chú làm bài tập còn Hàng Dương ngồi cạnh nhìn em, góc nghiêng cậu vẫn rất đẹp, người đẹp hoàn mỹ không góc chết là đây sao.
Bờ môi đỏ và mềm mại, đôi mi cong đầy mỹ lệ, cậu là ai, có phải thiên thần đáp xuống nơi đây thiêu đốt bao trái tim đang mềm yêu hay không.
Ánh mắt của Hàng Dương ẩn chứa nhiều sự cưng chiều dành cho Thiên Di, yêu chiều cậu vô đối, đợi chờ thật lâu ánh mắt ấy vẫn không hề lay động.
.
.
.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều, học đã qua bao lâu mà giờ đã thấy Thiên Di nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, kế bên là Hàng Dương ngồi trên ghế xem điện thoại.
Một thiên thần ngủ quên đang ôm chú gấu bông nhỏ vào lòng, hơi thở phì phào từng nhịp, từng nhịp đều đặn. Mi mắt di chuyển dường như thiên thần đang tỉnh giấc.
Chớp chớp đôi mắt trong sáng của mình, Thiên Di đã thức giấc sao một giấc ngủ quên nhưng lại ngon lành cành đào, ngồi dậy dụi mắt cậu không biết sao mình lại nằm trên giường liệu có phải bản thân vừa ngủ quên hay không. Bỗng có một tiếng nói.
" Tiểu Đào Nhỏ, em dậy rồi đấy à? " - Hàng Dương tắt điện thoại và chú ý đến Thiên Di ngay sau đó.
" Em đã ngủ quên ạ? " - Thiên Di vẫn còn lim dim buồn ngủ và chưa kịp tỉnh táo.
Hàng Dương gật đầu và bảo cậu đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn cơm thôi, bụng nhỏ đã đói rồi, chẳng kịp để Thiên Di từ chối bản thân đói thì bụng cậu đã kêu lên ọt ọt.
Không còn bao lâu nữa là ba mẹ Thiên Di sẽ về đến nhà nhiệm vụ của Hàng Dương cũng sắp hoàn thành.
Tối hôm qua anh nhận được một cuộc gọi đó là Ông Đường đã gọi nhờ anh qua chăm sóc Thiên Di giúp ông một ngày, Hàng Dương vui vẻ đồng ý. Thật to gan, giao đứa con trai duy nhất của mình lại còn là Omega cho một nam Alpha đúng thật là chơi đùa với nguy hiểm.
Ăn cơm đã xong, bụng nhỏ của Thiên Di đã no nê rồi cậu cũng tỉnh táo hơn sau bữa ăn, háo hức chờ đợi ba mẹ về nhà lòng cậu mong chờ không biết ba mẹ có mua quà gì cho cậu hay không khiến Hàng Dương cũng phải bất lực, hầu như là anh bất lực toàn tập.
Tuyết đã tan bớt sau trận nắng của buổi trưa vừa rồi, Thiên Di lon ton đi xem hai bạn người tuyết của mình còn không, thật may là vẫn còn một chút.
" Tưởng hai bạn xẹp lép rồi, hên quá đi." #Thiên Di
Hàng Dương cũng phải nhịn cười với mức độ vô tri của Thiên Di, thật dễ thương, hồn nhiên và ngây thơ đó là những thứ vốn có của một đứa trẻ. Trên trời cao những chú chim đang tung tăng bay lượn đón nhận bầu trời ấm áp khi tuyết đang dần bị xóa bỏ.
Bầy cá bơi lội trong hồ cùng đàn chim bay lượn trên cao trông thật tự do tự tại, sống cuộc sống hồn nhiên đùa vui với những nụ hoa vừa mới chớm nở, ngắm nhìn những gì mình trải qua và thiết tha những điều hạnh phúc.
Một âm thanh vang lên, Ông Đường và bà Thẩm đã về đến nhà, Thiên Di chạy ra để đón ba mẹ cậu cũng với Hàng Dương đi theo phía sau. Chiếc xe chạy vào trong sân và dừng lại, bước xuống xe đầu tiên là ông Đường và mở cửa cho bà Thẩm.
" Ba mẹ về rồi! " - Thiên Di vui vẻ nói.
Nói thì bản thân không nhớ nhưng chỉ là dối lòng, một phần nhớ ba mẹ một phần nôn nóng và háo hức chờ đợi xem bản thân có quà hay không.
Một ngôi sao lấp lánh dưới ánh chiều tà rực rỡ, nơi bầu trời đang vô cùng đẹp mắt cùng những ngọn gió mát mẻ. Tất cả cùng đi vào trong nhà, Thiên Di nũng nịu ôm lấy tay bà Thẩm khi cả hai ngồi xuống.
" Ây da, mẹ quên mua quà cho Thiên Di mất rồi. " - Bà Thẩm nhìn Thiên Di và nói.
Thiên Di đã ngơ ngác lòng bàng hoàng khi nghe tin mình không có quà nhưng giây sao cậu lại hiểu chuyện đến thấy thương.
" Dạ không sao ạ. " - Thiên Di cười, tay cậu vẫn ôm lấy mẹ mình.
Bà Thẩm bất lực và kêu quản gia ra xe lấy quà của Thiên Di vào giúp bà, làm sao bà có thể quên cậu con trai cưng của mình được chứ. Khi Thiên Di ở cạnh Bà Thẩm thì Ông Đường và Hàng Dương chỉ còn là cái tên, họ bây giờ như người vô hình mà ngồi nói chuyện với nhau.
Quản gia đi vào nhà, trên tay là một chiếc hộp khá to trong thật bắt mắt thu hút ánh nhìn của Thiên Di, chiếc hộp hình vuông với bao bì hình quả đào nhỏ, nhìn vào đã biết tặng cho ai rồi.
Hộp quà được trao đến tay Thiên Di.
" Oa, con cảm ơn ba mẹ ạ! " - Thiên Di cười tít mắt, giống như bao lần khác, Ông Đường đi công tác cũng sẽ mua quà về cho cậu, nên việc trông chờ quà đã lưu sâu vào sở thích của cậu mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.