Chương 19: Rừng Hoa.
Kim Sứa
15/12/2024
Quà thì để lên phòng rồi mở, Thiên Di để quà qua một bên để lắng nghe cuộc trò chuyện của ông Đường và Hàng Dương.
Cụ thể là vài lời hỏi thăm sức khỏe của ông Phó, lâu dần thời gian cũng không còn sớm Hàng Dương cũng về, Thiên Di cùng anh ra đến cổng lớn thì dừng lại.
" Anh về cẩn thận ạ. " -Thiên Di có chút lưu luyến chẳng nở rời xa.
" Cảm ơn em, nhớ ngủ sớm nhé, mai anh qua đón đi chơi chịu không? " #Hàng Dương
" Dạ chịu ạ! " - Thiên Di phấn khích trả lời.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, quay người rời đi, chiếc xe đưa Hàng Dương đi xa nơi Thiên Di đang đứng, vì cơn gió lạnh nên cậu vội đi vào nhà. Một ngày dài lại đang dần kết thúc.
Cánh cửa được bảo vệ đóng lại, Thiên Di bước vào nhà, bàn tay cậu đưa ra sau gáy, xoa xoa phía sau rồi đi lên phòng. Đi chơi về mệt nên ba mẹ cậu đã nghỉ ngơi sớm, Thiên Di cũng thế phải nghỉ ngơi sớm để mai còn đi chơi.
Nghỉ đến mà cậu thấy nôn nao trong lòng, sao lúc nào cậu cũng chờ đợi được gặp anh, tình yêu là thế sao.
* Sáng hôm sau. *
Đúng như lời hẹn, sáng nay Hàng Dương đã đến rước Thiên Di, một chiếc xe màu trắng được tài xế lái đến đỗ trước cổng nhà Thiên Di. Sau đó cả hai cùng đi đến một ngọn đồi ở nơi xa nhà.
Một ngọn đồi bát ngát một màu xanh cỏ non, gió mát mẻ dịu dàng lướt qua những ngọn cỏ mỏng manh mềm yếu. Bầu trời trong xanh làm nền cho những nàng mây trắng bồng bềnh thướt tha.
Làn gió khiến tóc Thiên Di động đậy và lùa lung lay theo gió mát, cỏ non cũng nằm xuống trước cơn gió mạnh, nhánh hoa nhỏ dập dìu du dương qua lại chống trọi với cơn gió nhưng rồi lại xuông mình theo ngay sau đó.
" Woa, đẹp quá đi, sao anh biết nơi này vậy? " #Thiên Di
Thiên Di bất ngờ nhìn khung cảnh đẹp đẽ rồi lại quay sang nhìn Hàng Dương.
" Anh vô tình biết thôi, hoa đẹp nhỉ? " #Hàng Dương
" Ừm vâng, hoa rất đẹp luôn, gió mát nữa thích quá đi mất. " - Thiên Di gật đầu, cậu vô cùng vui vẻ với sự đơn thuần là hạnh phúc này.
" Đúng là hoa rất đẹp, nhưng cạnh anh có một đóa hoa đẹp nhất trên đời luôn này. " - Hàng Dương cười nhẹ mặt đầy nuông chiều.
Thiên Di chưa hiểu lắm liền ló ngó tìm kiếm đóa hoa mà Hàng Dương nói là nằm ở đâu, cậu vô cùng tò mò nhưng tìm mãi chằng thể thấy đóa hoa nào khác cả, chỉ có cùng một loại là hoa Mận Trắng và hoa cỏ trắng. Thiên Di ngơ ngác hỏi.
" Em không thấy, hoa ở đâu vậy anh? Đâu? "
Hàng Dương chẳng nói gì thêm ngoài việc chỉ ngón tay về phía Thiên Di. Cậu lại e ngại nhưng không được lâu khi Hàng Dương cất giọng hỏi.
" Em thích hoa vậy có còn thích anh không? "
Chẳng chờ lâu Thiên Di trả lời ngay tức khắc.
" Có, Thiên Di thích anh nhất trên đời luôn! "
Nụ cười của kẻ chiến thắng lại một lần nữa nở trên đôi môi Hàng Dương, không để ai cướp cả nhưng chưa kịp động thủ thì người đã là của anh rồi.
Đứng dưới bóng cây hoa Mận Trắng, loài hoa tượng trưng cho sự ngọt ngào và tinh khôi, cánh hoa rụng bay theo gió thật tuyệt vời và nên thơ.
Dưới táng cây, anh nguyện nhìn theo bóng dáng cậu, Thiên Di đã nói lên câu ngọt trong tình yêu, tay vẫn còn đan tay, ánh mắt vẫn âm thầm theo dõi nhau mùi đào của Thiên Di lại hòa theo gió mà văng vẳng mùi hương bên mũi.
Ngồi trên nền cỏ mềm mại Thiên Di nghịch ngợm đặt vài cánh hoa Mận lên mái tóc của Hàng Dương, anh phải cúi đầu xuống cho cậu đặt lên, bất lực nuông chiều cậu không một câu phàn nàn hay phản đối nào.
Đặt một cánh rồi đến hai cánh hoa, cuối cùng cậu cũng dừng lại khi đặt một vòng tròn cánh hoa trên tóc anh.
" Hì hì, xong rồi. " #Thiên Di
" Có đẹp không? " - Hàng Dương bất lực hỏi.
" Rất đẹp luôn. " #Thiên Di
Cánh hoa Mận Trắng nhỏ gọn trong đáng yêu, không cần tự tay ai đặt lên mà cánh hoa ấy đã tự động rơi trên mái tóc của Thiên Di, mái tóc đen khác với mái tóc nâu của Hàng Dương, tóc đen hoa trắng khiến cánh hoa trong nổi bật tạo điểm nhất nơi mái tóc ấy.
Hoa nhỏ tựa lên hoa lớn thành mảnh đẹp khiến Hàng Dương cũng phải ngơ ra nhìn Thiên Di một lúc. Ngồi vào lòng anh dưới tán cây Hoa Mận Trắng, lãng mạn nên thơ giữa cơn gió và đồi cỏ non phiêu dập nơi cõi đời.
Trời không nắng chỉ ui ui với những đám mây nhỏ trắng bồng bềnh, anh ôm cậu trong vòng tay của mình thật an toàn khi Thiên Di ở cạnh Hàng Dương.
Say người, say ánh mắt người say luôn mùi hương của người. Đấm chìm vào nơi thơ mộng phiu theo làn gió cùng nhịp thở dần hòa làm một. Đôi tay đang những nầm hoa vào nhau tạo nên vòng hoa đội đầu.
Nếu cậu là em bé, Hàng Dương nguyện chăm bé cả đời, bao dung sự nghịch ngợm của cậu, yêu chiều cậu, bên cậu khi cậu khóc, bên cậu khi cậu vui. Nắm lấy tay cậu ôm lấy cậu vào lòng.
Một buổi sáng thật dịu dàng chào đón ngày mới thật bình yên và vui vẻ.
Cụ thể là vài lời hỏi thăm sức khỏe của ông Phó, lâu dần thời gian cũng không còn sớm Hàng Dương cũng về, Thiên Di cùng anh ra đến cổng lớn thì dừng lại.
" Anh về cẩn thận ạ. " -Thiên Di có chút lưu luyến chẳng nở rời xa.
" Cảm ơn em, nhớ ngủ sớm nhé, mai anh qua đón đi chơi chịu không? " #Hàng Dương
" Dạ chịu ạ! " - Thiên Di phấn khích trả lời.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, quay người rời đi, chiếc xe đưa Hàng Dương đi xa nơi Thiên Di đang đứng, vì cơn gió lạnh nên cậu vội đi vào nhà. Một ngày dài lại đang dần kết thúc.
Cánh cửa được bảo vệ đóng lại, Thiên Di bước vào nhà, bàn tay cậu đưa ra sau gáy, xoa xoa phía sau rồi đi lên phòng. Đi chơi về mệt nên ba mẹ cậu đã nghỉ ngơi sớm, Thiên Di cũng thế phải nghỉ ngơi sớm để mai còn đi chơi.
Nghỉ đến mà cậu thấy nôn nao trong lòng, sao lúc nào cậu cũng chờ đợi được gặp anh, tình yêu là thế sao.
* Sáng hôm sau. *
Đúng như lời hẹn, sáng nay Hàng Dương đã đến rước Thiên Di, một chiếc xe màu trắng được tài xế lái đến đỗ trước cổng nhà Thiên Di. Sau đó cả hai cùng đi đến một ngọn đồi ở nơi xa nhà.
Một ngọn đồi bát ngát một màu xanh cỏ non, gió mát mẻ dịu dàng lướt qua những ngọn cỏ mỏng manh mềm yếu. Bầu trời trong xanh làm nền cho những nàng mây trắng bồng bềnh thướt tha.
Làn gió khiến tóc Thiên Di động đậy và lùa lung lay theo gió mát, cỏ non cũng nằm xuống trước cơn gió mạnh, nhánh hoa nhỏ dập dìu du dương qua lại chống trọi với cơn gió nhưng rồi lại xuông mình theo ngay sau đó.
" Woa, đẹp quá đi, sao anh biết nơi này vậy? " #Thiên Di
Thiên Di bất ngờ nhìn khung cảnh đẹp đẽ rồi lại quay sang nhìn Hàng Dương.
" Anh vô tình biết thôi, hoa đẹp nhỉ? " #Hàng Dương
" Ừm vâng, hoa rất đẹp luôn, gió mát nữa thích quá đi mất. " - Thiên Di gật đầu, cậu vô cùng vui vẻ với sự đơn thuần là hạnh phúc này.
" Đúng là hoa rất đẹp, nhưng cạnh anh có một đóa hoa đẹp nhất trên đời luôn này. " - Hàng Dương cười nhẹ mặt đầy nuông chiều.
Thiên Di chưa hiểu lắm liền ló ngó tìm kiếm đóa hoa mà Hàng Dương nói là nằm ở đâu, cậu vô cùng tò mò nhưng tìm mãi chằng thể thấy đóa hoa nào khác cả, chỉ có cùng một loại là hoa Mận Trắng và hoa cỏ trắng. Thiên Di ngơ ngác hỏi.
" Em không thấy, hoa ở đâu vậy anh? Đâu? "
Hàng Dương chẳng nói gì thêm ngoài việc chỉ ngón tay về phía Thiên Di. Cậu lại e ngại nhưng không được lâu khi Hàng Dương cất giọng hỏi.
" Em thích hoa vậy có còn thích anh không? "
Chẳng chờ lâu Thiên Di trả lời ngay tức khắc.
" Có, Thiên Di thích anh nhất trên đời luôn! "
Nụ cười của kẻ chiến thắng lại một lần nữa nở trên đôi môi Hàng Dương, không để ai cướp cả nhưng chưa kịp động thủ thì người đã là của anh rồi.
Đứng dưới bóng cây hoa Mận Trắng, loài hoa tượng trưng cho sự ngọt ngào và tinh khôi, cánh hoa rụng bay theo gió thật tuyệt vời và nên thơ.
Dưới táng cây, anh nguyện nhìn theo bóng dáng cậu, Thiên Di đã nói lên câu ngọt trong tình yêu, tay vẫn còn đan tay, ánh mắt vẫn âm thầm theo dõi nhau mùi đào của Thiên Di lại hòa theo gió mà văng vẳng mùi hương bên mũi.
Ngồi trên nền cỏ mềm mại Thiên Di nghịch ngợm đặt vài cánh hoa Mận lên mái tóc của Hàng Dương, anh phải cúi đầu xuống cho cậu đặt lên, bất lực nuông chiều cậu không một câu phàn nàn hay phản đối nào.
Đặt một cánh rồi đến hai cánh hoa, cuối cùng cậu cũng dừng lại khi đặt một vòng tròn cánh hoa trên tóc anh.
" Hì hì, xong rồi. " #Thiên Di
" Có đẹp không? " - Hàng Dương bất lực hỏi.
" Rất đẹp luôn. " #Thiên Di
Cánh hoa Mận Trắng nhỏ gọn trong đáng yêu, không cần tự tay ai đặt lên mà cánh hoa ấy đã tự động rơi trên mái tóc của Thiên Di, mái tóc đen khác với mái tóc nâu của Hàng Dương, tóc đen hoa trắng khiến cánh hoa trong nổi bật tạo điểm nhất nơi mái tóc ấy.
Hoa nhỏ tựa lên hoa lớn thành mảnh đẹp khiến Hàng Dương cũng phải ngơ ra nhìn Thiên Di một lúc. Ngồi vào lòng anh dưới tán cây Hoa Mận Trắng, lãng mạn nên thơ giữa cơn gió và đồi cỏ non phiêu dập nơi cõi đời.
Trời không nắng chỉ ui ui với những đám mây nhỏ trắng bồng bềnh, anh ôm cậu trong vòng tay của mình thật an toàn khi Thiên Di ở cạnh Hàng Dương.
Say người, say ánh mắt người say luôn mùi hương của người. Đấm chìm vào nơi thơ mộng phiu theo làn gió cùng nhịp thở dần hòa làm một. Đôi tay đang những nầm hoa vào nhau tạo nên vòng hoa đội đầu.
Nếu cậu là em bé, Hàng Dương nguyện chăm bé cả đời, bao dung sự nghịch ngợm của cậu, yêu chiều cậu, bên cậu khi cậu khóc, bên cậu khi cậu vui. Nắm lấy tay cậu ôm lấy cậu vào lòng.
Một buổi sáng thật dịu dàng chào đón ngày mới thật bình yên và vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.