Chương 14: 6 Năm Ấp Ủ Tình Thương. ( Cuối )
Kim Sứa
15/12/2024
Thiên Di vừa đi vào nhà thì gặp bà Thẩm, bà đang ngồi sofa xem tivi để giải trí nhưng rồi sự chú ý của bà va phải Thiên Di vừa ở ngoài về.
" Tiểu bảo bối, con vừa đi chơi với Tiểu Dương về sao? Ay da có lạnh không mẹ bảo người pha sữa ấm cho con nha. " #Bà Thẩm
Cậu nhanh chóng cởi khăn choàng cỗ vắt lên kệ rồi chạy về phía bà Thẩm, ngồi xuống cạnh bà, cậu mới ngoan ngoãn cất giọng.
" Dạ con vừa đi chơi với anh ấy về, con không lạnh đâu ạ, con trai của mẹ khỏe lắm luôn đó ạ! "
Bà Thẩm mỉm cười, gương mặt nay đã có không ít đường chỉ khuyết điểm, bà vẫn dịu dàng như ngày nào mà gọi người chuẩn bị cho cậu một cốc sữa ấm để uống.
" Đứa nhỏ này, cho dù con có lớn thế nào thì ở với mẹ con vẫn là một đứa trẻ nên đừng có làm vẻ mạnh mẽ như vậy huống hồ chi con còn là Omega. " #Bà Thẩm.
Những tình huống như này Thiên Di cũng phải đành nở một nụ cười thật tươi chứ chả biết nói gì thêm, mùi hương nhàn nhạt, beo béo ngọt ngào và ấm áp lan tỏa khi ly sữa ấm nóng được một chị giúp việc đặt lên bàn.
Chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tết đến xuân về, cái lạnh pha lẫn với cái ấm khiến mình nôn nao trông làn gió tết. Uống hết cốc sữa, Thiên Di cũng trả lại bầu không gian yên tĩnh lại cho bà Thẩm để bà còn xem ti vi.
Từng âm thanh xào xạc của tiếng gió thổi khiến Thiên Di chìm vào giấc ngủ trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường êm ái của mình. Cậu chờ, chờ đến lúc lại có thể được gặp Hàng Dương, chờ trong giấc ngủ ngọt ngào ngây thơ.
Trong giấc mơ mỹ miều, Thiên Di nhìn thấy trước mắt mình là ánh đèn vàng le lói sáng cùng với căn phòng đang không chút ánh sáng nào, nó tối đen như mực, tựa như một bức tranh với cái nền đen không màu, màu đen sâu thẳm bên trong căn phòng đó.
Trước mắt nơi có ngọn đèn vàng đang thắp sáng cũng là một căn phòng, căn phòng nhìn vào rất ấm, phải là thật sự ấm áp. Thiên Di chẳng hiểu ý nghĩa của giấc mơ này là gì, khi cậu còn đang loay hoay với đống hoang mang thì căn phòng không chút ánh đèn kia bỗng được thắp sáng lên bởi một ánh đèn le lói.
Ánh đèn tỏa ra một ánh sáng màu xanh, màu xanh lạnh lẽo, ảm đạm và não nề rét buốt cả trái tim, không còn sự sống. Cậu lại thấy một người y hệt cậu đang đi vào trong căn phòng với ánh sáng xanh thẩm đó. Sao không phải là căn phòng ấm áp kia mà lại là nơi cô đơn lạnh lẽo đó.
Một bong bóng nước bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh không có nước cớ sao lại có bong ra nước, quả thật là một giấc mơ kì lạ, quả bóng nước ấy dần dần di chuyển vào nơi có ánh đèn vàng. Bỗng....
* Bụp *
Bong bóng nước vỡ tan khi chỉ mới đến gần căn phòng có ánh đèn vàng, khi bong bóng vỡ cũng là lúc Thiên Di giật mình thức giấc.
" Giấc mơ, kì lạ quá. " #Thiên Di
Lúc cậu giật mình tỉnh giấc cũng là lúc ba giờ chiều, đôi bàn tay cậu lại rất lạnh, chắc chỉ do nhiệt độ quá lạnh mà thôi.
.
.
.
Thoáng chốc đã đến bốn giờ ba mươi phút, Thiên Di ra khỏi phòng với chiếc áo trắng tay dài vải lông ấm áp cùng chiếc quần dài, lòng nôn nao miệng mỉm cười chờ đợi.
" Con lại đi chơi à? " #Ông Đường
" Ah, ba về rồi ạ, vâng. " #Thiên Di
Vui vẻ nối tiếp vui vẻ khi cậu thấy ba mình đã đi làm về, hôm nay ông Đường về sớm hơn mọi khi khiến Thiên Di khá bất ngờ, nhưng sau một chút nói chuyện cậu cũng rời đi để đến chỗ Hàng Dương đã hẹn lúc sáng.
" Con đi cẩn thận đấy, trời lạnh nhớ choàng thêm khăn. " - Ông Đường cẩn thận nhắc nhở Thiên Di.
" Dạ vâng ạ. " #Thiên Di
Bước chân lang thang đi đến điểm hẹn, lang thanh đi tìm kiếm mảnh tình chơi vơi, chỉ năm phút nữa là đến năm giờ. Cách chỗ Thiên Di đứng không bao xa, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đang di chuyển về chỗ cậu. Thiên Di vậy mà lại đến chậm hơn Hàng Dương một chút.
Rất nhanh hai người đã nhìn thấy nhau, đứng cạnh nhau, Hàng Dương vẫn luôn chủ động nắm tay Thiên Di, gần như chẳng bao giờ muốn buông ra. Trước khi hoàng hôn rời đi khuất Hàng Dương nắm lấy đôi tay của Thiên Di, anh đứng đối diện với cậu, nhìn thằng vào mắt cậu và nói.
" Đường Thiên Di, anh yêu em, đồng ý làm người yêu anh nhé? "
Đúng vậy, là một lời tỏ tình của tuổi thanh xuân ngắn ngủi ôm ấp nỗi yêu thương vô đối, sáu năm, Hàng Dương đã chờ sáu năm để nói ra với Thiên Di, anh muốn chờ cậu lớn hơn thì mới nói nhưng biết làm sao được khi cậu có quá vệ tinh xung quanh kia chứ và bây giờ, thứ đầu tiên mà anh phải đợi đó là câu trả lời của Thiên Di.
Thiên Di ngỡ ngàng, cậu bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột này, đôi má ửng hồng, đôi môi đang mím lại, cậu cất lời.
" Em,... Em đồng ý ạ. "
Nơi ánh nắng cuối cùng của một ngày đang khuất lối, hoàng hôn làm cảnh nơi xa, thời khắc môi chạm môi dưới ánh chiều tà, trao nhau một nụ hôn nhẹ minh chứng cho lời tỏ tình và đồng ý.
" Tiểu bảo bối, con vừa đi chơi với Tiểu Dương về sao? Ay da có lạnh không mẹ bảo người pha sữa ấm cho con nha. " #Bà Thẩm
Cậu nhanh chóng cởi khăn choàng cỗ vắt lên kệ rồi chạy về phía bà Thẩm, ngồi xuống cạnh bà, cậu mới ngoan ngoãn cất giọng.
" Dạ con vừa đi chơi với anh ấy về, con không lạnh đâu ạ, con trai của mẹ khỏe lắm luôn đó ạ! "
Bà Thẩm mỉm cười, gương mặt nay đã có không ít đường chỉ khuyết điểm, bà vẫn dịu dàng như ngày nào mà gọi người chuẩn bị cho cậu một cốc sữa ấm để uống.
" Đứa nhỏ này, cho dù con có lớn thế nào thì ở với mẹ con vẫn là một đứa trẻ nên đừng có làm vẻ mạnh mẽ như vậy huống hồ chi con còn là Omega. " #Bà Thẩm.
Những tình huống như này Thiên Di cũng phải đành nở một nụ cười thật tươi chứ chả biết nói gì thêm, mùi hương nhàn nhạt, beo béo ngọt ngào và ấm áp lan tỏa khi ly sữa ấm nóng được một chị giúp việc đặt lên bàn.
Chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tết đến xuân về, cái lạnh pha lẫn với cái ấm khiến mình nôn nao trông làn gió tết. Uống hết cốc sữa, Thiên Di cũng trả lại bầu không gian yên tĩnh lại cho bà Thẩm để bà còn xem ti vi.
Từng âm thanh xào xạc của tiếng gió thổi khiến Thiên Di chìm vào giấc ngủ trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường êm ái của mình. Cậu chờ, chờ đến lúc lại có thể được gặp Hàng Dương, chờ trong giấc ngủ ngọt ngào ngây thơ.
Trong giấc mơ mỹ miều, Thiên Di nhìn thấy trước mắt mình là ánh đèn vàng le lói sáng cùng với căn phòng đang không chút ánh sáng nào, nó tối đen như mực, tựa như một bức tranh với cái nền đen không màu, màu đen sâu thẳm bên trong căn phòng đó.
Trước mắt nơi có ngọn đèn vàng đang thắp sáng cũng là một căn phòng, căn phòng nhìn vào rất ấm, phải là thật sự ấm áp. Thiên Di chẳng hiểu ý nghĩa của giấc mơ này là gì, khi cậu còn đang loay hoay với đống hoang mang thì căn phòng không chút ánh đèn kia bỗng được thắp sáng lên bởi một ánh đèn le lói.
Ánh đèn tỏa ra một ánh sáng màu xanh, màu xanh lạnh lẽo, ảm đạm và não nề rét buốt cả trái tim, không còn sự sống. Cậu lại thấy một người y hệt cậu đang đi vào trong căn phòng với ánh sáng xanh thẩm đó. Sao không phải là căn phòng ấm áp kia mà lại là nơi cô đơn lạnh lẽo đó.
Một bong bóng nước bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh không có nước cớ sao lại có bong ra nước, quả thật là một giấc mơ kì lạ, quả bóng nước ấy dần dần di chuyển vào nơi có ánh đèn vàng. Bỗng....
* Bụp *
Bong bóng nước vỡ tan khi chỉ mới đến gần căn phòng có ánh đèn vàng, khi bong bóng vỡ cũng là lúc Thiên Di giật mình thức giấc.
" Giấc mơ, kì lạ quá. " #Thiên Di
Lúc cậu giật mình tỉnh giấc cũng là lúc ba giờ chiều, đôi bàn tay cậu lại rất lạnh, chắc chỉ do nhiệt độ quá lạnh mà thôi.
.
.
.
Thoáng chốc đã đến bốn giờ ba mươi phút, Thiên Di ra khỏi phòng với chiếc áo trắng tay dài vải lông ấm áp cùng chiếc quần dài, lòng nôn nao miệng mỉm cười chờ đợi.
" Con lại đi chơi à? " #Ông Đường
" Ah, ba về rồi ạ, vâng. " #Thiên Di
Vui vẻ nối tiếp vui vẻ khi cậu thấy ba mình đã đi làm về, hôm nay ông Đường về sớm hơn mọi khi khiến Thiên Di khá bất ngờ, nhưng sau một chút nói chuyện cậu cũng rời đi để đến chỗ Hàng Dương đã hẹn lúc sáng.
" Con đi cẩn thận đấy, trời lạnh nhớ choàng thêm khăn. " - Ông Đường cẩn thận nhắc nhở Thiên Di.
" Dạ vâng ạ. " #Thiên Di
Bước chân lang thang đi đến điểm hẹn, lang thanh đi tìm kiếm mảnh tình chơi vơi, chỉ năm phút nữa là đến năm giờ. Cách chỗ Thiên Di đứng không bao xa, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đang di chuyển về chỗ cậu. Thiên Di vậy mà lại đến chậm hơn Hàng Dương một chút.
Rất nhanh hai người đã nhìn thấy nhau, đứng cạnh nhau, Hàng Dương vẫn luôn chủ động nắm tay Thiên Di, gần như chẳng bao giờ muốn buông ra. Trước khi hoàng hôn rời đi khuất Hàng Dương nắm lấy đôi tay của Thiên Di, anh đứng đối diện với cậu, nhìn thằng vào mắt cậu và nói.
" Đường Thiên Di, anh yêu em, đồng ý làm người yêu anh nhé? "
Đúng vậy, là một lời tỏ tình của tuổi thanh xuân ngắn ngủi ôm ấp nỗi yêu thương vô đối, sáu năm, Hàng Dương đã chờ sáu năm để nói ra với Thiên Di, anh muốn chờ cậu lớn hơn thì mới nói nhưng biết làm sao được khi cậu có quá vệ tinh xung quanh kia chứ và bây giờ, thứ đầu tiên mà anh phải đợi đó là câu trả lời của Thiên Di.
Thiên Di ngỡ ngàng, cậu bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột này, đôi má ửng hồng, đôi môi đang mím lại, cậu cất lời.
" Em,... Em đồng ý ạ. "
Nơi ánh nắng cuối cùng của một ngày đang khuất lối, hoàng hôn làm cảnh nơi xa, thời khắc môi chạm môi dưới ánh chiều tà, trao nhau một nụ hôn nhẹ minh chứng cho lời tỏ tình và đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.