Chương 13: 6 Năm Ấp Ủ Tình Thương. (2)
Kim Sứa
15/12/2024
Lạnh thì vẫn lạnh nhưng cái ấm kì lạ kia đã quay về tại đôi tay của cả hai, sự ấm áp dịu dàng âm thầm ôm lấy đôi bạn nhỏ như sự vỗ về động viên.
Cả hai đi đến chỗ có chiếc xe bán kẹo bông gòn, ông chủ vẫn đang loay hoay làm những chiếc kẹo bông thật đáng yêu để trưng lên kệ xe, từng cây kẹo bông gòn nhiều màu sắc cùng với nhiều hình dáng con vật khác nhau trông thật đáng yêu làm sao.
" Oa, dễ thương quá đi. Anh ơi. " - Thiên Di quay lại ngước nhìn Hàng Dương với đôi mắt long lanh.
Sự bất lực trong Hàng Dương nỗi lên, vừa bất lực vừa mềm lòng trước sự nhõng nhẽo của Thiên Di, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
" Em thích cái nào? Em lấy đi. " #Hàng Dương
Tiến lên một bước nhỏ, tầm với của Thiên Di chú ý đến một chiếc kẹo bông có hình chú thỏ màu trắng, đôi tay dài lòng tay hồng nhẹ cùng đôi mắt đen chấm trắng.
" Em thích cái này ạ. " - Thiên Di ngoan ngoãn cầm cây kẹo trên tay, cậu tươi cười tít mắt, nụ cười sáng rực giữa mùa đông lạnh giá.
Ông chủ thấy cậu lấy cây kẻo bông có hình con thỏ thì cũng cười nói.
" Đứa trẻ này quả thật có mắt nhìn, cây kẹo bông hình chú thỏ mà cháu lấy là cây đặc biệt đấy nhé. "
" Cây đặc biệt ạ? " -Thiên Di ngơ ngác nghiêng đầu hỏi.
Ông chủ gật đầu mỉm cười, gương mặt lộ ra những nếp nhăn của tuổi già, ông trả lời.
" Đúng vậy, vì cây này chỉ ngày hôm nay mới có và cũng là đầu tiên có. "
Lần đầu ông làm vì thấy nó dễ thương nhưng lại khá khó làm, Thiên Di cầm chắc cây kẹo trong tay, lòng vô cùng vui sướng.
" Cháu cảm ơn ạ. " #Thiên Di
Có một em bé vui vẻ khi trên tay là món đồ mình thích, có một anh bé cưng chiều ở phía sau thanh toán.
" Di Di, em lại quên gì rồi này. " - Hàng Dương khỏ nhẹ lên đầu mũi của Thiên Di trêu chọc.
Thiên Di đang ngắm nhìn cây kẹo bông thì bỗng chốc thấy tay trống rỗng, hóa ra là quên gì rồi.
" Ah, quên, anh ơi tay đâu. " - Thiên Di nhanh hơn xòe bàn tay thon thả của mình ra chờ đợi Hàng Dương nắm lấy.
Hàng Dương bất lực trước cái não cá vàng có mới quên cũ của cậu nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay cậu, những ngón tay đan xen vào nhau, lòng bàn tay lạnh lẽo đang dần tỏa ra hơi ấm thật êm dịu.Bước đi trên con đường vừa lạnh vừa khó đi, hai bạn nhỏ vẫn nắm chặt chẽ tay nhau không rời.
" Hàng Dương, anh thấy bạn thỏ dễ thương không ạ? " #Thiên Di
Cây kẹo bông hình chú thỏ từ khi nào mà trong mắt Thiên Di cây kẹo ấy đã thành bạn thỏ luôn rồi, sự ngây thơ khiến Hàng Dương cũng phải bất lực gật đầu.
" Ừm, dễ thương, nhưng không dễ thương bằng người tôi đang nằm tay. " #Hàng Dương
Thiên Di tạm dừng hoạt động một vài giây, não bộ của cậu đang phải loading lại lời nói của Hàng Dương, anh nhịn cười trước sự ngây ngô của cậu để chờ đợi phản ứng của đứa trẻ này. Một lúc sau Thiên Di mới lên tiếng.
" Ờm...ờ, dạ? " - Thiên Di với khuôn mặt đáng yêu đang hoang mang về câu nói của anh cùng chất giọng ngây ngô khó hiểu.
Hàng Dương lúc này chẳng nhịn được cười nữa, anh bật cười trước phản ứng của Thiên Di, cậu thì bây giờ vẫn chưa hiểu cho lắm, Hàng Dương buông bàn tay đang nắm lấy tay của Thiên Di ra, anh nhẹ nhàng áp hai lòng bàn tay của mình vào mặt của cậu để nâng cao lên.
" Ý tôi, em là dễ thương nhất, có được không? " #Hàng Dương
" Vâng....vâng được ạ. " - Vành tai Thiên Di vô thức ửng đỏ.
Lời nói của Hàng Dương làm Thiên Di ngại ngùng quay sang chỗ khác.
' Người ta con trai mà nói người ta dễ thương, cái...cái con người này thiệt là! ' #Thiên Di
' ABC '. * suy nghĩ *
Hành động của Thiên Di và Hàng Dương khiến mọi người xung quanh dần chú ý đến nhiều hơn, Thiên Di ngượng ngùng nắm lấy tay Hàng Dương kéo anh đi.
' Dễ thương thật đấy. ' #Hàng Dương
Đi thật đều những bước chân nhỏ, ở phía xa xa đã trông thấy nhà của Thiên Di, bước chân của cả hai lại chầm hơn, tuyết lại rơi xuống nhiều hơn nhưng nơi đây có đôi bạn nhỏ chẳng muốn rời xa nhau.
" Tuyết rơi nhiều hơn rồi, ở ngoài mãi em sẽ cảm lạnh đấy chúng ta về thôi. " #Hàng Dương
Thiên Di ngoan ngoãn đồng ý, gương mặt thân quen rơi vào nhịp tim đập ổn định theo từng hơi thở, mái tóc đen của Thiên Di đã hân hạnh chào đón một nàng tuyết đậu lên, màu trắng nổi bật trên làng tóc đen huyền.
Đi đến trước cổng nhà của Thiên Di cả hai đành tạm biệt nhau và hẹn gặp lại ở một lần khác. Chưa đợi Thiên Di bước đi Hàng Dương liền cất tiếng.
" Chiều nay, lúc 17 giờ hẹn gặp em tại công viên, không gặp không về. "
" Ừm, dạ! " #Thiên Di
Hàng Dương chẳng vội rời đi, anh đợi Thiên Di bước vào cổng chính rồi bản thân mình mới đi về, Thiên Di đi vào sân nhà, cậu đưa bàn tay ra đoan nhận một bông tuyết trắng tinh khôi và trong sáng.
Nhưng rồi bông tuyết lại vội tan đi bởi hơi ấm từ lòng bàn tay của Thiên Di tỏa ra, nắm chặt bàn tay Thiên Di vui vẻ bước vào nhà lòng mong chờ đến chiều nay.
' Chỉ cần đợi 6tiếng nữa là chúng ta lại gặp nhau rồi. ' #Thiên Di
Cả hai đi đến chỗ có chiếc xe bán kẹo bông gòn, ông chủ vẫn đang loay hoay làm những chiếc kẹo bông thật đáng yêu để trưng lên kệ xe, từng cây kẹo bông gòn nhiều màu sắc cùng với nhiều hình dáng con vật khác nhau trông thật đáng yêu làm sao.
" Oa, dễ thương quá đi. Anh ơi. " - Thiên Di quay lại ngước nhìn Hàng Dương với đôi mắt long lanh.
Sự bất lực trong Hàng Dương nỗi lên, vừa bất lực vừa mềm lòng trước sự nhõng nhẽo của Thiên Di, anh chỉ nhẹ nhàng nói.
" Em thích cái nào? Em lấy đi. " #Hàng Dương
Tiến lên một bước nhỏ, tầm với của Thiên Di chú ý đến một chiếc kẹo bông có hình chú thỏ màu trắng, đôi tay dài lòng tay hồng nhẹ cùng đôi mắt đen chấm trắng.
" Em thích cái này ạ. " - Thiên Di ngoan ngoãn cầm cây kẹo trên tay, cậu tươi cười tít mắt, nụ cười sáng rực giữa mùa đông lạnh giá.
Ông chủ thấy cậu lấy cây kẻo bông có hình con thỏ thì cũng cười nói.
" Đứa trẻ này quả thật có mắt nhìn, cây kẹo bông hình chú thỏ mà cháu lấy là cây đặc biệt đấy nhé. "
" Cây đặc biệt ạ? " -Thiên Di ngơ ngác nghiêng đầu hỏi.
Ông chủ gật đầu mỉm cười, gương mặt lộ ra những nếp nhăn của tuổi già, ông trả lời.
" Đúng vậy, vì cây này chỉ ngày hôm nay mới có và cũng là đầu tiên có. "
Lần đầu ông làm vì thấy nó dễ thương nhưng lại khá khó làm, Thiên Di cầm chắc cây kẹo trong tay, lòng vô cùng vui sướng.
" Cháu cảm ơn ạ. " #Thiên Di
Có một em bé vui vẻ khi trên tay là món đồ mình thích, có một anh bé cưng chiều ở phía sau thanh toán.
" Di Di, em lại quên gì rồi này. " - Hàng Dương khỏ nhẹ lên đầu mũi của Thiên Di trêu chọc.
Thiên Di đang ngắm nhìn cây kẹo bông thì bỗng chốc thấy tay trống rỗng, hóa ra là quên gì rồi.
" Ah, quên, anh ơi tay đâu. " - Thiên Di nhanh hơn xòe bàn tay thon thả của mình ra chờ đợi Hàng Dương nắm lấy.
Hàng Dương bất lực trước cái não cá vàng có mới quên cũ của cậu nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay cậu, những ngón tay đan xen vào nhau, lòng bàn tay lạnh lẽo đang dần tỏa ra hơi ấm thật êm dịu.Bước đi trên con đường vừa lạnh vừa khó đi, hai bạn nhỏ vẫn nắm chặt chẽ tay nhau không rời.
" Hàng Dương, anh thấy bạn thỏ dễ thương không ạ? " #Thiên Di
Cây kẹo bông hình chú thỏ từ khi nào mà trong mắt Thiên Di cây kẹo ấy đã thành bạn thỏ luôn rồi, sự ngây thơ khiến Hàng Dương cũng phải bất lực gật đầu.
" Ừm, dễ thương, nhưng không dễ thương bằng người tôi đang nằm tay. " #Hàng Dương
Thiên Di tạm dừng hoạt động một vài giây, não bộ của cậu đang phải loading lại lời nói của Hàng Dương, anh nhịn cười trước sự ngây ngô của cậu để chờ đợi phản ứng của đứa trẻ này. Một lúc sau Thiên Di mới lên tiếng.
" Ờm...ờ, dạ? " - Thiên Di với khuôn mặt đáng yêu đang hoang mang về câu nói của anh cùng chất giọng ngây ngô khó hiểu.
Hàng Dương lúc này chẳng nhịn được cười nữa, anh bật cười trước phản ứng của Thiên Di, cậu thì bây giờ vẫn chưa hiểu cho lắm, Hàng Dương buông bàn tay đang nắm lấy tay của Thiên Di ra, anh nhẹ nhàng áp hai lòng bàn tay của mình vào mặt của cậu để nâng cao lên.
" Ý tôi, em là dễ thương nhất, có được không? " #Hàng Dương
" Vâng....vâng được ạ. " - Vành tai Thiên Di vô thức ửng đỏ.
Lời nói của Hàng Dương làm Thiên Di ngại ngùng quay sang chỗ khác.
' Người ta con trai mà nói người ta dễ thương, cái...cái con người này thiệt là! ' #Thiên Di
' ABC '. * suy nghĩ *
Hành động của Thiên Di và Hàng Dương khiến mọi người xung quanh dần chú ý đến nhiều hơn, Thiên Di ngượng ngùng nắm lấy tay Hàng Dương kéo anh đi.
' Dễ thương thật đấy. ' #Hàng Dương
Đi thật đều những bước chân nhỏ, ở phía xa xa đã trông thấy nhà của Thiên Di, bước chân của cả hai lại chầm hơn, tuyết lại rơi xuống nhiều hơn nhưng nơi đây có đôi bạn nhỏ chẳng muốn rời xa nhau.
" Tuyết rơi nhiều hơn rồi, ở ngoài mãi em sẽ cảm lạnh đấy chúng ta về thôi. " #Hàng Dương
Thiên Di ngoan ngoãn đồng ý, gương mặt thân quen rơi vào nhịp tim đập ổn định theo từng hơi thở, mái tóc đen của Thiên Di đã hân hạnh chào đón một nàng tuyết đậu lên, màu trắng nổi bật trên làng tóc đen huyền.
Đi đến trước cổng nhà của Thiên Di cả hai đành tạm biệt nhau và hẹn gặp lại ở một lần khác. Chưa đợi Thiên Di bước đi Hàng Dương liền cất tiếng.
" Chiều nay, lúc 17 giờ hẹn gặp em tại công viên, không gặp không về. "
" Ừm, dạ! " #Thiên Di
Hàng Dương chẳng vội rời đi, anh đợi Thiên Di bước vào cổng chính rồi bản thân mình mới đi về, Thiên Di đi vào sân nhà, cậu đưa bàn tay ra đoan nhận một bông tuyết trắng tinh khôi và trong sáng.
Nhưng rồi bông tuyết lại vội tan đi bởi hơi ấm từ lòng bàn tay của Thiên Di tỏa ra, nắm chặt bàn tay Thiên Di vui vẻ bước vào nhà lòng mong chờ đến chiều nay.
' Chỉ cần đợi 6tiếng nữa là chúng ta lại gặp nhau rồi. ' #Thiên Di
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.