Chương 136: Đến Thập Điện Viêm La cảm ơn Sở Gia
Hoa Liễm Ngọc
11/11/2022
Muội muội để ca ca đưa tiễn muội một đoạn.
Kìa ca ca...người không còn là thú cưỡi của muội, tiễn đưa gì nữa.
Muội nói gì vậy chứ, ca ca không bận tâm đến vấn đề ấy.
Được rồi ca ca tốt của muội! Muội chưa muốn đến Cổ Mộc Thành ngay lúc này.
Vậy muội định đi đâu?
Muội đến Điện Viêm La để cảm ơn Sở Nhị Vương.
Muội cũng thật là to gan, xưa nay chỉ có Diêm Vương mới có thể gọi Sở Giang Vương là Sở Nhị Vương. Xem ra thì muội và Sở Giang Vương quen biết không tầm thường nhỉ!
Ca ca trêu muội rồi, thật ra thì lúc đó muội chỉ muốn gọi ngài ấy như thế cho đỡ tức, nhưng không ngờ ngài ấy lại không để tâm. Thế nên muội gọi thế thành quen miệng.
Ừm, vậy muội muội đi đường nhớ chú ý an toàn và cũng nhớ là thường xuyên báo tin cho ca ca, ta luôn muốn biết tất cả những việc xảy ra với muội.
Cái này tặng cho muội!
- Hạc giấy, ca ca tặng muội hạc giấy sao? Cảm ơn ca ca.
Ừm...muội hãy dùng nó để truyền tin cho ca ca!
Dạ ca ca.
Đến Cổ Mộc Thành thì mọi vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn, muội hành sự thì nhớ phải suy tính cẩn thận.
Cảm ơn ca ca đã nhắc nhở, muội sẽ chú ý hành sự. Ca ca nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Được rồi, muội muội ngoan của ta.
Muội đi đây ca ca.
Ừm...
- ---------------
Thập Điện Viêm La!
"Sở Nhị Vương!"
Khụ...khụ...khụ...
- Khốn kiếp, là kẻ nào? Lại dám gọi Sở Giang Vương ta như thế?
Sở Vĩ Vĩ dần dần hiện ra trước mắt Sở Giang Vương, trên môi nở nụ cười rạng rỡ!
- Hừ, cô vẫn còn sống sót được à?
Hì hì...
Ta còn sống, ngài có vui lắm không?
- Hừ..."Sống chết của cô liên quan gì đến ta!"
Sở Vĩ Vĩ cười cười "cái tên Sở Nhị Vương trong nóng ngoài lạnh này cũng thật chả đáng yêu xíu nào".
- Cô đến đây có việc gì?
À...ừm...m..."không ngờ chỉ vài năm không gặp, Sở Nhị Vương trở nên đẹp trai hơn rồi!"
Sở Vĩ Vĩ nghịch ngợm trêu chọc Sở Giang Vương.
- Cô thật không biết tốt xấu, dám mang ta ra đùa giỡn...có tin ta ném cô vào ngục cho đàn gà mổ không?
Hừ...
Nói xem, cô đến tìm ta là có việc gì?
À! Ta đến để đa tạ Sở Nhị Vương lần trước đã ra tay cứu ta.
- Ta chỉ tiện tay thôi! Không cần phải cảm ơn.
Ồ!
- Mà kẻ nào dám đánh cô tan nát hồn phách vậy hửm?
À, là tên khốn Thực Thần đấy!
- Không ngờ Thực Thần lại có hứng thú đánh nhau với một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch như cô đấy!
- Mà cô đã hoàn toàn bình phục chưa?
Sở Nhị Vương đang quan tâm Sở Vĩ Vĩ đó sao?
- Cô đừng có mà tự luyến, ta mà thèm đi quan tâm đến cô, cô vẫn chưa tỉnh ngủ đó à?
Hừ..."ngài có muốn được quan tâm đến ta thì ta đây cũng chả cần".
Sở Giang Vương đen mặt "Tiểu nha đầu chết tiệt này, đúng là không biết tốt xấu gì cả".
Sở Nhị Vương, ta thật sự rất cám ơn ngài. Nếu không có ngài, lần này ta e là vẫn còn giấc dơ giấc dưỡng trong cõi Vô Minh...thậm chí còn có thể bị tan biến vĩnh viễn trong cõi Vô Minh.
Cô không cần thiết phải để trong lòng, không cần thiết phải cảm ơn! Ta nhắc nhở cô...sau này đừng để bản thân mình mắc phải những sai lầm như thế nữa.
"Một người lầm đường lạc lối mới đến cõi Vô Minh, về sau cô nên hành sự cẩn thận...không phải là lần nào cũng được gặp may như vậy đâu".
Tôi biết rồi Sở Nhị Vương, tôi sẽ không để xảy ra tình trạng tương tự như thế nữa!
- Ừm, đã cảm ơn xong rồi...giờ cô có thể đi được rồi.
Sở Nhị Vương à! Ngài cũng thật là quá vô tình rồi. Mấy năm qua không gặp, giờ gặp lại...sao ngài lại không chút nào luyến tiếc khi tôi phải rời đi vậy chứ? Một câu giữ khách cũng không có. Dù gì thì chúng ta cũng từng ngủ chung giường.
- Cô im miệng cho ta, còn nói nữa thì ta sẽ ném...
Đủ rồi, Sở Vĩ Vĩ tôi dễ bị ức hiếp đến vậy sao? Sơ hở là dọa ném tôi vào ngục cho gà mổ.
- Thật ra, ta chỉ sợ Diêm Vương thấy cô sẽ gây khó khăn cho cô, ngài ấy không thích người lạ đi đi lại lại trong Thập Điện.
Vậy Vĩ Vĩ xin phép đi trước.
- Ta tiễn cô đến Vọng Hương Đài.
Được...
Sở Giang Vương lặng lẽ đi bên cạnh Sở Vĩ Vĩ đến Vọng Hương Đài...
Sở Nhị Vương, ngài tiễn Vĩ Vĩ đến đây được rồi.
- Cô nhớ bảo trọng!
Ừm...Sở Nhị Vương bảo trọng.
Ừm...
Sở Vĩ Vĩ nhìn về phía trước, Cổ Mộc Thành hiện ra trước mắt...cô thuận thế nhảy vào.
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
Sở Vĩ Vĩ đi dạo quanh Cổ Mộc Thành "thật không ngờ Thành Cổ Mộc lại đẹp đẽ và yên bình đến như vậy".
"Tìm quán trọ lưu lại đêm nay đã. Sáng mai hẳn tiến Cung".
- ---------------
Cổ Mộc Xuyên muốn lẻn rời khỏi Hoàng Cung đến Không Linh Sơn thăm Sở Vĩ Vĩ...
Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy cảnh vật đổ nát tiêu điều...Cổ Mộc Xuyên đã phải chết lặng "Vĩ nhi, nàng đã xảy ra chuyện gì?"
Cổ Mộc Xuyên cố gắng tìm kiếm, mắt chợt nhìn thấy thi thể Tiểu Tình nằm dưới đống đổ nát, xung quanh bị thiêu rụi...giờ chỉ còn lại tro tàn...
"Vĩ nhi, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
- Có phải nàng vì long mạch mà bị sát hại hay không? "Vĩ nhi..."
Ta thề sẽ phân thây kẻ nào dám ra tay với nàng...
Cổ Mộc Xuyên tìm kiếm mãi nhưng vẫn không tìm gặp Sở Vĩ Vĩ "nếu như không thấy thi thể thì có lẽ là nàng ấy vẫn còn hy vọng..."
Sau khi chôn cất cho Tiểu Tình xong, Cổ Mộc Xuyên mang theo tâm trạng buồn bã trở về Cổ Mộc Thành!
Kìa ca ca...người không còn là thú cưỡi của muội, tiễn đưa gì nữa.
Muội nói gì vậy chứ, ca ca không bận tâm đến vấn đề ấy.
Được rồi ca ca tốt của muội! Muội chưa muốn đến Cổ Mộc Thành ngay lúc này.
Vậy muội định đi đâu?
Muội đến Điện Viêm La để cảm ơn Sở Nhị Vương.
Muội cũng thật là to gan, xưa nay chỉ có Diêm Vương mới có thể gọi Sở Giang Vương là Sở Nhị Vương. Xem ra thì muội và Sở Giang Vương quen biết không tầm thường nhỉ!
Ca ca trêu muội rồi, thật ra thì lúc đó muội chỉ muốn gọi ngài ấy như thế cho đỡ tức, nhưng không ngờ ngài ấy lại không để tâm. Thế nên muội gọi thế thành quen miệng.
Ừm, vậy muội muội đi đường nhớ chú ý an toàn và cũng nhớ là thường xuyên báo tin cho ca ca, ta luôn muốn biết tất cả những việc xảy ra với muội.
Cái này tặng cho muội!
- Hạc giấy, ca ca tặng muội hạc giấy sao? Cảm ơn ca ca.
Ừm...muội hãy dùng nó để truyền tin cho ca ca!
Dạ ca ca.
Đến Cổ Mộc Thành thì mọi vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn, muội hành sự thì nhớ phải suy tính cẩn thận.
Cảm ơn ca ca đã nhắc nhở, muội sẽ chú ý hành sự. Ca ca nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Được rồi, muội muội ngoan của ta.
Muội đi đây ca ca.
Ừm...
- ---------------
Thập Điện Viêm La!
"Sở Nhị Vương!"
Khụ...khụ...khụ...
- Khốn kiếp, là kẻ nào? Lại dám gọi Sở Giang Vương ta như thế?
Sở Vĩ Vĩ dần dần hiện ra trước mắt Sở Giang Vương, trên môi nở nụ cười rạng rỡ!
- Hừ, cô vẫn còn sống sót được à?
Hì hì...
Ta còn sống, ngài có vui lắm không?
- Hừ..."Sống chết của cô liên quan gì đến ta!"
Sở Vĩ Vĩ cười cười "cái tên Sở Nhị Vương trong nóng ngoài lạnh này cũng thật chả đáng yêu xíu nào".
- Cô đến đây có việc gì?
À...ừm...m..."không ngờ chỉ vài năm không gặp, Sở Nhị Vương trở nên đẹp trai hơn rồi!"
Sở Vĩ Vĩ nghịch ngợm trêu chọc Sở Giang Vương.
- Cô thật không biết tốt xấu, dám mang ta ra đùa giỡn...có tin ta ném cô vào ngục cho đàn gà mổ không?
Hừ...
Nói xem, cô đến tìm ta là có việc gì?
À! Ta đến để đa tạ Sở Nhị Vương lần trước đã ra tay cứu ta.
- Ta chỉ tiện tay thôi! Không cần phải cảm ơn.
Ồ!
- Mà kẻ nào dám đánh cô tan nát hồn phách vậy hửm?
À, là tên khốn Thực Thần đấy!
- Không ngờ Thực Thần lại có hứng thú đánh nhau với một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch như cô đấy!
- Mà cô đã hoàn toàn bình phục chưa?
Sở Nhị Vương đang quan tâm Sở Vĩ Vĩ đó sao?
- Cô đừng có mà tự luyến, ta mà thèm đi quan tâm đến cô, cô vẫn chưa tỉnh ngủ đó à?
Hừ..."ngài có muốn được quan tâm đến ta thì ta đây cũng chả cần".
Sở Giang Vương đen mặt "Tiểu nha đầu chết tiệt này, đúng là không biết tốt xấu gì cả".
Sở Nhị Vương, ta thật sự rất cám ơn ngài. Nếu không có ngài, lần này ta e là vẫn còn giấc dơ giấc dưỡng trong cõi Vô Minh...thậm chí còn có thể bị tan biến vĩnh viễn trong cõi Vô Minh.
Cô không cần thiết phải để trong lòng, không cần thiết phải cảm ơn! Ta nhắc nhở cô...sau này đừng để bản thân mình mắc phải những sai lầm như thế nữa.
"Một người lầm đường lạc lối mới đến cõi Vô Minh, về sau cô nên hành sự cẩn thận...không phải là lần nào cũng được gặp may như vậy đâu".
Tôi biết rồi Sở Nhị Vương, tôi sẽ không để xảy ra tình trạng tương tự như thế nữa!
- Ừm, đã cảm ơn xong rồi...giờ cô có thể đi được rồi.
Sở Nhị Vương à! Ngài cũng thật là quá vô tình rồi. Mấy năm qua không gặp, giờ gặp lại...sao ngài lại không chút nào luyến tiếc khi tôi phải rời đi vậy chứ? Một câu giữ khách cũng không có. Dù gì thì chúng ta cũng từng ngủ chung giường.
- Cô im miệng cho ta, còn nói nữa thì ta sẽ ném...
Đủ rồi, Sở Vĩ Vĩ tôi dễ bị ức hiếp đến vậy sao? Sơ hở là dọa ném tôi vào ngục cho gà mổ.
- Thật ra, ta chỉ sợ Diêm Vương thấy cô sẽ gây khó khăn cho cô, ngài ấy không thích người lạ đi đi lại lại trong Thập Điện.
Vậy Vĩ Vĩ xin phép đi trước.
- Ta tiễn cô đến Vọng Hương Đài.
Được...
Sở Giang Vương lặng lẽ đi bên cạnh Sở Vĩ Vĩ đến Vọng Hương Đài...
Sở Nhị Vương, ngài tiễn Vĩ Vĩ đến đây được rồi.
- Cô nhớ bảo trọng!
Ừm...Sở Nhị Vương bảo trọng.
Ừm...
Sở Vĩ Vĩ nhìn về phía trước, Cổ Mộc Thành hiện ra trước mắt...cô thuận thế nhảy vào.
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
Sở Vĩ Vĩ đi dạo quanh Cổ Mộc Thành "thật không ngờ Thành Cổ Mộc lại đẹp đẽ và yên bình đến như vậy".
"Tìm quán trọ lưu lại đêm nay đã. Sáng mai hẳn tiến Cung".
- ---------------
Cổ Mộc Xuyên muốn lẻn rời khỏi Hoàng Cung đến Không Linh Sơn thăm Sở Vĩ Vĩ...
Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy cảnh vật đổ nát tiêu điều...Cổ Mộc Xuyên đã phải chết lặng "Vĩ nhi, nàng đã xảy ra chuyện gì?"
Cổ Mộc Xuyên cố gắng tìm kiếm, mắt chợt nhìn thấy thi thể Tiểu Tình nằm dưới đống đổ nát, xung quanh bị thiêu rụi...giờ chỉ còn lại tro tàn...
"Vĩ nhi, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
- Có phải nàng vì long mạch mà bị sát hại hay không? "Vĩ nhi..."
Ta thề sẽ phân thây kẻ nào dám ra tay với nàng...
Cổ Mộc Xuyên tìm kiếm mãi nhưng vẫn không tìm gặp Sở Vĩ Vĩ "nếu như không thấy thi thể thì có lẽ là nàng ấy vẫn còn hy vọng..."
Sau khi chôn cất cho Tiểu Tình xong, Cổ Mộc Xuyên mang theo tâm trạng buồn bã trở về Cổ Mộc Thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.