Chương 137: Ngược dòng tìm lại dấu yêu xưa
Hoa Liễm Ngọc
11/11/2022
Bạch Túc Duật đang ngồi nhâm nhi tách trà, mắt nhìn xa xăm. Chợt nghe có tiếng đàn..."Sở nhi, là Sở nhi!"
Bạch Túc Duật đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn về phía phòng đối diện "một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gảy đàn".
"Sở nhi, là nàng thật rồi...ta không phải đang mơ!"
………
Không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Túc Duật ngay lập tức bay đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ...
"Sở nhi!"
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác "Túc Duật, sao chàng lại ở đây?"
Ta nhận được nhiệm vụ đến đây để phò trợ Hoàng Đế Cổ Mộc Xuyên.
- Còn Sở nhi, sao nàng lại đến nơi này?
Thiếp cũng đến đây để phò tá Cổ Mộc Xuyên.
Bạch Túc Duật mỉm cười "Sở nhi, ta rất vui khi được gặp lại nàng...và chúng ta còn cùng chung chí hướng, có lẽ sau này ta sẽ được gặp nàng thường xuyên!"
Sở Vĩ Vĩ không được vui như Bạch Túc Duật, cô thầm nghĩ "gặp nhau càng nhiều thì càng thêm đau lòng mà thôi".
Nàng sao vậy?
Thiếp không sao!
"Sở nhi"
Chàng muốn nói gì?
Non sông Cổ Tịch rất đẹp "Nàng cùng ta đi dạo quanh có được không?"
- Túc Duật...
Ta xin nàng đó Sở nhi! Nàng ở bên cạnh ta một lần thôi, có được không?
- Thiếp...
"Sở nhi!"
Được rồi Túc Duật...
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ "cảm ơn nàng!"
Sở Vĩ Vĩ dành cả một đêm ngồi ngắm sao trời cùng Bạch Túc Duật, dành một ngày để đi khắp non sông Cổ Tịch cùng Bạch Túc Duật.
- Nàng thấy cảnh sắc Cổ Tịch thế nào?
Rất đẹp...rất hùng vĩ, cũng rất thơ mộng!
"Sở nhi, hôm nay ta thật sự rất hạnh phúc. Ta chỉ thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh nàng".
Sở Vĩ Vĩ từ từ khép chặt đôi mắt "nếu thời gian có thể dừng lại mãi mãi tại đây thì hay biết mấy!"
Bạch Túc Duật ngồi xuống gảy lên khúc nhạc "ngược dòng tìm lại dấu yêu xưa".
Khúc nhạc rất thích hợp với tâm trạng của hai người trong lúc này!
"Túc Duật, muộn rồi...Chúng ta đến Cổ Thành thôi!"
- Nàng nán lại thêm chút nữa, có được không?
"Túc Duật"
Ta không nỡ phá vỡ khung cảnh này "Sở nhi"
Sở Vĩ Vĩ nhìn về xa xăm "Túc Duật, chúng ta hữu duyên vô phận...càng cố níu kéo chỉ càng làm khổ nhau nhiều hơn".
Nhưng Sở nhi à, ta không nỡ "Nàng không biết là trong những năm qua ta phải khổ sở đến mức nào đâu".
"Túc Duật"
Chỉ cần được bên cạnh nàng, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nhất "ta có chết cũng cam lòng".
"Túc Duật"
- Sở nhi, hãy để ta luôn được nhìn thấy nàng...chỉ cần mỗi một ngày trôi qua ta được thoáng thấy bóng dáng của nàng thôi! Chỉ cần như thế thôi cũng đã khiến cho ta mãn nguyện.
Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên lau đi nước mắt trên khóe mi Bạch Túc Duật "chàng lại khóc sao?"
- Sở nhi, đừng rời xa ta nữa có được không?
Sở Vĩ Vĩ không trả lời, chỉ im lặng đứng lên rời đi. Vì cô biết, cô có muốn...có mơ cũng không được. Trời cao trêu đùa với định mệnh của cô...cũng như lần này, rõ ràng lục giới có ai mà không biết cô và Bạch Túc Duật nghĩa nặng tình sâu, đã chia cắt cô và Túc Duật lại còn để cô và Túc Duật hội ngộ với nhau tại nơi này...hoàn cảnh này, rõ ràng là muốn giày vò cô và Túc Duật.
- Sở nhi, đợi ta với! Nàng khóc sao?
Sở Vĩ Vĩ quay sang ôm lấy Bạch Túc Duật và khóc nấc "Túc Duật..."
- Sở nhi, nàng đừng khóc nữa mà khiến ta thêm đau lòng!
"Túc Duật, chàng có cam tâm bị chia cắt không?"
Tất nhiên là không!
"Sở nhi, nàng có muốn cùng nắm tay ta vượt qua tất cả không?"
"Túc Duật"
"Sở nhi!"
Nàng hãy hứa với ta sẽ không bỏ cuộc, có được không?
Ông trời đã cho ta gặp lại nàng, ta không tin giữa ta và nàng sẽ mãi mãi mất nhau. Ta cũng không cam tâm, chỉ cần có một chút cơ hội "dù là mong manh nhất, ta cũng muốn giành lấy nàng trở về".
"Sở nhi, hứa với ta có được không? Ta không cần nàng phải vất vả cùng ta vượt qua...chỉ cần nàng im lặng đưa tay cho ta nắm lấy, ta hứa sẽ nắm chặt tay nàng...có kiệt sức thì ta cũng tuyệt đối không buông!"
Được...thiếp hứa với chàng "Túc Duật"
"Sở nhi! Ta thật sự rất vui!"
Mặc dù là như thế, nhưng Sở Vĩ Vĩ lại vô cùng lo lắng "không biết quyết định như thế có làm tổn thương đến Bạch Túc Duật hay không".
Chúng ta về Cổ Thành thôi Túc Duật!
Được...
- ---------------
Từ lúc ở Không Linh Sơn trở về, Cổ Mộc Xuyên như người chết đi linh hồn.
Hoàng Thượng, người ăn chút gì đó đi...người cứ như thế này thì sẽ kiệt sức mất thôi.
Ngươi lui xuống đi, trẫm không muốn ăn.
Hoàng Thượng...
Ngươi đừng làm phiền trẫm!
"Chu Dực, ngươi đã theo trẫm bao lâu rồi?"
Bẩm Hoàng Thượng, thần đã theo người 15 năm.
Vậy ngươi...
………
Báo...
Khởi bẩm Hoàng Thượng...
"Cổng Thành đã bị phá vỡ, quân lính do Định Khái dẫn đầu đang tiến vào Thành..."
- Chu Dực ngươi dẫn 10 vạn binh mã vây quanh Trường Xuân Cung bảo vệ an toàn cho Thái Hậu...không cần phải quan tâm đến tình hình của trẫm.
Hoàng Thượng...
Đây là Thánh chỉ, ngươi dám kháng chỉ!
Thần không dám...
Nhanh đi đến chỗ Thái Hậu đi...
Thần tuân chỉ!
- Còn các khanh theo trẫm.
Chúng thần tuân chỉ!
- Quả nhiên, người trung thành với mình chỉ có một phần ba trong số quan lại trong Triều. Nếu như mình không nghĩ xa, không ngầm nuôi dưỡng thế lực riêng. Có lẽ hôm nay, mình sẽ là vị Đế Vương thảm bại nhất lịch sử!
Bạch Túc Duật đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn về phía phòng đối diện "một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gảy đàn".
"Sở nhi, là nàng thật rồi...ta không phải đang mơ!"
………
Không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Túc Duật ngay lập tức bay đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ...
"Sở nhi!"
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác "Túc Duật, sao chàng lại ở đây?"
Ta nhận được nhiệm vụ đến đây để phò trợ Hoàng Đế Cổ Mộc Xuyên.
- Còn Sở nhi, sao nàng lại đến nơi này?
Thiếp cũng đến đây để phò tá Cổ Mộc Xuyên.
Bạch Túc Duật mỉm cười "Sở nhi, ta rất vui khi được gặp lại nàng...và chúng ta còn cùng chung chí hướng, có lẽ sau này ta sẽ được gặp nàng thường xuyên!"
Sở Vĩ Vĩ không được vui như Bạch Túc Duật, cô thầm nghĩ "gặp nhau càng nhiều thì càng thêm đau lòng mà thôi".
Nàng sao vậy?
Thiếp không sao!
"Sở nhi"
Chàng muốn nói gì?
Non sông Cổ Tịch rất đẹp "Nàng cùng ta đi dạo quanh có được không?"
- Túc Duật...
Ta xin nàng đó Sở nhi! Nàng ở bên cạnh ta một lần thôi, có được không?
- Thiếp...
"Sở nhi!"
Được rồi Túc Duật...
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Bạch Túc Duật ôm lấy Sở Vĩ Vĩ "cảm ơn nàng!"
Sở Vĩ Vĩ dành cả một đêm ngồi ngắm sao trời cùng Bạch Túc Duật, dành một ngày để đi khắp non sông Cổ Tịch cùng Bạch Túc Duật.
- Nàng thấy cảnh sắc Cổ Tịch thế nào?
Rất đẹp...rất hùng vĩ, cũng rất thơ mộng!
"Sở nhi, hôm nay ta thật sự rất hạnh phúc. Ta chỉ thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh nàng".
Sở Vĩ Vĩ từ từ khép chặt đôi mắt "nếu thời gian có thể dừng lại mãi mãi tại đây thì hay biết mấy!"
Bạch Túc Duật ngồi xuống gảy lên khúc nhạc "ngược dòng tìm lại dấu yêu xưa".
Khúc nhạc rất thích hợp với tâm trạng của hai người trong lúc này!
"Túc Duật, muộn rồi...Chúng ta đến Cổ Thành thôi!"
- Nàng nán lại thêm chút nữa, có được không?
"Túc Duật"
Ta không nỡ phá vỡ khung cảnh này "Sở nhi"
Sở Vĩ Vĩ nhìn về xa xăm "Túc Duật, chúng ta hữu duyên vô phận...càng cố níu kéo chỉ càng làm khổ nhau nhiều hơn".
Nhưng Sở nhi à, ta không nỡ "Nàng không biết là trong những năm qua ta phải khổ sở đến mức nào đâu".
"Túc Duật"
Chỉ cần được bên cạnh nàng, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nhất "ta có chết cũng cam lòng".
"Túc Duật"
- Sở nhi, hãy để ta luôn được nhìn thấy nàng...chỉ cần mỗi một ngày trôi qua ta được thoáng thấy bóng dáng của nàng thôi! Chỉ cần như thế thôi cũng đã khiến cho ta mãn nguyện.
Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên lau đi nước mắt trên khóe mi Bạch Túc Duật "chàng lại khóc sao?"
- Sở nhi, đừng rời xa ta nữa có được không?
Sở Vĩ Vĩ không trả lời, chỉ im lặng đứng lên rời đi. Vì cô biết, cô có muốn...có mơ cũng không được. Trời cao trêu đùa với định mệnh của cô...cũng như lần này, rõ ràng lục giới có ai mà không biết cô và Bạch Túc Duật nghĩa nặng tình sâu, đã chia cắt cô và Túc Duật lại còn để cô và Túc Duật hội ngộ với nhau tại nơi này...hoàn cảnh này, rõ ràng là muốn giày vò cô và Túc Duật.
- Sở nhi, đợi ta với! Nàng khóc sao?
Sở Vĩ Vĩ quay sang ôm lấy Bạch Túc Duật và khóc nấc "Túc Duật..."
- Sở nhi, nàng đừng khóc nữa mà khiến ta thêm đau lòng!
"Túc Duật, chàng có cam tâm bị chia cắt không?"
Tất nhiên là không!
"Sở nhi, nàng có muốn cùng nắm tay ta vượt qua tất cả không?"
"Túc Duật"
"Sở nhi!"
Nàng hãy hứa với ta sẽ không bỏ cuộc, có được không?
Ông trời đã cho ta gặp lại nàng, ta không tin giữa ta và nàng sẽ mãi mãi mất nhau. Ta cũng không cam tâm, chỉ cần có một chút cơ hội "dù là mong manh nhất, ta cũng muốn giành lấy nàng trở về".
"Sở nhi, hứa với ta có được không? Ta không cần nàng phải vất vả cùng ta vượt qua...chỉ cần nàng im lặng đưa tay cho ta nắm lấy, ta hứa sẽ nắm chặt tay nàng...có kiệt sức thì ta cũng tuyệt đối không buông!"
Được...thiếp hứa với chàng "Túc Duật"
"Sở nhi! Ta thật sự rất vui!"
Mặc dù là như thế, nhưng Sở Vĩ Vĩ lại vô cùng lo lắng "không biết quyết định như thế có làm tổn thương đến Bạch Túc Duật hay không".
Chúng ta về Cổ Thành thôi Túc Duật!
Được...
- ---------------
Từ lúc ở Không Linh Sơn trở về, Cổ Mộc Xuyên như người chết đi linh hồn.
Hoàng Thượng, người ăn chút gì đó đi...người cứ như thế này thì sẽ kiệt sức mất thôi.
Ngươi lui xuống đi, trẫm không muốn ăn.
Hoàng Thượng...
Ngươi đừng làm phiền trẫm!
"Chu Dực, ngươi đã theo trẫm bao lâu rồi?"
Bẩm Hoàng Thượng, thần đã theo người 15 năm.
Vậy ngươi...
………
Báo...
Khởi bẩm Hoàng Thượng...
"Cổng Thành đã bị phá vỡ, quân lính do Định Khái dẫn đầu đang tiến vào Thành..."
- Chu Dực ngươi dẫn 10 vạn binh mã vây quanh Trường Xuân Cung bảo vệ an toàn cho Thái Hậu...không cần phải quan tâm đến tình hình của trẫm.
Hoàng Thượng...
Đây là Thánh chỉ, ngươi dám kháng chỉ!
Thần không dám...
Nhanh đi đến chỗ Thái Hậu đi...
Thần tuân chỉ!
- Còn các khanh theo trẫm.
Chúng thần tuân chỉ!
- Quả nhiên, người trung thành với mình chỉ có một phần ba trong số quan lại trong Triều. Nếu như mình không nghĩ xa, không ngầm nuôi dưỡng thế lực riêng. Có lẽ hôm nay, mình sẽ là vị Đế Vương thảm bại nhất lịch sử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.