Chương 3: Chuyển
Thập Tứ Khuyết
09/02/2015
Lại là thủy sắc kỳ dị, sương mỏng phủ nhẹ.
Ta dừng chân bên hồ, mặt nước như bầu trời, xanh lam quang đãng. Vì sớm đã dự cảm có điều chẳng lành, nên dù không nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ba ngàn năm trước, chàng đã đưa ta qua sông ở đây; hai ngàn năm trước, chàng vẫn ở đây; nhưng một ngàn năm nay, chàng không ở đây nữa.
Phía sau lưng một giọng nói vang lên trong không trung, trang trọng uy nghiêm: “Ưu Đàm, chúc mừng con”.
Chúc mừng? Ta bật cười, không cần quay đầu ta cũng biết người đằng sau là ai.
“Thần, chàng ở đâu?”.
Giọng nói vang lên: “Con đã qua Hằng kiếp, ta tới đón con lên tiên giới”.
“Con muốn gặp chàng”.
Phía sau trầm ngâm không nói.
Ta quay lại, kiên định nói từng câu từng chữ: “Con muốn gặp chàng. Mục Túc Tử, con muốn gặp chàng”.
Thần mặc áo bào trắng ngồi trên đài sen, thần tình trang trọng. Phật quang vô biên. Trên gương mặt là sự linh diệu quen thuộc. Đúng thế, linh diệu, ta nên sớm nghĩ tới chứ, ngoài thần ra làm gì có ai có được sự linh diệu như vậy?
“Không có Mục Túc Tử”. Thần đáp: “Chưa bao giờ có Mục Túc Tử”.
Ta cười, trong nụ cười là đôi mắt ngấn lệ: “Vậy Người hãy cho con biết, chàng là ai? Người con chờ đợi, con tìm kiếm, vì muốn gặp chàng con đã quyết chí thành thần nhưng bị chàng phong ấn ký ức, là ai?”.
~**~**~
Bông hoa ấy vốn dĩ cực kỳ bình thường, mọc giữa bụi hoa, chẳng tranh chẳng cầu với thế gian.
Có một ngày, một kẻ lỗ mãng bước qua, giẫm lên nó, hắn vội vã bước đi không nhìn thấy một bông hoa nhỏ bị mình giẫm dưới chân, cho dù nhìn thấy hắn cũng không để tâm.
Cành hoa bị giẫm bẹp sang một bên, nằm rạp trên mặt đất, thoi thóp thở.
Đúng lúc đó, một người khác bước tới, thấy bông hoa nhỏ sắp chết, chàng thở dài, múc nước bên suối tới tưới cho nó, thân cây ngóc lên, chớp mắt đã khỏe khoắn.
Bông hoa nhỏ nhìn chăm chăm vào nét linh diệu trên mày mắt của chàng, cực kỳ thoát tục. Lúc định thần nhìn kỹ chỉ thấy bóng áo xanh, nhẹ nhàng mà đi, hơi sương trên mặt đất nhuốm bảy sắc, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, rực rỡ lạ thường.
Hoa mai nói với nó, người ấy không phải con người, mà là thần tiên.
“Cả đời này ngươi không gặp được hắn đâu, từ bỏ đi”. Đám hoa lần lượt thở dài.
Bông hoa nhỏ lắc đầu, thề thốt: “Ta phải gặp chàng. Nếu chỉ có thần mới gặp được thần, vậy ta sẽ tu luyện ngàn năm, có sao đâu”.
Thế là nó khổ luyện một ngàn năm, công đức viên mãn.
Khi bước vào linh giới, chợt nhìn thấy cầu vồng rực rỡ bên hồ, trong lòng như bị sét đánh, sát na đó, đánh mất niềm tin.
Nó chỉ nhớ mình phải thành thần, nhưng lại quên mất rốt cuộc vì sao phải thành thần.
~**~**~
Thần nói: “Bốn ngàn năm trước, người qua đường ấy giẫm lên con, khiến con suýt chết, đã mở ra mối tình duyên ba đời của con và người ấy”.
Một ngàn năm đầu tiên, người qua đường là Phạm Lãi; một ngàn năm thứ hai, người qua đường là Lưu Thích; một ngàn năm thứ ba, người qua đường là Chu Thế Hiển.
Thần nói: “Bồ Tát từ bi, không nỡ để con héo chết, nên nhón tay cứu mạng con, cớ sao con cố chấp, cuối cùng dẫn đến nạn nghiệt duyên này”.
Ta cúi đầu, là chàng, là chàng, là chàng…
“Ưu Đàm, con vẫn chưa nhớ ra sao?”.
Ta nằm ra đất, đau đớn òa khóc: “Con chỉ muốn gặp chàng, chỉ muốn gặp chàng, vì sao các người tàn nhẫn như vậy, phong ấn ký ức của con, khiến con quên chàng. Nếu con đã quên chàng, tại sao còn bắt chàng xuất hiện trước mặt con, hai lần đưa con qua hồ, rồi theo con xuống phàm trần một kiếp?”.
Thần nhìn ta, đôi mắt sáng rực, thấm đẫm từ bi mà không hề thương hại: “Bởi vì con cố chấp muốn gặp, khiến Bồ Tát không an lòng, thượng đế đã lệnh cho Bồ Tát độ con thành tiên, con lại liên tục bỏ lỡ hai ngàn năm, Bồ Tát không còn cách nào khác, bèn cùng con nhập thế với thân thể tiên linh, tự mình điểm hóa, cuối cùng giúp con vượt qua kiếp số”.
“Thần, xin người cho con gặp chàng”.
“Nếu con không từ bỏ được chấp niệm, thì không gặp được hắn”.
“Nếu con từ bỏ chấp niệm, làm sao có thể gặp được chàng?”.
“Vì con và hắn không có duyên”. Thần nói rõ ràng từng chữ một, từng chữ như băng lạnh ngấm vào tim: “Cho dù con và hắn xếp cùng tiên ban, thì vẫn không có duyên gặp mặt”.
Ta loạng chạng đứng dậy, lùi lại sau mấy bước, không dám tin kết quả khổ luyện ngàn năm lại như vậy, vẫn không thể nào gặp mặt!
“Đừng… đừng! Đừng đối xử với con như vậy, đừng!”.
“Lời chỉ nói đến đây, con tự biết mình phải làm gì”.
Thấy đài sen sắp bay đi, ta vội tiến tới ôm lấy ngài, khóc lóc: “Thần, người thương chúng sinh, vậy xin người hãy thương lấy con, xin người hãy thương lấy con, xin người hãy thương lấy con! Con tu luyện ngàn năm, vượt qua kiếp số ba đời, vất vả như vậy chỉ mong được gặp chàng, nở hoa trước mặt chàng. Con xin người, con xin người! Thần, xin người đồng ý với con. Con có thể không làm thần tiên, con có thể vứt bỏ bốn ngàn năm công đức, xin ngươi cho con gặp chàng một lần, để con hoàn thành tâm nguyện này. Xin người, con xin người!”.
Ta dập đầu, máu và nước mắt thấm ướt hoa sen.
Hồi lâu, thần chăm chú nhìn ta, khẽ thở dài: “Kẻ si tình…”.
Ta dừng chân bên hồ, mặt nước như bầu trời, xanh lam quang đãng. Vì sớm đã dự cảm có điều chẳng lành, nên dù không nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ba ngàn năm trước, chàng đã đưa ta qua sông ở đây; hai ngàn năm trước, chàng vẫn ở đây; nhưng một ngàn năm nay, chàng không ở đây nữa.
Phía sau lưng một giọng nói vang lên trong không trung, trang trọng uy nghiêm: “Ưu Đàm, chúc mừng con”.
Chúc mừng? Ta bật cười, không cần quay đầu ta cũng biết người đằng sau là ai.
“Thần, chàng ở đâu?”.
Giọng nói vang lên: “Con đã qua Hằng kiếp, ta tới đón con lên tiên giới”.
“Con muốn gặp chàng”.
Phía sau trầm ngâm không nói.
Ta quay lại, kiên định nói từng câu từng chữ: “Con muốn gặp chàng. Mục Túc Tử, con muốn gặp chàng”.
Thần mặc áo bào trắng ngồi trên đài sen, thần tình trang trọng. Phật quang vô biên. Trên gương mặt là sự linh diệu quen thuộc. Đúng thế, linh diệu, ta nên sớm nghĩ tới chứ, ngoài thần ra làm gì có ai có được sự linh diệu như vậy?
“Không có Mục Túc Tử”. Thần đáp: “Chưa bao giờ có Mục Túc Tử”.
Ta cười, trong nụ cười là đôi mắt ngấn lệ: “Vậy Người hãy cho con biết, chàng là ai? Người con chờ đợi, con tìm kiếm, vì muốn gặp chàng con đã quyết chí thành thần nhưng bị chàng phong ấn ký ức, là ai?”.
~**~**~
Bông hoa ấy vốn dĩ cực kỳ bình thường, mọc giữa bụi hoa, chẳng tranh chẳng cầu với thế gian.
Có một ngày, một kẻ lỗ mãng bước qua, giẫm lên nó, hắn vội vã bước đi không nhìn thấy một bông hoa nhỏ bị mình giẫm dưới chân, cho dù nhìn thấy hắn cũng không để tâm.
Cành hoa bị giẫm bẹp sang một bên, nằm rạp trên mặt đất, thoi thóp thở.
Đúng lúc đó, một người khác bước tới, thấy bông hoa nhỏ sắp chết, chàng thở dài, múc nước bên suối tới tưới cho nó, thân cây ngóc lên, chớp mắt đã khỏe khoắn.
Bông hoa nhỏ nhìn chăm chăm vào nét linh diệu trên mày mắt của chàng, cực kỳ thoát tục. Lúc định thần nhìn kỹ chỉ thấy bóng áo xanh, nhẹ nhàng mà đi, hơi sương trên mặt đất nhuốm bảy sắc, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, rực rỡ lạ thường.
Hoa mai nói với nó, người ấy không phải con người, mà là thần tiên.
“Cả đời này ngươi không gặp được hắn đâu, từ bỏ đi”. Đám hoa lần lượt thở dài.
Bông hoa nhỏ lắc đầu, thề thốt: “Ta phải gặp chàng. Nếu chỉ có thần mới gặp được thần, vậy ta sẽ tu luyện ngàn năm, có sao đâu”.
Thế là nó khổ luyện một ngàn năm, công đức viên mãn.
Khi bước vào linh giới, chợt nhìn thấy cầu vồng rực rỡ bên hồ, trong lòng như bị sét đánh, sát na đó, đánh mất niềm tin.
Nó chỉ nhớ mình phải thành thần, nhưng lại quên mất rốt cuộc vì sao phải thành thần.
~**~**~
Thần nói: “Bốn ngàn năm trước, người qua đường ấy giẫm lên con, khiến con suýt chết, đã mở ra mối tình duyên ba đời của con và người ấy”.
Một ngàn năm đầu tiên, người qua đường là Phạm Lãi; một ngàn năm thứ hai, người qua đường là Lưu Thích; một ngàn năm thứ ba, người qua đường là Chu Thế Hiển.
Thần nói: “Bồ Tát từ bi, không nỡ để con héo chết, nên nhón tay cứu mạng con, cớ sao con cố chấp, cuối cùng dẫn đến nạn nghiệt duyên này”.
Ta cúi đầu, là chàng, là chàng, là chàng…
“Ưu Đàm, con vẫn chưa nhớ ra sao?”.
Ta nằm ra đất, đau đớn òa khóc: “Con chỉ muốn gặp chàng, chỉ muốn gặp chàng, vì sao các người tàn nhẫn như vậy, phong ấn ký ức của con, khiến con quên chàng. Nếu con đã quên chàng, tại sao còn bắt chàng xuất hiện trước mặt con, hai lần đưa con qua hồ, rồi theo con xuống phàm trần một kiếp?”.
Thần nhìn ta, đôi mắt sáng rực, thấm đẫm từ bi mà không hề thương hại: “Bởi vì con cố chấp muốn gặp, khiến Bồ Tát không an lòng, thượng đế đã lệnh cho Bồ Tát độ con thành tiên, con lại liên tục bỏ lỡ hai ngàn năm, Bồ Tát không còn cách nào khác, bèn cùng con nhập thế với thân thể tiên linh, tự mình điểm hóa, cuối cùng giúp con vượt qua kiếp số”.
“Thần, xin người cho con gặp chàng”.
“Nếu con không từ bỏ được chấp niệm, thì không gặp được hắn”.
“Nếu con từ bỏ chấp niệm, làm sao có thể gặp được chàng?”.
“Vì con và hắn không có duyên”. Thần nói rõ ràng từng chữ một, từng chữ như băng lạnh ngấm vào tim: “Cho dù con và hắn xếp cùng tiên ban, thì vẫn không có duyên gặp mặt”.
Ta loạng chạng đứng dậy, lùi lại sau mấy bước, không dám tin kết quả khổ luyện ngàn năm lại như vậy, vẫn không thể nào gặp mặt!
“Đừng… đừng! Đừng đối xử với con như vậy, đừng!”.
“Lời chỉ nói đến đây, con tự biết mình phải làm gì”.
Thấy đài sen sắp bay đi, ta vội tiến tới ôm lấy ngài, khóc lóc: “Thần, người thương chúng sinh, vậy xin người hãy thương lấy con, xin người hãy thương lấy con, xin người hãy thương lấy con! Con tu luyện ngàn năm, vượt qua kiếp số ba đời, vất vả như vậy chỉ mong được gặp chàng, nở hoa trước mặt chàng. Con xin người, con xin người! Thần, xin người đồng ý với con. Con có thể không làm thần tiên, con có thể vứt bỏ bốn ngàn năm công đức, xin ngươi cho con gặp chàng một lần, để con hoàn thành tâm nguyện này. Xin người, con xin người!”.
Ta dập đầu, máu và nước mắt thấm ướt hoa sen.
Hồi lâu, thần chăm chú nhìn ta, khẽ thở dài: “Kẻ si tình…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.